ZingTruyen.Com

Dong Nhan Harry Potter Cach De Truong Thanh

-"Weasley tóc đỏ! Tao nói cho mày biết, nếu như giáo sư Snape nghe được về vụ này, mày có thể sẵn sàng cho một điểm T ở trong bài kiểm tra kế đấy!"

-"Thật nhảm nhí! Nếu như tao làm bài tốt, thì chẳng có lí gì lại bị T!"

-"Với cái não rỗng tuếch đó, mày muốn điểm O?! Chuyện hài hước!"

-"Mày xem lại não mày đi đã, Malfoy!"

Tôi cúi đầu thật thấp, cố gắng dồn trí lực vào bài luận còn dang dở của mình.

Ron vung tay vung chân, ba hoa bốc phét, tôi chỉ ước có thể học được bùa Ù tai cho chính bản thân mình ngay lúc này.

Nếu như bình thường mà hỏi tôi bênh ai hơn, theo phe ai, nhân danh một thành viên Gryffindor, tôi sẽ không ngại đi theo Ron mà đá chết Malfoy. Tôi dù sao cũng chẳng ưa gì hắn.

Chỉ là giáo sư Snape vào bệnh xá, phần lớn chuyện là do tôi mà ra. Bảo tôi mặt dày đứng lên nói rằng không phải lỗi của tôi, mặt dày phản bác Malfoy giáo sư Snape bị sao chẳng liên quan đến tôi, tôi thấy tội lỗi với lương tâm ghê gớm.

Bọn họ, bây giờ đừng có để ý đến tôi là tốt nhất.

Tôi kéo đồ đạc sách vở nhích xa xa, coi như yên phận làm đá cuội bên đường.

-"Orange, bồ đi đâu đấy?! Bồ phải giúp mình, tên khốn Malfoy nhất mực bênh cho chủ nhiệm nhà hắn này!"

Tôi nghẹn thở.

-"Cái đó..."

-"Bồ thử nói xem, mình ghét giáo sư Snape, mình nói ông ấy, có liên quan gì đến hắn không?!"

Dĩ nhiên là có. Cậu thật câu trước đá câu sau!

Người mà cậu chửi là chủ nhiệm nhà hắn, hắn không liên quan thì ai liên quan nào?! Cậu chắc?!

Tuy vậy, tôi vẫn méo mồm.

-"K...Không liên quan..."

-"Đúng vậy! Malfoy, mày nghe thấy chưa?! Orange đã nói vậy rồi đấy!"

Malfoy khoanh tay, hất mặt.

-"Không phải là do mày ép Dursley à?"

Tôi muốn khóc. Hắn ta là đang bênh tôi này!

Tôi thu dọn sách vở, sau đó cúi người lách qua Malfoy chạy ra khỏi sảnh ăn. Bên trong vẫn vọng tiếng hai tên kia cãi nhau, tôi thở phào, cảm thấy mừng rỡ vì tẩu thoát thành công.

-"Orange."

Tôi giật mình.

-"À, Harry. Cậu đi đâu đây?"

Cậu ấy ôm sách vở, đi cạnh tôi.

-"Tại cậu đột nhiên chạy ra khỏi phòng ăn."

-"À, xin lỗi."

Không khí giữa tôi và cậu ấy đột nhiên im lặng.

Tôi bất thần nhìn xuống đất, căng thẳng hít một hơi. Không nhớ đến việc từ lúc nào mà tôi với cậu lại gượng gạo như vậy.

-"Orange."

-"Ừ?"

-"Tối qua giáo sư Snape không làm gì cậu chứ?"

Tôi giật mình, "Cậu biết là tối qua tớ đi cùng giáo sư à?"

-"Ừ, mình có thấy." Harry đá chân xuống đất. "Hai người gặp nhau ở ngoài hành lang trước bệnh xá."

Tôi cười cười, "Vậy chắc cậu hiểu vì sao giáo sư phải đến gặp cô Pomfrey chưa?"

-"Ờm..." Cậu ấy nín cười. "Do cậu à?"

Tôi gật đầu, cậu ấy liền ôm bụng cười.

-"Bảo sao lúc nãy cậu trông khó xử quá!"

Tôi nhìn cậu ấy, chẳng biết nói gì, và cùng bật cười. Cảm giác căng thẳng cũng vô hình biến mất, tôi cảm thấy dễ thở hơn một chút. Ít ra, cũng có những lúc tôi với cậu ấy cùng cười được với nhau.

Harry quệt nước mắt, "Tớ mừng là Orange vẫn chưa thay đổi."

