ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

154.

_Cam_142

Andrew mua chuộc tôi bằng một cốc sữa chua uống, đại khái bảo tôi nếu dám hó hé vụ ảnh ói ồng ộc với Olivia thì đầu tôi lìa khỏi cổ ngay tức thì.

Tôi nhìn Andrew làm động tác dùng tay cắt ngang cổ, mỉm cười nhận lấy cốc sữa chua.

-"Thực ra anh biết đấy, em gái anh là một người em ngoan, anh mình theo đuổi tình yêu của cuộc đời, lí nào em lại ngăn cản chứ..." Tôi hút một ngụm sữa chua, chép chép miệng khen. "Sữa chua ngon đấy."

Andrew khó hiểu cau mày, liếc liếc tôi, "Sao trước giờ anh không biết em lại nhân từ đến thế nhở?"

Tôi chớp chớp mắt, "Em có lúc nào độc ác à?"

Không biết Andrew nhớ tới chuyện gì, chỉ thấy anh ấy đảo đảo hai mắt, sau đó máy móc ừ một cái:

-"Nói chung là chủ nghĩa Mác của Lenin định nghĩa khái niệm "lương thiện" cũng mơ hồ lắm..."

-"Chủ nghĩa Mác? Lenin?" Tôi cười hô một cái, nghe rất tục, nhưng nó hợp với hoàn cảnh. "Anh theo Đảng Cộng Sản à?"

Andrew dùng chìa khóa mở cửa xe, tiện thể liếc xéo tôi, "Uống sữa chua rồi ngậm miệng vào đi."

Tôi coi như đó là một lời thừa nhận được không?

Ngồi trên xe đến Hẻm Xéo, trước đó lúc ở nhà hàng ăn sáng, tôi đã mua vội mấy quyển tạp chí thời trang vớ vẩn để đọc giết thời gian, đồng thời né luôn cái bầu không khí hường hòe của cặp chim non ghế trước nữa. Dĩ nhiên sẽ có mấy lúc Andrew phun ra mấy câu hơi buồn nôn, nhưng không sao, người lương thiện tốt bụng như tôi sẽ không chấp làm gì, cố gắng tĩnh tâm đều có thể nuốt được.

Thành ra buổi đi thử lễ phục của tôi lại biến thành buổi đi tán gái của Andrew mới hay.

Mà sao trước giờ tôi không phát hiện ra cha này có trình độ thả thính ghê thế nhở?

Ở cửa hàng của phu nhân Malkin nhận váy lễ phục màu trắng. Tôi có hơi ớn cái kiểu dáng này, đúng chất công chúa Barbie, váy xòe chạm đất loẹt quẹt, tôi còn phải giữ phần trước lên mới miễn cưỡng là ngắn đi được tí. Đã thế còn thêm mười tỉ các thể loại hạt kim sa lấp lánh đủ thứ đính lên, 50 kg còn là hơi nhẹ đấy. Tôi vừa tròng được nguyên cái váy vào người đã thấy muốn ngã, vừa mở mồm định than, nhưng chỉ tại Olivia cứ xuýt xoa khen váy đẹp thế mãi, báo hại tôi có muốn than phiền cũng phải nhìn sắc mặt của Andrew đã.

Cha này hèn thật chứ! Đứng sau lưng gái lườm tôi! Ngon thì bước lên trước xem!

Andrew đột nhiên hắng giọng, từ từ bước một bước lên trước.

-"Váy đẹp không em?" Ảnh mỉm cười thánh thiện. "Anh ĐÍCH THÂN thiết kế cho em đấy."

Tôi ngọt ngào cười lại, "Anh, em nào dám chê chứ? Tình cảm của anh đong đầy thế này, đến nỗi em mặc vào cũng thấy..." Tôi nhìn cái váy đính đầy kim sa hạt hột, đầu gối thì sắp ngã khụy đến nơi, nụ cười cũng suýt chút nữa sụp đổ, máy móc nói. "Hạnh...phúc..."

Olivia dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tôi, "Tình cảm hai người tốt ghê..."

Có sao?! Tốt chỗ nào vậy?!

