ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

148.

_Cam_142

P/s: Chương này cũng không quan trọng lắm, mọi người thích thì đọc, không thì bỏ qua cũng được. Đây là chương kể về một cp phụ khác của truyện, mặc dù cp này cũng không thành, nhưng mà do cá nhân mình khá thích tính cách của nhân vật Andrew với Olivia, vả lại phần gần cuối chap có hint của chị nhà ta với Theo! Anw hy vọng mọi người tận hưởng nhé! Chúc mừng năm mới mọi người!

***

Andrew trờ ra chửi tôi lúc tôi cũng đang điên cuồng chửi ảnh.

Chỉ bằng một cái liếc mắt và tôi lập tức chạy lẹ khỏi tiệm của phu nhân Malkin. Đùa chứ, sao bữa nay tâm trạng Andrew xấu dữ thế nhở? Không có gì cũng trút lên người tôi được.

Tôi ghé vào quán kem Florean Fortescue trong lúc ngồi chờ. Rốt cục tôi có thể làm gì đây? Andrew lôi tôi đi như một cơn lốc, đến sách vở tôi còn chưa kịp thu dọn, cả người tôi ngoại trừ đũa phép thì chẳng còn cái gì nữa cả. Hiện tại cốc kem này chỉ có thể đợi Andrew thân chinh đến đây thanh toán thôi.

Tôi bực bội đưa một thìa kem lên miệng, ăn hết một cốc xong lại gọi thêm một cốc nữa. Tôi ăn sạt nghiệp Andrew luôn! Anh ấy thật sự cho rằng sức ăn của tôi không thể khiến anh ấy phá sản chắc?!

-"Orange? Em là Orange đúng không?"

Ảo mộng khiến Andrew phá sản trong đầu tôi chợt tan biến.

Rốt cục là người nào dám phá vỡ mộng đẹp này chứ?!

Tôi hừ một cái, ngước mắt lên, sẵn tâm trạng đang vô cùng ức chế liền muốn mắng người kia một trận, nhưng rồi nhìn thấy mặt người ta xong lại phải lập tức nuốt hết cả kem lẫn mấy câu không hay ho kia lắm ngược vào bụng.

-"Chị...Chị..." Tôi có hơi bối rối lau kem trên miệng, vội vàng kéo ghế bên cạnh ra. "Chị ngồi đi ạ."

Người kia mỉm cười, "Em không nhớ tên chị à?"

Tôi chỉ thấy chị ấy có vẻ quen, khẳng định là chúng tôi từng gặp nhau, cũng có quen biết nhau, nhưng mà tên chị ấy thì....

Chẳng lẽ tôi lại gật đầu? Thế thì thất lễ quá.

-"Sao...Sao có thể được ạ? Em là...ờm..." Tôi ấp úng vò mép áo ở trong tay, cảm thấy sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh. "Em đương nhiên là...ờ..."

-"Được rồi, chị hiểu mà. Không sao đâu."

Tôi nhìn nụ cười dịu dàng của chị ấy ở trước mặt, xấu hổ cúi đầu, "Em xin lỗi...Em trước giờ không giỏi nhớ mặt người khác lắm..."

-"Ừ, không sao đâu mà. À, chị ngồi đây được chứ?"

Tôi gật đầu như giã tỏi, "Được ạ! Được mà!"

Tôi nhìn theo động tác chị ấy ngồi xuống ghế. Trước khi ngồi thì nhẹ nhàng kéo ghế ra, sau đó lúc ngồi còn vô cùng tao nhã vuốt nếp váy xuống, lịch sự là còn dùng áo khoác đặt lên đùi. Tôi cầm cốc nước lên uống, âm thầm đánh giá, chị ấy đúng là từ gia đình quý tộc rồi, cư xử lễ độ như vậy, không phải ai cũng làm được đâu.

-"Ừm, vậy...chị nên giới thiệu lại nhỉ?" Chị ấy đưa tay ra, ý muốn bắt tay với tôi, mỉm cười nhẹ nhàng. "Chị là Olivia Abbott, thời điểm trước chúng ta có từng tham gia chung một khóa tình nguyện với nhau. Ở bệnh viện Wellington. Em còn nhớ chứ?"

Tôi lập tức à một cái.

-"Em nhớ ạ! Bảo sao em thấy chị rất quen!" Tôi cười hì hì. "Olivia, đúng rồi, chị là chị gái của Hannah Abbott nữa, em nhớ mà."

Olivia cầm menu trên bàn lên, nghiêng đầu cười, "Lâu rồi không gặp em. Dạo này vẫn tốt chứ?"

