ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

175.

_Cam_142

Để chế thuốc Đa Dịch cần ít nhất 1 tháng, vậy nên tôi bắt tay vào việc ngay sau buổi nói chuyện với Ron và Harry.

Trước đó tôi phải nghiên cứu qua về phương pháp điều chế cùng các loại dược liệu. Nhưng sở dĩ là do vụ đột nhập vào văn phòng Độc Dược tháng trước, hiện giờ giáo sư Snape niêm phong cái kho dược còn kĩ hơn cả tính bảo mật của Azkaban. Tôi nghĩ một hồi, quyết định gọi điện nhờ Andrew trợ giúp.

Đối với người rủng rỉnh tiền bạc như Andrew, dăm ba mấy gam dược chỉ là muỗi với ảnh.

Mỗi tội lúc ảnh hỏi lí do vì sao tôi cần nhiều dược thế, tôi không thể nói rõ nguyên nhân được.

Tính đi tính lại một hồi, tôi liền chép miệng.

-"Em muốn chế thuốc Đa Dịch."

Dù sao tôi cũng chẳng dám nói dối anh ấy, kệ thôi.

Andrew cười cười ở đầu dây bên kia:

-"Em chế thuốc Đa Dịch á?"

-"Có gì lạ à?" Tôi lật sang trang sách kế tiếp. "Học sinh có tham vọng muốn học hỏi là bình thường, anh phải thấy mừng vì em chăm chỉ như vậy chứ?"

Andrew ồ một tiếng lạnh tanh, "Vậy anh chờ xem cái thành quả của cưng đấy."

Rồi tôi sẽ khiến anh phải há hốc mồm, đồ kiêu căng.

Tôi bực bội dập máy, và ngay cuối tuần, một lượng lớn dược liệu được gửi tới. Tôi phải đi tới chuồng Cú để lấy đồ, sau đó khệ nệ vác chúng nó về phòng.

Thời gian sau đó tôi giống như một nhà khoa học điên, cả ngày đều chỉ có đun với khuấy. Mọi công đoạn đều được thực hiện ở trong nhà vệ sinh bỏ hoang ở tầng Hai, chỗ mà hồi 2 năm trước Hermione cũng chế thuốc ở đó.

Ban đầu tôi bày đồ ở trong phòng, nhưng cả Parvati với Hermione đều than mùi, cuối cùng Hermione xách cổ tôi tới chỗ nhà vệ sinh tầng Hai, bảo tôi cứ tự mình nghiên cứu trong này đi, đừng có làm phiền bạn cùng phòng.

Tôi bĩu môi, làm việc trong nhà vệ sinh thì chả sao, nhưng dính con ma Myrtle khóc nhè. Và cả cái lỗ vào phòng chứa Bí Mật nữa. Tôi thật sự có hơi đề phòng, nhỡ đâu con Tử Xà lại lần nữa sống dậy và đột ngột trồi lên từ cái bồn rửa tay, sau đó một phát ngoạm chết tôi thì sao?

Tôi bảo, đời tôi còn dài còn đẹp, tôi vẫn còn muốn sống lắm.

Điều chế thuốc Đa Dịch sau đó cứ nương theo công thức mà pha chế, khá tự do nữa nếu tôi nói thật, bởi vì trong khoảng thời gian cư trú tại nhà vệ sinh bỏ hoang, tôi có thể an nhiên làm việc trong yên tĩnh. Nơi này vốn dĩ cũng chẳng có ai mó tới, vô cùng thoáng, thật sự.

Về phần Harry, cậu ấy không có tiến triển gì trong việc tìm cách để lặn xuống đáy hồ.

Tôi nghĩ cậu ấy sắp tới mức đi hỏi Moody - mắt - điên rồi. Harry viết thư kể cho chú Sirius nghe về những vấn đề gần đây, và thời gian thì cứ dần trôi. Tôi cũng không nghĩ nhanh như vậy chỉ còn chưa đầy 2 tuần nữa là tới ngày thi đấu.