Cái váy thật sự đính rất nhiều hạt kim tuyến, trừ nặng ra thì lúc mặc ngứa thấy mẹ luôn. Tôi muốn có thể lặng thầm trao đổi với phu nhân Malkin sửa bộ váy một chút, chứ khoác cái thể loại trang phục này đi khiêu vũ, lại thêm quả giày cao gót chẳng biết cao mấy phân của Andrew, bỏ qua vấn đề da sẽ dị ứng thế nào, tôi dám cá sau đó chân tôi sẽ què vĩnh viễn cho xem.

Thế quái nào Andrew còn chưa kịp để tôi có cơ hội kéo phu nhân Malkin lại, trực tiếp hất tay:

-"Thử váy xong chưa?"

Tôi khủng hoảng tinh thần hét lên, "Để em yên tĩnh thử váy đã ông hai! Còn chưa tới nửa tiếng mà anh đã muốn tống cổ em đi rồi à?!"

Andrew gấp gáp gật đầu, "Đúng, mày lập tức đi đi, ở đây để anh lo."

Tôi cười sặc, "Anh lo? Anh lo cái gì?! Không được, trang phục của em để em quyết! Anh xem cái váy đi, thế này mà cũng gọi là váy được á?! " Tôi kiên quyết giơ tay nêu ý kiến. "Đề nghị bỏ bớt kim sa hột lựu hột gì đó đi cho bớt nặng ạ! Còn có chân váy cắt ngắn chút! Nếu muốn để dài thì để đuôi váy thôi, phần phía trước cắt đi ạ! Kiểu này hiện giờ mới là mốt, ai còn mặc cái thể loại Barbie Doll kia nữa chứ?!"

Olivia tiếc nuối nhìn vào bản thiết kế sau khi sửa đổi, thở hắt một cái:

-"Nhưng chị thấy cái trước cũng đẹp mà..."

Tôi kiên quyết bác bỏ, "Nhìn sẽ thấy đẹp, nhưng mặc vào sẽ---"

Andrew hắng giọng.

-"Đi ngay đi Orange."

Tôi trố mắt, "Gì?"

-"Anh bảo mày đi đi, anh cảm thấy cái váy như ban đầu là đẹp rồi. Không sửa nữa nhé bà Malkin."

Tôi thật sự không thể từ bỏ được!

-"Không Merlin! Điên à Andrew?! Anh có phải người mặc đâu mà nói! Nó khó chịu lắm! Anh---"

Andrew hất tay ném tôi ra khỏi cửa hàng, triệt để xua đuổi:

-"Kiếm cái gì khác chơi đi. À điện thoại..." Anh ấy lấy cái điện thoại vốn dĩ đã bị giáo sư Snape thu từ túi áo ra, ném sang cho tôi. "Khi nào về anh gọi, thế nhé."

Tôi mơ màng đưa tay đón chiếc điện thoại bay đến...

...Đúng là tình huynh đệ 10 năm cũng không bằng 1 giờ bên gái...

Thấm thía rồi, thấm thía rồi...

Tôi buồn bực đá chân xuống đất, đi dọc theo con đường đến mấy hàng quán linh tinh chơi giết thời gian. Tôi có nên cảm thấy may mắn không? Lúc sáng ra khỏi nhà đã bán tín bán nghi, nghĩ gì lại vớ ít tiền mang theo, hiện giờ thì tôi hiểu cái nghi ngờ đó của tôi ở đâu ra rồi...

Sau khi lượn một vòng qua mấy hàng quán vớ vẩn, vừa ăn sáng xong nên bụng dạ cũng lưng chừng, tôi chẳng có hứng mấy với việc ăn uống nữa. Vả lại lúc này thử cái váy, mặc dù không nói nhưng hình như vòng eo....

...Tôi quyết định tấp vào tiệm sách Phú quý và Cơ hàn coi thử.

Ban đầu tôi định đi sâu vào trong tiệm, nhưng trước cửa tiệm có mấy sạp báo bày sẵn. Sáng nay tôi còn chưa có lấy báo vào, căn bản tại Andrew cứ lôi đi sớm quá. Tin tức gần đây rất hay đưa về cuộc thi Tam Pháp Thuật, nhớ tới tối qua Andrew bảo dù gì các quán quân cũng không thể tránh khỏi phỏng vấn. Tôi có hơi bồn chồn đảo qua các trang báo, có khi Harry bị phỏng vấn rồi cũng nên, mà nhất là với thân phận của cậu ấy thì đám nhà báo sẽ có đủ thứ chuyện để bôi ra cho xem.

