ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

153.

_Cam_142

Đại khái là vì năm thứ 4 là viết về tình yêu đúng không? Thế nên làm sao có thể để mỗi Orange có tình yêu được, những người khác cũng sẽ có chứ. Bình thường toàn là Orange cho mọi người ăn cẩu lương, giờ thì để chị trở thành nạn nhân nhé :)

***

Hôm qua hơn 1 giờ sáng tôi mới trở về căn hộ của mình. Lúc bước xuống từ xe Andrew là tôi đã lảo đảo đủ rồi. Ban nãy tôi bị say xe, bây giờ đầu óc chuếnh choáng như vừa nốc nguyên một chai Vodka hạng nặng vô người. Tôi cố dựa vào cột điện để lấy lại thăng bằng, đợi cơ thể phần nào điều hòa lại mới đi tiếp được.

Mệt mỏi vì đủ thứ chuyện rắc rối, tôi thật sự không nhớ bằng cách thần kì nào mà tôi có thể lục tìm được chìa khóa nhà ở một chồng quần áo trong vali, sau đó mệt mỏi hết sức, vẫn nguyên si bộ đồng phục Hogwarts, đến đánh răng với dưỡng da mỗi tối cũng không làm nữa, tôi gần như là bò lên giường, không mất tới 1 phút để chìm vào giấc ngủ.

Lúc tôi có thể lên được giường ngủ là gần 2 giờ rồi.

Ngỡ tưởng có thể có một giấc ngủ ngon lắm, vậy mà hơn 6 giờ sáng hôm sau, tiếng động lạch cạch từ trong bếp đánh động tới giấc mơ đẹp của tôi.

Tôi đau đớn chửi thầm, không chút ngạc nhiên khi thấy người ở trong phòng bếp.

-"Andrew à...." Dù sao người duy nhất có chìa khóa nhà tôi, ngoài tôi ra cũng chỉ có anh ấy. Tôi đau đầu bóp mi tâm, mệt mỏi nhìn lên, đến mức hai mắt còn không mở ra được hết hoàn toàn. "Anh đến sớm quá vậy?"

Andrew hất mặt, "Anh pha trà rồi đấy. Đánh răng đi."

Tôi mơ màng ngáp ngủ, "Em tưởng 8 giờ sáng mới phải bắt đầu đi?"

-"Đừng có hỏi nhiều. Nhanh lên." Andrew hất mặt sang. "Anh muốn đi mua quần áo."

Tôi suýt chút nữa cắn vào lưỡi.

-"...Thật ngại quá, em có chút đau đầu. Anh vừa nói là anh..." Tôi sặc nước bọt. "Anh muốn đi mua quần áo?"

Andrew thật thà gật đầu.

Tôi phát điên lên mất!

-"Để em đoán xem nhé. Anh vừa xông vô nhà em lúc hơn 6 giờ sáng, đánh thức em dậy khi em còn chưa được ngủ tới 8 tiếng, sau đó ra lệnh cho em đi mua quần áo cùng anh á? Nơi khỉ ho cò gáy nào bán quần áo vào lúc 6 giờ sáng vậy?" Tôi mỉm cười tới trẹo cả hàm mất. "Sao mà anh đáng yêu thế hả Andrew?"

Andrew hoàn toàn phớt lờ ý tứ mỉa mai trong câu nói của tôi, vô cùng mặt dày lật tờ báo trước mặt sang trang tiếp theo.

-"Em có 15 phút. Ngay lập tức chuẩn bị cho anh."

Tôi lắc đầu, "Không, lần này đừng hòng em làm theo. Anh vừa mới phá giấc ngủ của em mà còn ra lệnh cho em nữa á? Trừ phi anh đưa một lí do chính đáng cho những hành động mất dạy này để giải thích với em, bằng không thì còn khướt em mới nghe theo nhé."

Andrew nhướn mày, "Trừ phi em không muốn tiền sinh hoạt tháng này của em bị cắt đi 1/3, thì tốt nhất là nhanh chân lên cho anh. Em còn 12 phút nữa."

-"Cái gì cơ?!" Tôi trợn mắt hét lên, trong một thoáng đột nhiên năng lượng từ nơi nào đó truyền thẳng đến thần kinh, nhiệt liệt vùng vẫy. "Anh tham nhũng công khai thế mà cũng coi được á?!"

