ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

146.

_Cam_142

Chuyện kể tới sau khi chúng tôi ngoan ngoãn yên vị trong Đại Sảnh để dùng bữa. Tôi cảm thấy dường như các học sinh của Durmstrang hay Beauxbaton đều không có mấy thiện cảm đối với Hogwarts, lúc nãy khi cụ Dumbledore phát biểu, một vài đứa trong số chúng đã cười thầm một cách không kín đáo lắm, đến nỗi Hermione bất bình tới đỏ cả mặt.

-"Không ai ép chúng nó phải ở lại cả! Thật khó chịu hết sức!"

Tôi vẫn cứ im lặng thì hơn, tránh thêm dầu vào lửa.

Chúng tôi bắt đầu dùng bữa.

Tôi lén nhìn về phía bàn ăn trên bục cao, ngoại trừ cụ Dumbledore và các giáo sư thì còn có thêm mấy người khác. Hiệu trưởng hai trường Durmstrang và Beauxbaton là Karkaroff và quý bà Maxime ngồi cạnh cụ Dumbledore, 3 người họ cùng hàn huyên chuyện gì đó mà tôi cho rằng không đến lượt tôi nghe hiểu.

Đáng nói là về hai vị đại biểu đến từ Bộ pháp thuật. Tôi cầm cốc nước hoa quả lên uống một ngụm, nhìn hai người đó đang cụng chén rượu nói chuyện với nhau. Thực ra cụ Dumbledore chưa có giới thiệu về bọn họ, nhưng với tư cách một người thường xuyên theo dõi tin tức trên báo như tôi, bọn họ cũng khá nổi tiếng đấy.

Bên trái là Bartemius Crouch, Trưởng ban hợp tác Quốc tế về Pháp Thuật. Ông ta lên báo khá thường xuyên, không biết ông ta mới là chuyện lạ.

Người còn lại là Ludo Bagman, Trưởng ban thể thao và trò chơi pháp thuật. Trông ông ta khá hiền lành với bộ râu màu vàng được chia thành hai của mình, nhưng ông ta trông cũng rất ngờ nghệch, đặc biệt là khi đứng cạnh ngài Crouch.

Tôi mơ hồ đoán già đoán non, những người này ở đây phần nhiều liên quan tới cuộc thi Tam Pháp Thuật.

Đặt cốc nước xuống bàn, tôi đưa tay lấy một ít bánh mì phết bơ ở gần chỗ Hermione.

-"Orange, nè." Harry đặt một đĩa bít tết đã được cắt xuống chỗ tôi. "Cậu nhìn cái gì chăm chú vậy?"

Tôi ậm ừ nói bừa, "Sau lưng cậu, Cho Chang kìa."

Harry nhíu mày quay lại nhìn, sau đó thắc mắc hỏi, "Cho Chang là ai?"

Tôi cũng nhún vai, "Tớ chỉ muốn nói là trông cậu ấy khá xinh xắn đúng không?"

Harry đem câu hỏi ban nãy hỏi lại lần nữa, "Nhưng đó là ai? Người cậu đang nói tới có quan hệ gì với tớ à?"

Tôi nhún vai, "Không có, chắc là vì cậu ấy cũng là một tuyển thủ trong đội Quidditch? Thực ra cũng không phải là bạn, Cho Chang lớn hơn chúng ta một tuổi mà."

Harry ậm ừ phết bơ lên bánh mì, "Nếu là con trai thì đẹp trai, hay nếu là con gái thì xinh lắm. Theo ý cậu đi, cậu nói đúng là đúng." Harry đặt bánh mì lên đĩa, sau đó liền đem một ít thịt từ đĩa cậu ấy đổ sang chỗ tôi. Tôi vội vàng ngăn lại, nghiêm túc nói:

-"Tớ không ăn nhiều thế đâu. Răng tớ đang bị đau, và trán tớ thì đang kêu la gào thét. Lát nữa tớ sẽ đến bệnh xá một chuyến, nếu hiện giờ tớ ăn chỗ này, đảm bảo lát nữa số thuốc kinh hoàng của cô Pomfrey sẽ khiến tớ ói sạch."