Bài thi thứ hai có lẽ sẽ rất căng thẳng, tôi đoán chừng như vậy. Nhìn cả Fleur lẫn anh Diggory đều rất tập trung, tôi có thể mơ hồ nhìn ra nét tiều tụy mỗi lần cùng Fleur dùng bữa trưa và đôi khi đi lướt qua anh Diggory trên hành lang, xương má anh ấy có hơi hóp lại.

Viktor Krum dường như là người bình thản nhất. Hermione nói quê anh ấy là một vùng lạnh, và việc lặn xuống một cái hồ chẳng là gì với Krum khi thể lực của ảnh thì có thừa, và thân thể anh thậm chí đã từng phải chịu cái lạnh hơn lúc này cả âm độ liền.

Tôi chân thành nói, trên tư cách một người bạn của bạn gái ảnh, "Đừng chủ quan anh Krum. Chúc anh may mắn."

Viktor Krum đưa mắt nhìn tôi, điệu bộ trông bớt cáu kỉnh hơn bình thường chút xíu khi ảnh bắt tay tôi thật chặt.

-"Cảm ơn em."

Tôi xoa xoa bàn tay khi đã được thả ra, thầm nghĩ: Liệu anh ấy có phải từng được huấn luyện trong quân đội không nhỉ?

Trước kia tôi không tiếp xúc với Durmstrang nhiều, thậm chí là gần như không tương tác gì. Durmstrang duy nhất tôi từng nói chuyện là Viktor Krum, nếu phải so sánh, tôi nghĩ bản thân mình thân cận với Beauxbatons hơn chút xíu.

Việc tôi là bạn thân với Hermione, trong khi Hermione là bạn gái của Krum giúp tôi thân hơn phần nào với học sinh Durmstrang.

Ai cũng biết Durmstrang có một môn riêng dạy về Ma thuật đen, hay gọi là Pháp thuật hắc ám, và tôi đã được tiếp xúc với chúng.

Đó là một lời mời rất thú vị. Nó đến vào cuối tháng 1, từ một nữ phù thủy của Durmstrang. Một đàn chị, nếu nói rõ hơn. Chúng tôi khá thân nhau, bởi chúng tôi có cùng sở thích về vấn đề ăn uống. Khá là hiếm có một người châu Âu nào lại mê ăn cay và mặn giống tôi, về cơ bản thì gọi là định mệnh.

Stella Donnel, một nữ phù thủy sinh của Durmstrang, đã hỏi tôi vào một ngày cuối tháng 1, "Em có muốn tham dự vào một lớp học Ma thuật hắc ám của Durmstrang không?"

Tôi tròn mắt, "Học sinh ngoài trường cũng có thể tham gia lớp học ạ?"

-"Sẽ đơn giản thôi, nếu em chấp nhận giả trai. Số lượng nam sinh của Durmstrang rất đông và một lớp học thường có hơn 30 người lận, các giáo sư cũng chẳng để ý kĩ đâu. Nếu có gì thì chị sẽ giải thích với thầy cho." Stella tự hào vỗ ngực. "Nói không phải khoe, chị khá thân với giáo sư bộ môn Ma thuật hắc ám đấy."

Tôi nghĩ đây là một cơ hội trải nghiệm rất tốt.

Có lẽ mắt tôi đã sáng lên mấy giây vì lời mời gia nhập lớp học của Stella.

....Tôi không phủ nhận, tôi luôn có hứng thú với ma thuật đen, và dù tôi không tỏ ra quá lộ liễu, nhưng tôi luôn bị thu hút nếu Moody - mắt - điên muốn thực hành 3 lời nguyền không thể tha thứ trong lớp học.

Nếu có một ngày, tôi đã nghĩ sẽ thật tốt nếu được sử dụng Avada Kedavra bằng chính tay mình.

-"Được thôi. Mong chị giúp em nhé Stella."

***

Món thuốc Đa Dịch hoàn thành vừa vặn vào đúng trưa hôm 23 tháng 2. Tôi với Ron mỗi người nốc một liều, và để đảm bảo sẽ không bị lộ, bọn tôi đổ phần thuốc Đa Dịch còn lại vào bình nước và tốt nhất là nên uống trước khi chuẩn bị hết biến hình tầm 3 đến 4 phút gì đó.

