ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

165.

_Cam_142

Harry cuối cùng đã thành công vượt qua bài kiểm tra. Quan trọng là, cậu ấy bình an vô sự.

Cơn đau đầu chóng mặt của tôi cũng giảm bớt phần nào, song hậu quả thức trắng cả đêm qua rất nặng, cả người tôi trong trạng thái lơ lửng mơ màng, cứ như vậy được anh Fred vác trên vai hộc tốc tới bệnh xá.

Ngay sau khi Harry biết chuyện thì bổ nhào tới, náo loạn ở bệnh xá một hồi. Cậu ấy thật sự không màng lời cô Pomfrey cảnh báo, điên cuồng lay cả người tôi, nhưng sức mạnh thư giãn trong mộng sau một đêm dài không ngủ rất phi thường, bất kể cậu ấy có lay thế nào cũng không khiến tôi tỉnh.

Sau đó là chuyện Harry đối mặt với cô Pomfrey ra sao, mà phạm trù đó thì tôi không biết, cũng không được nghe kể luôn.

Tôi chỉ biết ngoại trừ tôi ra, có người nào đó bị quấn băng trắng dày cộp vì chấn thương cẳng tay.

-"....Nhìn như pocky í..."

Harry hậm hực bĩu môi, "Ai mà ngờ cô Pomfrey lại ra tay ác liệt thế chứ?"

Tôi cười cười nhìn cậu ấy, "Cổ đánh cậu à?"

-"....Cổ xài Giải Giới..." Harry trề môi. "Ừ, đánh bay tớ ra ngoài."

Tôi lập tức không nhịn được mà cười sặc sụa. Có hơi đáng tiếc vì không được tận mắt chứng kiến, nhưng mà Harry bình an vô sự qua bài kiểm tra, một Harry Potter dũng mãnh như thế lại có thể vì tôi mà chấp nhận thương tích, tôi hiển nhiên rất vui vẻ rồi.

-"Được rồi bạn trai nhỏ, cậu đừng giận dỗi nữa." Tôi hí hửng vòng tay qua cổ Harry, tâm tình cực kì cao hứng, hôn lên khắp mặt cậu ấy. "Chúng ta về kí túc thôi, cậu không muốn dự bữa tiệc bí mật mà mọi người chuẩn bị cho mình sao? Fred với George đảm bảo đã chôm về vô số của ngon vật lạ đó."

-"Aiz, Orange..." Harry một mặt cực kì bất lực, xấu hổ đẩy mặt tôi ra, "Thật là...."

Mặc dù cậu ấy tỏ vẻ, nhưng mà sao tôi vẫn thấy đáng yêu ghê gớm...

Tôi làm ra bộ dạng đáng thương hết sức, chớp chớp mắt nhìn cậu ấy, "Cậu không thích sao?"

Harry búng trán tôi:

-"Nào dám chê chứ tiểu thư? Đi thôi, tớ đói bụng rồi."

Tôi nhìn bàn tay cậu ấy đưa ra trước mặt, cả người đều ấm hết lên, một đường nhào tới ôm chặt dính cánh tay Harry.

-"Diễm phúc thế nào vớ được cậu bạn trai vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như cậu thế này. Harry à, hehe, sắp tới có Dạ Vũ Giáng Sinh đúng không nhỉ?" Tôi cứ cười hề hề một hồi không khép miệng được y như con ngốc, cuối cùng thì bị Harry búng trán một cái.

-"Cậu cười cái gì vậy?"

Tôi ôm chỗ trán đỏ lên vì bị búng, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy đau. Vậy mà Harry lại sốt sắng muốn tôi bỏ tay ra, "A, cậu đau à? Xin lỗi, tớ có phải dùng lực hơi quá không? Tớ đã búng rất nhẹ mà..."

Tôi lắc lắc đầu, "Không không, tớ ổn. Nhưng nói chuyện chính đi, Dạ Vũ thì sao đây?"

