ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

167.

_Cam_142

-"....Ồ."

Tôi nghĩ tôi hiểu điều mà Hermione cố tỏ ra thần bí che giấu là gì rồi....

Nguyên cái phòng sinh hoạt chung mười mấy mét vuông, rộng tới nỗi hai căn nhà cũng không bằng, trong bao nhiêu vị trí như thế...

...Mỗi mình cái ghế sopha ở trung tâm là một mình một người ngồi.

-"Harry." Tôi ngượng ngùng lê thân tới đập tay với cậu ấy. Sau đó ngắm cả chục con mắt đều đổ dồn hết tới chỗ chúng tôi.

Harry xấu hổ che mặt, nhỏ giọng nói với tôi, "Tớ thề đây hoàn toàn là do bị ép...."

Đại để nhìn Ron đang lén lút nhìn về chỗ này ở hướng khác thì tôi cũng hiểu rồi.

Tôi vỗ vai Harry, bất lực phản kháng ngồi xuống cạnh cậu ấy. Mọi người vẫn tỏ ra bình thường trò chuyện với nhau, nhưng làm như tôi thiếu tinh tế tới mức không cảm nhận được ánh mắt từ tứ phía soi về phía này vậy.

-"Ngại ngùng thật..." Tôi nhìn trên bàn có một rổ cam, buồn tay lấy một quả bóc ra.

-"Ờm, Orange này..."

Harry nhìn tới chỗ tôi.

Tôi hửm một cái, "Ừ?"

-".....Không, không sao hết. Đưa quả cam đây nào." Harry lấy quả cam từ tay tôi, chậm rãi bóc vỏ. "Đừng có nuốt hạt xuống đấy nhé."

Tôi đảo mắt, "Nhè hạt cũng là một công trình dài đấy. Từng cái hạt một, bé xíu, cậu không cảm thấy nhằn ra cũng rất phức tạp à?"

-"Trọng tâm là không ai ăn cả hạt của quả cả. Thay vì quan tâm tới công sức, mùi vị quan trọng hơn chứ?" Harry mỉm cười một cái, đưa một múi cam tới chỗ tôi. "A."

Tôi ngoan ngoãn há miệng, nhưng mà hối hận rồi. Tôi không kiềm chế được cơ mặt mà cười phụt luôn.

-"Mẹ ơi chua thế!"

-"Chua lắm à?" Harry vẫn mỉm cười. "Ban nãy tớ ăn thử rồi, chua lắm đúng không?" Cậu ấy cũng ăn một miếng, vừa than chua nhưng cũng vừa thản nhiên hết sức, vui vẻ vỗ lưng tôi. Tôi cũng mỉm cười, cũng vui vẻ véo má cậu ấy tới căng cứng ra.

-"Đồ lừa đảo. Cậu biết mà còn cho tớ ăn à?"

-"Chúng ta không phải là đồng cam cộng khổ sao?"

Tôi nhìn bộ dáng Harry chớp chớp hai mắt to tròn.

-"....Đừng có xài chiêu làm nũng này nữa, hết thời rồi." Tôi điên cuồng vò tóc cậu ấy. "Chị đây nhìn cậu ra vẻ cún con nhiều rồi nhé. Không tác dụng nữa đâu."

Harry bĩu môi, làm ra vẻ vô tội lắm đưa miếng cam lên kề sát môi của tôi, "Há miệng ra nào."

Tôi nhìn cậu ấy chớp chớp hai mắt....

Và...cực kì vô thức, há miệng ăn miếng cam.

-"Chua quá!" Vẫn là đau đớn ôm miệng kêu, cam chua chết đi được!

Harry cười một hồi tới suýt ngã khỏi ghế. Tôi căm phẫn nhìn cậu ấy, rõ ràng bản thân không thể xây nên kháng thể chống lại vật thể dễ thương tới độ phi thực tế như vậy mà. Tôi hậm hực đá Harry cái nhẹ, miếng cam vẫn ngậm trong miệng, bởi vì chua quá nên nuốt không nổi.

-"Xin lỗi mà. Xin lỗi. Tớ giúp cậu lấy miếng cam ra." Harry vừa nhịn cười vừa xua tay, đột nhiên bảo. "Tranh thủ lúc mọi người không để ý. Nào..."