Tôi thề, mùi của Ron rất giống với mùi gỗ.

Và biến hình bằng thuốc Đa Dịch chẳng vui chút nào....

Tôi xanh xao lết ra khỏi nhà vệ sinh, trong khi Ron đang sung sướng nhảy nhót, trong bộ dáng của tôi, nhảy chân sáo ra khỏi nhà vệ sinh với giọng ngân nga, "Fleur ơi Fleur à ~"

Tôi phỉ nhổ, cậu còn không thèm cảm ơn cái người đã chế thuốc cho cậu nữa.

Điều duy nhất đáng mừng là tôi đã thành công chế ra thuốc Đa Dịch khá mỹ mãn. Nhìn xem, từ đầu tới chân tôi chẳng có chỗ nào là giống Orange Williams hết.

Harry cũng không nhận ra Ron là tôi biến hình. Có lẽ cậu ấy thật sự cho rằng chuyện tôi với Ron nói vào tháng trước chỉ là đùa giỡn. Tôi đã ôm bụng nhịn cười khi cậu ấy cứ nhìn sang tôi là lại gọi:

-"Ron! Ron!"

Tôi ôm mặt gục xuống bàn, cố nhịn cười.

-"Ron, bồ nghĩ bùa chú này có ích---Ron! Này!" Harry khó hiểu đánh lên đầu tôi một cái. "Nghe mình nói không đấy?!"

Ối đau!

Tôi đau đớn ôm đầu xông lên, "Cậu dám đánh tớ hả?!"

Harry sững người, "Hả?! Mình dám đánh bồ thì sao?! Đương nhiên là dám rồi!" Cậu ấy nắm cổ áo tôi. "Này Ron, mình có thể chiến ngay và luôn đó. Đừng có khiến mình điên lên, bỏ tay ra khỏi cổ áo mình."

Tôi sực nhận ra, phải rồi, tôi đang không phải Orange Williams, tôi đang là Ron Weasley. Và Harry không có nghĩa vụ phải chiều chuộng bạn thân của cậu ấy như người yêu.

-"....Harry." Tôi chuyển tay từ cổ áo của Harry sang vai cậu ấy. "Nghe mình đây, Harry."

Harry hất đầu, tôi suýt nữa vả vô mặt cậu ấy một cái. Chết tiệt, cậu ấy chưa bao giờ dám hất đầu với tôi, đây là do tôi là Ron!

-"Bài thi tới đâu rồi?"

Harry nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, "Hỏi cái gì đấy? Mớ ngủ à?"

Tên này, cậu sẽ không cười được lâu nữa đâu.

Tôi hừ một cái, trong bộ dáng của Ron làm ra dáng vẻ giận dỗi, ngồi xuống ghế.

Harry nhìn tôi muốn lòi cả tròng mắt, trong khi tôi tự hào vuốt mặt.

-"Sao Harry? Mình đẹp quá hả?"

-"....." Harry giở sách lộp bộp, mắt chỉ trợn tròn nhìn tôi, không hề nhìn xuống sách.

Cậu ấy vươn tay sờ trán tôi, "Hôm nay bồ bị sao vậy Ron?"

-"?" Tôi hừ một tiếng. "Mình khỏe. Vô cùng khỏe."

-"Ai cho bồ cái tự tin đó mà bồ kiêu ngạo quá vậy?" Harry khó hiểu bỏ tay ra. "Bồ cư xử như một đứa con gái vậy Ron ạ. Đột nhiên tỏ ra giận dỗi rồi bĩu môi, chẳng lẽ bồ muốn mình sang dỗ dành bồ?"

Làm sao để trêu Harry cho vừa nhở? Và đồng thời trả đũa cái tên không biết ơn tí nào Ron Weasley kia nữa, tôi cực khổ chế thuốc cả tháng trời cho cậu ta và thậm chí một câu "cảm ơn" cũng không có.

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Tôi vẫn là một LeFou, làm LeFou vui hơn chán so với làm người tốt. Dù sao ngày mai người phải đối diện với Harry sẽ là Ron, còn tôi chỉ việc đứng ở bên xem kịch vui thôi.