-"Sao cái gì nữa? A, đỏ lên rồi này...." Harry thổi hơi lên trán tôi, vừa xoa phần da đỏ lên vừa đáp, mà giọng điệu cực kì thản nhiên, giống như đây là chuyện đã được định sẵn rồi ấy. "Cậu chắc chắn là bạn nhảy của tớ rồi. Orange, trán cậu còn đau không? Orange? Orange?"

Tôi trì độn nhìn cậu ấy, thấy thế giới toàn là màu hồng cả thôi. Khóe miệng cũng cứ cong lên cười tới phát ngốc, rồi lại thấy Harry lo lắng ngắm nghía tôi ở trước mặt. Mọi thứ ở cậu ấy đều thật tốt, nơi nào cũng đẹp, từ sống mũi cho tới đôi môi lẫn đôi mắt ngọt ngào, từ những cử chỉ nhỏ nhất cho tới những hành động thân mật, mọi thứ nơi cậu dù là nhỏ nhất cũng khiến xuân tâm tôi nhộn nhạo tới phát điên.

-"Harry à..."

Harry khó hiểu nhìn tôi chui rúc trong lòng mình, nhưng cậu ấy vẫn cứ để mặc tôi tự biên tự diễn.

-"Tớ yêu cậu chết mất đại ca. Cậu đáng yêu phát điên lên được í."

Rồi chúng tôi cũng trở về, nhập vào bữa tiệc mừng. Có khiêu vũ, đồ ăn cũng phong phú nữa, trong lúc cao hứng Fred gạ gẫm tôi uống ít rượu vào người. Đến lúc bữa tiệc cao trào nhất, một vài cặp đôi nhảy ra giữa phòng sinh hoạt chung và bắt đầu nhảy những điệu nhảy mang đầy tính thả cơm tró.

Tôi thì không có hứng, Harry cũng không, chúng tôi đơn thuần ngồi với nhau một góc và trò chuyện.

Và rồi, Ron tìm đến.

-"...Orange."

Tôi có thể dự đoán được điều này. Không cần chờ cậu ấy nói tới lời thứ hai, tôi tự mình đứng dậy sau khi mỉm cười với Harry một cái, "Hai người cứ tự nhiên nói chuyện với nhau."

Harry nhìn tôi trước khi cậu ấy đảo mắt sang Ron, tôi cảm thấy bàn tay cậu ấy dần buông lỏng ra và cuối cùng rời khỏi bàn tay tôi.

-"....Cảm ơn cậu."

Tôi buồn cười xua tay, "Khách sáo quá."

Tôi rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Cả người đều là hơi men, chỉ là nói tâm tình tôi đúng là rất tốt, tôi đứng tần ngần tới nửa tiếng ở trước cửa kí túc. Mặc dù mùa Đông rất lạnh, nhưng dường như sau khi thấy Harry an ổn trở lại, quỹ đạo cuộc sống của tôi cũng bình yên hơn. Mặc dù về cơ bản tôi vẫn còn ác mộng, nhưng chẳng sao hết, mấy hôm rồi sẽ hết thôi.

-"Orange! Ê!"

Tôi nhìn xuống cửa sổ.

-"Ồ, đại thiếu gia." Tôi chống tay lên má, cười hì hì với tên đầu bạc dưới kia. "Cậu đi đâu giờ này đây? Nguyền rủa hay trù ẻo Merlin vì đã giúp Harry thắng cuộc à?"

Draco bĩu môi, khó chịu nói, "Cậu nghĩ xấu cho mình...."

Tôi mỉm cười, "Không phải sao? Vậy cậu đi đâu?"

Draco đảo mắt sang một hướng.

-"Đi dạo. Có cả Theo nữa. Cậu muốn xuống nhập bọn không?"

Tôi nhìn về phía Draco đang hướng mắt tới, buồn cười nhìn thấy một Theodore Nott ngái ngủ đang lững thững đi từng bước lại gần. Tóc tai rối bù, hình như cậu ta còn đang mặc đồ ngủ nữa, bên ngoài chỉ khoác hờ một cái áo gió tạm bợ. Dường như bộ dáng này khiến cậu ta trở nên rất ngốc nghếch, khí chất vương tử cũng theo đó mà bay, tôi chỉ đơn giản nhận thấy: "Thì ra một Theodore Nott mọi khi ranh mãnh lạnh nhạt cũng có lúc trẻ con tới như vậy".