Tôi nhìn bàn tay Harry xòe ra trước mặt mình, khó hiểu nhìn lên.

...Ý là muốn tôi nhè ra ấy hả?

Nhưng tôi còn chưa kịp đưa mặt ra, Harry đã chuyển tay sang đặt lên vai tôi. Ban nãy tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại nói mọi người không để ý, nhưng giờ tôi hiểu rồi.

......Dạo này Harry có bôi son dưỡng không nhỉ? Môi mềm thật.

Cuối cùng cũng nhả được miếng cam chua lè kia ra.

-"....Muốn hôn thì nói một tiếng là được mà. Bày đặt cho tui ăn cam chua nữa...." Tôi đảo mắt. "Diễn trò quá..."

Harry nhún vai, "Đâu có, đây là trùng hợp thiệt."

Quỷ mới tin.

Tôi trề môi.

-"Cậu kêu tớ ra đây chỉ vì muốn diễn vở "cam chua" à?"

-"Tớ đâu có kêu cậu ra đâu. Mọi người muốn tụ họp với nhau một bữa đấy chứ. Nhích ra chút nào Orange."

Tôi liền nhích ra một chút, trả lại chỗ ngồi trên ghế cho Harry.

-"Cậu cũng đam mê việc tụ tập thế này cơ à?" Tôi ồ một tiếng, có hơi bất ngờ. "Không nhớ là cậu thích náo nhiệt tới vậy."

-"Đâu có..." Harry bất lực cười một cái. "Là tớ vừa bước chân qua cửa đã bị tóm vào rồi. Mọi người cũng nhiệt tình quá, từ chối đâm ra lại không hay. Cậu xem bản thân trước đi kìa, mặc đồ ngủ, cậu tính đi ngủ sớm vậy hả?"

-"Tớ quàng thêm áo khoác vô rồi đấy. Đi ngủ sớm thì sao? Thì tốt chứ ơ. Vả là..." Tôi vuốt một bên má. "Đại ca, cậu xem, da chị đây có phải hơi khô không? Mùa đông thì dưỡng da kĩ lắm cũng chỉ có thể tới như vậy, đại khái là vô phương pháp rồi."

Harry chớp mắt, "Cậu uống nhiều nước là được mà."

-"Cậu không hiểu. Là do tớ uống nhiều nước quá rồi vẫn không có tác dụng đấy chứ." Tôi buồn rầu ngả đầu xuống vai Harry, chán nản thở hắt một tiếng. "Ban nãy tớ cùng Andrew nói chuyện, cậu đoán xem anh ấy nói gì?"

Harry chớp mắt, "Chắc là nói tới dạ vũ tuần sau? Không chắc nữa, anh ấy có thể biết được vô số tin tức, cậu phải cho tớ một giới hạn mới được."

-"Ô đại ca, cậu đoán bừa mà cũng trúng được một ý đó. Đúng là có nói về dạ vũ." Tôi cười cười. "Cơ mà có cái quan trọng hơn. Nói về chuyện bản kiểm điểm đó."

-"Cậu nộp chưa?"

Tôi ngớ người một cái, "Hả?"

-"Bản kiểm điểm đó. Cậu nộp chưa?" Harry từ trên nhìn xuống chỗ tôi. "Tớ nhớ giáo sư bảo cậu cuối tuần nộp mà nhỉ?"

-"A, cậu không nhắc thì...." Tôi chợt đau khổ vô cùng, vùng người dậy ôm đầu. "Phải rồi, mai là hạn cuối. Tuyệt thật. Tớ nhớ là phải viết bản kiểm điểm, nhưng tớ không nhớ deadline của nó. Oài...."

Harry mỉm cười, "Tớ không viết hộ nữa đâu. Tự mình làm tự mình nhận nhé."

Đại ý muốn nhắc tới chuyện hồi cấp 1 tôi thường xuyên bị phạt, và Harry luôn là người phải chịu thay. Cậu ấy không đứng phạt thay tôi, nhưng là người viết mấy cái lặt vặt như kiểu, bản kiểm điểm đó, thay cho tôi đi.

-"Nhớ tới mấy chuyện này...." Tôi bần thần chép miệng, buồn tay lại bóc thêm một quả cam khác. "Hồi đó tớ đúng là trẻ con thật."

Harry xoa đầu tôi.

