ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

155.

_Cam_142

Sau buổi sáng đi mua đồ thì tôi trở về căn hộ của mình. Lúc trưa trờ trưa trật hơn 12 giờ mới về đến nơi, Andrew hẹn tôi chiều tầm 5 giờ sang nhà anh ấy, tôi dễ dãi gật đầu, tiễn anh ấy đi xong mới bắt đầu đi lên cầu thang.

Đúng lúc đó bà quản lí khu nhà đi ra, tôi không có nhã hứng tiếp chuyện lắm, nhưng mà bởi vì bà ấy bắt chuyện trước, không đáp lại thì bất lịch sự quá.

-"Orange, cháu có biết căn hộ 202 bên cạnh cháu không? Mấy tháng trước ngay sau khi cháu bắt đầu rời nhà thì có người chuyển vào rồi đó." Bà ấy chép miệng, tấm tắc khen. "Bác rất bất ngờ về người thuê. Con bé vô cùng xinh đẹp luôn, trông có vẻ bằng tuổi cái...ông anh của cháu ấy."

Tôi nghĩ tới dáng vẻ Andrew, có hơi tò mò hỏi lại, "Bằng tuổi...Andrew ạ...?"

-"Ừ, nhưng mỗi tội con bé có vẻ hơi đanh đá. Từ lúc nó đến đây ngày nào cũng bật nhạc ầm ĩ lên, mấy tháng đầu toàn bị mọi người khiếu nại." Bà ấy ôm trán than thở, mệt mỏi xoa bóp. "Hiện giờ có vẻ đỡ hơn rồi, cháu xem thế nào, cũng nên cẩn thận với con bé đó một chút. Xinh đẹp nhưng tính nết không tốt thì nhân cách cũng tệ lắm đó."

Tôi hơi bất mãn nhíu mày, có phải người lớn tuổi trung niên đều có sở thích đánh giá giới trẻ như vậy không? Mặc dù tôi ít khi bị nói ra nói vào, nhưng mấy quan điểm cổ hủ này chỉ nghe cũng khiến đầu tôi không dễ chịu lắm.

Căn bản là tối còn có hẹn với Andrew, tôi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, cáo từ bà quản lí trở về căn hộ.

Ngủ trưa một giấc, tới gần 3 giờ tỉnh dậy, tôi định viết một bức thư gửi tới tiệm của phu nhân Malkin để đặt lại bộ lễ phục thì một con cú bay đến. Con cú trắng liên tục đập vào cánh cửa sổ, tôi vội vàng chạy ra mở cửa cho nó, thoạt tiên nghĩ là con Hedwig, nhưng thấy kí hiệu nhà Black trên cổ nó, tôi lập tức nghĩ tới chú Sirius luôn.

Chú Sirius gửi một bức thư, kèm theo một hộp quà. Tôi mở hộp quà ra trước, bên trong là một bộ lễ phục màu trắng rất hợp mắt. So với cái bộ Barbie Doll hồi sáng thì tốt hơn bao nhiêu, sau đó tôi đem thư ra đọc, chú ấy đại khái viết:

"Gửi Orange yêu quý,

Chú nghe Harry kể con đã rời trường vì một vài việc liên quan đến buổi lễ ra mắt. Hôm trước phu nhân Williams cũng gửi thư cho chú, nói về buổi lễ ra mắt của con vào tháng sau. Chú muốn chúc mừng con về việc này, đối với một quý tộc thuần huyết thì lễ ra mắt đáng ra được tổ chức ngay từ khi họ vừa sinh. Một người có dòng máu thuần chủng như con mà không có lễ ra mắt thì quá bất công, chú mừng vì thay cho gia đình Dursley, nhà Williams đối với con rất tốt.

Bộ váy kia là quà chúc mừng của chú nhé. ^^

Yêu con,

Sirius Black."

Tôi ngượng ngùng nhét bức thư lại vào phong bao, mở ngăn kéo bàn đặt vào trong đó.

Sao tự dưng chú Sirius viết thư sến súa thế?

Nghĩ một hồi, tôi kéo ghế ra ngồi vào bàn, bắt đầu viết thư hồi đáp.