-"Nott." Tôi không kiềm được cười phì một cái. "Cậu sao lại chịu đi dạo cùng Draco thế này? Con người sinh hoạt đều đặn khỏe mạnh mọi khi đâu rồi?"

Nott ngáp ngủ, cậu ta cũng không trả lời tôi.

Tôi liền hướng Draco nói, "Cậu gọi Nott một tiếng đi, kêu cậu ta đỡ tôi. Tôi nhảy đó."

Draco hốt hoảng xua tay, "Này! Cậu đừng---! Yah!" Chân tôi đã đặt lên thành cửa sổ tới nơi rồi, Draco không kịp kêu thêm một tiếng dư thừa khác, cuống quít lay người Nott. "Theo! Theo! Dậy đi! THEO!"

Theodore Nott sực tỉnh lại. Cậu ta quay sang, trước cả khi kịp hiểu được chuyện gì, tôi thấy cậu ta há hốc miệng nhìn lên, theo bản năng đưa tay ra. Tôi chỉ biết cả người lao trọn vào người cậu ấy, được cậu ôm chặt, sau đó còn nghĩ khi tôi làm hành động này Harry không phải rất hốt hoảng hay sao? Tại sao tên mặt đơ này vĩnh viễn giữ nguyên một dáng vẻ thờ ơ bất cần đời vậy?

Nott vừa đón tôi xong, không để tôi kịp tận hưởng, cậu ta thả tôi cái bộp.

-"Yah! Tên dở hơi này!" Tôi bực mình xốc cổ áo Nott. "Cậu thích khiêu chiến à?"

Nott lắc đầu, "Bỏ ra...."

Draco cười xòa bảo, "Cậu ấy còn đang ngái ngủ thôi, cậu đừng để tâm."

Đây dường như không đúng lắm, tôi thấy hai mắt Nott còn sáng rõ. Tinh thần cậu ta mà còn không tỉnh táo thì hơi điêu.

Nott thở hắt một cái, từ tốn gỡ tay tôi ra.

-"Tôi nói cậu, con gái con đứa, còn là tiểu thư quý tộc, cậu tốt nhất nên biết giữ thể diện một chút. Đừng có tùy tiện nhảy lầu xuống, cũng đừng có kêu người khác giới nào đỡ cậu." Nott lắc đầu. "Người ta sẽ hiểu lầm đấy."

Tôi chép miệng.

-"Không phải là vì tôi tin cậu à?"

Nott giật mình a một tiếng, ôm mặt quay đi, "Nhiều chuyện quá! Tóm lại là đừng có làm vậy nữa, hiểu chưa?!"

Draco ý nhị nhìn sang chỗ tôi.

-"....Mình nói này, Orange..." Cậu ấy thì thầm bảo tôi. "Theo khi ngượng sẽ bị đỏ cả người, nhất là tai cậu ấy. Hai người giống nhau thật ha?"

Tôi thấy buồn cười ghê gớm. Đúng là tai Nott đang đỏ lên, đỏ theo cấp tăng tiến mới vui chứ, càng lúc càng đỏ. Tôi lại không nhịn được thấy cậu ta đáng yêu như một con thú bông mềm mại vậy.

Tôi xoa xoa tai Nott, thấy cậu ta cũng không phản kháng lại, lại càng vui miệng trêu mấy câu:

-"Cậu đúng là đại công tử không quen với mùi gái mà Theo. Con gái mà thấy cậu như này không đổ mới là lạ đó."

Nott bực mình hất tay tôi ra.

-"Đừng có đụng vào tôi."

Tôi cười cười, "Được được, đại thiếu gia. Vậy cậu tỉnh ngủ rồi chứ?"

Nott quay mặt bỏ đi một mạch, mặc dù từ đỉnh đầu cậu ấy vẫn phát ra một làn khói đỏ nghi ngút. Tôi quay sang Draco, thấy cậu ấy cũng bất lực cười cười với mình, chúng tôi dường như thông hiểu ý tứ của nhau, đồng loạt nhún vai một hồi.

