ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

16.

_Cam_142

Harry cư xử rất trẻ con. Tôi vốn là vì nghĩ cho cậu nên mới đưa chai thuốc cho cậu, cũng chẳng phải có ý nghĩ xấu gì, cậu ấy tức giận như vậy là lỗi của tôi sao?

Hermione ôm sách vở, đứng dậy rời bàn.

-"Orange, bồ nghĩ cách làm lành với Harry đi nghen?"

Tôi cười gượng, "Sẽ - cố - gắng."

Hermione thở hắt, rồi bỏ đi.

Tôi nghiến nốt phần bánh mì còn lại, sau đó đứng lên rời bàn, đi bộ đến văn phòng Độc dược của giáo sư Snape.

Theo đó, tôi cầm luôn cả hộp thuốc còn thừa, giáo sư cần bằng chứng chứng minh tôi đã nốc hết chỗ "thuốc bổ" mà không khác gì "thuốc độc" đó của cô Pomfrey. Ông ấy hẳn là đang hả dạ lắm.

Trên đường đi, tôi đụng mặt Peeves. Học sinh Hogwarts chẳng ưa gì tên yêu tinh này, tôi lại không quan tâm, hắn ta chưa đụng chạm gì tới tôi thì tôi cũng không quản. Tuy vậy, nếu ngay bây giờ Peeves dám bày trò trêu chọc tôi, tôi không ngần ngại ném đống lọ thủy tinh đựng thuốc đang cầm vào hắn đâu.

-"Ái chà lính mới!! Đi đâu đây?"

Tôi nhăn mặt, "Không liên quan đến mày."

-"Bé con, ta dắt ngươi đi nào!!" Peeves chổng người trên trần nhà, đu bám này nọ. "Nhóc lính mới, ngươi tên gì?"

Tôi tặc lưỡi.

-"Không thân nhau thì không cần biết tên. Và đừng có gọi tao là lính mới, đã gần 3 tháng rồi."

Peeves hô biến ra một bức tường, chặn trước mặt tôi, "Nếu muốn đi qua thì nói tên đã."

Tôi chạm vào bức tường, xác nhận là tường đá hàng xịn, liền khó chịu nhìn lại.

-"Orange Dursley." Tôi mất bình tĩnh dậm chân. "Không đùa nữa. Mau biến bức tường đi chỗ khác cho tao."

Peeves bĩu môi, "Không biến! Hiếm lắm mới thấy người thú vị như vậy, ngươi ở lại chơi với ta!"

Tôi vung tay, ném cả hộp thuốc thủy tinh vào hắn, tựa như sút bóng vào khung thành đối phương. Một pha tuyệt đẹp, tôi thấy Peeves choáng váng mặt mày.

Tôi khoanh tay, chốt hạ, "Cút-mau-cho-tao-!"

-"Không!"

Tôi nhăn mặt, "Mày biết Nam tước đẫm máu sẵn sàng xiên cây kiếm của ông qua cái đầu của mày không, tên bại não?"

Peeves khựng lại, miễn cưỡng chạy đi, hóa giải bức tường cho tôi.

Tôi nhìn một hồi, sau đó cúi người nhặt mấy chai thuốc còn nguyên vẹn cất vào tay áo chùng, tôi sẽ giao nộp cho giáo sư Snape cái này thay cho bằng chứng vậy.

Lúc đến được văn phòng của giáo sư, tôi thập thò đứng bên ngoài không dám vào. Hai chân quýnh quíu, chỉ muốn bỏ chạy, nhưng tôi biết nếu bỏ chạy thì chỉ có tôi là kẻ chết, nhất là khi tiết Độc Dược sáng mai đang chờ tôi như tử thần vẫy gọi.

Tôi đi đi lại lại, phải đến gần 3 vòng, chóng mặt gục đầu bên cửa.

...Tôi không biết phải làm gì bây giờ!

Hai mắt tôi hoa hoa.

Nếu như là văn phòng thầy Cotton, tôi sẽ không ngần ngại bước vào và bước ra trong tư thế của một người chiến thắng. Tuy vậy, bước vào và bước ra trong trạng thái còn nguyên vẹn dưới sức ép của một bậc thầy Độc dược, bảo tôi hít thở, chắc tôi còn ngạt muốn chết kìa.

Một phần trong tôi thúc giục: "Chạy đi! Nguy hiểm cảnh báo! Bão tố cấp độ 20 đang tuôn trào ùng ùng!"

Phần khác phản lại: "Hứng chịu bão hay dai dẳng chờ chết! Một lần cho xong, đánh nhanh thắng nhanh!"

Phần kia gào lại: "Muốn chết thì cứ bước vào đấy!"

Phần khác hất tay: "Muốn sống thì hãy bước vào đi!"

Cãi nhau loạn xạ, tôi vung tay, xua đi mọi tưởng tượng vô tác dụng.