Không có đoạn nào viết về các quán quân...

Ở trang nhất là bài báo về sự kiện bất ngờ trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, tiêu đề ghi là "KẺ TRANH ĐOẠT VINH QUANG CỦA CÁC QUÁN QUÂN CHÍNH THỨC BẰNG THỦ ĐOẠN ĐÊ HÈN! KẺ ĐÓ LÀ AI?"

Tôi nghi hoặc đọc bài báo...

...Cha nội nào viết cái của nợ này vậy?! Rõ rành rành là điêu! Chỗ nào cũng điêu! Đến những chi tiết nhỏ nhất cũng điêu! Cụ Dumbledore thì bị viết thành như một tên cầm đầu đứng sau để chỉ dẫn cho kẻ thứ tư kia gian lận, và các học sinh không liên quan trong Hogwarts thì bị viết thành những đứa chuyên đi tọc mạch chuyện bao đồng và cực kì hống hách bởi có tới 2 vị quán quân từ trường mình.

Tôi dằn lòng không đạp lên tờ báo, nhìn vào tên tác giả viết bài.

Rita Skeeter.

Nhớ mặt rồi nhé!

-"Hừ!" Tôi bực bội ném tờ báo lại vào sọt, phát giác điện thoại trong túi đổ chuông, hằn học cầm lên xem.

-"Tiểu thư à, có chuyện gì khiến em bực mình à?"

Đang tức lại còn gặp mấy thằng trẻ trâu nữa....

Tôi lạnh mặt quay đi, "Không liên quan đến anh." Sau đó bấm nhận cuộc gọi của Andrew. "Cái gì? ...Em biết rồi, anh muốn đá em đi thêm nửa tiếng nữa để được có không gian riêng với Olivia chứ gì? Đồ vong ơn bội nghĩa...Biết rồi, không thèm về đâu! Ai thèm đi chung với hai người chứ?!...Nói lắm quá, bảo biết rồi--Dạ dạ, em xin lỗi. Anh xem, cái mồm em thật là hư quá. Mồm hư, mồm hư."

Tôi vung tay đánh hai cái vào miệng mình, nghe Andrew ở đầu dây hừ một cái cúp máy, tôi mới yên tâm bỏ điện thoại lại vào túi.

Nói chung là lại phải lang thang thêm nửa tiếng nữa rồi.

-"Cô bé à."

Tôi bực rồi đấy.

-"Này, anh trai, tôi nói cho anh biết. Tôi có bạn trai rồi, anh đừng cố tăm tia tôi nữa." Tôi quay người nhìn cái tên dai dẳng kia. Ồ, cũng đẹp mã phết đấy, mỗi tội đầu trọc. Tôi không có hứng thú với đầu trọc. Đối với tôi, ấn tượng tốt cũng nằm ở mái tóc nữa.

Anh chàng kia mỉm cười, "Anh không định tán tỉnh em, đừng lo. Nhưng em không biết anh à?"

Tôi nhìn anh chàng kia, mơ hồ thấy quen quen nhưng mà không nhớ ra.

-"...Không? Anh là ai?" Để ý thấy xung quanh có mấy cô nàng đi liếc qua chỗ tôi đã tới hơn hai lần, mỗi lần đi qua đều xuýt xoa chỉ trỏ anh chàng trước mặt. "Có lẽ anh là người nổi tiếng à? Ngại quá, tôi không hay để ý chuyện của mấy giới giải trí, thể thao cũng không."

Anh chàng kia nhìn xuống, "Anh thấy em vừa đọc báo, vậy mà là không am hiểu tin tức à?"

Tôi bật cười, "Cứ đọc tin tức là sẽ đọc tới các thần tượng à? Có nhiều tin tức lắm. Tin chính trị, tin kinh tế, tin giáo dục. Còn anh là gì? Anh là bác sĩ à? Hay là doanh nhân thành đạt? Nếu có thì xin lỗi nhé, tôi căn bản không nhận ra được."