Harry cười cười, "Rồi cậu có ăn không?"

-"Dĩ nhiên là có. Cảm ơn." Tôi vui vẻ cầm dĩa lên bắt đầu ăn, có bạn trai tốt như vậy đúng là phúc lớn mà.

Ron thắc mắc chỉ vào một bát súp màu vàng, "Món gì đây? Trông không giống súp bình thường lắm..."

Người đáp lại là Hermione, "Bouillabaisse."

Ron hả một cái, "Cái gì cơ? Bou bou gì cơ?"

Hermione nhăn nhó đưa một miếng Bouillabaisse lên miệng, cau có nói, "Là món súp của Pháp, không phải Bou bou gì đó của bồ, Ron. Hồi hè trước khi về mình có ăn qua món này, rất ngon!"

Miệng thì nói tin bồ, nhưng Ron lại quay đi lấy món khác.

Tôi cũng thử dùng món Bouillabaisse đó, dường như không hợp khẩu vị lắm. Người Pháp ăn hơi nhạt so với người Anh, mà tôi lại còn là tuýp ăn mặn hơn cả, món này không ngon. Tôi dứt khoát đẩy phần thừa qua chỗ Harry.

Harry ngán ngẩm ăn phần còn lại, vừa ăn vừa không hài lòng nói, "Bỏ mứa không tốt chút nào cả. Cậu hiện tại nên tập bỏ tính đấy đi."

Tôi đảo mắt ăn bít-tết, "Sau này cậu ăn phần thừa nhé, nếu tớ không ăn được. Đại ca, dù sao tớ cũng đâu có kén ăn, hiện tại là cơ hội cho cậu phát huy tác dụng đó."

Harry vẫn miễn cưỡng ăn nốt, lúc cậu ấy toan vươn tay lấy nốt phần Bouillabaisse còn lại, một giọng nói khác cất lên:

-"Xin lỗi, anh chị còn dùn món Bouillabaisse nửa không?"

Tôi dường như nhận ra người vừa nói là ai, đó là đứa đã cười to ở trường Beauxbaton lúc nãy khi cụ Dumbledore phát biểu. Hermione vô cùng phản cảm đối với hành động đó của con bé, lúc cô gái kia nói chuyện với chúng tôi, Hermione chỉ độc giữ nguyên một nét mặt đăm đăm khó gần tới phát sợ.

Tôi thở dài một tiếng, đưa phần còn lại cho cô ấy.

-"Cậu lấy đi, bọn mình ăn xong rồi."

-"Cạm ơn nhe."

Cái giọng tiếng Anh lơ lớ của cô ấy cũng đáng yêu đấy chứ. Tôi hất mặt về phía Harry sau khi cô bạn kia quay đi, cười khúc khích, "Sao nào? Cô ấy xinh đúng không?"

Harry giữ nguyên nét mặt bất mãn thì thầm, "Thường các cô gái đều không thích bạn trai mình tiếp xúc gần với cô gái khác, cậu năm lần bảy lượt hỏi tớ rồi đấy, tớ có nên nói là tớ rất khó xử không?"

Tôi vẫn cứ thấy vui vẻ, trêu chọc Harry là chuyện rất hay ho.

-"Đâu có mà, tớ cũng sẽ ghen, nhưng cô bạn kia đúng là rất xinh. Nói thật đi, cậu cũng cảm thấy cô ấy rất ổn đúng không?"

Hermione dùng hành động đáp lời thay Harry, cô ấy vươn tay nhéo eo tôi một cái, khó ở bảo, "Không hề! Chỉ có mấy tên như này mới trố mắt theo một đứa con gái như vậy thôi!"

Cái "tên như này" mà Hermione nói tới là Ron. Tôi cắm ống hút vào cốc sinh tố, nhìn theo con mắt ếch lồi của Ron dõi theo bóng lưng cô bạn kia về dãy bàn Ravenclaw.

-"Đâu có, mình thấy bạn ấy xinh mà. Rất xinh là đằng khác."