Tầm 4 giờ hơn thì hoàn thành hết mọi việc, tôi đem thư nhét lại vào chân con cú nhà Black, thả nó bay đi. Thực ra muốn đưa thư tận tay cũng không khó, tư dinh Black cũng nằm ở ngay quảng trường Grimmauld thôi, vả lại cũng lâu tôi chưa gặp lại chú Sirius từ sau hồi hè. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trực tiếp đến gặp chú Sirius nhiều quá cũng không tốt. Dù cho đã được trả lại sự trong sạch trước cả Bộ Pháp Thuật, một số quý tộc thuần huyết theo phe Voldemort vẫn coi một người như chú Sirius là cái gai. Tôi cảm thấy nếu không để lộ vị trí của chú ấy càng lâu càng tốt, tư dinh nhà Black cũng lâu rồi không có người đến thăm, hẳn sẽ không có ai nhớ tới vị trí chính xác của nó.

5 giờ hơn, tôi tắm rửa xong xuôi, sau đó mới bắt đầu bước ra khỏi nhà.

Cùng lúc nhà bên cạnh cũng mở cửa. Tôi thấy một cô nàng tóc vàng bước ra, style ăn mặc rất hở hang, những chỗ nào có thể hở thì đều hở, mà không cần hở cũng hở hết. Dĩ nhiên tôi không kì thị gu thẩm mỹ gì hết, chỉ là nhớ tới lời của bà quản lí hồi trưa.

Vậy đây là người mới chuyển tới.

Cô gái kia không để ý đến tôi đi đằng sau, dáng vẻ rất vội vàng bước ra khỏi cửa, một bên tay xách túi xách bằng da đen, một bên giữ điện thoại, cố gắng khóa cửa lại.

Cô ấy vội tới mức làm rơi cả túi xách, đồ trong túi cũng lộp độp đổ ra ngoài hết. Son, phấn, bảng kẻ mắt, gương...

Tôi nghĩ một lát, chạy lại nhặt hộ.

-"A, cảm ơn nhé." Cô gái kia gật đầu một cái, lại tiếp tục tập trung vào cuộc điện thoại. "Đồ tồi! Anh là cái thá gì mà dám nói với tôi như thế?! Đợi tôi đến đấy! Trực tiếp gặp mặt đi! Hai mặt một lời, đừng có hèn nhát gọi điện thoại để tránh mặt tôi! Anh có phải đàn ông không đấy?! Á tên khốn, đừng có tắt---Chết tiệt!"

Cô nàng bực bội ném điện thoại về phía tôi, dĩ nhiên điện thoại không trúng vào người tôi, nhưng tôi cũng hơi giật mình.

-"Xin lỗi em nhé, thật là ngại quá...." Cô ấy quơ tay nhặt một chồng đồ vào túi, ái ngại nhìn tôi. "Chị với bạn đang có chút xích mích..."

Tôi nhặt nốt cây cọ trang điểm vào túi xách, lắc đầu đưa lại cho cô ấy.

-"Không sao ạ."

Cô gái nhận lấy túi xách, ngọt ngào dùng tay vén một lọn tóc ra sau mang tai, mỉm cười nhẹ:

-"Chị mới chuyển đến khu này 2 tháng trước. Em cũng là mới chuyển sao? Chị chưa gặp em bao giờ."

Tôi thán phục nghĩ, bà chị này đúng là giỏi lật mặt ghê. Mới nãy hùng hổ chửi mắng bao nhiêu, bây giờ lại là dáng vẻ thiếu nữ ngọt ngào rồi.

Tiếc là lớp trang điểm và trang phục có hơi không hợp lắm.

Tôi mỉm cười, "Không phải mới chuyển đến, nhưng em cũng chỉ đến trước chị một tháng thôi. Em là Orange Williams, em ở căn hộ 203. Còn chị?"

Cô gái kia híp mắt cười:

-"Cứ gọi là Rose. Chị là sinh viên năm cuối của đại học Cambridge, khoa Y học."

Tôi ồ một cái, cùng trường cùng khoa với Andrew này.

-"Anh họ em cũng học cùng với chị đấy."

-"Vậy sao? Anh họ em học tốt chứ?"

-"Em không rõ anh ấy học tốt không, nhưng thành tích của anh ấy có lẽ không tồi đâu." Tôi mỉm cười bảo. "Bây giờ anh ấy cũng đi làm rồi. Nghe nói từ khi vào đại học là anh ấy đã bắt đầu đi làm, chính là vừa học vừa làm đó."

Rose yêu kiều nhoẻn miệng. Đôi môi được son đỏ rực của chị thật sự rất đẹp, tôi có chút mê luyến nhìn nó một lúc lâu. Môi chị ấy hợp với tên thật đấy, rực rỡ như hoa hồng.