-"Orange yêu quý à..." Andrew mỉm cười, "Em còn 10 phút."

Tôi nghe thấy tiếng sợi dây lí trí cuối cùng đứt cái "pực" trong đầu.

Tôi ở trong nhà vệ sinh, run rẩy nhìn bản thân trong gương. Mắt thâm quầng, tóc rối bù, da đầy dầu, tóc bết bát...

Thế là tôi dứt khoát hét vọng ra, "Thứ lỗi rồi nhé Andrew, cho dù anh có cắt 1/3 tiền sinh hoạt thì em cũng không thể đi ra khỏi phòng tắm trong 10 phút đâu! Em phải tắm! Em không thể nhìn bản thân xấu xí như thế này được!"

Andrew không cần đáp đâu, đây hoàn toàn chỉ là một câu nói dùng để thông báo thôi. Anh ấy có phản đối cũng vô hiệu.

Đợi đến lúc tôi thật sự bước ra khỏi nhà tắm là nửa tiếng sau đó. Lúc đó cả người đều thơm tho bóng loáng, sạch sẽ gọn gàng rồi. Tôi cầm dụng cụ mát-xa mắt, giảm bớt thâm dưới mắt đi được tí nào hay tí đấy, sau đó nhìn sang Andrew đang ngồi đọc báo trong bếp.

-"Vậy giờ đi ăn sáng được không ạ?" Tôi đau khổ hỏi. "Ít nhất anh cũng phải cho em ăn cái gì đó trước khi đi mua sắm chứ?"

Andrew lắc đầu, "Không, 8 giờ chúng ta sẽ ăn sáng. Bây giờ thì phải đi mua đồ."

-"8 giờ?! Sao mà ăn sáng muộn thế?!" Tôi khó hiểu hỏi lại, "Mà mua đồ gì?! Mua cho ai ạ?! Nếu là mua cho em thì không cần đâu, em có đủ---"

-"Ai nói là mua cho em hả?" Andrew đứng dậy cầm chìa khóa trên bàn, tiến về phía cửa bắt đầu đi giày vào. "Mua cho anh."

Tôi thiếu điều moi cả hai con mắt ra luôn, cười hố hố lên, "Anh á? Anh muốn mua thêm mấy cái áo phông trắng vậy?"

Andrew lập tức đáp, "Chính vì không có đồ nào đẹp nên mới nhờ em. Anh chỉ có thể chọn lễ phục thôi, em đó, tin tưởng em, Orange thân yêu ạ." Anh ấy híp mắt cười. "Dùng con mắt thẩm mỹ của em, giúp anh một lần nhé."

Nhìn cái dáng vẻ nịnh nọt này của Andrew thật sự rất ghê tởm, tôi đem một trận buồn nôn vừa muốn ộc ra ngoài nuốt lại, thức thời mỉm cười, "Dạ..."

Ở trung tâm thương mại, Andrew hết chỗ này đến chỗ khác đều muốn thử. Tôi cảm thấy sắc mặt của nhân viên bán hàng cũng không tốt chút nào. Mới sáng ngày ra, phải làm việc sớm đã là chuyện không vui rồi, không những thế còn gặp phải một thằng cha chuyên bắt bẻ nữa chứ.

Andrew tháo đôi giày ra, nhíu mày nói, "Chất lượng đôi giày này có thật sự là hàng chính hãng không đấy? Cái lót cứng như thế, tôi đi mà sưng chân thì sẽ kiện các cô đấy hiểu không? Làm ăn phải có chút uy tín chứ."

Tôi âm thầm cảm thán: Nhìn chỗ quái nào cũng thấy tình huống này là Andrew khó tính quá, chứ không phải do chất lượng giày.

Andrew hừ một cái, quay sang tôi, "Orange, em chọn đi."

Tôi trề môi, "Em thấy đói bụng lắm luôn đấy đại ca. Anh xem, có thể cho em đi ăn gì đó trước không?"

-"Không, 8 giờ sẽ ăn. Ráng đi, còn tiếng rưỡi nữa thôi." Andrew xem xét gian áo trước mặt, cầm một cái áo trắng giơ lên. "Cái này được không?"