Ron đỏ tía cả mặt, nói với tôi, "Là tiên nữ đó! Cô ấy là tiên nữ!"

-"Theo nghĩa nào vậy?"

-"Là tiên nữ thật sự ấy! Là có dòng máu tiên nữ trong người!" Ron vô cùng hào hứng ngả người sang chỗ Harry, than ngắn thở dài. "Sao ở Hogwarts người ta không sản xuất ra được con gái như vậy chứ?"

Tôi thấy có chút tự ái, "Xin lỗi, tui cũng là con gái nha."

Ron hắng giọng kịch liệt, "Cũng xin lỗi, để thẩm thấu được nét đẹp của bồ có rất nhiều người, nhưng trong số đó không có mình."

Cậu ấy nói vậy khiến tôi rất muốn chửi thề, nhưng tôi nhịn, bởi vì Hermione đã thay tôi sừng cộ lên rồi. Thật tuyệt, cô ấy mắng Ron ầm ĩ om sòm, nhưng giọng thì sặc mùi chua loe loét. Nói gì thì nói, Hermione với Ron hình như có hơi quan tâm quá thì phải?

Tôi hút một ngụm sinh tố, ý nhị mỉm cười với Harry, khiến cậu ấy thắc mắc nhướn mày.

-"Lại cái gì nữa? Tớ nói này Orange, tớ cảm thấy cậu là đẹp nhất, vô cùng đẹp, cậu có thể thôi hỏi mấy cái câu---"

-"Cô gái kia ngồi gần Cho Chang đấy." Tôi híp mắt. "Hai đại mỹ nữ nha ~"

Harry liền bĩu môi, "Tớ không đùa nữa đâu nhé. Đủ rồi đấy."

Tôi vẫn bảo trì nụ cười thích thú trên mặt. Nhìn Harry bối rối quả thực là một thú vui tao nhã mà. Bởi vì Harry phản ứng vô cùng đáng yêu, tôi cũng không kiềm chế nổi chọc cậu ấy thêm mấy câu nữa.

-"Tớ thấy Cho Chang đứng với cậu rất xứng đấy. Năm ngoái chị ấy còn đến hỏi tớ kinh nghiệm yêu đương, nhưng mà sao lại là tớ nhỉ?" Tôi hấp háy mắt, mơ mộng nói. "Có khi chị ấy thích cậu ấy, Harry."

Harry lập tức đẩy Ron ra, "Tránh một chút đi Ron." Cậu ấy đập bàn đứng dậy, quơ một tay kéo tôi tiến về phía cửa ra vào. "Bọn này ra ngoài một chút. Orange, đi ra đây."

Chuyện kế tiếp thật sự là ngoài dự tính.

Tôi hoàn toàn không ngờ Harry lại giận dữ đến thế. Bình thường chúng tôi hôn nhau đều là tôi chủ động, Harry cũng không ngại chuyện đó, căn bản là do tôi không thích đứng ở thế bị động lắm. Tôi vẫn thích là do tôi điều khiển toàn bộ thế trận hơn là để mặc cho người khác kiểm soát, tính ra hiện giờ điều này có vẻ hơi sai....

Thời điểm cậu ấy đè sát cả người tôi lên tường, tôi thấy máu nóng cả người hoàn toàn tụ hết ở da mặt luôn rồi.

Cảm giác môi lưỡi và răng đột nhiên đè nặng lên nhau thật sự rất mới lạ. Loại cảm xúc này quả thực rất mãnh liệt, tôi có chút tiếp nhận không nổi, sau đó liền theo bản năng muốn đẩy cậu ấy ra. Cơ mà mẹ nó, không đẩy nổi!

Tôi lập tức đấm ngực Harry thật mạnh, "Dừng lại! Dừng ngay! Tớ...A!"

Harry còn hung hăng đè cả đầu tôi xuống nữa!

Tôi hoảng loạn hét trong đầu tới 10 tỷ lần! Không không không không không!!!

-"Buông...Buông ra!"