-"Chị cũng quen một người bạn, anh ấy cũng vừa đi học vừa làm giống anh họ em đấy. Thành tích của cậu ấy thì khỏi nói rồi, sinh viên xuất sắc của khoa chị luôn."

Tôi gật đầu, "Giờ chị đi đâu ạ?"

Rose đột nhiên hơi khó xử, ậm ừ bảo, "À ừ, chị có hẹn với bạn...Em cũng đi đâu à?"

Tôi rất thành thật gật đầu, "Vâng, em có hẹn ăn tối với anh ấy. Em muốn nói chuyện thêm lắm, nhưng mà thứ lỗi nhé, em đang có hơi vội." Tôi sờ túi phát hiện Andrew đang gọi đến, vội vàng vẫy tay. "Lúc khác nói chuyện tiếp nhé, chị Rose."

Rose mỉm cười chào tôi, sau đó nhanh chóng đảo chân đi mất. Chúng tôi cùng đi xuống cầu thang, đến hết cầu thang thì mỗi người một ngả. Tôi rẽ trái sang bến xe bus, chị ấy rẽ phải sang chỗ đón taxi. Lúc đó tôi mới nhận điện thoại của Andrew, nghe anh ấy dặn mấy cái vớ vẩn:

-"Hết mì Ý rồi, lát sang tiện mua luôn cho anh nhá."

Tôi trề môi, "Đồ lợi dụng."

Andrew bảo, "Tui chi được chưa? Không phải lo tốn tiền bà đâu bà hai."

Cũng tiện thật....

Tôi sẽ nói khống giá lên một tí.

Ở dưới cửa hàng tiện lợi nhà Andrew bán tầm 78 cent một túi mì, tôi lấy hai túi, đem ra thanh toán, hóa đơn thì vò lại ném vào sọt rác kế bên.

Có chìa khóa nhà Andrew, tôi tự mình mở cửa, không cần ấn chuông luôn.

-"Andrew! Đưa tiền đây! Mì Ý của anh---"

Olivia từ trong bếp ngó ra, "Chào em Orange! A, mì Ý cứ để trên bàn cho chị nhé! Chị nấu sốt sắp xong rồi!"

Tôi hóa đá.

Andrew từ phòng tắm bước ra, trên cổ còn quấn khăn tắm, giơ tay chào tôi:

-"Đến rồi à? Có mua mì không đấy?"

Tôi trợn tròn mắt nhìn ảnh.

DM tên mặt người dạ thú này!!!!

Lại còn có cả Olivia nữa! Merlin, cả sáng chưa đủ sao?! Tại sao đến tối cũng phải có vụ này vậy?!

Tôi hoảng loạn ném túi mì lên bàn, bực bội nhéo eo Andrew một cái:

-"Anh không báo với em! Anh không hề bảo Olivia sẽ đến!"

Andrew hử một cái, "Tại sao lại phải báo với em? Nhà anh mà, anh mời ai đến là chuyện của anh chứ?"

Tôi giận sôi cả máu, "Thế thì tại sao lại bảo cả em đến?! Cái tên chết tiệt này, anh phun câu gì khó nghe thế hả?! Anh gọi em đến làm gì?! Anh có ý gì?! Anh muốn cho em xem anh với chị ấy tán tỉnh nhau à?!"

-"Tai anh, Orange, nói nhỏ thôi...Chuyện có cái gì đâu mà em làm quá thế." Andrew ngoáy ngoáy tai, nhún vai bảo. "Mà Olivia đến thì sao? Cũng có phải người lạ đâu chứ."

Tôi chỉ xuống thân mình, "Anh nhìn thấy gì không?"

Andrew nheo mắt, "Cưng mặc bra độn ngực à?"

Tôi thấy trên bàn có cái muôi.

Đập!

-"Đồ thô bỉ!" Tôi đỏ mặt kéo tóc Andrew. "Anh nhìn đi đâu thế hả?! Ai cho anh nhìn?! Đồ biến thái! Em chỉ vào quần áo em! Ai cho anh nhìn vào ngực em?! Thô bỉ hóa! Thô bỉ thô bỉ thô bỉ!!"

Tôi thật sự thẹn quá hóa giận, liên tiếp đánh anh ấy.