-"Em vừa đọc tin về cuộc thi Tam Pháp Thuật."

Tôi nhướn mày, ồ một cái, sau đó lại cầm tờ báo lên.

-"Có mặt anh sao? Đây là nói về Hogwarts mà? Anh là học sinh Hogwarts à?" Tôi nhanh chóng mỉm cười, thân thiện đưa tay ra. "Trùng hợp quá, em cũng là học sinh Hogwarts. Đàn anh, anh năm mấy vậy? Em là học sinh năm Tư."

Anh chàng kia cười cười bắt tay lại, "Năm Bảy."

-"A, bảo sao bảo sao. Ngại quá, em không tiếp xúc với các tiền bối nhiều lắm..." Tôi có hơi hối lỗi xoa đầu, trước giờ các tin tức trong trường tôi thật sự không quá để tâm, cùng lắm mỗi khi Hermione chạy tới nói, tôi mới miễn cưỡng tiếp thu thôi. "Vậy anh là học sinh nhà nào?"

Anh ta hơi đảo mắt.

-"...Em thì sao?"

-"Em á? Nhìn không thấy sao, huy hiệu trên ngực em không phải quá rõ à?" Tôi chỉ lên huy hiệu mang biểu tượng sư tử trên ngực. "Gryffindor, anh không có ạ? Mà sao đồng phục của anh khác quá vậy? Em nhớ áo chùng Hogwarts khác mà?"

-"...." Anh chàng kia híp mắt cười. "Ừ, không phải áo chùng Hogwarts."

-"...Ồ..." Tôi nghĩ nghĩ một lúc. "...Vậy anh không phải học sinh Hogwarts sao?"

-"Em giận sao?"

Tôi ậm ừ lắc đầu, cảm thấy sự nhiệt tình nhanh chóng bay mất.

-"Không, tôi với anh liên quan gì tới nhau, sao phải giận? Vậy đàn anh khác trường tiếp cận tôi có chuyện gì à?"

-"À, anh chỉ là nhận ra em, thấy người quen nên đến nhận thôi."

-"Tôi có quen anh sao?"

-"Không có, nhưng anh biết em." Anh ta cười cười. "Hồi đầu tháng 10 đến Hogwarts đã rất bất ngờ, có một cô nhóc nhìn anh chăm chú tới mức sắp lồi cả hai con mắt ra. Anh còn nghĩ em cũng là fan của anh, cuối cùng bạn anh lại nói cho anh biết, em bảo em không thể nào thích một người dựa vào cái đầu trọc của người ta." Anh chàng nọ tỏ vẻ tổn thương vuốt đầu. "Anh cũng đâu đến nỗi không có tóc nhỉ?"

Tôi thiếu điều muốn bỏ chạy.

-"...K...Anh Krum..." Nuốt nước bọt cái ực, chợt nghĩ tới bản thân vừa đắc tội với người nổi tiếng của nổi tiếng, tôi cực kì căng thẳng cắn môi. "Em em em em em.....!!! Thất lễ quá! Merlin ơi em không có....không có...Em không hay theo dõi tin thể thao! Mà cái câu đó cũng không có ý gì hết! Em đảm bảo với anh! Em thề với lương tâm với toàn bộ lòng thành của em! Em không có ý gì hết! Em chỉ là nói...nói với bạn em....Cậu ấy..."

-"Bạn trai à?" Viktor Krum cười cười. "Em có bạn trai sao?"

-"....." Tôi gật đầu.

-"Vậy à..." Krum thở hắt một cái. "Thế...cái cô bé đi cùng em...có bạn trai không?"

Tôi hoảng hồn nhìn anh ấy.

Cô bé đi cùng?

-"...."

-"Em có nghe anh nói gì không? À, em tên là gì thế?" Krum chớp mắt. "Anh vẫn chưa biết tên em."

Tôi mơ màng đáp, "Orange..."

-"Ồ, Orange. Cô bé đi cùng em có bạn trai không?"