Harry cuối cùng cũng chịu dứt ra. Tôi biết mặt mình thật sự đang đỏ tới không thể thấu nổi, tại sao tôi lại đưa tay ôm miệng? Mà sao tôi lại cúi đầu xuống cơ chứ?! Ngại cái gì vậy?! Không phải bọn tôi đang hẹn hò chắc?! Hẹn hò thì hôn nhau là chuyện thường chứ!

Nhưng mà cũng không phải cái kiểu hôn hít như vậy được không?!!!!!

-"Orange..."

Tôi nhất quyết không nhìn lên. Tôi biết thừa Harry đang có loại ánh mắt gì nhìn tôi, giờ mà ngước lên khẳng định sẽ lại thêm một trận hôn kịch liệt như thế nữa. Xin lỗi, tôi còn nhỏ, tôi có thể hôn phớt, và dù tính tôi rất bừa bộn, tôi cũng không thể chấp nhận nước bọt người khác làm loạn trong mồm tôi được không?

-"Nhìn tớ, Orange..."

Tôi nhổ vào, "Không."

-"...Xin lỗi, nhưng tớ rất giận đấy nhé." Tôi cảm thấy bàn tay Harry vuốt nhẹ tóc tôi, sau đó hôn lên đó. Hành động này đem theo một tràng điện giật tới tê cả người, tôi hoảng hốt muốn lùi ra sau, nhưng mà sau lưng tôi là tường, cuối cùng lại trở thành tôi ngước mặt lên nhìn cậu ấy.

-"Tớ biết! Lần sau sẽ không trêu cậu như thế nữa! Làm ơn né ra! Làm ơn..." Tôi vội vàng quay mặt sang hướng khác. "Mặt cậu thật sự rất gần...."

Harry im lặng một lúc, tôi cũng không thể nhìn ra cậu ấy hiện tại có biểu cảm thế nào.

-"Vậy lần sau đừng hỏi tớ thấy ai khác xinh đẹp hay không, hiểu chưa? Tớ cảm thấy cậu là tốt nhất, nếu cậu có ý muốn mai mối tớ với ai khác, tớ sẽ giận đấy." Cậu ấy cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ lên má tôi. "Xin lỗi chưa đủ đâu, có thể dùng hành động không?"

Tôi mẹ nó muốn lau mặt.

-"Orange?"

-"....Một lần nữa thôi đấy..." Tôi cực kì nghiêm túc quay mặt lại, còn nhắm chặt hai mắt nữa. "Xin lỗi, cậu có thể tự mình làm đi, tớ không thể nhìn mặt cậu bây giờ. Tớ chỉ muốn đào một cái lỗ chôn mình xuống thôi."

Harry bật cười khúc khích, lần nữa cúi người, áp môi cậu ấy lên môi tôi.

Thời điểm đó hoàn toàn khác với lúc nãy cậu ấy cưỡng ép tôi phải chìm vào nụ hôn kiểu Pháp đó, bởi vì lần này tôi tự nguyện. Lúc đó tôi có thể sâu sắc cảm nhận được, khi Harry lồng cả 5 ngón tay cậu ấy nắm tay tôi, đem hơi ấm của cậu ấy truyền qua. Phảng phất trước mũi tôi là hương bạc hà thơm ngát, mọi thứ từ cậu ấy đều khiến tâm trí tôi nhộn nhạo bất thường.

Có lẽ trời sinh phụ nữ là phái yếu thật sự là có nguyên do. Bởi dẫu người con gái đó có mạnh mẽ đến đâu, ở chân trời đất bể vẫn sẽ có một người con trai, khiến cô ấy tự nguyện rũ bỏ lớp phòng thủ bên ngoài. Tỉ như vào thời điểm lúc này, tôi thật sự vô cùng muốn được Harry ôm thật chặt, hoàn toàn không phải tôi ôm cậu ấy, mà là cậu ấy ôm tôi, như vậy mới là chuyện đáng nói.

***

Có lẽ chúng tôi có hơi quá phấn khích.

