ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

145.

_Cam_142

Một buổi tối vào cuối tháng 9, tôi cùng Parvati Patil gây gổ một trận. Cô ta đã dùng nguyên cái giày bẩn thỉu đi suốt ngày ngoài đường để dẫm lên ga giường trắng tinh của tôi, thế nên chúng tôi đương nhiên sẽ cãi nhau. Lúc sau tôi đang cố ấn đầu Patil ra khỏi cửa để bắt cô ta đi kiếm gia tinh bảo chúng nó thay ga giường cho tôi, thì người ngoài cuộc như Hermione đã xen vào.

-"Đứng lại, bồ phải tự thay ga giường!"

Tôi khựng luôn động tác mở cửa, quay đầu "hả" một cái.

-"Nói cái gì đấy mẹ hai? Mình không biết thay ga giường."

-"Thì học đi! Đó, ga giường mới!" Hermione lôi từ dưới gầm giường ra một bọc ga trắng tinh, ném sang chỗ tôi. "Bồ phải biết là gia tinh vất vả làm việc như thế mà không được trả một đồng lương nào hết cả! Không lương, không nghỉ, không lổng bộc! Bây giờ đã là nửa đêm rồi, bồ còn tính bắt chẹt bọn chúng nữa à?!"

Tôi hằn học trải ga giường ra, hầu như không buồn phản kháng, "Ừ, mình biết rồi."

Hermione hài lòng khoanh tay nhìn tôi khó khăn vuốt hai mép ga thật phẳng, mấy chuyện này bình thường Harry sẽ thay tôi làm, đến khi chuyển sang ở khu tập thể hiện tại, tôi rất hiếm khi thay ga giường. Về sau có lần tôi lỡ làm đổ cafe lên đó, lại thuận tiện Nott có mặt ở đấy, tôi hoàn toàn ném việc sang chỗ cậu ta hết. Nói chung, tự mình làm mấy việc như này tôi thật sự có chút không quen.

Hermione từ bàn học đứng dậy, giơ trước mũi tôi và Parvati Patil mỗi người một cái huy hiệu.

-"Cái gì đây Hermione?" Patil chớp mắt, nhận cái huy hiệu kia. "S.P.E.W?"

Tôi cười khẩy, "Nôn mửa?"

-"Không phải! Không phải "Nôn mửa"!" Hermione gắt ầm lên. "Giờ thì mình đã hiểu vì sao bồ với Harry có thể hẹn hò rồi! Hai bồ phản ứng thật giống nhau! Không phải "nôn mửa, là "S.P.E.W"!"

Cô ấy hào hùng đập tay lên trước ngực, "Là Hội vận động cho quyền lợi gia tinh! (Society for the Promotion of Elfish Welfare). Mình đã quyết định sẽ vận động mọi người tham gia vào hội này, mục đích chính đó là đòi các quyền lợi bình đẳng tối thiểu cho gia tinh. Hai bồ, từ từ, đừng nói gì..." Hermione chặn họng cả tôi và Parvati, chạy với bàn vồ lấy một bản thống kê.

-"Mình đã tập hợp số liệu rồi. Bồ xem, gia tinh hoàn toàn không có chút quyền lợi cũng như địa vị nào trong xã hội! Chúng nó bị coi là nô lệ, bị rẻ rúng, bị bày bán và gần như không được coi là một con người!"

Patil gật đầu, "Thì chúng nó đúng là không phải con người."

Hermione gạt phăng đi, "Thì là sinh vật sống, là một vật thể có thể thở và có thể vận động. Dù thế nào thì chúng nó cũng phải có quyền bình đẳng như bao người khác!"

Parvati Patil vẫn kiên quyết lắc đầu, "Nhảm nhí....Mình cảm thấy chúng nó thích làm mấy trò khổ sai như này đấy."

Lần đầu tiên tôi đồng tình với nhỏ này đến thế.