Tôi theo đà lắc đầu, lập tức nghe anh ấy reo lên, "Vậy tốt quá! Anh muốn mời cô bé làm bạn nhảy cùng. Em nghĩ anh có khả năng không?"

Tôi mấp máy môi, "Cô bé đi cùng em...Ý anh là..." Đầu tôi hiện lên hình ảnh mái tóc vàng, thảng thốt a một cái. "Hermione?"

-"Vậy ra cô bé tên là Hermione à? Tên đáng yêu thật." Krum híp mắt cười. "Em biết là khi cuộc thi bắt đầu sẽ có dạ vũ đúng chứ? Vào đêm Giáng Sinh đó. Anh muốn mời cô bé đi cùng anh."

Tôi bối rối ồ một tiếng, "Em sẽ...chuyển lời cho cậu ấy..."

Krum bật cười, "Là vậy đó, cảm ơn em nhé. À nhưng mà, nếu em cũng muốn làm bạn nhảy với anh thì anh không ngại đâu."

Tôi cảm thấy nụ cười trên môi tắt ngúm lại.

Đây là Valentine sao? Đi đâu cũng thấy tình cảnh tôi làm bà mối vậy? Có thể là do khí chất người nổi tiếng của Krum quá mạnh đi, tôi có hơi căng thẳng đứng né anh ấy ra xa một chút, sau đó nghiêm túc làm dấu X:

-"Em có bạn trai rồi."

-"Anh rất tiếc vì em không có hứng thú với anh." Krum tỏ vẻ chán nản nói. "Cô bé xinh đẹp như em hẳn là được rất nhiều người để ý nhỉ?"

Tôi chẳng muốn trả lời câu này chút nào, vừa vặn điện thoại trong túi đổ chuông. Tôi vừa bắt máy vừa mừng húm, chẳng cần biết Andrew nói cái gì ở đầu bên kia, cười hì hì vẫy tay với Krum.

-"Em sẽ chuyển lời cho Hermione hộ anh nhé, anh Krum. Tạm biệt."

Mặc dù Andrew cứu nguy tôi lúc đấy khiến tôi rất biết ơn, nhưng lí do ảnh gọi tôi về cũng chẳng tốt đẹp tí nào.

Olivia mua một ít quần áo, dĩ nhiên là Andrew trả tiền, nhưng vấn đề là nếu dư tiền thế thì gọi thêm mấy gia tinh nữa đến khuân đồ về luôn đi, sao lại gọi tôi?

Tôi hì hục vác một đống đồ tới tận cổng nhà Olivia, chị ấy vội vàng mở cửa, sau đó chạy vào lấy một cốc nước đưa cho tôi, "Em uống đi Orange. Thật là...chị đã bảo là chị có thể tự xách được, bác sĩ đúng là..."

Tôi uống cạn cốc nước.

-"Trả chị. Olivia, em về đây. Bye bye."

Olivia vẫy tay đằng sau, nhưng tôi mệt đến mức không đáp lại được.

Tới lúc này thì dỗi thật. Tôi nói là tôi ủng hộ chuyện tình của Andrew, cũng sẵn lòng giúp đỡ cho anh ấy, nhưng mà không có nghĩa tôi sẽ làm culi! Ai nói tôi tình nguyện làm culi không công để cho Andrew được hưởng lợi chứ?! Theo tình thế này người đáng ra nên được Olivia yêu thương là tôi, cha nội kia ngoài vung tiền thì được tích sự gì hả?!

Tôi leo lên xe Andrew, ngồi thở dốc ở ghế sau. Andrew cười cười ở ghế trước buông điện thoại xuống, quay lại nói:

-"Aigo Orange, cảm ơn em nhiều ha. Lên đây ngồi đi, Olivia về rồi, em có thể về lại vị trí."

Tôi bĩu môi, "Không thèm."

Andrew nhướn mày, "Sao thế? Dỗi rồi à? Xin lỗi mà, nhưng em đúng là được việc lắm đó!"

Tôi nhất định không trả lời, lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

-"Orange à ~" Andrew cười hì hì kéo ống tay áo tôi. "Tối nay muốn ăn gì nào?"

....Đồ ăn cũng đâu có tội...

-"Spaghetti."