-"Cậu đáng yêu lắm mà."

-"Thôi đi Harry." Tôi buồn cười đập tay cậu ấy. "Chẳng ai thấy một con nhóc ngu ngốc như vậy đáng yêu cả. Đến cả tớ cũng không thể ưa nổi bản thân mình hồi đó nữa, chắc chắn chẳng có ai thích được."

Harry đáp luôn.

-"Tớ thích mà."

-"Xạo." Tôi bĩu môi. "Cậu không thể. Cậu thử nói xem, làm gì có chuyện từ cái năm 2 tuổi chúng ta gặp nhau, sau đó cậu thích tớ tới tận năm chúng ta 13. Tớ không tin, không có tình yêu nào bền vững tới thế được, nhất là tình yêu đầu đời con nít thì càng khó."

Harry đảo mắt một cái, thái độ rất ư là lươn lẹo. Tôi thề cái biểu hiện như vậy nhất định là có uẩn khúc phía sau.

-"....Đâu có, xác suất vẫn có chứ bộ."

-"....Ô." Tôi ăn một miếng cam. "Quả này ngọt lắm nè, Harry, há miệng nào. A~"

Harry ngu ngốc há miệng, sau đó thì cũng không kiềm chế được mà phụt cười.

-"Orange à...."

-"Nào đại ca, thêm miếng nữa." Tôi đem một miếng cam khác đưa nhét vào miệng, nhai tới nát bét ra, dùng hết cả liêm sỉ chu môi tới. "Đưa mặt cậu đây, đồ xảo trá! Đưa mặt đây!"

-"Tớ xin lỗi! Yah yah! Được rồi mà, xin lỗi! Tớ không chịu được đồ chua đâu!" Thế mà cậu còn vừa cười vừa nói được nữa. Tôi kiên quyết tới cùng ôm mặt Harry, cảm giác tự trọng gì đó cũng vất hết luôn rồi.

-"Nào nào, tớ hôn cậu một cái. Đảm bảo không chua. Quay mặt ra nào!"

-"Orange! Yah! Yah yah yah! Tớ xin lỗi!"

Tôi nhả toẹt miếng cam vô thùng rác ở cạnh chân Harry. Được rồi, ý thức công cộng một chút, mọi người đều đang nhìn. Lần này thì không có cái gì là không ai để ý nữa, mọi người đều nhìn tới chỗ bọn tôi rồi.

Ngại ngùng thật, lại còn là vị trí trung tâm căn phòng nữa chứ. Tôi có cảm giác đây thật sự là vở kịch Công chúa ngủ trong rừng phiên bản Gryffindor, với hai đứa tôi sắm hai nhân vật chính, còn miếng cam chua lè đại diện cho nụ hôn tình yêu.

"Công chúa của chúng ta" vất vả nhỏm người dậy, hai má đều đỏ lựng, đem một tay đẩy mặt tôi ra xa. Còn nhân vật quần chúng A, B, C, D và vân vân xung quanh, đảm bảo là vô cùng mãn nhãn luôn.

-"Đề nghị hai bạn ý thức đây là phòng chung nha."

-"Orange phí phạm đồ ăn, đề nghị nhặt miếng cam tình yêu lên ăn lại."

Tôi xấu hổ nói, "Nó vào thùng rác rồi mà."

Hermione cương quyết bảo, "Vậy ăn nốt hai quả cam dở kia đi. Cả hai người. Vở kịch này hai người cũng tự diễn đi chứ, đừng lôi mấy trái cây vô tội vào."

-"Mình sâu sắc cảm thấy cam chua cũng thành ngọt rồi." Dean lè lưỡi nói. "Đường ngọt quá, mình xin kiếu trước nhé." Rồi cậu ta lóc cóc đứng dậy, chạy thẳng vô kí túc nam.

Tôi cũng phải nắm bắt cơ hội này, lập tức kéo tay Harry lên.

-"Thể theo ý thức công cộng mà mọi người đề nghị. Nào Harry, chúng ta đi nơi khác tiếp tục. Cái mà....ờ, vở kịch "nụ hôn tình yêu" đó, hết thời gian rồi." Tôi nghĩ một lúc, sau đó....có hơi ngại, nhưng vẫn là việc nên làm. "Nhớ mang theo, hai quả cam nữa...."