-"Nott bình thường đều như vậy à?"

Draco cười haha mấy tiếng gượng gạo, "Lúc nào bị đánh thức dở giấc thì sẽ như vậy. Tính khí cậu ấy kì thực rất trẻ con đúng không?"

-"...Đúng là vậy." Tôi bật cười. "Mặc dù cậu ta cũng ra dáng anh trai lắm."

Draco ồ một tiếng, "Vậy hả? Mình chưa từng thấy Theo để lộ ra mặt anh trai đấy. Trước kia từng thấy cậu ấy bảo vệ Daisy, nhưng mà đối với mình thì chưa có lần nào."

Tôi gật gù ừ một cái, nhưng cũng không kể thêm vào việc Nott có brother material thế nào.

-"Cậu thích có anh trai sao?"

-"Phần nào đó, mình đoán vậy," Draco đảo mắt. "Mình từng gặp anh Andrew mấy lần, cảm thấy anh ấy thật sự rất ưu tú. Đúng chất là một thiên tài thực thụ. Lúc nhỏ gặp Andrew đã vô cùng hâm mộ anh ấy, sau đó gặp John còn phát hiện anh ấy so với anh Andrew cũng vô cùng tuyệt vời."

-"Cậu muốn trở thành phù thủy như họ sao?"

-"A, điểm này thì không phải. Mình có lí tưởng và hình mẫu khác, đối với họ chỉ là hâm mộ thôi." Draco nhìn tôi. "Còn cậu? Cậu không hâm mộ ai à?"

Tôi cười cười, "Cũng có hâm mộ Andrew. Mình giống Nott, mình cũng muốn trở thành một người giống anh ấy."

Draco ồ một tiếng, dường như giọng điệu của cậu ấy có phần hơi khúc mắc. Tôi có chút tò mò nhìn sang, nhẹ giọng hỏi, "Có gì à?"

-"Hửm? Không, mình chỉ thấy lạ thôi." Draco chớp mắt. "Bình thường mọi người đều nói là muốn trở thành "phù thủy giống ai đó", cậu lại nói là muốn trở thành "người giống ai đó"....Hay là do mình nghĩ nhiều?"

Không phải cậu nghĩ nhiều đâu, tôi cũng muốn nói thế lắm.

-"....Vậy sao? Chỉ là thuận miệng thôi, mình cũng không nghĩ nhiều tới vậy." Tôi vuốt lại phần tóc bị rối ra sau tai. "....Cậu tinh ý nhỉ? Để ý đến một câu nói vu vơ như vậy?"

Draco đảo mắt, "Chuyện bình thường mà? Cậu nên biết đối với giới quý tộc, tìm hiểu thông tin thông qua lời nói miệng là rất thông thường đấy. Mình đã được học khẩu hình từ nhỏ rồi."

-"Ý là mình chỉ cần mấp máy môi thì cậu có thể hiểu mình đang nói gì à?" Tôi bất ngờ bật cười. "Kĩ năng thông dụng đó, mình cũng muốn học."

Draco nói bừa, "Mình có thể dạy cậu."

Tôi lắc đầu, "Không cần đâu. Mình cần gì làm mấy trò đọc khẩu hình đó chứ."

Cảm giác được tự do nói chuyện với Draco cũng có cái vui của riêng nó đấy chứ.

Tôi vẫn cảm thấy rất tiếc cho cậu ấy. Vào thời điểm cậu đáng yêu thuần khiết thế này, tôi có nên nói cậu ấy sinh ra vào sai thời điểm hay sai thời thế không? Hay sai vì đã sinh ra làm quý tử nhà Malfoy? Một đứa nhỏ tốt như vậy, rõ ràng là có thể bình an lớn lên, trở thành một người lương thiện cơ mà.

Tôi chợt nhớ tới, vào lúc bản thân ngồi trong sở cảnh sát lấy lời khai sau vụ giết người. Viên cảnh sát đã đóng dấu cho tôi hưởng án vô tội do chưa đủ tuổi vị thành niên, cũng là do hành động của tôi chỉ là tự vệ, nhưng hành vi giết người ở mức nào đó vẫn gây ra nhiều phản cảm.