Dù sao cũng chỉ là sang nhà Andrew, tôi ăn mặc rất vớ vẩn, áo phông rộng thùng thình kèm theo cái quần đùi, chân còn đi nguyên đôi sục xanh mua 10 xu ở chợ đêm nữa. Nói chung thể loại ăn mặc này chính là lôi thôi không đâu kể hết, tôi cũng chỉ mặc vào lúc thoải mái nhất thôi.

Ai mà biết lại còn có Olivia nữa chứ?!

Andrew xuýt xoa ôm đầu, trề môi nói:

-"Em phải biết mỗi ngày anh phẫu thuật cho cả chục bệnh nhân, kiểu dáng nào cũng thấy hết rồi. Của em thì..." Ánh mắt anh ấy đảo một vòng, rồi thở dài. "Cố ăn nhiều mà lớn lên nhé."

Tôi há miệng tợp xương Andrew.

-"Nào con cẩu hoang này! Buông ra! Đau quá!! Úi úi!"

Olivia mỉm cười từ trong bếp nhìn ra, "Tình cảm hai người tốt ghê nhỉ?"

Tâm ý tương thông, chúng tôi đồng loạt hét, "Tốt cái búa!"

Tôi cực kì khủng hoảng thần kinh nghĩ tới bữa tối nay, Andrew với Olivia ở trước mặt tôi ứ ừ này kia. Mẹ biết thế tôi không sang, tôi tại sao lại đặt lòng tin vào một tên lòng lang dạ sói như Andrew cơ chứ? Sáng nay đã thấy tình huynh đệ tương tàn vì gái thế nào rồi, tôi tại sao còn nhẹ dạ quá vậy?!

Vào lúc tôi khổ sở ôm đầu gối cuộn tròn trên ghế sopha, chuông cửa kêu đinh một cái.

Tôi lập tức bắt lấy cơ hội vàng để thoát khỏi cảnh tượng sến súa giữa hai người kia, vội vàng đứng bật dậy, "Để em mở cho!"

Tôi xông tới mở cửa.

Người đứng bên ngoài giật mình a một cái, "Merlin, cậu làm tôi thót tim đấy! Gì mà vội vàng quá vậy?"

Tôi nhìn người đứng bên ngoài, suýt chút nữa không kiềm được hét toáng lên.

Theodore Nott!

Tình yêu của tôi! Ánh sáng của tôi!

Tôi lao tới ôm chặt cậu ta, "Đại ân nhân!!!"

Nott hét ầm lên, "Ối cái gì vậy?! Orange! Cậu sao thế?! Sao tự dưng lại---"

Tôi hoảng hồn kéo cậu ta ra xa khỏi cửa nhà, để mặc sau lưng là cánh cửa đóng rầm lại. Chúng tôi chạy một mạch từ tầng 12 là nhà Andrew thẳng xuống tầng bằng CẦU THANG BỘ, cuối cùng thở hồng hộc đứng tựa vào máy bán nước tự động ở lầu 1.

Nott, người không hiểu chuyện gì, thở dốc trừng mắt nhìn tôi.

-"Cậu điên à...?"

Tôi không chút phản kháng, "Tôi điên rồi..."

-"...." Nott mệt mỏi nheo mắt. "Cậu phát rồ vì cái gì vậy?"

-"Vì cậu."

Nott a một cái, "Con nhỏ này....tim tôi yếu lắm, thật đấy. Tôi trụy tim chết luôn cho cậu xem giờ..." Cậu ấy nhướn mày. "Hít sâu, bình tĩnh, nói rõ xem nào."

Tôi giơ tay làm động tác dừng lại:

-"Tôi hỏi trước, sao cậu lại ở đây?"

Nott chớp mắt, "Tôi không thể đến nhà anh họ tôi được à?"

-"Sao cậu vẫn chưa về trường? Cậu bỏ học à?" Tôi chớp chớp mắt. "Bao lâu rồi cậu chưa về trường hả đại ca?"

Nott hả một cái, "Mới có 1 tuần thôi mà? Hết ngày mai tôi về rồi."

-"Ò, hết mai tôi cũng về..." Tôi trút một tiếng thở dốc cuối cùng, cố điều hòa lại nhịp tim. "Giờ thì cậu hỏi đi."

Nott mỉm cười, "Vẫn là câu hỏi đó. Cậu phát rồ cái gì hả?'

Tôi đen mặt đảo mắt, "Cậu không thấy trong nhà Andrew là cảnh tượng gì à?"

