ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

143.

_Cam_142

1/9, trở lại Hogwarts, bắt đầu năm học thứ tư.

Bởi vì có một số chuyện liên quan tới buổi lễ ra mắt với giới thượng lưu, Andrew dứt khoát sáng hôm đó lôi tôi trở về tư dinh nhà Williams. Giải quyết hết mọi việc là tới gần 6 giờ tối, sau đó tôi lên xe ngựa, từ đó đến thẳng Hogwarts luôn.

Harry đối với việc này chẳng tỏ ra chút vui vẻ gì cả. Cậu ấy than phiền Andrew đúng là rất biết cách tạo công việc làm phiền người khác. Tôi cũng chỉ mỉm cười cho qua, dù sao tính cách Andrew cũng chẳng phải một sớm một chiều mà như thế. Cái này là bẩm sinh rồi.

Thời điểm tôi đến Hogwarts thì có rất nhiều sự kiện đã kết thúc. Tôi đi theo dãy bàn Gryffindor từ bàn của năm Bảy đi lên, tiến tới dãy dành cho học sinh năm Bốn. Lúc đi qua dãy bàn năm Sáu tôi còn bị Fred với George kéo lại, hai người họ mỗi người một bên bla blô tung hứng nói về một cái gì đó, khó khăn lắm tôi mới dứt ra được để tìm tới chỗ của Harry.

-"Orange, bồ đến muộn." Hermione bĩu môi quay sang, tôi lập tức xua tay:

-"Bao nhiêu lâu mới gặp nhau được, đừng cãi vã mà..."

Ron đưa một muỗng kem lên miệng, đảo mắt nhìn sang, "Đó là bởi vì bồ quá bận, lại còn lười nữa. Viết một bức thư tốn thời gian đến thế sao?"

Tôi nhún vai, thuận tiện cầm cốc nước lên uống, "Không phải mình bận, là do bồ quá rảnh thôi."

Harry để trước mặt tôi một bát bò hầm. Tôi có chút cảm động nhìn cậu ấy, thật sự không có cà rốt với cà chua, cậu ấy vẫn nhớ hai cái loại rau củ vớ vẩn mà tôi ghét cay ghét đắng này. Tôi vươn người lấy muỗng, thỏa mãn đưa lên miệng một thìa đầy thịt.

Hermione ở bên cạnh thở một cách nặng nhọc.

-"Bồ đừng ăn nữa Orange! Bữa ăn này chính là do gia tinh nấu đó!"

Tôi chớp mắt, "Không phải là bữa nào chúng ta ăn cũng đều do gia tinh nấu sao?"

Ron chép miệng nhìn lên, "Lại nữa rồi, thôi nào Hermione, bồ phải chấp nhận sự thật. Gia tinh, chúng nó thật sự không có nghỉ bệnh hay lương bổng gì hết, mà bản thân chúng nó cũng không muốn..."

Hermione dứt khoát ném dĩa sang một bên, cáu gắt mắng bọn tôi, "Lao động nô lệ! Đó chính là một hành vi của bạo hành! Mình không ăn nữa! Bữa ăn này chất đầy mồ hôi và máu!"

-"Nhưng mà....bồ không thể nhịn đói mãi được..." Ron đánh mắt sang nhìn tôi, chúng tôi thâm ý trao đổi với nhau bằng sóng điện. "Bồ có nhịn đói thì chúng nó cũng đâu có được nghỉ bệnh đâu..."

Hermione vùng vằng lườm cả hai bọn tôi.

Dù sao thì...no bụng mới là quan trọng nhất...

Tôi đành mặc kệ Ron ở một bên cố khiêu khích Hermione bằng mấy cái bánh, sau đó theo quán tính nhìn lên chỗ sân khấu kia, lúc này thật sự có chút cảm giác hoài niệm. Bất tri bất giác, nhanh như vậy, cũng vô cùng nhiều chuyện xảy ra, tôi đã vậy mà theo học Hogwarts được 4 năm rồi.

Tôi nhanh chóng phát hiện nhân sự mới trong đội ngũ giáo viên. Một ông già gàn dở, trông quái quái.