Tôi nhớ tới, thực ra cũng không phải lâu lắm chúng tôi mới gặp nhau. Trước khi đến ngày nhập học Andrew từng đi xem mắt, lúc đó tôi cũng gặp chị ấy rồi, chỉ là chị ấy cũng không biết là tôi đến coi lén hai người họ xem mắt thôi.

Tôi cầm cốc nước lên uống mấy ngụm nữa.

-"Tốt ạ. Chị thì sao?"

-"Chị à, xem nào...Cho tôi một hồng trà. Cảm ơn nhé." Olivia đưa menu cho phục vụ bàn, tiếp sau đó mới quay lại trò chuyện với tôi. "Cũng ổn thôi. Đại khái là mỗi ngày đi học, mỗi ngày trở về nhà, thi thoảng cùng bạn bè đi chơi một chút. Như thế cũng tốt lắm mà."

Tôi ồ một cái, "Nghe vui quá..."

Olivia cầm tách trà lên uống, liếc mắt lên nhìn tôi:

-"Em không tò mò à?"

Tôi chấn động cả người, chẳng lẽ chị ấy biết tôi đang vô cùng muốn hỏi chuyện chị ấy với Andrew sao rồi? Đến nỗi tôi cũng nói lắp luôn:

-"Tò...Tò mò gì ạ?"

-"Ừm, thì là..." Chị đặt tách trà xuống, chớp hai hàng lông mi dài nhìn tôi. "Hannah thì đi học ở Hogwarts, còn chị thì không. Em không cảm thấy chuyện này có khúc mắc sao?"

Tôi suýt chút nữa thả một tiếng thở phào ra, nhưng may mắn là tôi kịp nín lại. Andrew từng kể một lần rồi, tôi đại khái nhớ hình như chị ấy là một Squib, nhưng mà nhắc đến chuyện này dường như không phải cho lắm. Dù sao đây cũng là vấn đề nhạy cảm, có lẽ Olivia cũng không muốn nhiều người biết đâu.

-"Em cảm thấy mỗi người đều có vấn đề riêng. Nếu chị muốn nói thì em rất sẵn lòng lắng nghe, chỉ là..." Tôi liếc qua đánh giá sắc mặt của Olivia, cười cười đáp. "Trông chị dường như không muốn nói lắm. Không sao mà, em không có thói quen tọc mạch chuyện riêng của người khác ạ."

Olivia híp mắt cười, "Em khéo quá."

-"Vậy ạ? Nhiều người bảo em thẳng tính lắm đấy, ý là rất trẻ con, rất sốc nổi." Tôi múc kem đưa lên miệng, hơi liếm mép một chút để không bị dính kem lên. "Chị là người đầu tiên nói em khéo đó chị."

-"Không, em đúng là không phải kiểu khéo léo. Nhưng em lại thông minh. Chị cảm thấy từ lần đầu chúng ta quen biết nhau thì em đã là một đứa nhỏ thông minh rồi, chỉ là tuổi còn nhỏ, còn một chút trẻ con, cái này thì dần dần sửa là được." Olivia mỉm cười, nhưng tôi biết chị đang có tâm trạng không vui.

-"Sao hôm nay chị lại đến Hẻm Xéo ạ?" Tôi dùng thìa khuấy kem trong cốc, không biết làm gì đành múc thêm một muỗng nữa đưa lên miệng. "Hôm nay vẫn là ngày đi học chứ nhỉ?"

-"Chị trốn học thôi." Olivia nhún vai, bình thản uống trà. "Không thích học nữa, chán quá, chị cúp luôn."

Tôi lập tức nhìn xuống đồng phục trên người chị. Cà vạt đeo không hết, cổ áo không cài kín, để lộ xương quai xanh, nói chung nhìn kiểu gì cũng không thấy đây là học sinh ngoan.

Thế mà mặt chị ấy ngây thơ thánh thiện bao nhiêu...

-"...Chất quá vậy..." Hồi trước tôi cũng cúp tiết, nhưng mà sao tôi vẫn thấy chị ấy ngầu lắm ấy. "Chị...thường xuyên trốn học ạ?"

-"Ừ, giáo viên không quan tâm, bố mẹ thì chẳng bao giờ để ý chị cả." Olivia chép miệng nói. "Bọn họ đều không quản chị, chỉ cần chị không gây ra rắc rối nào quá lớn, bọn họ tuyệt đối sẽ không đả động đến chị."

Câu nói này thật sự khiến tôi rơi vào ngại ngùng lẫn trầm mặc.