Harry buồn cười cầm hai quả cam, chúng tôi một loáng sau đã biến thẳng. Ều, phía sau lưng đều là tiếng cười đùa trêu ầm ĩ lên, tại mọi người stalk ghê quá, mà trêu Harry cũng vui quá, tôi chợt quên xừ mấy cái hoàn cảnh công cộng.

Chúng tôi rời khỏi kí túc Gryffindor, đứng ở ngoài hành lang. Đợi một lát nữa tới giờ tắt đèn thì mọi người sẽ giải tán, tới khi đó về sau thôi.

-"Này, cam của cậu." Harry lấy hai trái cam còn dở ra. "Mỗi người một quả nhé? Mặc dù tớ không thấu nổi mấy trò đùa của bọn họ, nhưng phí phạm đồ ăn đúng là không nên."

Giống như ban nãy miếng cam tôi ăn thì bị cậu ấy nuốt, còn miếng khác thì bị tôi nhả ra á hả?

Ok, trân trọng từ tận đáy lòng ý thức bảo vệ tài nguyên này. Tôi dâng hai tay nhận quả cam, sau đó nhăn nhó mặt mày hết sức. Được rồi, sức tôi cũng chỉ có thể ăn tới miếng thứ hai, không thể tiếp thu thêm được cái hương vị loét mồm này nữa.

-"....Ăn nốt đi Harry. Không ăn nổi nữa."

Harry ngoan ngoãn nhận quả cam.

-"Ngồi chờ tới lúc giới nghiêm à?" Cậu ấy ăn một miếng, nhàm chán thở hắt. "Cậu có muốn đi dạo không?"

-"Trời lạnh lắm." Tôi bĩu môi. "Tớ không mang áo theo. Tất cả những gì có trên người tớ bây giờ là áo khoác mỏng cùng đồ ngủ. Cậu xem, tớ có thể đi dạo không?"

Harry mỉm cười, "Chúng ta có thể bị cảm cùng nhau."

Tôi phì cười theo, "Trước Dạ vũ á hả? Cậu chắc không?"

-"......Được rồi, tớ thừa nhận sẽ thật ngu ngốc nếu không tham dự dạ vũ. Tớ thật tình có chút lo cho buổi Dạ vũ tuần tới đấy." Harry uể oải vươn vai. "Giáo sư Mcgonagall nhắc ghê quá, một quán quân sẽ phải khiêu vũ mở màn cho bữa tiệc. Căng thẳng thật."

-"Cậu sẽ khiêu vũ với tớ chứ nhỉ?"

-"Tớ nghĩ điều này là hiển nhiên...." Harry bối rối nhìn lên chỗ tôi. "Cậu lại tính bùng kèo à?"

Tôi dứt khoát xua tay.

-"Nah. Tớ chỉ muốn chắc chắn thôi."

Tôi đứng dậy, nhìn xuống chỏm đầu màu đen của Harry đang ngồi xổm dưới chân mình. Nói không bồi hồi thì hẳn sẽ là nói dối, bởi vì hiếm khi có thời gian yên bình như vậy, tôi chợt nhớ tới chúng tôi của nhiều năm về trước. Mới ngày nào còn là hai đứa nhỏ tuổi chưa đầy hai chữ số, mùa đông đến cùng nhau ở trong nhà ngắm tuyết rơi, hiện giờ đã qua mấy năm rồi.

-"Về Andrew...." Harry chợt mở lời.

-"Ừ?"

-"Anh ấy với cô gái nào đó....Olivia sao? Tớ không nhớ rõ." Harry nhìn lên. "Họ sao rồi?"

Tôi mỉm cười, "Vừa mới nói chuyện xong. Đã bên nhau, đáng mừng đúng chứ? Andrew đã độc thân tới hơn 20 năm cuộc đời của ảnh, nếu họ có thể hạnh phúc trọn vẹn với nhau thì tốt."

Harry có vẻ rất ngạc nhiên, "Tớ nhớ mới hôm trước vẫn chưa tới đâu mà nhỉ? Anh ấy cũng nhanh quá đó chứ?"

Tôi nghĩ một lát.

-"...Không phải giống chúng ta sao?"

Harry chớp mắt, "Đâu có. Khác hoàn toàn mà? Chị gái kia thích anh Andrew trước, còn chúng ta thì ngược lại. Cậu đâu có biết tớ phải kiên trì theo đuổi cậu mấy năm đâu hả?"