Tôi đạp chân Harry, chỉ lên sân khấu, "Người đó là ai vậy? Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới à?"

Harry rời mắt nhìn lên, lập tức thở dài, "Moody - mắt - điên. Và đúng đó, giáo sư mới của chúng ta thay thế cho giáo sư Lupin năm ngoái."

Tôi có chút không yên tâm nhìn ông ta, "Tớ có cảm giác cha nội này sẽ đem đến vô vàn rắc rối cho chúng ta đấy."

-"Cậu nói xem, ông ta là một kẻ điên đó. Một kẻ tâm trí không bình thường." Harry nhún vai, rồi đột ngột mắng khẽ tôi. " Mà cậu, tập trung ăn đi. Còn có, hôm nọ cậu đến tư dinh Black đúng không?"

Tôi đảo mắt, "Cái này chú Sirius phải nói cho cậu rồi chứ?"

-"Có nói, tớ chỉ muốn xác nhận thôi." Harry đảo qua đảo lại đĩa mì Ý trước mắt, chống má thở một tiếng. "Tuần trước cậu có đi nhổ răng đúng không? Với cả tiêm phòng nữa..."

Tôi gật đầu, "Có...Mà sao cậu đột nhiên hỏi kĩ thế? Có chuyện gì à?"

Harry ậm ừ một lúc. Cậu ấy đột nhiên cau mày, dĩa cầm trong tay cũng không kìm được ấn nát bét miếng cà chua trên đĩa, hậm hực bĩu môi:

-"Cậu không kể cho tớ. Nếu cậu nói cho tớ việc cậu đi nhổ răng, tớ nhất định sẽ đi cùng. Rõ ràng cậu sợ đến nha khoa nhất cơ mà? Chẳng lẽ nói với tớ một tiếng cũng không được à? Cậu bằng lòng tự mình đối mặt với nỗi sợ còn hơn nói với tớ..."

-"...Bình tĩnh nào Harry, tớ không có ý đó..." Tôi tròn mắt, "Mà lại cũng đâu phải cái gì to tát đâu. Chỉ là tớ cảm thấy không nhất thiết phải làm phiền cậu..."

Harry hằn học khoanh tay trước ngực, lia mắt nhìn tôi:

-"Tớ thích được cậu làm phiền."

Tôi xác thực bản thân vô cùng cảm động...

...Nhưng trọng tâm lúc này thật sự không nằm ở đó!!!

Tôi thật sự thật sự có chút suy nghĩ, Harry có phải đang dỗi tôi không vậy? Hay cậu ấy đang giận cái gì đó? Cơ mà...cơ mà nguyên nhân tâm trạng cậu ấy tệ như vậy thì tôi không biết vì sao!

Harry không phải kiểu người mà giận dỗi vô cớ...

Tôi có chút khó xử nhìn lén cậu ấy....

-"....À thì...mình có bỏ lỡ chuyện gì không?" Tôi đặt bát thịt hầm sang một bên, chuyên chú nhìn xung quanh nhằm đổi chủ đề. Ron chớp mắt một cái, đột nhiên hào hứng nhào đến nắm hai vai tôi, cười hì hì.

-"Có! Bồ đã bỏ lỡ vô cùng, vô cùng nhiều chuyện! Đặc sắc nhất chính là cuộc thi Tam Pháp Thuật!"

Tôi khó hiểu chớp mắt, "Tam Pháp Thuật? Cái đó..." Tôi nhìn đồng tử Ron xao động mãnh liệt, cẩn thận nói. "Có phải vô cùng phổ biến ở thế giới phù thủy không?"

-"Đương nhiên là có! Nó chính là cuộc thi vô cùng nổi tiếng!" Cậu ấy thao thao bất tuyệt một hồi. Cái gì mà...đây là cuộc thi so tài giữa 3 trường pháp thuật ở châu Âu: Beauxbaton, Durmstrang và Hogwarts. Rồi cái gì mà năm nay cuộc thi sẽ được tổ chức tại Hogwarts...Rồi lại cái gì mà vô cùng vinh dự mới được chọn. Lùng bà lùng bùng một hồi, tôi vẫn không thể tiếp thu được...