Tôi đen mặt, lại áo phông trắng, "Anh có thật sự muốn sắm đồ mới không đấy?"

-"Không thì đã chả đến đây." Andrew đặt lại cái áo lên giá treo, bĩu môi tìm món khác.

Tôi thì vô cùng khó hiểu nhìn anh ấy.

-"...Này anh..."

-"Hử?" Andrew nhướn mày, đến liếc mắt cũng không thèm liếc sang. "Nói đi."

Tôi hắng giọng, "Hôm qua anh có bị đập đầu vào đâu không? Hay là có gì đó tác động đến...Sao tự dưng hôm nay anh lại...ờ..." Tôi nheo nheo mắt. "Ý em là, trước giờ anh đâu có để ý đến trang phục đâu."

Andrew mím môi, "Hôm nay em gái anh đi thử lễ phục, chẳng lẽ anh lại không được ăn mặc tử tế một chút?"

-"Haha..." Tôi nhớ đến lần Andrew mặc áo phông quần đùi cùng tôi đi chọn đồ nội thất, cười vô cùng giả. "Xạo quá ba."

-"..." Andrew lần nữa giơ một bộ khác lên. "Cái này thế nào?"

Tôi cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, giật lấy bộ đồ từ tay anh ấy, bực bội nói, "Đủ rồi! Để em chọn! Anh đúng là tuýp người không biết bắt kịp với thời trang gì cả! Anh muốn ăn mặc như thế nào?"

Andrew ồ một cái, chớp chớp mắt, "Bình thường một chút..."

-"Vãi." Tôi buột mồm chửi luôn. "Sao cái gì mà....mơ hồ quá vậy? Phải có style cụ thể chứ? Chẳng hạn anh định mặc đồ trong hoàn cảnh nào?"

-"Hoàn cảnh thì..." Andrew mơ màng nói. "Giống như, trong một buổi hẹn hò được không?"

Tôi sặc nước bọt cái hự.

H...

Hẹn hò á?!

Đem theo một tâm trạng mơ hồ khó hiểu đó, tôi chọn cho Andrew một cái áo phông đen, khoác thêm áo kẻ ca-rô màu xanh đậm. Quần jean màu đen có vết rách thời trang, sau đó phối với giày Converse cùng màu. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi chạy đi mua một cái keo xịt tóc, bắt đầu ở trên xe tạo kiểu cho Andrew, vuốt qua vuốt lại một hồi thì tạo thành quả tóc rối bù, nhưng nhìn những chỗ rối rất thời trang...

-"Anh đeo kính nữa đi Andrew. Đeo kính sẽ đẹp hơn."

Và một Andrew Williams phiên bản trẻ trung đã ra đời.

Tôi vô cùng hài lòng giơ ngón like, "Anh tui đẹp trai quá à!!!"

Andrew nhướn mày nhìn bản thân ảnh trong gương, khó hiểu nhíu mày, "Bọn trẻ các em bây giờ ăn mặc lạ thật. Đủ thể loại màu."

Tôi thấy cụt cả hứng, hằn học lườm ảnh, "Là anh lạc hậu thì có, đồ già hóa."

-"Vậy chỉ cần thế thôi đúng không?" Andrew chớp chớp mắt. "Anh có cần gì nữa không? Trang phục thế này là đủ à?"

Tôi lấy lại gương cầm tay từ chỗ Andrew, ậm ừ bảo, "Nếu anh muốn tặng người kia cái gì đó thì có thể mua một bó hoa nhỏ..." Sau đó thì tôi có chút ngập ngừng hỏi. "Mà em có thể hỏi người kia là ai không?"

Andrew khởi động xe, bừa bãi đáp, "Lát em sẽ biết. Giờ thì đi mua hoa đã."

Dưới sự đưa lời khuyên giống như là đưa quyết định luôn của tôi, Andrew mua một bó hoa hồng pastel 11 bông. Lúc sau khi chúng tôi trở lại xe, tôi vừa định mở cửa xe để lên thì Andrew đã chặn lại. Anh ấy dùng một tay chặn cửa, một tay ôm hoa, lạnh nhạt trừng tôi:

-"Em ra ghế sau ngồi. Từ giờ không được ngồi ghế trước nữa."