Tôi ngồi đối diện với hai đôi mắt soi xét của Hermione với Ron, chỉ dám cúi đầu vùi mình vào cốc nước trước mặt. Harry tại sao có thể có da mặt dày như thế, cậu ấy còn thản nhiên mỉm cười với tôi. Tôi ngại muốn chết, rõ ràng tôi không nhớ trước giờ da mặt mình mỏng thế này.

Đối diện với cái nhìn chằm chằm của hai người trước mặt, tôi liên hồi vuốt tóc xuống, cố để phần tóc dày che đi cả khuôn mặt mình, đặc biệt là đôi môi bị sưng đỏ lên.

Mẹ nó! Trước khi đi ra còn bình thường, tới lúc đi vào thì môi bị sưng! Có là thằng ngu cũng hiểu chuyện gì đã diễn ra!

Harry đột nhiên đưa tay vuốt tóc tôi.

Tôi lập tức hất tay cậu ấy ra, chỉ vào mặt cậu ấy cảnh cáo, "Tránh ra! Tớ không dễ dãi nữa đâu nhé! Một lần là một lần!"

Harry chớp mắt, miệng cậu ấy làm một khẩu hình giống như tiếng "À", sau đó liếc sang đối diện.

-"...Tớ chỉ nghĩ cậu hình như...không thích ứng được..."

-"Cái gì là không thích ứng được?!" Tôi trợn mắt. "Dùng từ đúng vào! Này hai bồ! Không nhé! Hai người thì thầm cái gì chứ?! Thôi ngay đi! Đừng có hiểu lầm! Không có cái gì quá phận xảy ra hết!" Tôi điên cuồng dậm chân Ron ở dưới gầm bàn, trừng mắt cảnh cáo. "Đừng có đem cái trí tưởng tượng phong phú đó vẽ nên câu chuyện ngôn tình nữa! Bọn này rất trong sáng! Trong sáng nghe chưa?!"

Hermione nhìn sang Harry, còn Harry thì cười cười, "Trong sáng ấy hả...?"

Tôi không chút ngần ngại nhéo eo cậu ấy. Harry la oai oái lên, đến nỗi mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía cậu ấy. Tôi không muốn kéo theo việc mọi người để ý tới chúng tôi, vậy nên tôi vội vàng buông tay, dứt khoát vớ lấy con dao bạc ở cạnh giơ lên.

-"Mình cảnh cáo lần cuối, cả 3 người. Nếu chuyện này mà lọt ra ngoài, mình sẽ cắt lưỡi hết tất cả!"

Hermione chớp mắt, "Thực ra mình thấy rất bình thường mà. Hai bồ đang hẹn hò, vậy thì hôn nhau là bình thường, thậm chí là làm chuyện---"

-"AAAA!!!" Tôi vội vàng cắt ngang. "Bồ nói cái gì vậy!? Không! Không hề có chuyện mà bồ đang nghĩ xảy ra đâu! Bồ nghĩ bọn này bao nhiêu tuổi chứ?!"

-"Chúng ta đều suy nghĩ thoáng về chuyện này mà Orange." Ron nhún vai. "Một người đàn ông kiếm tiền cũng chỉ là để thỏa mãn thú tính mà thôi."

Tôi chĩa dao, "Đây không phải là lúc để triết lí. Mình cực kì nghiêm túc đấy, nếu mấy bồ còn dám nhắc lại chuyện này, mình sẽ thật sự cắt lưỡi hết cả 3. Hiểu chưa?"

Nhìn cái điệu bộ vừa cười vừa gật đầu của bọn họ kìa! Harry nữa! Cậu ấy cười cái gì?! Có cái gì đáng cười sao?! Tôi đến giấu mặt đi đâu cũng không biết đây này!

Bữa tiệc tuyệt vời như vậy cuối cùng lại tan tành mây khói luôn. Phần sau lúc cụ Dumbledore đứng dậy giới thiệu ngài Bagman và ngài Crouch, rồi nói về thể lệ của cuộc thi Tam Pháp Thuật, tôi một chữ cũng không lọt vào tai.

Ôi Merlin ơi, một phút yếu lòng của tôi rõ ràng đem tới một hậu quả không thể lường được mà.