Nott gật đầu, "Biết, anh ấy với một bà chị đang tí tởn trong bếp với nhau."

-"Thế mà cậu còn hỏi vì sao?! Tôi ngồi đấy có phải người thừa không?! Chúng ta ở lại có phải người thừa không?! Chính là người thừa! Rất thừa! Nói văn vẻ thì là bóng đèn đấy!"

Nott nhún vai, "Đâu có, tôi ngược lại thấy mừng cho Andrew. Anh ấy có thể tìm được một người để yêu là chuyện tốt chứ."

Tôi hừ một cái, "Thế nên chúng ta càng không thể ở lại đó làm phiền họ. Đi, tôi gọi báo cho Andrew, tôi với cậu đi chỗ khác ăn."

Nott bật cười, "Orange à, đến mức đó không?"

Tôi rút điện thoại từ trong túi ra, nghiêm túc lắc đầu:

-"Trông mặt tôi có ý đó không? Trông tôi như đang giỡn sao? Cả sáng nay tôi chịu đủ rồi, tôi muốn có một bữa tối ngon miệng là chuyện xấu à?"

Nott hừm một tiếng, "Hôm nay tôi có việc cần bàn với Andrew...."

Tôi cắt ngang luôn, "Cậu xem ảnh có tâm tình nghe chuyện của cậu không?"

-"....Hẳn là không rồi. Tôi sẽ nói chuyện với Andrew sau vậy..." Nott đi tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng bật cười. "Lâu rồi chúng ta mới đi ăn với nhau nhỉ?"

Tôi ừ một cái, gấp điện thoại lại, sau đó ngước mặt hít một hơi đầy không khí.

-"Sao? Lạ lắm à?"

Nott chớp mắt, "Có hơi. Dạo này tôi đang bận mấy việc, không có thời gian thư giãn nhiều. Trước giờ chưa có nhận ra, thời tiết London tự dưng đẹp ghê."

-"Có đề xuất ăn uống gì không?"

-"....Hừm...Cậu có muốn ăn gì không?" Nott mỉm cười. "Nhưng không lẩu đâu nhé. Tối rồi, nặng bụng lắm."

Tôi chớp mắt, "Đồ xiên nướng?"

Nott cười khổ, "Cái đó là đồ ăn vặt rồi."

-"Nhưng mang tính mới lạ đúng không?" Tôi mơ màng nghĩ tới mấy xiên que đảo vòng trên đầu, không kiểm soát được cả tuyến nước bọt luôn. "Cậu có thể uống bia nữa..."

Nott cười nhẹ.

Chúng tôi tìm bừa một quán bán xiên nướng trên lề đường, vừa gọi cả đồ ăn vừa gọi bia. Nott có ý muốn từ chối mấy lần vẫn bị tôi ép uống. Dù sao cũng chỉ là bia thôi, tửu lượng của tôi đảm bảo có thể thắng tên này.

Nott dùng một xiên que đã ăn hết gảy gảy lên đĩa đồ ăn, đảo mắt nhìn tôi.

-"Cậu đừng uống nữa."

Tôi mở thêm một lon khác, "Chẳng mấy khi có dịp, tôi nói trước, cậu có cấm tôi cũng không dừng đâu." Dứt lời liền uống cạn lon luôn, mở tiếp lon khác.

Nott có vẻ không nhìn nổi nữa, trực tiếp giành lấy lon bia mới mở trong tay tôi, ngửa cổ uống cạn.

Tôi mơ màng nhìn yết hầu của cậu ta lên lên xuống xuống, dường như cảm thấy mặt mình nóng rực lên, vẫn không kiềm lòng được mà cảm thán: Người này đúng là càng lớn càng đẹp trai. Từ khi 11 tuổi thấy cậu ta, tôi đã nghĩ tên này không phải đẹp trai quá mức sao? Đúng là gen tốt, lớn lên vẫn đẹp như thế, lại còn không có xu hướng phanh lại nữa chứ.

Mà cậu ta mặc thường phục thật sự hợp đó chứ. Cũng không phải lần đầu tiên thấy cậu ta mặc đồ thường, nhưng mà để ý kĩ với thấy hợp ghê luôn. Loại quần giống như quân đội hay mặc bình thường tôi lúc nào cũng chê, đến khi Nott mặc lên thì lại trông rất vừa mắt. Cả áo phông nữa, tôi mặc áo phông trông rất béo, cậu ta mặc thì trùng hợp vừa khít. Áo khoác trên người cũng đẹp, cái gì cũng đẹp, tôi thấy cậu ta mặc cái gì cũng đẹp đến nghịch thiên hết!