Tôi mỉm cười.

Thế là đứa em gái nhỏ Orange Williams này cực kì hiểu chuyện đi ra ghế sau. Có ai tốt như tôi không trời? Đã giúp ảnh làm đủ thứ để tạo ấn tượng đầu, lại còn ngoan ngoãn chịu để bị hắt hủi nữa chứ.

Tôi thở hắt, tò mò nghĩ tới dung nhan người đã khiến Andrew lật mặt 180 độ thế này.

Andrew từ tiệm hoa lái tới một khu nhà tập thể giống chỗ tôi, nhưng khác cái, khu tập thể này thật sự là khu chất lượng cao. Tôi nhìn qua cũng thấy tiện ích chỗ này tốt hơn chán chỗ tôi ở rồi. Bên ngoài thì có cổng sắt rất cao, sau đó đường đi vào, hai bên đều là sân cỏ trồng đủ thứ rau củ. Tòa nhà thì hoàn toàn không có bong tróc sơn, một lớp sơn trắng, trông vô cùng thuận mắt.

Thuê được một căn ở đây cũng không phải dễ đâu nhé.

Andrew nhấc máy gọi một ai đó, chỉ biết giọng anh ấy vô cùng dịu dàng, bao nhiêu mật ngọt đều dồn vô câu nói:

-"Được, em cứ từ từ, không phải vội đâu, anh đợi em."

Tôi lịch sự đợi ảnh cúp máy.

-"Gớm quá ba ôi."

Andrew hừ một tiếng, "Thôi đi, kệ anh. Em cứ phải phán xét người khác mới chịu được à?"

Tôi đảo mắt, "Không có, em chỉ đang rất tò mò đấy. Rốt cục là thánh thần phương nào mới thuần hóa được anh vậy? Em có chút muốn bái sư cô ấy để xin bí kíp huấn luyện thú hoang rồi đấy."

Andrew gầm lên, "Ý em anh là thú hoang đúng không?!"

Mùi thuốc súng quá rõ, không để Andrew kịp giơ tay táng tôi một cái, tôi vội vàng chỉ ra cửa sổ, "Anh! Andrew! Có người đi ra cổng kìa!"

Andrew vội vàng dừng lại động tác tay đang giơ trên cao, vội vàng chỉnh lại đầu tóc một chút, chỉnh lại gọng kính, sau đó hít một hơi thật sâu, cầm bó hoa mở cửa bước ra ngoài.

Tôi ngồi trong xe nhìn ra từ cửa sổ, ban nãy khoảng cách khá xa, tôi chưa nhìn rõ được người bước ra là ai. Nhưng theo mỗi bước chân người kia tiến lại gần, tôi trước tiên thấy được một mái tóc đen tuyền, sau đó là làn da trắng sứ, và cuối cùng là toàn bộ dung nhan người kia.

MERLIN! OLIVIA KÌA!

Tôi vội vàng úp mặt vào lớp da ghế, hét ầm ĩ.

VÃI CHƯỞNG! OLIVIA LÀ NGƯỜI THUẦN HÓA THÚ KÌA!!!

Mặc dù tôi không nghe thấy hai người họ nói gì, nhưng mẹ ơi! Nhìn Andrew kìa! Cái mặt đỏ bừng như thiếu nữ mới yêu đó của ảnh! Cái ánh mắt dịu dàng ôn nhu đó của ảnh! Cái cách ảnh mỉm cười ngọt ngào bao nhiêu! Cái cách ảnh che đầu cho Olivia khi mở cửa xe cho chị ấy nữa! Tôi có muốn không tin cũng phải tin rồi!

Andrew biết yêu rồi kìa! Ảnh biết yêu thật!

Thông tin này đột ngột quá! Tôi có chút tiếp nhận chưa nổi! Thật sự đó!

***

-"Orange, chào em. Đúng là có duyên nhỉ?" Olivia ngồi vào ghế, mỉm cười quay lại chào tôi trong khi Andrew quay sang giúp chị ấy thắt dây an toàn. "Cảm ơn anh nhé bác sĩ. Ừm, cả bó hoa nữa, em rất thích hoa hồng, nó đẹp lắm."

Andrew ngọt ngào mỉm cười, "Không có gì. Em vui là được rồi."