-"Nhảm nhí nhảm nhí nhảm nhí!!! Á á á á!!!"

-"...Dursley?"

Tôi giật mình, nhìn lại đằng sau.

Tên khốn nạn tóc bạc mắt xám, mặc đồng phục màu xanh, khó hiểu nhìn tôi.

-"Mày...có phải là bị điên rồi không?"

Tôi suýt chút nữa nhào đến mà ôm hắn cảm tạ.

-"Malfoy!"

***

Tôi nói thật, Draco Malfoy là tên rất khó ưa.

Hắn kiêu ngạo, hắn khốn nạn, nhiều khi tôi chỉ muốn đấm vỡ mặt hắn cho khỏi ngứa mắt.

Hắn ta khinh khỉnh nhìn tôi, ánh mắt màu xám cười cười mang hàm ý khinh bỉ. Tôi nghiến răng, nếu không phải giáo sư Snape còn đứng đây thì hắn chết với tôi.

-"Draco Malfoy, nếu không phiền, tôi mời cậu quay mặt đi chỗ khác dùm cho."

Malfoy nghiêng đầu, khó hiểu nhìn tôi, và cười xã giao.

-"Không. Tôi không quay."

Tôi lật bàn.

Giáo sư Snape hất hàm về phía bàn độc dược.

-"Cắt rễ cây nhân sâm ra. Nếu vạc còn nổ..."

Thầy ho khan, rồi im lặng.

Tôi cho rằng đây chính là sự im lặng chết chóc.

Draco Malfoy cười mỉa tôi, tiếng rúc rích khó chịu cứ như bị nén lại trong cổ họng hắn. Tôi nhăn mày, ấn con dao xuống rễ cây nhân sâm, tưởng tượng đó là cái đầu của hắn mà chặt với nghiến.

Tôi làu bàu.

-"Malfoy chết tiệt Malfoy chết tiệt Malfoy chết tiệt..."

-"Dúley ~ Cần tao giúp mày không?"

Tôi cười ha ha.

-"Không cần phải phiền đến bàn tay ngọc ngà của thiếu gia."

Malfoy vuốt tóc tôi, "Vậy à? Nhưng tao muốn giúp mày đó."

Tôi rùng mình, "Xin đừng đùa, quý ngài Malfoy."

-"Tao khô---"

-"Trò Malfoy! Nếu như trò còn nhớ đến ta, thì mau chóng lại đây!"

Giáo sư Snape cất giọng trầm trầm, đủ để giải thoát tôi ngay lúc này. Tôi cúi đầu tập trung vào rễ cây, để mặc Malfoy với chính chủ nhiệm của nhà hắn tâm sự đêm khuya.

Làm chán, tôi buông tay, vươn vai nghỉ một lúc. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi còn tưởng giáo sư sẽ phạt nặng hơn, cuối cùng giáo sư đến đòi bằng chứng tôi đã uống hết thuốc cũng không.

Có khi có nội gián báo cho thầy tôi đã uống cũng nên.

Chỉ nghĩ như vậy cũng đủ làm tôi rùng mình.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, gần bàn tôi làm việc để bức ảnh được lồng khung kính đàng hoàng. Tôi nheo mắt, thấy trong ảnh là cậu thiếu niên chừng 14, 15 tuổi mặc đồng phục Hogwarts, tôi đoán là Severus Snape thời học sinh.

Bên cạnh là cô gái sàn sàn tuổi chụp cùng.

Tôi hửm một tiếng, cầm bức ảnh lên. Cô gái với mái tóc đỏ, đôi mắt lục bảo. Nếu như cô gái này mới có 14 tuổi, quả thật là một tiểu mĩ nhân.

Tôi gãi đầu, hình như tôi đã gặp cô ta rồi.

-"Hình như là..." Tôi nheo mắt. "Mẹ Petunia..."

...Người quen của mẹ Petunia chăng? Nếu thế sao lại chụp với giáo sư Snape hồi còn trẻ?

...Hay là mình nhớ lầm?

-"Hừm..."

..."Pặc!"

Tôi thót một cái, nhìn vội lên. Giáo sư Snape híp mắt đen lườm tôi như cú vọ, trông thầy hận như thể không xé xác tôi được. Tôi hít một hơi, cảm giác nghẹn trong cổ ứa vào phổi.

Thầy liếc tôi, đũa phép thiếu nữa là rút ra. Cuối cùng, một giây rất nhanh, thầy cất đũa, tốc độ tia chớp vung thẳng tay tát tôi một cái đau điếng người.

"CHÁT!"

Tôi ôm má, choáng váng, lảo đảo tựa ra sau. Vô cùng ấm ức nhìn lên thầy.

Giáo sư Snape trừng mắt, chỉ tay ra ngoài, lạnh nhạt nói.

-"Cút."