Vả lại, mĩ học thức của tôi không cho phép tôi đeo "nôn mửa" đi loanh quanh trong trường. Nhục chết bỏ.

Thế mà Hermione vẫn cứng rắn nói lại:

-"Mục tiêu ngắn hạn của chúng ta chính là đảm bảo về lương bổng và điều kiện làm việc công bằng cho gia tinh! Mục tiêu dài hạn chính là thay đổi đạo luật không sử dụng đũa, rồi cố gắng đưa một gia tinh vô Ủy ban Điều phối và Kiểm soát sinh vật huyền bí, bởi vì con số đại diện của tụi nó thấp kinh khủng."

Tôi tự hỏi trước khi nói điều này với tôi và Parvati Patil thì Hermione đã nói cho ai chưa? Bởi vì với cái lí lẽ này thì khá chắc nhiều người sẽ bị tẩy não lắm.

-"Ngạc nhiên nhất là bồ đã dùng tính từ "thấp". Mình còn nghĩ là chả có con gia tinh nào đại diện trong ủy ban cơ..." Thoáng thấy Hermione quắc mắt chuẩn bị diễn thuyết thêm một tràng nữa, tôi vội vàng cắt ngang. "Nhưng nghiêm túc mà nói thì mình cảm thấy cốt lõi vấn đề là mọi người đa phần không để tâm đến chuyện này. Ai lại chịu tham gia vào một việc mà về bản chất rõ ràng là sẽ khiến họ tốn thêm tiền để thuê giúp việc, trong khi hiện giờ họ đang có giúp việc miễn phí chứ?"

Hermione lườm tôi, "Bồ cũng thật cổ hủ."

Patil lén nhìn tôi, "Thực ra mình cũng đồng tình với Dursley---"

Tôi hắng giọng, "Không phải Dursley! Williams hoặc Orange, cậu chỉ được gọi Williams thôi!"

Patil sừng cộ liếc tôi, "Rồi, Orange! Cậu đừng có phản đối Hermione! Tôi nói cho mà biết, gia tinh thật sự cần có quyền bình đẳng của chúng!"

Tôi cười lạnh, "Hình như 2 phút trước câu này của cậu mang hàm ý khác cơ mà?"

Patil vung tay:

-"Tôi đã thay đổi quan điểm rồi! Không phải vì tôi đứng về phe gia tinh, tôi chỉ không muốn có cùng ý kiến với một con nhỏ như cậu thôi! Hermione, đưa mình cái huy hiệu! Mình sẽ tham gia S.P.E.W!"

Tôi nhún vai, "Tùy cậu."

Hermione hào hứng đưa thùng quyên góp ra, "2 Sickles nhé! Parvati, hy vọng chúng ta sẽ cùng hoạt động tốt thật tốt! Mục tiêu cuối cùng chính là vì quyền lợi của các gia tinh! Chúng ta sẽ bắt đầu ở Hogwarts, sau đó tiến tới toàn bộ xã hội!"

Patil liếc tôi, lạnh giọng "ừ" một cái miễn cưỡng.

Sáng hôm sau thì tôi biết được, Harry với Ron chính là hai nạn nhân bị tẩy não đầu tiên.

Có chút tội nghiệp đại ca Harry, mỗi ngày đều thấy cậu ấy cố gắng che mặt khi đi trên hành lang với cái huy hiệu "nôn mửa" ở trước ngực. Đặc biệt mỗi lần Draco Malfoy lượn qua, Harry lại càng ra sức kéo tôi lại để che cái bản mặt ngốn hết 10 trang giấy mực ca ngợi của cậu ấy đi.

Tôi chợt thấy vụ này cũng hay ho đấy chứ.

Tới 2 ngày sau là bước sang đầu tháng 10. Buổi sáng của một ngày thứ Sáu trong tuần, tôi từ kí túc lết xuống Đại Sảnh ăn sáng, sau đó tới chiều thì lại bị lôi tới phòng Độc Dược để nghe giáo sư Snape chửi. Mỗi năm giáo sư đều có sẵn một bài thuyết giảng cho tốp học sinh năm nhất với năm Hai, thực tế chứng minh việc này đúng thật sự là đam mê cả đời của thầy. Phun nọc và nguyền rủa.