Tôi trỏ lên mặt mình, khẽ nghiêng đầu.

-"Tớ? Thay đổi?"

-"Ừ. Từ lúc đến Hogwarts..." Cậu ấy đột nhiên dừng bước. "Tớ lúc nào cũng cảm thấy cậu như đang xa lánh tớ."

Tôi im im, đứng lại cạnh cậu. Tôi thấy có chút nghẹn họng, tựa như không biết nên nói gì kế tiếp. Dẫu cho người bên cạnh là cậu bạn thân 10 năm, đôi khi vẫn có những khoảng khắc tôi thấy khó xử ở bên cậu ấy.

Harry thở một hơi.

-"Tớ với cậu đợt trước lúc nào cũng rất thân. Thậm chí khi cậu quyết định đến Hogwarts, tớ còn cho rằng cậu là vì tớ mà đến, chỉ là không nghĩ rằng lúc đi học rồi, tớ với cậu đến thời gian nói chuyện cũng không có."

Tôi cười gượng, "Haha..." Cậu nghĩ rất đúng, tôi chính xác là vì cậu nên mới chịu đi học đấy. "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ rất quý Harry mà."

-"Không phải thế. Tớ chỉ là thấy có vẻ như là Orange khá bận. Cậu từ lúc đến Hogwarts vào bệnh xá 2 lần, chục lần quậy phá giáo sư Snape, cậu chắc cũng không để ý bây giờ cô Mcgonagall muốn giết cậu thế nào đâu."

Tôi nhìn Harry, trợn lòi mắt.

-"Ờ, tớ không để ý đấy. Tớ thực sự đã làm những gì rồi?"

Harry bĩu môi, "Cậu gây ấn tượng rất mạnh với bọn họ. Làm ơn đi, giáo sư Snape và giáo sư Mcgonagall, đến các tiền bối năm cuối cũng không dám láo với họ đó."

Tôi phẩy tay, "Tớ vô tình thôi mà."

-"Được rồi, cậu vô tình. Nhưng cũng vì vậy mà cậu lúc nào cũng bận rộn, cả tháng trời vào học, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện thoải mái như vậy."

Tôi ồ một tiếng, "Lâu vậy sao? Tớ không để ý đấy."

Harry buồn rầu kéo áo tôi, "Cậu trước giờ cũng chưa bao giờ để ý."

-"Haha..." Tôi khó xử gãi má. "Vậy cậu rốt cục muốn nói gì đây hả?"

-"Ý tớ là..." Harry vỗ vai tôi, nghiêm túc bộc bạch. "Tớ muốn cậu quan tâm tớ một chút, giống hồi trước đó."

Tôi há mồm, "Cái này..."

-"Tớ-nói-thật. Thực sự rất nghiêm túc đấy!"

-"Được rồi được rồi. Tớ biết là nghiêm túc, chỉ là..." Tôi hơi cúi đầu, nheo nheo mắt. "Cậu muốn tớ quan tâm cậu thế nào?"

Harry dường như chỉ chờ có vậy, cậu ấy hai mắt sáng hơn sao trên trời, nắm chặt tay tôi, hào hứng chốt hạ.

-"Sắp tới tớ sẽ ra sân cho trận Quidditch đầu tiên. Bất kể có bài tập thế nào, cậu nhất định phải đến xem đấy nhé!"

Tôi hóa đá.

Harry đạt được mục đích, lập tức ôm tôi một cái, rồi phóng thẳng.

Tôi chới với giơ tay, đến cuối cùng chỉ muốn hỏi một câu, cậu rốt cục nói nhiều thế cũng chỉ vì muốn tôi đi xem Quidditch đúng không?!

***

Hermione tóm cổ tôi ở trước hầm Độc Dược. Tôi lúc đó đang quỳ lạy sẵn sàng để giáo sư Snape đến trảm, bị cô ấy bắt được, tôi hốt hoảng cười trừ.

-"Her...Hermione thân yêu! Bồ đang làm gì ở đây?"

-"Đi tìm bồ, sẵn tiện vào lớp." Cô ấy nắm cổ áo tôi. "Về chỗ nào."

Tôi nhìn lên bàn, nhìn về chỗ, sau đó tha thiết khẩn cầu Hermione tìm chỗ nào khuất góc ngồi giùm tôi. Tôi sợ học sinh chăm chỉ như cô mà ngồi ở bàn đầu, có ngày giáo sư Snape chém bay đầu tôi mất.