Hermione tặc lưỡi cắt ngang bài diễn thuyết của Ron, "Thôi đi, cách bồ nói cứ như cuộc thi hay ho lắm vậy."

Ron lè lưỡi, "Nó vô cùng hay ho! Người chiến thắng cuối cùng sẽ dành được cúp Tam Đấu. Đó là vinh dự cho cả trường đấy!"

-"Mình cảm thấy bồ để ý cái khoản tiền thưởng mấy vạn galleons hơn là cúp đấy. Theo những gì mình nghe được từ nãy tới giờ, mình chỉ thấy rằng cái cuộc thi này có lịch sử chẳng hay ho chút nào sất. Thậm chí có người đã bỏ mạng trong cuộc thi rồi đấy. Vả lại, mắc mớ gì mà thí sinh toàn là các phù thủy sinh chưa tốt nghiệp cơ chứ?!" Cô ấy dứt khoát nhấn mạnh. "Đây là giết người! Giết người công khai và hợp pháp đến nỗi mình ghê tởm nó!"

Ron lập tức vặc lại, "Quan điểm quá đỗi cổ hủ! Đấy là sức mạnh, Hermione! Sức mạnh tuyệt đối và vinh quang tuyệt đối!"

-"Đừng có vụ lợi như thế!"

-"Còn bồ, thôi bà cụ non đi!"

Và hai người họ lao vào cắn xé nhau.

Tôi với Harry ở bên ngoài có chút bối rối nhìn đối phương...

Không biết làm gì, tôi quay sang bắt chuyện với Ginny và Colin. Colin vẫn vô cùng hứng khởi cười khúc khích. Năm nay em trai của thằng nhỏ là Dennis Creevey cũng nhập học năm nhất, và nó cũng đã vào Gryffindor. Tôi im lặng nghe Colin thao thao bất tuyệt về việc em trai nó và nó sùng bái Harry ra sao, sau đó đánh mắt nhìn Ginny...

...Có lẽ hội những người hâm mộ Harry Potter sẽ có thêm thành viên mới rồi.

Tôi cười mỉa mai, nếu họ biết tôi với Harry đang hẹn hò, tôi vô cùng sợ hãi bản thân sẽ bị ném xuống hồ Đen mất.

Hai tiếng sau đó cuối cùng cũng được trở về kí túc. Phòng kí túc năm nay có chút thay đổi, bởi vì năm nhất Gryffindor khá đông nữ, mà tôi, người đã ở một mình một phòng trong suốt 3 năm đã chiếm dụng quá nhiều không gian ở. Sau khi cùng thương lượng một hồi với Huynh Trưởng nữ, tôi xách vali chuyển sang ở cùng phòng với Hermione.

Tự dưng lại có bạn cùng phòng thế này...Aaaaa, tôi quá đỗi hoài niệm khoảng thời gian tự do trước kia mà ;-; Một mình một phòng, riêng tư biết bao, bây giờ sao lại phải chia sẻ không gian thế này...?

Bạn cùng phòng của Hermione trước giờ tôi chưa từng để tâm, tôi không hỏi, mà cô ấy cũng không kể, nhưng mà cũng chưa lần nào tôi nghe Hermione than phiền về người ở chung với mình cả, có lẽ dường như mối quan hệ giữa bọn họ không quá xấu, thậm chí có phần tốt.

Sau khi tôi chuyển nốt món hành lí cuối cùng vào phòng, bạn cùng phòng của Hermione chính thức lộ diện lần đầu tiên.

Tôi lập tức cảm thấy mình nói sai hết rồi.

Parvati Patil....

-"Đệt! Cậu ám tôi à?!" Patil trước mặt mặc bộ pyjamas màu hồng phấn, tay cầm cốc nước đánh răng trừng trừng nhìn tôi, mà tôi cũng trừng trừng nhìn lại. "Cậu rốt cục vì cái gì mà lại chọn đúng phòng của tôi chứ? Cố tình bám đuôi cũng đừng rõ ràng như thế Dursley ạ."