Thẳng tới việc hai hôm sau khi tôi đang mòn đít ở trong văn phòng Độc Dược, Daisy Williams vô cùng hồn nhiên đạp cửa văn phòng xông tới chỗ tôi. Tôi hoảng sợ, nhưng sực nhớ giáo sư Snape hiện tại không có ở đây, tôi lại thấy an tâm bội phần.

-"Daisy, lần sau nhớ gõ cửa." Tôi cúi đầu, tập trung phân chia dược liệu tiếp.

Daisy trừng lớn hai mắt nhìn tôi, cao giọng bảo, "Chị phản bội Theo! Chị thật sự phản bội anh ấy ạ?!"

Tôi thiếu điều sặc nước bọt tới chết.

-"Phản bội cái gì?! Ai phản bội cậu ta?! Chị đã từng cầm dao găm vào tim cậu ta rồi hay gì?!"

-"Chị lén lút sau lưng anh ấy tìm người khác!" Daisy dậm chân. "Em đã thấy rồi! Mà không có! Walter kể cho em rồi!"

-"Kể cái gì?"

-"Chị cùng Harry Potter đang hẹn hò! Hai người thật quá đáng mà!" Daisy điên cuồng lắc đầu. "Chị rõ ràng đang cùng Theo, tại sao lại đi với Potter chứ?!"

Tôi xì một tiếng, ra là cái chuyện này.

-"Tin tức của em cập nhật chậm quá đại tiểu thư ạ." Tôi cúi đầu, tiếp tục cầm một nắm Nhân Sâm để sơ chế. "Chị với Theo chia tay lâu rồi. Cái này cả trường đều biết nhé."

Daisy phồng má, "Em đâu có biết! Nhưng mà cái này không quan trọng! Tại sao chị lại chia tay với anh Theo chứ?! Theo của em có gì không tốt sao?! Anh ấy so với Potter có khi còn đẹp trai hơn một phần nữa!"

Tôi thở hắt, mệt mỏi xoa hai bên thái dương.

-"Chị thấy Harry đẹp trai hơn."

-"Chị---A! Sao chị lại gọi Harry Potter bằng tên?!" Daisy khựng người lại. "Chị có quen Potter trước ạ?"

-"Trước khi chị quen "anh Theo" của em những 10 năm em ạ." Tôi mỉm cười. "Giờ thì em thỏa mãn rồi chứ. Đi ra ngoài nào, để giáo sư Snape trở về thì chị cũng cứu không nổi em đâu nhé."

Daisy u ơ một hồi, đợi tới khi tôi đẩy con bé tới gần cửa rồi, con bé mới phản ứng lại, "Nhưng mà! Chị! Chị thật sự không thích Theo sao ạ?!"

Chẳng lẽ chị mày lại nói thẳng lí do bọn chị yêu đương này nọ là do anh Theo của mày thích mày nhưng anh không dám nói với mày nên lấy chị mày làm bia chắn rồi đến lúc chị mày đ** thích dây dưa nữa thì anh mày lại bày đặt thú nhận tình cảm?

Tôi nuốt xuống câu nói phía trên ngược lại vào họng, tất cả những gì nói ra sau đó chỉ là, "Thích. Nhưng không hợp. Về phòng em đi nhé Daisy. Tạm biệt."

Tôi dùng tay đóng sập cửa lại, rầm một cái, sau đó liền thấy cả đầu đau nhức tới phát mệt.

Mịa nó, thời buổi nào rồi còn có loại tin đồn tôi cùng Nott hẹn hò? Ngớ ngẩn.

Tôi đưa hai ngón tay day day hai bên thái dương, cầu mong chuyện này tốt nhất là không đến tai Harry. Cái nụ hôn kiểu Pháp kia, tôi thật sự không muốn trải qua lần nữa đâu.

***

*Xin lỗi vì lâu rồi mới đăng chap mới. Tại tui lười dịch mấy chap có hint Harry quá. Tui đu thuyền Nott cơ mà, dịch mấy chương thế này thật sự đau nhói lòng luôn.*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info