Cái này là do Nott đẹp trai quá hay là do gu thời trang cậu ta tốt quá vậy?

-"Nott à, cậu có từng nghĩ sẽ đi thi người mẫu không?"

Nott ném lon bia rỗng lên bàn, khó hiểu hử một cái, "Sao tự dưng lại người mẫu?"

Tôi kiềm lòng không đậu vươn tay vuốt tóc cậu ta, sau đó còn phát hiện tên này cao ghê luôn. Đều là đang ngồi ghế như nhau, thế mà tôi vẫn phải hơi nhón người lên mới chạm được tóc cậu ta.

Nhớ tới năm ngoái hơn tôi nửa cái đầu, năm nay hơn cả cái đầu rồi. Dáng người tôi cũng đâu phải dạng lùn, chiều cao của tôi trên mức trung bình đó chứ, vậy mà đứng cạnh Nott vẫn thấy bản thân rất nhỏ bé.

-"Orange?" Nott nhấc tay tôi khỏi đầu cậu ta, khó hiểu nheo mắt. "Cậu sao vậy? Cứ thất thần thế..."

Tôi thở hắt, "Merlin ơi, cậu đẹp trai quá đi mất...Thở thôi cũng đẹp nữa." Tôi có chút tiếc nuối bóp hai bên má Nott. "Cậu sao lại giống Andrew vậy? Đều rất đẹp trai, gia thế cũng không hề tồi, đã thế còn tài năng nữa. Cậu sao vẫn chưa có bạn gái vậy?"

Nott nhíu mày, "Orange..." Cậu ta đem tay tôi để sang một phía, mở miệng toan nói.

Tôi lập tức cản lại, "Được rồi đại ca, tôi biết cậu định nói gì. Cậu tính nói cậu thích tôi, thế nên mới không tìm người khác chứ gì? Tôi nói sao cậu nhây quá vậy? Hơn một năm rồi đó, tôi có gì tốt để cậu theo đuổi mãi vậy sao?"

Nott buồn cười chớp mắt, "Sao biết được? Có thể là do tôi nhất kiến chung tình với cậu rồi, cậu lại không thèm để ý, đâm ra bản năng chinh phục của một người đàn ông không được thỏa mãn?"

-"...Cậu nói vậy khiến tôi rất khó xử đấy..." Tôi thở hắt một cái, quơ tay lấy một lon bia khác, từ từ nhấm nháp. "Tìm người khác đi mà. Tôi không có gì tốt đâu, tôi nói thật."

-"Cái này sao cậu tự nhận định được?" Nott bật cười tới híp cả mắt lại. Tôi thử chạm vào đuôi mắt của cậu ta, mắt phượng khi cười có phải đều sẽ có đuôi mắt chếch lên không, trông đẹp quá. "Tôi cảm thấy cậu rất tốt thì sao? Chỗ nào cũng tốt, điểm nào cũng tốt hết."

-" Nè Theodore..." Tôi cười khổ, cũng không còn uống bia nữa. "....Tôi phải làm gì để cậu không thích tôi nữa đây?"

Nott bĩu môi, "Nếu tôi mà biết thì đã sớm không thích cậu nữa rồi."

-"....Thực ra cậu cũng không phải không có hy vọng đâu." Tôi chống tay lên má, dùng tay còn lại chọc lên má cậu ta. Merlin ơi, bất công quá, tên này là con trai mà da dẻ mịn màng quá vậy. "Tôi cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì với cậu."

-"Nếu cậu muốn tôi từ bỏ thì đừng có nói mấy câu đấy."

Tôi bật cười, "Thế nếu tôi muốn cậu không từ bỏ thật thì sao?"

Nott ồ một cái, "Vậy cậu là một đứa con gái xấu."

-"Tôi có thể là gái ngoan à? Cậu biết tôi là kiểu người rất thích cái đẹp không? Tôi nhìn cậu thế này, Merlin ơi, cậu đẹp muốn nghịch thiên đại ca ạ, tôi có thể không rung động sao? Nhất định chỉ có ai mù mắt mới không thích cậu được, buồn là mắt tôi 10/10, rất tốt, ban đêm tối thế này vẫn có thể thấy rõ cậu có một đôi mắt ngọt ngào thế nào đấy."