Tôi cau có bảo, "Tôi không phải là Dursley nữa rồi."

Cô nàng kia cười khẩy:

-"Vậy chứ cậu là gì? Nott hay Potter?"

-"Tại sao lại là hai người đó?!" Tôi nổi sùng lên chửi Patil một trận. "Còn cậu thì sao?! Đừng tưởng tôi không biết em song sinh của cậu để ý Harry! Tôi nói cho hai người biết, tránh xa Harry ra! Để tôi thấy em gái cậu ve vãn cậu ấy, tôi liền đánh chết cậu!"

-"Cậu cho rằng bản thân quan trọng thế nào chứ? Tôi vẫn tán Potter! Tôi xem cậu dám làm gì tôi!"

Thế là tôi tát cô nàng một cái lật mặt.

2 phút sau Hermione bước  vào tách tôi, lúc đó vẫn đang hăng say giật tóc Patil ra. Cổ đẩy tôi ra khỏi phòng, mắng một trận tơi bơi, rồi giảng cho tôi nghe về "sự tỉ mẩn tinh tế của một người phụ nữ" hết nửa tiếng sau đó. Chính là tôi cũng vô cùng hoang mang ngồi nghe, bởi lẽ tôi không những không hiểu, tôi còn cảm thấy mấy chuyện này thật vô tích sự. Hermione có nói mãi nói nữa tôi vẫn sẽ vĩnh viễn cảm thấy con nhỏ Parvati Patil kia đúng là loại lẳng lơ.

Sáng hôm sau thì đã là quá muộn để Harry biết chuyện. Tôi đem một mặt sưng vù đến gặp cậu ấy, cuối cùng thì bị cười sặc sụa.

Nhưng có vẻ Harry trông vui hơn.

-"Tớ nói này, cậu có thể yên tâm là tớ không có ý gì với Patil hết...Hì hì."

Tôi cau có lèm bèm, "Thế ngừng cười đã rồi hãy nói."

Harry nhe răng cười toe toét, "Nhưng mà cậu rất hiếm khi tỏ thái độ với mấy chuyện như vậy. Hồi trước nếu có ai tiếp cận tớ, cậu đều mỉm cười qua loa thôi mà."

Tôi cười gượng gạo nhìn cậu ấy, khó khăn nói, "Vấn đề là hai thời điểm có sự khác biệt rồi..."

Lúc trước tôi chưa nhận ra tôi thích cậu ấy, cũng chưa biết cậu ấy có tình cảm với tôi, tôi đương nhiên cảm thấy bình thường với những thiếu nữ tiếp cận Harry rồi. Thậm chí lúc đó còn có chút vui vẻ, bởi lẽ tôi cảm thấy việc được người khác thích mình chính là một chuyện tốt, dù đối tượng có là ai thì cũng rất tốt.

-"...Hôm trước, lúc tớ ở trên tàu Hogwarts..." Harry lặng lẽ nắm tay tôi, nhỏ giọng bảo. "Tớ gặp Theodore Nott."

Tôi giật mình, "Tên điên đó không nói bậy gì với cậu đúng không?"

-"Cậu ta không có..." Harry lắc lắc mái tóc xù, song giọng nói hơi chùng xuống. "Cậu ta chỉ hỏi tớ là, vì sao tuần trước lúc cậu đi khám nha sĩ không đi cùng cậu. Có phải tớ không hề biết cậu đối với việc khám răng có chút ám ảnh không. Lúc đó tớ đã không biết nói lại thế nào..."

Hình như cậu ấy siết chặt tay tôi hơn thì phải?

-"...Tớ lúc nào cũng biết cậu sợ việc nhổ răng. Hồi chúng ta 9 tuổi không phải cùng đi nhổ răng sao? Cậu còn khóc hết nửa tiếng, cuối cùng vẫn không dám vào. Tớ đương nhiên là nhớ rồi." Harry thở một hơi. "Vấn đề là lúc nghe Nott nói tớ thấy rất khó chịu. Rốt cục tớ là bạn trai cậu hay là cậu ta vậy? Thời điểm cậu sợ hãi như thế mà tớ không có mặt thì thôi, lại còn không biết chút gì..."