Abbott là một quý tộc thuần huyết lâu đời, việc có một Squib trong gia phả của họ, đối với họ hẳn là sự nhục nhã nào đó. Tỉ như nhà Black, những người bị gạch tên khỏi gia phả là những người ủng hộ hoặc kết hôn với Muggle, chú Sirius cũng là một trong số họ mà nhỉ? Loại quan điểm cổ hủ này thật sự khiến tôi thấy bất mãn, nhìn chú Sirius thì biết. Một người đàn ông tài hoa phong độ, cuối cùng vẫn bị khai trừ, như vậy cũng quá bất công rồi.

Olivia cũng vậy. Chị ấy xinh đẹp và biết cách cư xử, mặc dù tôi không rõ chị ấy có bị gạch khỏi gia phả nhà Abbott không, nhưng mà việc bị đối xử giống như không tồn tại cũng đã là rất tồi tệ rồi.

-"Orange?"

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

-"A! Dạ..." Tôi thở hắt một tiếng, ngại ngùng cắn môi. "Em xin lỗi, thất lễ quá...Chị vừa nói gì ạ?"

-"À không, chỉ là, đằng kia." Olivia chỉ về phía cửa ra vào, chớp mắt mỉm cười với tôi. "Bác sĩ Williams tìm em kìa."

Tôi nhìn về phía cửa, thấy Andrew mặc một thân áo sơ mi trắng, một tay cầm áo blouse đứng ở quầy thu ngân, tôi lập tức giơ tay lên cao vẫy với anh ấy.

-"Andrew! Ở đây!"

Andrew gật đầu tiến lại gần, "Ăn xong chưa?"

Tôi nhìn ba ly kem trống rỗng ở trước mặt, nhe răng cười, "Anh xem thử chỗ này tốn bao nhiêu? Thiệt hại hết túi tiền của anh không?"

Andrew đảo mắt một vòng lên bàn, nhướn mày chế giễu, "Em nên biết chỗ em ăn chưa bằng một nửa của Daisy nhé. Ăn xong rồi đúng không? Đi về---."

Andrew chợt không nói thêm nữa.

Olivia mỉm cười vẫy tay, nhưng Andrew lại bất ngờ nhìn tôi, sau đó sững sờ nhìn xuống người vốn ngồi cùng bàn với tôi từ đầu.

-"Oli---" Anh ấy khựng lại, nhanh chóng thay đổi cách xưng hô. "Tiểu thư Abbott...."

Olivia không chút bối rối, thản nhiên híp mắt mỉm cười với Andrew.

-"Chào bác sĩ. Trùng hợp quá nhỉ?"

Tôi trợn tròn mắt, "Giờ anh mới nhận ra à?! Chị ấy ngồi với em từ nãy luôn cơ mà!"

Andrew hoàn toàn không để tâm lời tôi nói, anh ấy hình như hơi trốn tránh khép mắt lảng đi. Olivia thì vẫn bình thản nhìn Andrew, thậm chí thấy cha nội kia mãi không đáp lại, chị ấy còn thắc mắc nghiêng đầu, "Bác sĩ?"

Andrew vội vã kéo tay tôi, "Đi nhanh lên."

Tôi hả một cái, bị Andrew kéo đi một mạch, nhưng Olivia ở ngay sau, một tiếng chào tôi cũng chưa kịp nói.

Tôi vội vàng hãm lại, hụt hơi liên tục nói, "Chờ chút! Anh! Em chào chị ấy một câu!"

Andrew bực dọc giật cổ tay tôi, "Anh bảo là đi! Nhanh!"

Bụng tôi chất chứa đầy thắc mắc, "Chào người ta một câu cũng không được ạ?"

Andrew rõ ràng đang vội tới quẫn bách, một mực nắm chặt cổ tay tôi tới phát đau.

-"Anh bảo mày là đ---"

-"Bác sĩ."

Andrew liền trong nháy mắt, chấn động tới rõ ràng.

Tôi vội vàng giật cổ tay khỏi tay anh ấy, xoa xoa phần đỏ ửng kia. Tôi dĩ nhiên không chút che giấu ánh nhìn khó hiểu nhìn Andrew, rồi lại nhìn Olivia, nhìn ảnh, rồi lại nhìn chỉ tiếp. Có ai hiểu được trong mắt tôi có hàng vạn dấu chấm hỏi không? Có rất nhiều vấn đề đấy, và tôi đảm bảo Andrew sẽ không xong vụ này với tôi nhanh đâu!

-"Tiểu thư Abbott à..." Andrew cứng ngắc quay người lại. "Đây đáng lẽ là giờ em phải ở trường học. Em không sợ tôi báo với mẹ em à?"