-"Mấy năm...." Tôi tròn mắt. "Mấy năm luôn sao? Tớ vẫn luôn nghĩ phải tới tận lúc vào Hogwarts cậu mới thích tớ đó."

-"Còn cậu thì tận tới năm Ba mới thích tớ. Ờ, dù thời gian cụ thể ra sao tớ vẫn là người thích trước. Nói chung là không giống với Andrew."

Tôi nói, cậu ấy chuyển chủ đề dở quá.

-".....Vậy, chính xác Harry thích tớ từ khi nào?"

Harry đáp ngay tức khắc, "Từ lần đầu gặp."

-"Không thể. Nói dối." Tôi nhún vai, đảo mắt nhìn xung quanh một chút, chợt phát hiện ra chủ đề này cực kì đáng để bàn luận vào không gian yên tĩnh thế này. "Không thể là lần đầu tiên gặp. Đại ca, quanh đây không có ai, chúng ta thành thật với nhau một chút đi."

Harry mỉm cười, "Thành thật mà, từ lần đầu tiên."

-"Phân tích thực tế tâm lí con người nhé. Nếu tớ là cậu, Harry ạ. Tớ sẽ siêu ghét một con bé suốt ngày bắt mình làm bài tập hộ, bắt mình viết bản kiểm điểm thay, và bắt mình phải chịu mấy trò ấu trĩ của nó." Tôi chợt đau khổ nhận ra. "Phải rồi, ngoại trừ vóc dáng ra, tớ với Dudley vậy mà cũng có điểm giống nhau quá nhở?"

-"Khác mà. Khác nhiều lắm đó."

Cậu ấy chợt im lặng một lúc. Tôi vẫn không tin, "Không thể nào. Tớ cũng không thích tớ hồi nhỏ nổi, cậu không thể."

-"Sao cậu kiên quyết quá vậy?" Harry ngước mắt lên. "Bởi vì đang thành thật, nên tớ sẽ thú nhận một chuyện. Để cho cậu bớt phải phản đối đi."

Tôi háo hức gật đầu, cuối cùng cũng lôi ra được một điểm không đúng.

Harry nói, "Tớ không thích cậu từ lần đầu tiên gặp mặt là thật."

Tôi mỉm cười, "Biết mà. Con nít 2 tuổi, hiểu cái gì là yêu với đương cơ chứ."

-"Nhưng tớ thật sự đã thích cậu trước khi vào Hogwarts." Harry ăn thêm một miếng cam nữa, mơ màng bảo. "Trước đó đúng là không có tình cảm, nhưng vẫn là quý cậu, trước thời điểm tớ nhận ra bản thân thích cậu tới thế nào, tớ thật tâm coi cậu là bạn thân nhất."

-"...."

Tôi lặng lẽ ồ một tiếng.

-"Cậu cũng có lúc ghét tớ đúng không?"

-"Có." Harry mỉm cười. "Tới tận lớp Hai vẫn siêu ghét Orange. Bởi vì cậu rất tự cao, hành động rất thiên theo bản năng, trong khi tớ làm gì cũng phải dè chừng dì với dượng. Cậu có thể xem đó là ghen tị, nhưng tớ khẳng định, đó là tớ ghét cậu đó."

Mặc dù là tự bản thân đòi, nhưng chính mình nghe được đáp án cũng đau thật.

Harry chớp mắt, "Cậu muốn nghe thêm không?"

-"......Nói tiếp đi."

-"Cậu đừng có để ý, đều là chuyện quá khứ thôi mà." Harry nhấc người đứng dậy. "Không phải giờ chúng ta vẫn thích nhau sao? Tớ nói thật tiếp nhé, là nếu tớ...là tớ hồi nhỏ đó..."

Tôi chợt thấy tuyết rơi.

-"Tớ vẫn sẽ thích cậu. Vô cùng thích. Rất thích. Cậu hiểu chứ?"

Tình cảnh này rất quen thuộc, tôi nhớ tới lần chúng tôi cùng đi London Eyes với nhau, sau đó cũng là lúc bầu trời trắng xóa như vậy, đôi mắt cậu ấy dường như tỏa sáng giống một trời sao.