Tôi đứng nép ở bên ngoài cửa phòng, thương xót nhìn Theodore Nott cúi đầu nghe chửi ở bên trong. Bởi vì tôi đến trễ tầm 5 phút nên may mắn thoát.

2 phút sau, Nott lê lết từ trong phòng bước ra.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, trao nhau một tia nhìn cảm thương vô bờ bến.

Tôi bảo, "Vất vả rồi."

Cậu ta trừng mắt, "Cút."

Thế là tôi nhảy dựng lên:

-"Cậu thật quá đáng! Tôi rõ ràng có ý tốt hỏi thăm cậu!"

Nott quắc mắt sang, "Im đi, cậu cố tình đến muộn còn dám giở cái giọng giả tạo đó với tôi! Tin tôi đánh cậu không?!"

Tôi hất mặt, "Tôi thách cậu đánh tôi!"

Nott suýt chút nữa giơ tay lên tát tôi thật. Cơ mà cha nội này đưa tay đến gần mặt tôi thì khựng lại.

-"....Đủ rồi đấy Orange, mở mắt ra đi." Nott thở hắt một cái. "Tôi đương nhiên không thể đánh cậu được rồi..."

Tôi nép sang một bên, "Tránh xa ra, tên điên nhà cậu chẳng biết khi nào có thể bốc hỏa được."

Nott nhún vai, "Tùy cậu nghĩ. À, tôi quên mất, răng cậu làm sao rồi?"

Tôi khó chịu ôm má, "Vẫn nhức. Cậu xem, gần 1 tháng rồi vẫn đau nhức như thế, hay là tôi lại bị sâu răng lại?"

-"Ò, để xem thử xem. Há miệng ra nào." Tôi ngoan ngoãn mở miệng để cậu ta dòm vào trong. "....Ờm...."

Tôi chớp mắt, "Làm sao?"

-"Nghe này Orange...." Nott bỏ tay ra khỏi mặt tôi, lặng lẽ cúi đầu. "Cái nhức răng của cậu chắc là do....ờ...ý tôi là...Sáng nay Hogwarts có món rau chân vịt nhỉ?"

Tôi ngơ ngác gật đầu.

Nott hơi cúi đầu, cố gắng che đi nửa khuôn mặt dưới của cậu ta, nhỏ giọng làu bàu, thứ mà tôi nghe loáng thoáng ra được là, "...cái sợi rau..."

Tôi mất tới 5 giây để ngẫm ra ý tứ của tên này.

-"....AAAAAA!!! Im đi Nott! Thôi đi! Đồ điên nhà cậu!! Tôi đánh chết cậu luôn!! Sao cậu dám!!"

-"Ê đau quá! Bỏ ra! Đâu phải lỗi tại tôi! Rõ ràng là cậu ăn uống xong không chịu súc miệng cơ mà!! Bỏ ra, Orange!"

Tôi điên cuồng giật tóc Nott, "Cậu phải lựa cách khác nói chứ?! Nói toẹt ra như thế, tin tôi cắn cậu không?! Tôi cắn chết cậu luôn!"

Tôi há miệng đớp cậu ta một cái, sau đó lại chửi, sau đó thì giật tóc, nói chung là hành vi bạo lực nào có thể làm thì tôi cũng đều làm rồi.

Nott hậm hực xoa vết răng trên má, lườm tôi, "Daisy mà nhìn thấy cái này thì tôi hỏi tội cậu đầu tiên đấy."

Tôi hất tóc, vênh mặt nhìn sang, "Cậu cảm thấy Daisy có sức uy hiếp với tôi lắm à? Đợi con bé tới mà hỏi tội tôi, tôi sẽ mắng nó chết luôn."