Olivia bĩu môi, "Thoải mái, đằng nào mẹ cũng chẳng quan tâm." Chị ấy đảo mắt, cười hì hì chỉ vào tách trà trên bàn. "Em gọi đồ uống, nhưng mà không mang đủ tiền thanh toán rồi. Bác sĩ cho em vay được không?"

Andrew cúi đầu xuống, dường như đang cố gắng tránh né ánh mắt của Olivia.

-"Không cần vay..."

Lát sau thì anh ấy thanh toán luôn cả bàn.

Tôi nhìn Olivia đang ngồi ở sau vẫy tay chào chúng tôi, lần nữa đem cái nhìn cháy bỏng hướng tới Andrew.

Anh sẽ không thoát khỏi chuyện này nhanh thế đâu Andrew.

Rõ ràng Andrew có đọc được ánh mắt đó của tôi, vậy nên xe ngựa vừa đến, yên vị ngồi xuống xong là anh ấy bắt đầu ngáy.

Tôi bực mình giơ ngón giữa với cái tên đốn mạt kia. Ngáy cái gì mà ngáy? Ngáy khoa trương quá vậy?! Làm như bà đây không biết anh đang giả vờ ngủ để trốn tránh sự việc ấy!

Nhưng mà không sao, thông tin mà Orange này muốn biết thì không bao giờ không biết được.

Tôi nhếch mép, để xem anh ấy giả ngủ tới khi nào? Còn cả chục cơ hội, anh ấy mà không chịu nói thì tôi sẽ hỏi dì Williams, ngoan cố bằng chết, Andrew ạ.

***

Andrew rất biết cách trốn tránh. Lúc ở trên xe ngựa thì giả vờ ngủ, tôi cũng xem như bỏ qua, nhưng khi xe ngựa về tới tư dinh nhà Williams, Andrew vừa xuống xe đã co giò bỏ chạy.

Tôi đương nhiên không thể để anh ấy thoát dễ như thế, dùng hết toàn bộ sức lực cùng lòng tự trọng của mình bám chặt lấy Andrew, cả một giờ đều đem mọi kinh nghiệm hỏi cung 14 năm cuộc đời ra bắt ép anh ấy nôn ra câu chuyện đằng sau cái thái độ vô duyên không thể chấp nhận đó.

Thế mà Andrew vẫn còn trốn được.

Anh ấy đi đằng trước, tôi thì vừa nói vừa đi đằng sau, thậm chí còn xài cả mặt cún con năn nỉ, hai mắt long lanh tới sắp khóc luôn. Tới độ Andrew không thể nào kiềm chế nữa, lườm tôi, tôi liền lăn ra đất ăn vạ.

Anh ấy lập tức chửi, "Thôi ngay! Em học cái trò trẻ con này ở đâu chứ?! Mất mặt quá đi mất!"

Tôi không chút xấu hổ, tôi vẫn gào, tôi muốn biết chuyện, tôi phải biết!

-"Em không quan tâm! Em muốn biết chuyện cơ! Muốn biết muốn biết muốn biết! Andrew! Andrew à!"

Vào lúc Andrew chuẩn bị giơ tay dùng bạo lực hành hung tôi, cửa phòng bật mở.

Tôi bực bội nhìn về phía cửa ra vào, thuận mồm muốn tuôn một tràng chửi bậy, sau đó thấy rõ dung nhan người phá chuyện tốt của tôi là ai, tôi chửi càng thuận hơn.

-"DM NOTT! CẬU PHÁ HỎNG CHUYỆN TỐT CỦA TÔI!"

Theodore Nott giật mình lùi ra sau vài bước, khuôn miệng còn giữ nguyên trong hình dạng từ "Hả".

-"...Chuyện...tốt...? À..." Cậu ta chớp chớp mắt nhìn tôi. "Cậu cùng Andrew đang có chuyện gì à?"

Andrew lập tức nhân cơ hội chạy thẳng.

Tôi nhảy tới giày xéo tai Nott, bực bội lắc cả người cậu ấy.

-"Cậu điên rồi?! Cậu lựa lúc nào vào không vào?! Sao lại là lúc này hả?! Hả?! Hả?!"

Nott bị lắc tới mức cả người rung chuyển, không nói ra một lời nào.

Tôi lại càng hăng hái lắc hơn nữa chứ.

Thẳng tới khi Theodore Nott không thể chịu nổi nữa, một đường giữ cổ tay tôi lại.

-"Thôi nha! Tôi không có nhẫn nhịn mãi đâu nhé! Cậu rốt cục---"

-"Đau! Bỏ tay ra!" Ban nãy cổ tay bị Andrew kéo rất mạnh, đương nhiên vẫn chưa hết sưng rồi. "Cậu thích ăn vả không?! Bỏ tay ra!"