Chẳng cần tôi tự cút ra sau đó, thầy xách cổ áo, ném cả tôi lẫn Malfoy ra ngoài. Sau cùng thì đóng cửa phòng lại.

Tôi ngồi trên sàn hành lang, bên cạnh là Draco Malfoy bất đắc dĩ đứng lên. Hắn ta không thể hiện chút nào là chống cự, chỉ là hơi xíu bất mãn, rồi lại thôi. Còn tôi, tôi ôm má, cảm nhận cơn đau vẫn dâng trào lên tận từng dây thần kinh.

-"Woa...." Tôi ngỡ ngàng ôm má. "Đ...Đau quá..."

Malfoy hử một tiếng, nhìn sang tôi.

-"Thôi nào Dursley, mày sao lại là tuýp con gái mảnh mai dễ tổn thương như vậy." Malfoy phủi bụi trên người, nhỏm người dậy. "Đứng lên đi."

Tôi nhìn hắn, lại nhớ đến vụ việc xảy ra ở tiệm may của phu nhân Malkin.

Slytherin có phải, thực ra người nào cũng như người nào không?

***

Sau hôm đó, cứ đến tiết Độc Dược của giáo sư Snape, tôi biệt tăm biệt tích. Harry hỏi tôi cả chục lần tôi đi đâu, tôi cũng chỉ qua loa cho xong chuyện.

Còn việc tôi đi đâu, đến tôi cũng không biết nữa là.

Có lúc tôi lang thang xuống chòi bác Hagrid, cũng có lúc tôi chôn mình trong thư viện từ tận giờ chuyển tiết cho đến hết giờ Độc Dược. Cũng có khi tôi đi theo bản năng, Hogwarts cứ có chỗ nào rẽ, cứ có phòng nào, tôi đi hết.

Cũng nhờ vụ đó, mà hết năm nhất của phù thủy sinh, tôi đến các ngõ ngách hẻm hang thậm chí là Phòng Yêu Cầu, bảo tôi đi vào đấy ngủ một đêm, tôi vẫn đảm bảo có thể tìm được đường ra.

Tóm lại, chẳng cần bản đồ nào, tôi trở thành cái bản đồ sống của Hogwarts cho Harry và Ron ngay ở trong năm Hai.

Tuy vậy, có nhiều khi tò mò lại đánh đổi cho tính mạng. Đúng tiết Độc Dược trước trận Quidditch của Harry diễn ra, tôi mò vào căn phòng ở Hành lang tầng 3.

Lúc đó là ngay buổi sáng, cách trận Quidditch chưa đầy nửa tiếng nữa.

Tôi lang thang ở Hành lang tầng 2, sực nghe tiếng chuông báo hiệu hết tiết và thông báo các thành viên Quidditch của Gryffindor và Slytherin chuẩn bị. Tôi mới sực nhớ mình hứa nhăng hứa cuội với Harry mấy ngày trước.

Thở não nề, tôi quay người, đi tiếp lên tầng 3 để đi xuống. Ở tầng 3 có lối đi bí ẩn dành cho việc di chuyển cấp tốc.

Sau đó, mơ màng thế nào, tôi đi vào căn phòng bị cấm.

...Độ ẩm hơi thấp.

Tôi chỉ nghĩ có thế, rồi lại đi. Theo từng bước tôi đi, lửa ở hai bên bật từng chút một. Tôi đi kịch phòng, mắt vẫn nhắm, đụng thẳng vào cánh cửa cuối cùng.

"CỐP!"

Và kết hợp với cú cụng trời giáng, cơn đau từ má lại nhói một cái.

Tôi ấm ức xoa trán xoa má, tưởng tượng phía trước là mặt giáo sư Snape, rút đũa, chuẩn bị niệm chú trảm.

-"Ba..."

~Meo~

Tôi nghẹn họng, hoảng hốt nhìn ra sau.

Con mèo Norris đứng chặn ngay ở cửa, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nuốt nước bọt, chảy mồ hôi, hai chân run rẩy.

Từ bên ngoài vọng vào tiếng lão Filch.

-"Mèo cưng của ta, có ai trong đó sao? ~"

Tôi hãi hùng, vội vã gạt bỏ hình ảnh giáo sư Snape trong đầu, cuồng cuồng mở cánh cửa đang khóa ở sau lưng. Tiếng bước chân của lão Filch càng lúc càng to, tôi lại hoảng, đập cửa ruỳnh ruỳnh.

Cuối cùng, tôi nhắm mắt, liều mạng niệm chú.

-"Alohomora!"

Cạch.

Tôi xông thẳng vào trong.

Mãi sau này, tôi vẫn không hiểu đây là tôi may mắn hay tôi xui xẻo nữa. Tôi tự hỏi, đối mặt với lão Filch và đối mặt với con chó ba đầu, cái nào mới là cái an toàn hơn?

Ngẫm lại, tôi lựa chọn, 36 kế, chạy là thượng sách.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info