Tôi cứng ngắc chào lại chị ấy, "Vâng, đúng là...có duyên quá...ạ..." Tôi muốn nói thêm mấy câu nữa để chào hỏi chị ấy cho phải phép, nhưng cái ánh mắt đầy sát khí của Andrew cứ liên tục bắn tới, tôi đành nói thêm một câu. "Em cũng rất vui khi được gặp chị ạ." Và sau đó thì rất thức thời, nín bặt luôn.

Suốt cả đoạn đường đều là một bầu không khí đầy đường.

Tôi muốn mở cửa sổ ra để kiếm chút không khí, nhưng Olivia bảo:

-"Đừng mở cửa nhé Orange. Hôm nay trời lạnh lắm, em sẽ bị cảm đấy."

Tôi mỉm cười, "Không sao đâu chị, em khỏ---" Andrew lườm, và tôi máy móc nói. "À ý em là, vâng ạ. Đúng là không nên mở cửa thật."

Olivia híp mắt cười, quay sang nói chuyện với Andrew, "Bác sĩ à, em gái anh ngoan thật nhỉ? Chẳng bù cho Hannah, em nói một câu thì nó cãi một câu, một góc cũng không bằng Orange."

Andrew mỉm cười, "Đâu có, Hannah cũng ngoan lắm."

-"Anh còn chưa gặp nó mà đã nói vậy rồi." Olivia trề môi. "Hồi còn bé thì đúng là ngoan thật, đợi khi nó lớn thì hư hết đường chịu nổi. Hôm trước nó vừa cãi nhau với bà xong, anh biết vì sao không? Nó đòi may một bộ váy mới, bảo là trường sắp có tiệc, nhưng mà anh biết đó, cái tủ của Hannah thì có tới mấy trăm bộ váy rồi. Bà em bảo là không may nữa, tốn kém, thế là nó tuyệt thực mấy hôm luôn. Anh nói xem, ngoan chỗ nào chứ?"

Tôi rất muốn đồng tình. Đúng, cái này thì ngoan chỗ nào?! Cái này là bệnh công chúa! Là bệnh bướng! Phải tôi là tôi tát thẳng chứ đừng tưởng nhây nhưa được mà bày đặt tuyệt với chả thực!

Vậy mà cha nội Andrew lại:

-"Chỉ cần là người thân của em thì đều tốt cả."

Tôi cứ nên im lặng thì hơn....

Olivia bật cười, "Sao mà anh không có chính kiến tí nào vậy?"

Andrew nghiêng đầu, "Vậy em thích đàn ông có chính kiến à?"

-"Đương nhiên rồi. Những người đàn ông không có chính kiến thì y như đàn bà, ẻo ẻo lả lả, ai mà thích được chứ." Olivia bất ngờ quay lại nhìn tôi. "Orange nghe chưa? Sau này chọn bạn trai thì phải chọn người có chính kiến, chứ chọn người ba phải thì sẽ khổ lắm đó."

Tôi vâng dạ cho có, Andrew đáp thẳng luôn, "Nó có bạn trai rồi. Bạn trai nó là một đứa ba phải, Orange nói gì thì thằng nhóc nghe đấy. Em thấy sao? Tuýp người như vậy có tốt không?"

Olivia bĩu môi, "Đấy là vì thằng bé chiều Orange thôi!"

Andrew mỉm cười, "Thì anh cũng là chiều em thôi còn gì."

Vãi.

Ôi mồm tôi, nhưng mà tin tôi đi, nếu là bạn ở trong tình huống này thì cũng không thể kiểm soát được đâu.

Tôi chợt thấy quan ngại về lí do bản thân được sinh ra rồi đấy....

Nhân sinh tôi rốt cục dính phải cái cục sh*t gì thế này?

***

Lúc đến chỗ ăn sáng thì còn là cả một câu chuyện khác nữa.

Dĩ nhiên Andrew sẽ không để tôi ngồi cạnh rồi, thế nên chẳng cần nhìn tới cái lườm mang đầy tính đe doạ của ảnh, tôi tự động kéo ghế đối diện ngồi luôn. Olivia lúc đó vẫn chưa vào, chị ấy bảo muốn trang điểm lại một chút, thế nên vừa đến quán ăn đã đi thẳng tới nhà vệ sinh.