Rồi viên cảnh sát rời đi, tôi một mình ngồi trong phòng chờ, áp lực cứ đè nặng mãi, đến cả đầu tôi cũng quay cuồng.

Thông qua tấm kính, tôi thấy một người phụ nữ tát một đứa nhỏ. Tôi đoán họ là mẹ con. Rồi người phụ nữ kia mắng đứa nhỏ thậm tệ, tôi không nghe ra bà ấy nói những điều gì, chỉ có lúc bà ấy chỉ tay về phía tôi. Tôi giật mình, rồi bà ấy nói rất to:

-"Mày có muốn trở thành cái loại bất lương tù ngục như kia không?! Thể loại không cha không mẹ, không học hành đàng hoàng, rồi cái kiếp mày cũng chỉ có vào tù khổ sai thôi hiểu chưa?!"

Tôi thật sự đã chấn động rất mạnh. Trước cả khi tôi nhận ra, tôi đã bắt đầu thấy nước mắt nhỏ giọt lên đùi mình. Nott mở cửa tiến vào, vào lúc tôi kích động như vậy, tôi lao đến ôm chặt cậu ấy và khóc một trận ầm ĩ, tới độ giọng khàn cả đi.

Nhưng đúng là....cũng phải công nhận đó là thực tế.

-"Rồi sau đó mình bảo với Pansy---Này Orange! Này!"

Tôi nhìn sang Draco, nhướn mày hử một cái.

Draco chớp mắt, "Cậu có nghe mình nói gì nãy giờ không đấy?"

Tôi bật cười, "Có, Pansy nói sao nữa? Sau khi cậu làm đổ sốt cà lên váy cậu ấy?"

Draco lập tức vào guồng, một tràng xổ tiếp, "Pansy đã nhào lên đánh mình một trận đó! Cậu phải biết bộ dáng có bao nhiêu phần giống với sư tử cái của cậu ấy đáng sợ thế nào cơ?! Mình đã phải---"

Tôi gật đầu.

-"Được rồi Draco, mình biết rồi. Mình biết cậu rất giận." Giọng điệu lẫn hành động của Draco đáng yêu ghê, giống như trẻ con ấy. Tôi thấy hồi nhỏ Dudley bị mất đồ chơi cũng sẽ gào lên như vậy, chỉ là anh ta thì giống con lợn ụt ụt con Draco thì đáng yêu như thú bông trắng vậy.

-"...Hy vọng cậu có thể vĩnh viễn trong sáng như vậy. Mình thật sự rất mong đấy."

Tôi nhìn tới Nott ở đằng trước.

-"Này Nott."

Nott quay lại, nhưng đã ngay lập tức quay lên.

-"Không phải dặn tôi đâu."

-"Cậu cảm thấy bản thân không thể sống hồn nhiên như vậy à?"

Nott nhún vai, "Tôi tên là Theodore Nott, không phải Sybill Trelawney."

Draco khó hiểu nhìn cả tôi với Nott, "Hai cậu nói cái gì vậy...?"

Tôi nhún vai.

-"Chà, trẻ con thì không nên ở đây giờ này đâu Draco. Cậu đáng ra nên ở trên giường ngủ rồi. Ngủ muộn sẽ bị lùn đấy."

-"Mình gần mét 7 rồi." Draco đỏ mặt chọc tôi một cái.

-"Ý mình không có phải chiều cao." Tôi buồn cười xua tay. "Chính là, bé con Draco ạ, người lớn nói chuyện, trẻ con không hiểu là bình thường. Đừng buồn nhé."

Rồi tôi chạy lên bám tay Nott, để lại một Draco vừa tức giận vừa khó hiểu đằng sau. Cậu ấy hậm hực dậm chân, nói lớn với tôi, "Nếu cậu không nói rõ thì mình sẽ bỏ về đấy!"

Tôi vẫy tay liền, còn Nott thì bảo, "Về cẩn thận nhé em trai nhỏ. Có nhớ đường không đấy?"

Draco hậm hực bỏ đi một mạch.