Một giây sau đó, tôi, trong bộ dáng của Ron, lao tới hôn Harry cực nồng thắm. Tôi hôn phi thường đam mê, cả người tôi đều nổi lên bản năng của một phản diện, tôi sẽ tận dụng cơ hội này trêu Harry tới bến luôn.

Harry sốc tới nỗi há hốc mồm ra, tôi nắm thời cơ, đưa lưỡi vào.

Và Harry gào thét.

-"AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Harry hoảng loạn dùng sức, đẩy tôi bụp một cái. Bình thường tôi mà là Orange thì cậu ấy không dám mạnh tay vậy đâu, nhưng tôi đang là Ron. Harry đẩy vô cùng mạnh tay, tới nỗi cả người tôi bay thẳng ra sau và đập lưng lên thành ghế.

Còn cậu ấy thì điên cuồng lau miệng, "RON WEASLEY BỒ ĐIÊN HẢ?! RON! NÀY RON!! ĐỒ KHỐN TÓC ĐỎ RON!"

Còn tôi? Ngoại trừ chạy thì tôi làm được gì nữa?

Tôi vừa chạy ra ngoài thì đụng Draco.

Bao nhiêu thời điểm không gặp, đúng lúc này lại gặp chứ? Nhưng lúc đó tôi đang vui, vừa trêu được cậu bạn trai xong nên tâm tình vô cùng tốt, lúc thấy Draco đi tới cũng quên béng mình đang là Ron, lập tức hô lên:

-"Draco!"

Draco Malfoy nhìn tới chỗ tôi, cả mặt đều tràn đầy khinh thường.

-"Tóc đỏ Weasley, đừng có tới gần tao. Tao sẽ cho mày ăn một bùa đấy đồ chó."

Tôi sững người, và rồi ngơ ngác đập tay.

-"Phải rồi, tôi là Ron."

Draco hả một tiếng, "Weasley, ai cũng biết mày là một thằng ngu, đừng tự mình xác thực thông tin đó chứ."

Tôi cười hí hửng, "Draco à, nếu cậu không biết miệt thị gì thì đừng nói. Cậu đáng yêu lắm đó."

Nếu tôi đang là Orange Williams, đây sẽ chỉ là một câu xã giao bình thường mà tôi cùng Draco sẽ nói với nhau. Nhưng tôi đang là Ron, mà Ron với Draco thì, hẳn ai cũng biết ha? Và trong bộ dáng của Ron, đứng trước mặt Draco Malfoy khen cậu ấy đáng yêu.

Draco giơ đũa lên:

-"Mày muốn ăn một nguyền rủa hả Weasley? Mày nói ai đáng yêu?"

Tôi mở to hai mắt và ngoan ngoãn chớp chớp đều hai bên đồng tử.

-"Draco đáng yêu mà."

-"Mày gọi ai là Draco hả?! Câm mồm vào! Ai cho mày gọi tên của tao?!" Một luồng sáng mờ mờ hiện ở trên đầu đũa phép của Draco, tôi nghĩ cậu ấy chuẩn bị yểm bùa tôi.

Tôi vội vàng xua tay, theo phản xạ đi tới giữ đũa phép của cậu ấy, "Thôi nào, tôi chỉ đang muốn làm bạn với cậu thôi mà. Thật đó, chúng ta đã suốt ngày cự cãi với nhau, tôi chỉ đang nghĩ đã đến lúc bỏ qua mọi xích mích và làm lành với cậu thôi mà cậu Dra---Malfoy! Ý tôi là Malfoy!"

Draco Malfoy gào lên, "Ai thèm làm bạn với mày hả thằng chó?! Potter đâu, kêu nó xích mày lại đi! Đầu óc mày có phải có vấn đề không vậy Weasley?! Bỏ đũa phép của tao ra!" Draco rít lên. "Tao sẽ đâm mù mắt mày!"

Trước khi Draco kịp lao tới nắm cổ áo tôi, chợt có tiếng gọi cậu ấy từ phía sau. Điều đó khiến Draco buông cái nắm chặt khỏi người tôi, còn tôi loạng choạng lùi ra sau với cây đũa phép của cậu ấy trong tay.