Tôi khổ sở uống một ngụm nước, đối diện là Andrew đang lườm tôi.

-"Anh đang nghĩ tới vì sao..." Ảnh hừ một cái. "Anh lại cho con kì đà là mày theo nhỉ?"

Tôi trợn mắt, "Ô hay? Ăn cháo đá bát thế nhở? Anh có nhớ người nào đã giúp anh chọn quần áo từ lúc mặt trời còn chưa mọc không hả? Còn cả cái bó hoa kia nữa? Ai đã giúp anh vậy?"

Andrew đảo mắt, "Thế thì biết điều ngậm miệng chút. Mày mà phá bĩnh anh thì đừng trách."

Tôi lẩm bẩm, "Rõ ràng hôm nay là đi lấy váy lễ phục cho em, sao lại thành buổi đi tán gái của anh rồi?"

-"Nói gì đấy?" Andrew ngước lên khỏi menu, trừng mắt với tôi. Từ lúc Olivia tới đến giờ, ảnh chưa lần nào nhìn tôi bằng con mắt bình thường hết. "Này Orange, em ăn món gì?"

Tôi vươn vai cho đỡ mỏi người, ngáp một cái, "Hửm, trứng ốp với thịt muối, thêm 2 lát bánh mì và một cốc nước cam. Với cả salad---"

Andrew ra hiệu dừng lại, thế nên tôi vội vàng khép cả miệng lại luôn, "S...Sao ạ? Có vấn đề gì ạ?"

Anh ấy ừ một cái, nghe cực kì nghiêm trọng.

-"Em nghĩ là..."

Tôi cũng căng thẳng theo, "Dạ?"

Anh ấy đặt menu lên bàn, nghiêm túc nhìn tôi, "Olivia thích ăn món gì nhỉ?"

Tôi té ghế luôn, té dập cả mông, khiến cho người phục vụ phải chạy tới đỡ tôi dậy, "Quý khách, quý khách ổn chứ ạ?"

Tôi đau đớn xoa mông, "K...Không sao, tôi ổn. Cảm ơn chị nhiều."

-"Chị ơi, cho gọi đồ luôn." Andrew nhân tiện kéo tay người phục vụ, đọc một loạt các món ăn trong khi tôi đang cố gắng bò lết lên ghế ngồi lại.

Nhìn theo bóng người phục vụ rời đi, tôi mới nhìn tới Andrew, thân thiện cười, "Anh hay quá ha? Anh có tình yêu mới rồi thì liền vứt em sang một bên đúng không? Em vì anh mà té dập cả mông kìa, anh còn chẳng thèm đỡ em luôn."

Andrew chăm chú nhìn menu, không buồn nhìn lên. "Té ghế là do em ngu ngốc, sao lại tại anh? Có cái ghế cũng ngồi không xong, bảo Potter ấy, mỗi lần em muốn ngồi thì nhớ kéo ghế vào cho em. Anh chẳng có trách nhiệm gì mà đi kéo ghế cho người khác---A! Olivia."

Olivia mỉm cười hì hì, chắp tay với chúng tôi, "Xin lỗi hai người, em lề mề quá."

Andrew vội vàng đứng lên kéo ghế cho chị ấy, "Không sao, không lâu mà."

Tôi mỉm cười.

"Chẳng có trách nhiệm"???

Im đi Orange, mày phải im đi.

Tôi cầm cốc nước lên uống, cố đè cơn tức giận đang sôi sùng sục xuống dạ dày, tự mình an ủi mình: Không sao Orange, một hôm thôi. Merlin, một hôm thôi...

-"Đồ ăn của mọi người đây ạ."

Tôi nhận lấy phần ăn của mình, cầm dao dĩa lên cắt trứng ốp ra, chuẩn bị đưa tới miệng.

Andrew ở đối diện đem phần thịt đã được anh ấy cắt sẵn chuyển qua đĩa Olivia, dịu dàng mỉm cười, "Em có thích ăn bít tết không?"

Miếng trứng trên dĩa thiếu có 1cm nữa là vô miệng tôi liền rơi cái toẹt xuống.