Nott hừ lạnh, sau đó đảo mắt một cái.

-"Nhanh chóng đến lớp học đi. Tiết sau của cậu là tiết gì?"

-"Nghệ thuật hắc ám, nhưng mà tôi đang có chút phân vân có nên đi  học hay không..." Nhớ lại lời cảnh báo của Moddy ở tiết học trước, tôi có hơi nhát gừng. "Giáo sư bảo sẽ thực hành Imperio lên từng học sinh một để bọn tôi hiểu được cảm giác chân thực nhất."

Nott ồ một tiếng, "Tôi cũng phải bị ếm Imperio lên..."

-"Vì chúng ta học cùng một tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám và cùng một giáo sư."

-"Thực ra nó không tệ đến thế đâu, cái lời nguyền Độc Đoán đó." Nott vỗ vai tôi một cái. "Cậu tự mình trải nghiệm sẽ hiểu, nếu tinh thần cậu đủ mạnh thì sẽ không sao cả. Dù sao bùa chú mạnh đến đâu thì cũng sẽ có phản phệ thôi."

Tôi nhíu mày, nửa đùa nửa thật bảo cậu ta, "Nói như thể cậu đã trải nghiệm rồi ấy."

Nott bật cười, lắc đầu nói với tôi, "Ý tôi là, so với Imperio, Crucio đau hơn nhiều."

Tôi nghi ngại nhìn Theodore Nott bên cạnh.

...Crucio?

***

Moddy - mắt - điên không hề nói dối về việc "trải nghiệm cảm giác sẽ khiến chúng ta học tập tốt hơn" chút nào.

Vào thời điểm gần 4 giờ chiều khi kết thúc tiết học, tôi lảo đảo bước ra trong tâm trí mù mờ. Lúc nãy Moddy ếm một bùa Độc Đoán lên, ổng ra lệnh tôi hãy cụng đầu vào cạnh bàn 5 lần đi, và không thể tin được là tôi đã làm thế.

Tôi thậm chí còn cụng dư số lần được bảo phải làm.

Harry đưa tay xoa phần trán bầm tím lên của tôi, "Cậu đau không?"

Tôi hừ lạnh, "Đứa được khen có thể chống lại bùa Độc Đoán chết tiệt nhà cậu. Cậu có thể đứng đó để tớ ếm bùa cho, rồi tự mình đập 11 lần vào cạnh bàn đi, nó tuyệt vô cùng đấy. Cần đánh vần không?" Tôi gằn giọng. "T-U-Y-Ệ-T-V-Ô-C-Ù-N-G-!"

Harry nhăn mày vén tóc mái của tôi lên, "Nó sưng lên rồi."

-"Cậu thấy có ai đập đầu vào cạnh bàn mà không bị sưng lên chưa?! Đủ rồi, bỏ tay ra coi!" Tôi hất tay cậu ấy khỏi trán mình, quay người đi xuống cầu thang. "Bà Pomfrey sẽ có thuốc chữa trị nhanh thôi. Tớ sẽ đến bệnh xá, cậu đến Đại Sảnh trước cùng với Ron đi."

Harry đảo chân chạy theo, "Tớ sẽ đi với cậu. Lúc nãy cậu còn đập đầu gối vào chân bàn cơ mà."

Tôi ngắc ngứ nhìn sang, "Nó không đau đến thế! Ý tớ là, tớ vẫn có thể đi được! Cậu không phải lo cho tớ---Oái!" Đột nhiên một người đi ngược chiều chạy rất nhanh, vô ý đụng vào người tôi, sách vở trên tay cứ vậy rơi lộp độp xuống đất.

Người kia quay lại buông một câu "xin lỗi", sau đó hộc tốc bỏ chạy.

Cả hai chúng tôi, tức tôi và Harry, ngây người nhìn theo.

Harry phản ứng trước tôi, cậu ấy cúi xuống thu gom sách vở lại, sau đó trực tiếp nhét vào cặp của mình, "Để tớ cầm đi thì hơn, tối tớ sẽ mang sách sang đưa lại cậu sau."