-"Draco."

Tôi thót tim, trong khi Draco quay người lại.

-"Theo."

Dm Theodore!

-"À, giáo sư Snape tìm cậu...Và tại sao?" Theodore Nott hết nhìn Draco lại nhìn tôi, cho tới khi cậu ấy nhếch mép cười:

-"Cậu Weasley, lại thích gây gổ với tụi tôi hả? Có thể bớt ấu trĩ đi được không?"

Tôi im lặng, tay bấu chặt vào đũa phép.

Ngại quá mẹ ơi....

Theodore nhướn mày, "Sao hai người lại ở đây? Cùng nhau, nếu đúng hơn?"

Draco cau có đáp, "Mình không biết! Hắn ta chợt đi tới và nói muốn làm bạn với mình! Cậu đi mà hỏi hắn!"

Tôi bối rối đảo mắt đi chỗ khác khi Theodore đưa mắt cậu ấy tới.

Cậu ấy tiến tới chỗ tôi. Tôi hoảng tới mức không kiểm soát được, vọt miệng nói:

-"Đừng!"

Theodore thản nhiên đưa tay ra, "Đũa phép, cậu Weasley. Đưa tôi cái đũa phép. Nó không phải của cậu."

Tôi ngại ngùng đưa đũa phép ra, và nó chỉ là một giây khi Theodore nhíu mày bước tới, dứt khoát giật cây đũa từ tay tôi. Đầu ngón tay cậu ấy lướt qua lớp da tôi trong một thoáng và tôi thề, tôi cảm giác tôi cần thay một trái tim mới.

Mẹ kiếp!

-"Weasley, nếu cậu không còn việc gì thì làm ơn đừng làm phiền bọn tôi." Theodore đem đũa phép trả lại cho Draco, khó chịu liếc về phía tôi. "Rảnh rỗi quá thì tìm sách đọc để tăng trí tuệ lên đi, thành tích cậu thế nào cậu tự biết, không học cách viết hai chữ "xấu hổ" hay sao mà còn đến gây chuyện với bọn tôi vậy?"

Tôi gãi má, thật sự khó để mà nói được bất kì lời nào hoàn chỉnh.

-"Weasley?" Theodore nhíu mày, nhưng nhanh chóng thở hắt. "Dẹp đi, nói với cậu như không. Đi thôi Draco."

Tôi gục ngã ngay sau khi Theodore rời đi. Một vài chỗ trên người dần biến trở lại bình thường, tôi uể oải đem bình nước tu ừng ực một hớp thuốc nữa. Tôi còn không để ý tôi đã uống bao nhiêu nữa, nhưng nhất định là quá một liều rồi.

Mẹ ơi, tim con muốn vỡ luôn....

Chết tiệt. Tôi bị cái quỷ gì vậy chứ? Tại sao tôi cứ nhìn Theodore Nott là lại muốn điên lên vậy?! Chúa ơi tôi không thể thích cậu ta, không đời nào! Tôi chỉ là cảm thấy thương cho quá khứ đau khổ của cậu ấy thôi! Tôi tuyệt đối không thích Theodore!

Tôi thật sự không ổn, tôi nghĩ vậy.

Bằng một cách nào đó tôi đã lết về được kí túc thành công. Dù lúc đó thuốc chưa hết tác dụng, tôi đã dùng bộ dáng của Ron xông vô phòng, Parvati đã choáng tới mức hét ầm lên, nhưng tôi không buồn quản nữa.

Tôi mò tới giường, mệt mỏi nhắm nghiền mắt.

Đợi tới lúc tôi tỉnh là vào sáng hôm sau, Parvati kéo giật chăn tôi tới muốn rách cả vải ra, tôi mới ngơ ngác vùng dậy. Lúc này thì tôi biến trở lại rồi, tôi nhìn tay mình một lượt, còn Parvati thì nhẹ nhõm thở phào.

-"Đồ dở này, hôm qua bồ biến thành Weasley làm gì hả?! Hại mình muốn trụy tim, suýt chút nữa mình gọi cô quản lí tới rồi! May là mình đã không làm thế, bằng không hiện giờ nơi bồ đang nằm là trong hầm ngục chứ không phải trên giường vậy đâu!"