Olivia mỉm cười, khó xử xua tay, "Bình thường em không ăn đồ dầu mỡ vào buổi sáng...Thường em chỉ ăn thịt muối với salad thôi ạ."

Người duy nhất gọi thịt muối là tôi. Andrew chẳng cần tới một giây ngập ngừng đã bảo, "Em lấy phần của Orange đi. Con bé bị dị ứng thịt muối."

Nghe cha này nói xạo ghê không kìa?! Tôi từ khi nào dị ứng với thịt muối chứ?!

Olivia khó hiểu nhìn tôi:

-"Em bị dị ứng với thịt muối à?"

Trước ánh mắt đằng đằng sát khí của Andrew, từ "không" lên đến đầu lưỡi tôi lại chuyển thành, "Vâng, từ nhỏ đã dị ứng ạ."

Olivia nhíu mày, "Thế sao em lại gọi thịt muối?"

Andrew cầm dĩa chỉ, "Nó lấy phần của anh. Anh đã bảo là dị ứng thì đừng có ăn, nhưng Orange không thèm nghe anh nói, nó cứ vậy mà tự tiện lấy luôn. Em gái à, lần sau nếu cãi lời anh thì sẽ không được đi chơi đâu nhé."

Tôi có một loại xúc động muốn táng cái đĩa vô mặt ảnh ghê...

-"...." Ăn trứng ốp thôi.

Olivia cuối cùng vẫn từ chối:

-"Không sao đâu, Orange thích thì cứ để con bé ăn đi. Em ăn bít tết cũng được."

Andrew lập tức bảo, "Thế sao được, anh gọi cho em một phần khác nhé?"

Olivia xua tay, "Thế phí phạm lắm ạ, bít tết cũng ngon mà bác sĩ. Ăn một bữa không sao đâu. Em tập thể dục bù là được."

Tôi rột rột uống nước cam, âm thầm cảm thán: Bảo sao vòng eo chị ấy bé thế, ra là nhờ giữ gìn cả. Tiếc thật, đụng ngay khu vực tôi không thể làm được luôn...

Andrew dứt khoát không từ bỏ, tự tiện gọi thêm một phần thịt muối nữa, sau đó một phát nốc hết toàn bộ thịt trong đĩa của Olivia.

Tôi với chị ấy đều sững sờ luôn.

Olivia thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại thành bật cười khúc khích, "Bác sĩ à, anh thật là! Làm quá quá đi! Em ăn một hôm cũng không sao đâu mà!"

Tôi thì nghĩ: Cha này si tình v.

Andrew, tôi đảm bảo chắc ảnh đang thấy khó chịu lắm cho xem, một phát nốc hết nguyên đĩa thịt đầy mỡ thế kia, không đau bụng mới là lạ, thế mà vẫn còn ra vẻ cười ngọt cho được.

-"Nhưng anh không muốn. Olivia không thích thì không cần ép, anh không thích nhìn em phải miễn cưỡng đâu."

...Phát biểu hùng hồn gớm 😒😒...

Sau đó 10 phút, trong nhà vệ sinh của quán.

Tôi đứng bên ngoài cầm giấy vệ sinh nghe Andrew nôn thốc nôn tháo ở trỏng, đột nhiên thấy bụng dạ cũng nhộn nhạo lên cùng.

Andrew từ trong đó trở ra thì đã là 15 phút sau đó.

-"....Andrew à...Em muốn nói---"

Andrew hằn học lườm tôi, phun một câu, "Sủa!"

Tôi cười cười, chắp tay nhìn ảnh.

-"Si tình hay sĩ gái thì không biết, nhưng cố gắng của anh xứng đứng nhận được một điểm 10 từ em, Andrew ạ."

***

P/s: Trừ bỏ dòng cuối này ra là vừa đủ 4000 words nhé! Năm mới đón bằng số đẹp cho may mắn! Bộ này cũng theo chúng ta được khá lâu rồi nhỉ? Mình nhớ lần đầu mình đọc được truyện là năm 2019, giờ đã sang 2021 rồi. Hy vọng trong năm 2021 mình có thể edit full bộ này, cũng mong mọi người đón nhận nó đến cùng nhé! Cảm ơn mọi người nha!!!! Chúc mọi người năm 2021 vui vẻ và tràn đầy niềm vui!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com