Hermione hắng giọng, "Bồ chỉ muốn trốn học thôi! Đừng tưởng mình không để ý trong giờ Lịch sử Phép thuật bồ ngủ ngon thế nào!"

Tôi chột dạ, "Làm gì có! Giáo sư Binns chứng giám, mình học rất đàng hoàng!"

-"Một câu đơn giản thôi, Voldermort là ai?"

Tôi cứng họng.

-"À, Hermione à...Bồ phải biết là chúng ta học quá nhiều điều đến mức lãng quên những gì đơn giản nhất. Mình có thể quên lúc này, nhưng có thể ôn lại lúc khác sau, bồ hiểu không?"

Hermione liếc tôi, và cô gằn giọng.

-"Bồ nói xạo."

Tôi không thể chối cãi. Đúng, tôi nói xạo đấy.

-"Orange! Hermione! Hai bồ đây rồi!"

Tôi lập tức đánh trống lảng.

-"Ron, bồ đã cứu mình! Hermione, ra chỗ hai người họ ngồi đi, đừng ngồi bàn đầu!"

Harry mỉm cười, đặt sách vở xuống chỗ bàn gần khuất. Tôi rưng rưng nước mắt, cậu ấy là người duy nhất hiểu vì sao tôi phải trốn giáo sư Snape như trốn hủi thế này. Tôi nhào đến Harry, vô cùng biết ơn cậu đã cứu sống tôi.

-"Harry, cậu là tuyệt nhất!"

Harry vỗ đầu tôi, "Orange phản ứng hơi thái quá đấy."

-"Không không không! Cậu vừa mới cứu tớ đấy, nhất là khi tớ đang chết dần chết mòn vì Hermione kìa!"

Hermione nheo mắt, "Hả?"

Tôi hất tay, "Nghe đây Harry, cậu có hiểu cảm giác đối diện với ánh mắt đen sì của giáo sư Snape nó dã man thế nào đâu. Tớ cảm tưởng chỉ cần 2 phút đứng trước thầy, tớ sẵn sàng uống một tấn thuốc của cô Pomfrey để đổi lấy sự siêu thoát cho tâm hồn đấy!"

Giọng cậu đột nhiên lại trầm hơn bình thường, "Vậy sao?"

Tôi gật đầu, "Đúng! Harry, cậu phải biết giáo sư Snape như thể cơn ác mộng vậy!"

Harry từ trên vỗ đầu tôi liên hồi.

-"Orange, đừng nói nữa. Orange..."

Tôi xổ tiếp, "Giáo sư Snape là một chủ nhiệm nhà rất tốt. Nhưng nếu phải chọn chủ nhiệm, tớ nguyện ý chọn giáo sư Mcgonagall hơn! Tớ không thể sống chung với giáo sư Snape được, tuyệt đối không!!"

-"Orange! Lạy Merlin, đừng..."

-"Cảm ơn nhận xét của trò, trò Dursley."

Tôi suýt chút nữa sùi bọt mép mà chết.

-"...Tớ bị điếc rồi Harry." Tôi cuống cuồng nắm tay cậu. "Tớ bị điếc rồi."

Harry bình tĩnh xoa đầu tôi.

-"Không, cậu còn bình thường."

-"Tớ cũng mù rồi."

-"Cậu vẫn thấy tớ, cậu bình thường."

-"Tớ..."

Harry xoay mặt tôi lại, "Chấp nhận với thực tế đi, Orange."

Người đàn ông đen từ đầu chí cuối, mái tóc đen xoăn đầy dầu, chiếc mũi to khoằm, ánh mắt bạc sắc bén muốn đâm thẳng vào tim tôi. Tôi nhắm mắt, tự nhủ thầm với trái tim của mình.

-"Mơ thôi. Là mơ thôi. Mình phải tỉnh dậy, chỉ là mơ mà thôi..."

-"Không, trò không mơ."

Tôi đến chết cũng sẽ không quên giọng nói này.

Ron hét vọng lên, "Giáo sư Snape!"

Tôi cảm giác trái tim tôi có vô số mũi tên vô hình đâm xuyên qua. Đau muốn vỡ tung.

Và rất nhanh sau đó, tôi trên tay cầm một thùng thuốc bổ dưỡng dán mác "bệnh xá Hogwarts", hiệu "Poppy Pomfrey". Giờ tôi đã hiểu vì sao sáng nay, giáo sư Snape lại cất công đến tận bệnh xá đến như thế.

Cánh cửa lớp học Độc dược sau lưng, đóng chặt, nhưng lần này có cho vàng tôi cũng không dám trốn.