Tôi ngơ ngác sờ khắp người mình, như mộng du nói:

-"Mình trở lại rồi..." Xong nhìn tới Parvati. "Lúc nào vậy?"

-"Gần sáng. Chuyện gì hả?"

-"Vậy mà bồ cũng không báo quản lí?"

-"Mình thấy cái bình đựng thuốc Đa Dịch là cái mà bồ hay dùng." Parvati nhíu mày. "Mà bồ phải cảm ơn vì mình đã không làm thế thay vì trách mình chứ?"

Tôi vỗ vai cô ấy, "Đương nhiên rồi, cảm ơn bồ. Mình nợ bồ lần này. Còn giờ là mấy giờ rồi?"

-"Phải rồi đó!" Parvati rít lên. "Bài thi thứ hai được nửa rồi, còn bồ thì ngủ thẳng cẳng tới giờ! Nhanh chân lên đi!"

-"Cái gì?! Được nửa rồi á?!"

Tôi hoảng loạn chỉnh lại quần áo, vuốt mấy cái để tóc trên đầu ép xuống trong khi cố đứng dậy mở cửa. Chân tôi cứ loạn xạ hết và vướng vào nhau, rồi đầu gối tôi cụng một cái đau điếng vào cạnh bàn.

-"Chết tiệt!" Tôi đau đớn ôm đầu gối, nhịn đau vặn nắm cửa. "Hermione đâu rồi?!"

-"Mình không biết. Tối qua cậu ấy đã không---Này Orange! Chờ mình!"

Tôi tông cửa bỏ ra ngoài, chạy một mạch tới Hồ Đen. Parvati vội vàng chạy theo và gần như gọi với theo, "Này Orange! Này! Bồ chưa đi giày! Orange!"

Hồ Đen tụ tập rất nhiều người, ở bàn giám khảo chỉ có mỗi Karkaroff còn ngồi, trong khi bà Maxime, cụ Dumbledore hay là một vài giám khảo khác, như ngài Ludo Bagman đã đứng dậy để quan sát ở gần hồ. Tôi phát hiện Cedric Diggory đang ngồi ở một bên, ở cạnh anh ấy là Cho Chang đang ướt nhẹp nước được quấn trong một cái chăn dày để giữ ấm.

Vậy Harry đâu? Ron với Hermione đâu nữa?

Rất nhanh sau khi tôi thắc mắc, Viktor Krum trồi lên khỏi mặt nước với cái đầu cá mập, trong khi thân vẫn là người, cùng với Hermione.

-"Hermione!" Tôi la lên, cố chen qua đám đông để tới gần bờ hồ hơn. "Anh Krum, Hermione không sao chứ?!"

Krum biến lại thành người và vuốt mặt một lần trước khi nhìn tôi.

-"Đỡ Hermione lên đi đã..."

Hermione có vẻ không đến nỗi nào. Cô ấy vẫn có thể bơi được, tôi đưa tay bắt lấy tay Hermione để kéo cô ấy lên, còn Krum có thể tự lo.

-"Bồ ổn chứ Hermione?" Tôi cởi áo khoác ngoài của mình ra, choàng lên người cậu ấy. "Vậy đây là bài thi thứ hai. Harry đâu? Cả Ron nữa?"

Hermione ho một lúc, "Harry vẫn đang ở dưới đó, Ron là người cậu ấy cần cứu. Theo mình nhớ thì Harry đã cứu được Ron rồi, nhưng mình thật sự chẳng hiểu vì sao Harry vẫn chưa chịu trồi lên."

Tôi vuốt tóc Hermione, "Mình hiểu rồi. Bồ đã vất vả rồi Hermione, đi vào nghỉ chút đi."

Hermione gật đầu với tôi khi cậu ấy đứng dậy theo Viktor Krum đi vào trong lều.

Parvati từ đám đông kéo khuỷu tay tôi lại, bực mình hét.