Tôi cười khúc khích, quay lên khoác tay Nott, song lại nghe cậu ta nói.

-"...Có thể nắm tay tôi không?"

Tôi nghe thấy Nott thì thầm như vậy.

-"Được."

-"Cậu say rồi à?" Nott nắm lấy tay tôi, nhướn mày hỏi. "Từ lúc nãy đã thấy hơi nghi rồi, có phải cậu uống rượu không?"

Tôi gật đầu, "Một chút thôi, sẽ không ói lên người cậu đâu."

Nott đảo mắt, "Cậu vừa nhớ tới chuyện không vui sao?"

-"Có phải không vui không ta..." Tôi ngây ngốc nghiêng đầu. "Chỉ là, tôi chợt thấy bản thân không có tương lai lắm. Dường như có một sức mạnh bói toán dị đoan nào đó bảo tôi, số tôi là vậy rồi. Không thể vượt qua 18 tuổi được."

Nott bật cười, "Làm gì có? Cậu chắc phải sống thọ nghìn năm. Cái thể loại cáo già như cậu."

Tôi cũng buồn cười nói, "Cậu cảm thấy bản thân sống tới nghìn năm à?"

-"Không, hồi tôi còn nhỏ có một ông già tiên tri, bảo tôi không thể sống qua năm 16 được." Nott lắc đầu. "Tôi chẳng tin lắm, nhưng mà kể cả có tiên tri đúng thật, tôi cũng vẫn bỏ qua thôi. Dù sao cũng sống 16 năm, trước sau gì chả chết, cũng chỉ là chết sớm một chút, khác gì đâu."

-"Đừng nói kiểu ông già như vậy. Cậu mà chết thì sẽ có người buồn lắm."

Nott cười lạnh, "Ai buồn chứ? Cậu chắc?"

-"Tôi cũng sẽ buồn." Tôi nhún vai. "Nhưng còn Daisy? Còn anh Andrew? Còn những người khác thì sao? Cậu không nghĩ họ sẽ buồn sao?"

Nott mù mờ à một tiếng.

-"Vậy ra là họ sẽ buồn."

-"....." Tự nhiên tôi thấy trăng hôm nay rất đẹp. Ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, kể là tên là hồ Đen, nhưng trăng sáng chiếu xuống, đúng là vẫn rất đẹp. Bức ảnh thiên nhiên "trăng trên nước" trước giờ đều là mĩ vị của nghệ thuật nhân gian, tôi không nghĩ tới ở thế giới phù thủy cũng có một thời khắc Muggle như vậy.

-"Cậu muốn khiêu vũ không?" Tôi nhìn Nott, thấy cậu ta liếc sang.

-"....Tôi tưởng cậu không thích nhảy nhót?"

-"Đúng là không thích, nhưng mà cảnh đẹp như vậy." Tôi nhún vai. "Vả lại, hôm lễ ra mắt tôi không thấy cậu tới mời tôi. Không thích nhảy cùng tôi sao?"

-"Không phải không thích, là có người mời tôi nhảy trước thôi." Nott mỉm cười. "Muốn nhảy thật chứ?"

Tôi nhún vai, "Mời tôi đi."

Nott lập tức thay đổi tư thế. Một loạt động tác uyển chuyển, tôi thấy mu tay được cậu ta nâng lên, ánh mắt ngọt ngào của cậu nhìn thẳng vào tôi. Tim tôi thật sự có một thoáng rung động, tôi nghĩ tới Harry, nhưng lại nhìn Nott ở trước mặt. Bọn họ ngoại trừ màu tóc ra thì thật sự rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt của họ. Cùng một màu sắc, cùng một cảm giác, cũng cùng một tia nhìn ôn nhu ngọt ngào khi họ nhìn tôi.

Tôi chợt thấy, cậu so với trăng không có khác là bao hết.

-"Juliet, wanna dance with me?"

Tôi bật cười. Cái gì vậy nè?

-"Sure, Romeo."

....Có ai từng nghe tới câu nói này không nhỉ?

Trăng dưới nước cũng là trăng trên trời. Người trước mặt chính là người trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com