Nott vội vàng thả tay ra, luống cuống nhìn chỗ sưng trên tay tôi, lắp bắp nói, "X...Xin lỗi...Không biết cậu bị thương...Cậu làm sao vậy? Sao tay lại bị sưng tới độ này?"

Tôi hậm hực xoa cổ tay, không buồn giải thích.

-"Không khiến cậu quan tâm."

-"....Cậu có đau không?" Nott chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ kéo tay áo tôi. "Tôi xin lỗi mà...Đừng giận."

Tôi hừ một cái, "Không giận. Quan trọng hơn, sao cậu lại ở đây?"

Nott chăm chú cầm cổ tay tôi xem xét, lặng lẽ lấy tay xoa nhẹ lên vết sưng. Bàn tay cậu ta rất mát, chạm vào vết sưng đỏ rất dễ chịu, tôi thở hắt một cái, coi như cho cậu đền tội.

-"Sao là sao? Tôi từ tuần trước đã rời trường rồi mà."

Tôi bật cười, "Cậu có thật sự là muốn đi học không đấy? Một kì học kéo dài 9 tháng, cậu nghỉ hết 5 tháng rồi đại ca ạ."

Nott cười cười, "Đâu có..."

Lại còn đâu có?

Tôi nheo mắt, tự dưng dịu dàng thế?

-"Được rồi, tôi ổn rồi, không cần xoa nữa đâu." Tôi rút tay khỏi tay Nott, xoay người nhìn xung quanh. "Vậy nơi này là đâu?"

Nott đảo mắt, "Là nhà Williams, không phải à?"

-"Ai chả biết là nhà Williams, vấn đề là tại sao chúng ta lại ở đây?" Tôi quay mặt nhìn Nott, nhíu mày hỏi. "Sao cậu lại đến đây vậy?"

-"Andrew bảo tôi đến..." Nott mím môi. "Còn cậu sao lại ở đây?"

Tôi hất hất tay tỏ vẻ không quan trọng, "Vài chuyện cá nhân thôi, tầm chiều tôi sẽ trở lại trường thôi, đừng để tâm."

-"Ồ..." Nott ngân dài giọng một chút, đột ngột nói. "Andrew quay trở lại rồi kìa."

Tôi nhìn về phía sau, thấy Andrew đang cùng một người lạ tiến vào. Nott tránh sang một bên, tiến đến đứng cạnh tôi, lặng lẽ quan sát Andrew cùng quý bà kia nói chuyện.

Cậu ta à một cái, "Tôi biết chuyện gì rồi. Cậu sắp có lễ ra mắt chứ gì? Lễ ra mắt đối với giới quý tộc sau khi được nạp tên vào gia phả nhà Williams?"

Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu ta, kinh ngạc ồ lên:

-"Sao cậu biết?"

-"Người đó, Anne Malkin. Em gái của Madam Malkin ở tiệm may đó. Cô ấy khá nổi tiếng đấy." Nott chép miệng. "Chị gái thì là người chuyên may trang phục cho các quý tộc, còn cô ấy là gia sư cho môn khiêu vũ. Hồi trước cũng là cô ấy dạy tôi đấy."

Tôi trợn mắt, "Cô ấy ở đây nghĩa là..."

-"Ờ, xem ra cậu phải học khiêu vũ. Khiêu vũ là một kĩ năng xã giao cơ bản của quý tộc đấy. Trong mấy buổi tiệc rất hay có trò này, tôi lúc nào cũng được các tiểu thư khác mời nhảy cùng...Ôi Merlin, kí ức tồi tệ, vậy nên tôi rất ghét tham gia mấy buổi tiệc luôn." Nott bất lực thở dài một cái. "Cậu xem, tôi đoán không sai mà."

Như để minh chứng cho câu nói của Nott, Andrew quay về phía tôi, tao nhã cười.

-"Orange, Theo, đây là quý cô Anne Malkin. Cô ấy sẽ là gia sư khiêu vũ cho mấy đứa một buổi này. Cố gắng học tập nhé."

Nụ cười rõ ràng rất lịch sự của Andrew trong mắt tôi chợt trở thành nụ cười nham hiểm tiện lương của mấy thằng cha dâm tặc.

...Tên *beep* này...

***

Mọi người nghĩ có nên bão chap không? ;-; Nói sớm nha để tui còn biết đường mà hăng say làm việc tí, chứ không như tiến độ bình thường là phải 1 tuần tui mới dịch xong 1 chap á.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info