-"Đi dép vào Orange!" Cô ấy giơ đôi dép bông trên tay ra trước mặt tôi, đến giờ tôi mới nhận ra bản thân đang đi chân đất, thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Tôi ngại ngùng đi dép vào, cắn răng đếm từng giây một. Chỉ có giới hạn một tiếng thôi, đã sắp 2 tiếng rồi, sao Harry vẫn chưa lên nhỉ?

Một hồi náo loạn, và đó là khi mọi người kéo Fleur Delacour lên. Nhưng chỉ một mình chị ấy, một mình, không kèm theo người nào nữa. Fleur khóc rống lên khi nằm trong tay bà Maxime, liên tục đòi được xuống dưới hồ một lần nữa, vì em gái chị ấy Gabrielle vẫn còn ở dưới.

Vậy là chị ấy đã thất bại.

2 tiếng tròn, Harry cuối cùng cũng ngoi lên. Cùng Ron, và Gabrielle. Cậu ấy đã cứu cả hai người, nhưng nhờ vậy mà cậu ấy đã trễ thời gian. Chúa ơi, tôi chẳng quan tâm đâu, cậu ấy an toàn trở lại là tốt rồi!

-"Harry!" Tôi reo lên. "Muộn quá đồ ngốc...."

Harry bảo tôi, "Nói sau đi, đem cô bé này vô giúp tớ! Cô ấy trông không giống có thể tự bơi vào được."

Tôi kéo Gabrielle vào bờ, những người khác bao gồm Fred với George thì giúp Ron.

Fleur vẫn đang gào thét, "Gabrielle! Nó vẫn ở dưới hồ! Gabrielle!"

Harry hét lên với chị ấy, "Cô bé khỏe!" Rồi cậu ấy dụi cả cái thân ướt nhẹp đó vô người tôi.

-"Orange..."

Tôi xoa đầu Harry, Gabrielle dần hồi tỉnh và được những người làm công tác y tế hỗ trợ phần còn lại.

-"Chúc mừng cậu Harry ạ. Cậu đã thành công."

Harry mỉm cười, "Cảm ơn nha." Nhưng khi cậu ấy tính cúi đầu xuống, tôi vội vàng che miệng Harry lại.

-"Đang đông người. Thôi đi." Tôi thở hắt, cố che giấu một sự tội lỗi đang dâng trào trong người mình.

-"Tớ đã nghĩ người sẽ ở dưới đó là cậu chứ không phải Ron đâu." Harry chớp mắt. "Nhưng bất ngờ thật, cụ Dumbledore chọn Ron làm con tin thay vì cậu, vì sao nhỉ?"

Tôi cười gượng, nhận cái khăn từ nhân viên hậu cần choàng lên người Harry.

-"Chắc là do cụ Dumbledore nghĩ Ron quan trọng với cậu hơn cả. Bạn thân cậu mà, không phải sao?"

Harry nheo mắt, vùi mình vào cái khăn trong khi khó xử đảo mắt.

-"...Nói thật thì tớ đã suýt nữa tính bỏ Ron ở dưới đó."

-"....Xấu tính."

-"Đấy là do cậu không biết, hôm qua Ron đã hôn tớ đấy." Harry tái mặt và làm bộ như muốn ói ra. "Cậu ấy còn đưa lưỡi vào, tớ không biết Ron có vấn đề gì không nữa? Cậu ấy làm tớ phát sợ, và sáng nay tớ suýt nữa đến trễ bài thi vì quá sốc."

Tôi càng tội lỗi tợn, nên tôi đã cố ấn cái khăn lên đầu Harry mạnh hơn.

Lí do cụ Dumbledore chọn Ron, và lí do Ron hôn Harry, bởi vì họ đều nhầm cả. Người hôn Harry là tôi trong lốt của Ron. Còn về phía cuộc thi, có lẽ người cụ Dumbledore tính chọn làm con tin để Harry cứu là tôi, nhưng Ron đã biến thành tôi cả ngày hôm qua, và đó là một sự nhầm lẫn.

Tôi lén nhìn về phía cụ Dumbledore, thấy cụ hiền từ mỉm cười với tôi, đồng thời làm một động tác yên lặng.

Ồ ờm....Xin lỗi Harry, và Ron nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com