Nott im lặng một lúc.

Cậu ta vươn tay giành lấy lon bia đã vơi phân nửa trên tay tôi, nghiêm túc lắc đầu:

-"Cậu say rồi. Đứng lên nào, tôi đưa cậu về. Bác ơi, cháu để tiền trên bàn nhé." Nott quay lại nhìn tôi. "Đứng lên, nhanh nào."

Tôi chuệnh choạng đứng dậy, có hơi hờn dỗi bảo, "Cái gì mà say chứ? Tôi là ngàn ly không say nhé."

-"Con nít 14 tuổi, bày đặt quá bà..." Nott lập tức đưa tay kéo tôi lại. "Cột đèn kìa."

-"Cậu làm như cậu hơn tôi được mấy tuổi ấy."

Nott đảo mắt, "Tôi hơn cậu một tuổi đó. Tôi sinh năm 1979, cậu là 1980, hiểu chưa?"

Tôi ồ một cái, "Đúp lớp à?"

-"...Không ạ chị hai." Nott cau có mỉm cười. "Em sinh đầu tháng 10, là sau tháng 9 đó, thế nên nhập học muộn, chị hài lòng chưa?"

Tôi bật cười, "Đúp lớp thì là đúp lớp thôi. Ngại gì chứ? Không sao, tôi không ton hót cho ai đâu." Tôi vòng tay qua vai cậu ta, tự tin vỗ ngực. "Chị em sẽ đảm bảo em có một cuộc sống đầy ánh nắng, em trai ạ."

-"Em trai này không cần chị bảo vệ ạ." Nott vội vàng kéo lại. "Chị hai, nắp cống bị hở kìa chị."

Tôi mơ màng nhìn xuống chân, ngu ngơ hả một cái, "Đâu có...."

Nott buồn bực lắc đầu, "Em đẩy chị xuống cho chị trải nghiệm giờ. Cứ thế này bao giờ mới về đến nhà chứ trời..." Cậu ta đột nhiên kéo tay tôi. "Chị, em bế chị về được không? Giờ em còn việc nữa, hộ tống chị về đến nhà mất của em hết nửa ngày rồi."

Tôi trề môi, lắc lắc ngón tay, "Ai thèm nhờ em hộ tống? Cút! Chị em tự về được!"

Đột nhiên người tôi hẫng một cái.

-"Orange! Aiza, đau không vậy?" Nott đưa tay xoa xoa trán tôi, mà tôi thì còn chả rõ sao tự dưng mình ngã cái rầm như vậy nữa, cứ mơ hồ bám lấy áo cậu ta. "Được rồi đại ca, tôi không giỡn nữa. Cậu có hai lựa chọn, hoặc là để tôi cõng, hai là tôi trực tiếp bế cậu lên. Sao? Cậu thích cái gì?"

Tôi cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, khổ sở bám lấy cổ áo cậu ta.

-"....Theodore....Theo..." Tôi cực kì khó chịu vùi mình vào ngực cậu ta. "Tôi..."

Nott có vẻ hơi hoảng, "Cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu à? Nói tôi nghe xem nào Orange..."

Tôi mệt mỏi bảo, "Gọi chị đi..."

-"...C..." Nott hình như đang rất kiềm chế. "Ch...Chị nói em nghe cái, chị khó chịu ở đâu vậy?"

Tôi ngu ngốc ngẩng mặt cười, "Em trai ngoan...." Nhưng cả người đều râm ran khó chịu, tôi cúi đầu ôm bụng, thấy đất trước mặt cứ đảo loạn hết lên, quay mòng mòng trong một thoáng khiến đầu tôi thiếu điều muốn vỡ cả ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, mãi cũng nặn ra được một câu:

-"Chị...muốn ói."

Dứt câu thì: Ọe!

Nott la hét ầm ĩ lên, sửng sốt gào thét, "AAAAA!!!!! ĐỒ BỢM RƯỢU! ĐỒ GHÊ TỞM! TRÁNH XA RA!"

Tôi kiên quyết ôm chặt cậu ta.

-"Ụa..."

Nott ghê tởm nhìn xuống tôi, "Cậu sẽ phải trả giá, đồ mắc toi!!"

Tôi cũng chẳng nhớ rõ chuyện sau đó nữa, đầu óc quay cuồng lên một lúc, tôi mơ màng nhắm mắt, chẳng cần tới một phút sau đó, trực tiếp ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com