Nhất là khi cây đũa của Đại Xà vương đang nhất mực ngắm thẳng vào mặt tôi.

Tuy tôi biết là không có chủ nhân thì đũa phép không hoạt động, nhưng cái gọi là "ám ảnh" vẫn đủ khiến tôi cứng đờ.

Tôi khóc ròng, tự trách phận mình đen.

***

Ron nhìn thùng thuốc đầy ự trước mặt tôi, rồi hiến kế.

-"Thử năn nỉ thầy xem."

Hermione lắc đầu, "Vô vọng." Cô ấy nghiêm túc phản bác. "Mấy bồ nghĩ giáo sư Snape là ai chứ? Neville chỉ vì quên nói từ "thưa" khi đứng lên trả bài, thầy ấy cũng rút của nhà Gryffindor 5 điểm đấy."

Tôi đau khổ giơ ngón cái đồng tình.

-"Bồ nói thế khiến mình thấy rất tuyệt vọng, nhưng không thể phủ nhận là điều đó sai được."

Ron nắn cằm, nheo mắt suy tư.

-"À, hay là dùng..."

Tôi thều thào, "Có kế gì à?"

Cậu ta búng tay, "Mĩ nhân kế."

...Tôi + Harry + Hermione: "Hả??"

Ron Weasley khoanh tay, vô cùng nghiêm túc phân tích.

-"Thì thầy Snape cũng là con trai, đàn ông đàng hoàng. Bây giờ mỡ bay đến miệng, không đớp mới là lạ!"

-"KHÔNG!" Tôi đập bàn, phẫn nộ muốn đấm chết cậu ta. "Bồ có não, Ron! Bồ chắc chắn phải có não!! Bồ cứ thử tưởng tượng, khi mà cánh tay của mình chạm được đến giáo sư và một chưởng "Experlliarmus" bay lên thẳng mặt mình! Hoặc nó có thể là axit, là cái gì đó mang tính sát thương không kém thế! Bồ là đang muốn mình tự dấn thân vào chỗ chết đúng không?!Đúng không?!"

Harry kéo áo tôi, "Bình tĩnh! Kiềm chế nào!"

Hermione dựng sách, lãnh đạm nhìn sang Ron, kéo áo cậu ta.

-"Đi nào Ron, chúng ta sẽ nói chuyện một chút về cách để nâng cao IQ của con người."

Tôi nhìn Hermione kéo tay Ron đang la oai oái ra khỏi thư viện, cười sặc sụa.

-"Hermione vạn tuế!"

Harry kéo tôi về thực tại.

-"Còn đống thuốc, Orange."

Tôi trơ mắt, và rất nhanh sụp đổ. Phút cuối cùng trong sự giằng co nội tâm, tôi run rẩy mở nắp lọ thuốc bổ đầu tiên, và từ từ tiến vào địa ngục.

-"Harry, kể cái gì đó thú vị đi. Hãy để tớ quên đi cơn buồn nôn đang dâng trào."

Harry gãi đầu, trước khi cậu ấy búng tay.

-"Orange, cậu còn nhớ cái gói nhỏ mà bác Hagrid lấy ra từ Gringotts không?"

Harry đặt một cốc nước lọc trước mặt tôi, từ tốn kể câu chuyện.

Tôi ậm ừ, nhòm vào lọ thuốc bổ còn phân nửa chưa hết. Lại nhìn xuống thùng thuốc vơi đi còn chẳng nổi một phần tư dưới chân, tôi muốn một giây mà tự tử cho xong.

Harry hắng giọng.

-"Hôm trước tớ đi xung quanh trường lúc qua giờ giới nghiêm, bọn tớ đã vô tình chạy vào cái phòng ở tầng 3 ấy. Cậu nhớ không?"

Tôi nhắm mắt, một hơi tu hết, sau đó nôn khan.

-"Không nhớ."

-"Cậu có nhớ!" Harry phản bác. "Là cái phòng cậu chạy ra ở bên phải tầng ba! Chính cậu còn mặt cắt không máu từ đấy chạy ra mà!"

Tôi nhớ đến lão Filch, "Ừ, thế thì sao?"

Harry hào hứng.

-"Sâu trong căn phòng còn một căn phòng khác. Hermione thử mở cánh cửa căn phòng thứ hai ra, cậu biết bọn này thấy cái gì không?"

Tôi đoán mò, "Một con rồng?"