-".....Cậu không nói xạo đúng không?" Tôi nghĩ bản thân bị lạnh rồi, rõ ràng là do không mặc đủ áo, chứ sao giọng của tôi lại nghẹn lại vậy chứ?

Harry từ tốn lắc đầu.

-"Tớ nhớ cả khoảng khắc tớ thích cậu ra sao mà. Năm 10 tuổi, chúng ta cùng lên London, cùng tới London Eyes. Rồi cậu đi lạc. Cậu có nhớ chuyện đó không?"

....Tôi...nhớ hay không á hả?

-"....Có sao?"

-"Có." Harry mỉm cười. "Cậu đi lạc, vì hôm đó là Giáng Sinh, London Eyes phi thường đông người. Tớ tìm cậu, sau đó lúc thấy cậu, cậu biết trông cậu thế nào không?"

Không đợi tôi trả lời, Harry nói tiếp, "Cậu trông rất đáng yêu. Cậu bé thế này, bé xíu ấy, hình như so với tớ hồi đó còn kém 4 phân liền. Tớ thấy cậu giống một con người tuyết, sau đó nhìn một lúc, lại thấy con nhóc nào đó so với tuần lộc còn giống hơn. Mũi đỏ, thêm hai cái sừng trên đầu nữa. Ngốc vô cùng. Rất ngốc."

-"....Yah!" Tôi ngại ngùng hét lên, nhớ rồi! Nói tới cái sừng là nhớ rồi! Bởi có một thời gian rất lâu trong quá khứ tôi đam mê siêu tập bờm phát điên lên, đặc biệt là mấy cái bờm gắn đồ trang trí. Thời đó, trừ bỏ cái bờm gắn sừng tuần lộc mà Harry kể kia, còn có một cái bờm gắn quả cam. Tôi đeo nó suốt ngày.

-"Nhớ ra chưa? Nhớ rồi đúng không?" Harry vui vẻ thơm má tôi. "Đi vào thôi. Mọi người chắc cũng giải tán hết rồi đó."

Tôi ngại muốn chết, xấu hổ ôm má.

-" Harry là đồ tồi."

-"Hử?" Harry đứng trước bức tranh Bà Béo, ngơ ngác nhìn xung quanh xem Bà Béo đang ở đâu. "Sao từ thích cậu lại thành đồ tồi rồi?"

-"....Sao cậu thích được một con ngốc vậy?"

-"Vì tớ thấy con ngốc đó đáng yêu." Harry dừng một chút để đọc mật khẩu, sau đó quay lại vẫy tôi. "Cậu vào trước đi. Nhanh nào."

......aaaaaaa!!!!!!

Tôi ngại tới đỏ cả mặt.

-"....Cậu ăn hết quả cam chưa?"

-"Cam...." Harry sờ tay vào túi áo, rồi mỉm cười. "Hết rồi."

Tôi nhanh chóng quay mặt lên trước, "Hết rồi thì tốt....Aizz...."

-"Này Orange."

Tôi đang cố thò một chân qua cái lỗ, theo quán tính đáp lại, "Ừ?"

Harry nhét một miếng cam vô miệng tôi.

-"....!!!!!!" Adu chua!!!!!!!!!!

Rồi cậu ấy nhe răng cười.

-"Cam ngọt lắm đúng không? Tặng cậu, ngủ ngon nhé."

Trước khi tôi nhận ra, môi Harry bao phủ lên trước mặt, che kín mọi ánh sáng còn lại.

....Đầu óc cứ vậy mê man đi, tôi không hiểu sao sống mũi đều nóng lên, tới cả khóe mắt dường như cũng ươn ướt.

-"Orange...."

-"....."

-"Sao cậu lại....Yah yah! Orange! Bình tĩnh nào, tớ làm cậu đau ở đâu sao?! Đừng khóc, làm ơn, đừng khóc mà!"

Đến cả việc cậu ấy hốt hoảng lo lắng vì mấy giọt nước mắt không đâu này nữa...

Tôi chỉ thấy có một dự cảm không tốt thôi. Tôi đã muốn kể cho Harry ban nãy, nhưng tôi vẫn chưa dám, rằng Andrew nói bản thân tôi có xu hướng trở thành Tử thần thực tử.

Tôi mạnh mồm nói không thể, nhưng tôi cũng không dám đảm bảo đâu.