Tôi vô thức gật đầu, "Cảm ơn."

Vào ngay lúc đó, lão Filch đi dọc các hành lang cùng một cái chiêng, lão vừa đánh ầm ĩ lên, vừa dùng cái giọng thô thiển gào to, "Tất cả học sinh tập trung ở Đại Sảnh! Tất cả học sinh tập trung ở Đại Sảnh!"

Harry nhìn lên phía lão Filch vẫn đang hò hét, sau đó lo lắng nhìn xuống chỗ tôi.

-"Cậu có đi được không vậy?"

Tôi thở dài một cái, "Tớ không có bị tàn tật, cậu lo xa rồi. Đi thôi, chúng ta đến Đại Sảnh trước đi, lát sau tớ sẽ ghé bệnh xá cũng được."

Nói thì là vậy, tôi cũng không đảm bảo bản thân có thể giữ vững tinh thần hay không đây.

Hermione và Ron sau khi kết thúc tiết học đã cùng một nhóm khác đến Đại Sảnh trước. Khi tôi tới nơi, toàn bộ học sinh các nhà đều đã được xếp thành các hàng dài, đứng quay mặt vào cửa trước để chuẩn bị tiến ra Tiền Sảnh bên ngoài. Harry đưa một cái áo khoác dày cộp sang chỗ tôi, còn bảo tôi kiếm khăn choàng đeo vào, nhưng tôi tỏ ra không cần thiết lắm, sau đó chỉ khoác mỗi áo ngoài.

Fred ngó sang từ hàng của năm Sáu, cười hì hì chỉ lên trán, "Orange, trán em bị sao vậy? Cả dáng đi nữa."

Tôi cài nốt cúc áo cuối cùng, lèm bèm nói, "Ồ phải rồi, Moddy - vĩ - đại của các ngài đã ếm bùa Độc Đoán lên toàn bộ học sinh. Tại sao ổng có thể ra lệnh cho học sinh đập đầu vô cạnh bàn cơ chứ?"

George nhún vai, "Ổng cũng làm thế với bọn anh, nhưng bọn anh chống lại được. Anh với Fred..."

Fred nói tiếp, "Và Lee."

Rồi lại George, "Và Alicia."

Và Fred, "Với Kenneth nữa."

George cười cười, "Và cả Angelina."

Và dm còn nữa.

Nói chung đứa thảm hại duy nhất là tôi, ok?

Tôi quay sang quẳng một cái nùi giẻ vớ được ở đâu đó lên mặt Fred, nhưng mà ảnh tránh được, và sau đó nó quay sang cái hàng xếp cạnh mấy ảnh là hàng của năm Bảy. Một chị đàn trên xấu số lúc đó đang tranh thủ dặm lại lớp phấn trên mặt đã lĩnh trọn cái nùi giẻ bẩn thỉu hôi hám, tôi giật thót mình quay người lại và gần như thấy tội lỗi vô bờ.

-"Merlin ơi! Đứa nào ném cái nùi giẻ này vậy?! Aaaa, lớp trang điểm của tôi!! Aaaa!!!"

-"Thôi nào Emma, cậu trang điểm kĩ thế làm gì? Chỉ là đi đón mấy trường khác thôi mà, chắc gì bọn họ đã để mắt tới cậu đâu."

-"Bởi vì có Viktor Krum! Mình nghe nói anh ấy học ở Durmstrang, biết đâu Krum lại có mặt hôm nay." Emma tiếp tục dặm phấn lên mặt. "Mình sẽ cố ý lao ra ngáng đường, rồi ảnh sẽ để ý mình."

Rồi bạn chị ấy bảo, "Trong trường hợp Krum có mặt thôi."

Tôi nhìn sang Harry, tò mò hỏi, "Người đó là ai đấy?"

Harry chớp mắt, "Ai cơ?"