-"Hơn cả thế nữa kìa!" Harry vung tay thành vòng tròn trên đầu, sáng mắt kể lể. Tôi tựa hồ thấy được đám mây hồng đang lơ lửng trên đầu cậu. "Bọn này thấy một con chó ba đầu!"

"CHOANG!!!!"

Tôi nhảy dựng, ném luôn cả lọ thuốc đang dở xuống dưới sàn.

Harry nhìn tôi, "Orange?"

Tôi thở dốc, "C...Chó ấy hả?"

-"Ừ, là chó. Nhưng..." Cậu ấy sực tỉnh. "Well, tớ quên là cậu sợ ch---"

Tôi cắt ngang, "Im họng! Ngậm mỏ vào! Tại sao đôi lúc mồm cậu cứ như cái mỏ vịt thế hả?!"

Harry cười xòa, vẫy tay xin lỗi.

-"Nói chung chuyện đại khái là thế."

Tôi nheo mắt, tiếp tục cầm thêm một lọ thuốc bổ khác dưới chân.

-"Có thế thì liên quan gì đến bác Hagrid?"

Harry cười cười, "Con chó đó đang canh giữ một cái cửa sập."

Tôi ậm ừ, "Cửa sập?"

-"Tức là đang có một bí mật ẩn giấu chứ sao? Tớ muốn tìm hiểu nó!"

Tôi nhìn cậu ấu, gật gật đầu, "Tùy cậu thôi, tuy nhiên..." Tôi nhớ đến con chó ba đầu. "Đừng trông mong tớ sẽ đi với cậu."

Harry đột nhiên trông vô cùng thất thần.

-"T...Tại sao?"

Tôi nhướn mày.

-"Cậu còn hỏi? Cậu biết thừa tớ với chó như thiên địch nghìn kiếp còn gì?"

Harry bĩu môi, "Thì biết, nhưng...Nhưng mà...."

Tôi tặc lưỡi, dốc nốt lọ thuốc đang cầm vào miệng.

-"Khỏi nhưng, tóm lại là đừng lôi tớ vào."

Ngầu lòi là thế, nhưng nhìn xuống thùng thuốc dưới chân, tôi đập đầu xuống bàn. Tôi chết đây.

Harry nhìn tôi, tuyệt đối im lặng.

Buổi tối, tôi không thể nuốt trôi bất cứ món ăn gì ở trên bàn cho nổi. Dư vị nước cống từ chỗ thuốc bổ lúc sáng ám tôi đến tận xương, tôi chưa móc họng nôn ọe, tôi quá giỏi.

Ron hâm mộ nhìn tôi, cậu ta giống như đang nhìn một idol tuyệt vời nhất trong lòng cậu ta. Suốt một bữa tối, mồm cậu ta liến thoắng không hết chuyện để tám.

Hermione âm trầm đặt một đĩa salad cà chua trước mặt tôi, cô thương cảm nhìn tôi. Tôi ha ha cười gượng, đợi Hermione quay đi, đĩa salad ngay lập tức nằm dưới gót giày tôi.

Harry thì im lặng hơn tôi nghĩ. Cậu ấy hờ hững đảo miếng thịt muối trên đĩa, nhai trệu trạo. Tôi vẫn biết Harry có hơi chút kém ăn, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy.

Đã thế, trận đấu Quidditch sắp đến gần. Nếu cậu ấy ăn uống không đầy đủ, tôi dám cá cậu out từ vòng gửi xe luôn rồi.

Nghĩ vậy, tôi đẩy cốc nước đến trước mặt người ta.

-"Harry, cậu ăn ít quá. Uống ít nước đi."

Cậu ấy bĩu môi nhìn tôi, "Có gì lạ không đấy?"

Tôi thờ ơ lắc đầu, "Không có. Tớ tuyệt đối không hại người bạn thân suốt 10 năm của mình đâu."

Harry nghi hoặc nhìn tôi, cậu cuối cùng cũng ngửa cổ mà dốc hết nước trong một hớp.

"Phụt!"

Ron giật mình, "Harry?"

Harry dùng tay áo lau mép, méo mặt nhìn tôi.

-"Hương vị thật ghê tởm. Thứ nước gì đây?"

Tôi hài lòng gật đầu.

-"Một ít thuốc bổ. " Tôi lôi từ túi áo ra một lọ thuốc rỗng. "Dán mác cô Pomfrey."

-"Cậu thật quá đáng!"

Harry bừng bừng đứng giận khỏi bàn ăn, xoay người bỏ đi.

Tôi đơ người nhìn theo. Cái này là cậu ấy giận tôi sao?

Tôi...cái đó quá đáng lắm hả?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com