Tôi nấc một tiếng.

Có thể vì tôi chợt thấy cuộc sống quá viên mãn. Tôi chưa từng có loại dự cảm này trước kia. Hiện giờ cái gì cũng tốt, có một gia đình, một thân phận, một địa vị, và một người yêu thương mình, tôi không rõ nữa. Cái gì quá tốt đẹp thì cũng sẽ có giới hạn, tôi đã luôn nhớ điều đó từ sau khi rời khỏi nhà Dursley.

Tôi đã rất kính trọng họ, và thật lòng, tôi xem Petunia và Vernon chính là ba mẹ mình, thật sự xem như thế rất nhiều năm. Kể cả khi lần đầu tiên tôi biết bản thân không phải máu mủ của họ đi nữa, tôi vẫn không có ý định đi tìm mẹ ruột.

Rồi mọi thứ không phải vẫn tan vỡ hay sao?

Bọn họ chỉ coi tôi như là một nghĩa vụ trả ơn. Bởi vì Violet giúp đỡ họ, nên họ giúp tôi. Giữa bọn họ đến với tôi không có tình thương, chỉ là giấy tờ trả nợ.

-"Tớ xin lỗi, Harry....Không phải, không có ý gì đâu. Tớ không biết nữa, chắc do tớ vui quá...."

-"...." Harry vuốt má tôi. "Cậu muốn đi ra ngoài một chút không? Đừng khóc nữa, thiệt đó, tớ lo lắm luôn...Ít nhất cậu hãy nói vì sao cậu khóc đi mà...."

Vì sao à?

-"Tớ y---thích* cậu." Tôi chợt nói. "Tớ thích cậu nhất, Harry ạ. Thích nhất luôn."

Harry mỉm cười, "Tớ cũng yêu Orange nhất mà. Nên đừng khóc nữa, nào, đừng khóc."

Tôi chậm rãi nén giọt nước mắt kế tiếp lại.

Nhưng mà....

Chỉ vì cậu thấy tớ đứng dưới một trời tuyết, vậy nên mới thích tớ sao?

Cũng giống như trận tuyết hôm đó đã tan biến, sẽ có ngày cậu rời xa tớ mà thôi. Giống như loại tình thân 13 năm tôi ở cùng nhà Dursley, thời gian sẽ bào mòn bất kể sợi xích giữa chúng có bền chặt tới độ nào.

Kể tới một chuyện, về cái bờm có sừng tuần lộc kia. Trong cả bộ sưu tập, tôi thích nhất chiếc bờm đó, vô cùng thích. Có một đoạn thời gian bất kể đi đâu tôi cũng đeo nó, vì tôi thấy nó phi thường đáng yêu. Và rồi tôi đã nghĩ, bản thân sẽ vĩnh viễn thích nó, luôn luôn thích, thích nhất, thích hơn mọi cái bờm trên đời. Nhưng rồi cho tới khi Petunia tặng tôi một chiếc bờm khác, chính là chiếc bờm quả cam. Kể từ đó, sừng tuần lộc chỉ còn là cái tôi thích mà thôi, không còn là thích nhất nữa.

"Thích" và "thích nhất", suy cho cùng cũng chỉ hơn nhau ở một chữ.

Chỉ cần một ngày bạn vẫn còn "thích nhất" nó, nhất định sẽ có một ngày cái "thích" đó biến mất.

Tôi mới chỉ thích cậu ấy thôi, tôi chưa yêu cậu ấy, tôi mới thích nhất thôi. Rồi sẽ có ngày cậu ấy đi mất nếu tôi còn tiếp tục chỉ thích cậu ấy thêm nữa. Và mọi người đều sẽ đi. Tất cả mọi người....

Tôi chợt nhớ tới một câu nói: Trưởng thành đồng nghĩa với cô đơn.

Tôi không muốn cô độc sống đâu....

...Tại sao bản thân cứ luôn giống một đứa con nít vậy? Tới khi nào tôi mới có thể thật sự lớn được chứ?

***

Chắc đây là giai đoạn ai cũng sẽ có nhỉ? Kiểu mong được trưởng thành thật nhanh đó.

*chỗ này Orange muốn nói là "I love you", nhưng thay vì nói "love", chị lại nói là "like". Kiểu là
"I l---ike you..." đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info