-"Cái người bọn họ đang nói tới. Viktor gì đó, ai thế?"

-"À, anh ấy là tầm thủ của đội Quidditch Bulgaria." Harry mỉm cười. "Tớ đã thấy ảnh chơi trong trận Quidditch thế giới. Ảnh mới có 18 tuổi thôi đấy, xuất sắc nhỉ?"

Tôi nhún vai, "Có lẽ", sau đó liền mơ màng nhớ hình như Nott từng nói cái này cho tôi.

Giáo sư Mcgonagall rất nhanh xuất hiện dẫn đám học sinh tiến ra ngoài. Thời tiết lạnh cong cong, tôi run rẩy vùi mình vào lớp áo bông dày đến nỗi không dám ló mặt ra ngoài, chỉ dám thò hai con mắt nhìn xung quanh. Tôi lén lấy một ngón tay ra khều sang chỗ Harry, run rẩy bảo, "Khăn...đệt, tớ không nghĩ là lạnh thế."

Harry trực tiếp tháo khăn choàng sang quàng cho tôi. Mà bởi vì cậu ấy tháo khăn nên không còn gì để che lại, tôi chăm chú nhìn huy hiệu "S.P.E.W" trên ngực Harry, thấy trong lòng là một cỗ máy thương xót.

Giáo sư Mcgonagall đi từ trên xuống dưới kiểm tra từng đứa một bọn tôi. Lúc ở chỗ Neville thì cổ nhắc chỉnh lại cà vạt, đến chỗ Parvati Patil thì cổ trực tiếp giật cái kẹp con bướm mà cậu ta đang cài trên tóc xuống. Hết lượt nữa, cuối cùng đến chỗ tôi, giáo sư Mcgonagall lập tức ra lệnh, "Ló mặt ra ngoài, Orange! Đừng có chôn cả người vào cái áo dày sụ đó! Và trán của trò bị làm sao thế?! Lập tức đi băng bó lại cho ta!"

Tôi đảo mắt trong vô vọng, hai chân cóng tới mức không đi nổi nữa rồi.

Hermione vẫn đang tiếp tục truyền bá tư tưởng "bình đẳng cho gia tinh" ở phía sau tôi. Trong tất cả những người từng nghe Hermione tẩy não, tôi dám cá có những người thật sự đang khó chịu sau lưng với cô ấy. Dù sao bọn họ không muốn gia tinh có quyền bình đẳng là chuyện thường mà.

Pháp thuật của gia tinh rất mạnh, nếu chúng nó bình đẳng với con người thì sẽ thống trị cả Bộ pháp thuật mất.

6 giờ tối, trời càng trở lạnh, cổng trường bắt đầu mở ra. Chúng tôi thấy cụ Dumbledore từ trên bục thang bước xuống, tự mình đi đến nghênh đón đoàn đại biểu đầu tiên.

Một hàng dài các cỗ xe xa hoa tiến vào, người đầu tiên bước xuống là một quý bà khổng lồ. Cả người bà đều toát lên sự quý phái, váy đen và chiếc mũ voan cùng màu, đôi mắt to đen của bà quét qua hàng học sinh một lượt, sau đó bước từng bước lên trước. Tiếp sau đó là một đoàn học sinh cả nam lẫn nữ, mặc đồng phục bằng vải xanh cũng bước xuống. Tôi thấy bọn họ run cầm cập, tội nghiệp ghê, thời tiết thì giá lạnh và họ thì phải mặc sao cho đẹp.

Cụ Dumbledore bước lên, bắt tay quý bà khổng lồ kia. Cụ dùng tông giọng trầm ấm nhìn bà, trìu mến nói:

-"Bà Maxime, hân hạnh được nghênh đón bà tới Hogwarts."

Bà Maxime sử dụng một giọng nói lơ lớ như mới biết nói tiếng Anh để đáp lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy cái giọng này thật đáng yêu.