-"Được luôn ^^ Giờ lên đây nào, về vị trí đi em." Andrew nhướn mày. "Nào nào, đừng dỗi nữa, lần sau anh sẽ không sai em như culi thế nữa được chưa?"

Tôi cảm thấy công sức ngày hôm nay của mình, sao có thể một đĩa spaghetti là xong được, "Em muốn mua đồ dưỡng da."

-"....Này bà nội, đừng có được voi đòi tiên nhá."

Tôi lập tức mở cửa xe, "Tui đi xe bus về."

-"Ái! Aigo Orange!" Andrew vội vàng chồm người qua níu gấu áo tôi. "Được được! Đồ dưỡng da! Em muốn gì cũng được!'

Tôi khoanh tay, "Em còn muốn ăn lẩu."

-"Được!"

-"Em muốn đi shopping nữa."

-"Ok luôn."

-"Em muốn...." Tôi khoanh tay nhìn xuống. "Anh phải sửa lại cái bộ váy lễ phục cho em."

Andrew lập tức buông tay, "Cái này thì không được. Olivia thích bộ váy đó."

Tôi không chút chần chừ cảnh cáo, "Nghe này Andrew, em thật sự không thể mặc cái váy nặng hơn nửa người em đó đi khiêu vũ với cả giày cao gót được. Em nói thật, nó nặng lắm. Nếu anh còn nhất quyết không sửa nó thì không sao, đến hôm buổi lễ em sẽ mặc đồ ngủ đến."

Andrew có hơi tái mặt, "Đừng giỡn nha bà..."

Tôi hừ một cái, "Em nói giỡn chỗ nào? Có cần chứng minh không?"

Andrew nhún vai, "Nói chung là anh không sửa đâu, em dám mặc đồ ngủ đi đến nơi công cộng thì cứ mặc đi. Dù sao bị tổn hại là em chứ cũng không phải anh." Anh ấy quay người khởi động xe. "Lên xe đi."

Tôi đóng sập cánh cửa ô tô.

-"Không cần, em đi bus về."

-"Orange! Thôi nha bà nội!" Andrew mở cửa xe bước ra, khó nhọc nói. "Em đừng bướng thế đại ca."

-"Vậy anh đồng ý sửa cái váy đi."

-"Thật sự không thể mà."

-"Anh cũng không thể vì bạn gái mà bán cả tình anh em được Andrew...." Tôi nhăn nhó khoanh tay. "Em ủng hộ anh theo đuổi tình yêu, nhưng chuyện gì phải ra chuyện đấy chứ."

Andrew trầm mặc bĩu môi, "Nhưng mà..."

Tôi khoát tay, "Nếu Olivia thích bộ váy đó đến thế thì tặng cho chị ấy luôn đi. Em đặt may bộ khác là được."

-"...."

-"Được không?"

Andrew bất đắc dĩ thở dài, "Được, giờ bà vừa lòng chưa bà nội?"

Tôi hài lòng gật đầu, không kiềm chế được khóe môi cười mỉm lên.

Andrew ngứa mắt nói, "Nhìn cái bản mặt khó ưa của em kìa, biết thế anh không đồng ý nữa. Đúng là..." Anh ấy mở cửa xe. "Có cần mở cửa xe hộ chị nữa không chị hai?"

Tôi hạnh phúc chui vào ghế sau, Andrew ngạc nhiên nhìn lại.

-"Không ngồi phía trước nữa à?"

-"Hử? Aigo, Andrew à..." Tôi cười cười. "Em chỉ là em gái anh thôi. Olivia mới là bạn gái anh, phu nhân Williams tương lai. Vị trí bên tay trái của một người đàn ông chỉ nên chứa hai thứ, một là nhẫn cưới và hai là bàn tay của người phụ nữ của người đàn ông đó, hiểu chưa?"

Andrew bật cười.

-"Nhóc con, sống đúng tuổi đi em, đừng có dạy đời anh mày."

Tôi chớp mắt, "Em nói có chỗ nào sai chắc?"

Andrew khởi động xe, lắc đầu đáp:

-"Không sai, nhưng sớm quá rồi. Chuyện này để tương lai đề cập thì đúng thời điểm hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com