Sau khi bà Maxime tiến vào trong cùng học sinh trường mình, lại thêm một khoảng thời gian nữa chờ đợi, thốt nhiên Lee Jordan từ hàng của năm Sáu hét lên, "Cái hồ kìa mọi người! Nhìn cái hồ!"

Từ mặt hồ hiện lên những xoáy nước khổng lồ, rồi từ đó nổi lên một con thuyền buồm to bự chảng. Tôi tròn mắt nhìn lên, ấn tượng đầu quả thật rất quan trọng, và nghiêm túc đi, dù đây là Durmstrang hay Beauxbatons, bọn họ vẫn giàu có quá mà.

Từ trên thuyền, một đoàn học sinh y chang quân đội bước đến. Điểm duy nhất hơn Beauxbatons của họ chính là họ có áo lông, những cái áo lông dày sụ ấm cúng, đến nỗi tôi cũng ghen tị muốn chết. Dẫn đầu đoàn người là hiệu trưởng trường, ổng nhìn Hogwarts một lượt, rồi thốt lên:

-"Ôi trường cũ của ta, bao lâu rồi mới trở lại..."

Cụ Dumbledore tiến lên, "Xin chào ông bạn già Karkaroff! Cảm giác quay lại trường cũ thế nào?"

Người tên là Karkaroff kia phá lên cười, "Vô cùng tuyệt vời, bạn của ta! Ta rất muốn chúng ta có thể hàn huyên một chút, nhưng trời lạnh quá, thiết nghĩ nên vào trong cho ấm được không?"

Cụ Dumbledore gật đầu, "Nào ông bạn, vào trong xem Hogwarts bây giờ và thời xưa khi ông còn học có khác biệt gì không nào."

Karkaroff gật đầu, rồi quay lại vẫy tay vào đoàn học sinh, gọi ra một cái tên, "Krum, con trai, vào đây nào con, vào cho ấm. Xin thứ lỗi nhé Dumbledore, Krum hơi hơi cảm mạo xíu..."

Tôi lập tức thức tỉnh khỏi cơn mơ màng.

Krum?! Viktor Krum á?! Anh ta thật sự đến á?!

Và y như chứng minh, Krum từ đoàn người đi lên trước.

Học sinh Hogwarts cả 4 nhà được dịp hú hét ầm ĩ.

-"Krum! Ôi Merlin là Krum kìa!" Ron điên cuồng giật áo Harry từ sau. "Bồ thấy chưa Harry?! Đó chính là Viktor Krum bằng xương bằng thịt đó!"

Hermione gắt gỏng quay sang, "Thôi đi Ron, chỉ là một Tầm thủ Quidditch thôi!"

Ron dài giọng nhại lại lời của Hermione để chế giễu, sau đó bắt chước mấy cô gái xung quanh như Lee Jordan, cố nhảy lên càng cao càng tốt để xem được cái gáy của Krum rõ hơn. Sở dĩ ảnh đã theo Karkaroff đi lên tới cầu thang và chuẩn bị vào trong Đại Sảnh rồi, thứ duy nhất hiện tại thì tôi thấy được cái đầu tròn được cạo gần hết tóc của ảnh.

Hermione bĩu môi nói với tôi, "Thật vớ vẩn, loạn hết cả lên chỉ vì một tên cầu thủ Quidditch. Tại sao không ai nghĩ tới cách hành xử thô lỗ này có thể khiến hai trường kia nghĩ Hogwarts không biết cách giáo dục học sinh chứ?"

Tôi cười gượng, "Tâm lí con người thôi mà, Hermione. Mình cũng sẽ như thế nếu mình thích Krum."

Harry quay sang hỏi tôi, "Vậy cậu có thích Krum không?"

Tôi nhìn Harry một lúc.

-"...Ảnh có vẻ rất giỏi..."

Harry ừ một cái, trông cậu ấy có vẻ hơi căng thẳng

Tôi nhún vai:

-"Nhưng, điều bất khả thi nhất là thích ai đó dựa vào cái đầu trọc của người ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com