Bảo sao hôm qua sắc mặt cậu ấy kém như vậy...

Tôi lặng lẽ thở phào một cái.

-"....Tớ không để ý đâu...Thật sự không cần đến mức như thế..." Tôi xua tay. "9 tuổi là chuyện của 5 năm trước rồi mà Harry."

Harry bật cười, "Cậu nên biết là cậu ta còn nói, cậu bởi vì không có tớ đến nên suýt chút nữa khóc ngất luôn cơ."

Tôi nghiến răng, "Tớ  thay cậu tát hắn một cái nhé?"

-"A không cần, có người làm rồi. Mặc dù không phải là tát." Harry đảo mắt. "Cô bé hồi năm Hai mà cậu nói...Cái gì nhỉ? Daisy à? Cô bé đó nhéo tai Nott rồi mắng cậu ta cái gì đó, tớ nghe không rõ, nhưng bọn họ xem chừng cũng gay go lắm."

Tôi đảo mắt, "Quan hệ của bọn họ là kiểu như vậy. Tương thân tương ái, Harry ạ."

Harry mỉm cười.

-"Tớ thật sự rất thích cậu đấy! Rất rất thích!"

Tự dưng nói vậy làm gì chứ...

-"Orange, cậu nghe tớ nói không đấy?" Harry nhây nhưa kéo tôi lại, vùng vằng mãi. "Tớ bảo tớ thích cậu!"

Tôi gật đầu, "Có nghe."

-"Cậu không phản ứng lại à?"

Tôi nhìn sang Harry, thấy cậu ấy mỉm cười vô cùng tươi, vô cùng đẹp. Thấy đôi mắt cậu sáng lên trong muôn ngàn tia nắng. Thấy mái tóc cậu vuốt nhẹ hai bên gò má hồng hồng, thật sự rất đẹp trai, khiến tôi trong một thoáng rung động vô cùng.

Tôi nghĩ: Tôi muốn hôn cậu ấy.

Sau đó, tôi hôn Harry.

Lúc đó tôi nhớ tới, hồi còn nhỏ rất nhỏ, Harry có hai cái má vô cùng hồng, khiến tôi mỗi lần bực bội đều cắn cậu ấy tới nát cả mặt. Tới bây giờ thật sự rất lâu rồi tôi không còn làm cái trò trẻ con đấy nữa, có lẽ phải tới hơn 7 năm rồi. Sau đó, tới thời điểm bây giờ, tôi thật sự có một loại suy nghĩ khác rồi.

Môi Harry cũng mềm lắm đó chứ.

Cậu ấy hình như rất bất ngờ. Mấy giây đầu hoàn toàn không kịp phản ứng lại, tới giây thứ ba thì khác rồi. Tôi theo bản năng vòng tay ôm cổ Harry, thật sự có chút tận hưởng.

Sau đó thì hoàn toàn không kịp nghĩ thêm gì khác nữa, chí ít là khi bàn tay Harry vòng ra sau ôm cả thân người tôi vào. Cậu ấy hơi cúi người, tôi cảm thán trong lòng là cả một sự biết ơn. Harry cao như vậy, tôi cũng không thể kiễng chân mãi được.

Ngọt ngào, lại ấm áp, thậm chí là quá đỗi dịu dàng. Dịu dàng đến mức tôi không muốn dứt ra. Rốt cục là cậu ấy có thể đáng yêu tới mức nào cơ chứ?

-"Harry..."

Cậu ấy hướng mắt lên.

Tôi bật cười, Harry tuyệt đối sẽ không biết cậu ấy lúc này có bao nhiêu đáng yêu đâu.

Tớ cũng thích cậu lắm. Thích vô cùng. Chỉ hy vọng là tương lai về sau có thể cùng nhau sánh bước. Mỗi ngày đều nhìn thấy cậu mỉm cười với tớ, mà tớ cũng có thể đáp lại chân tình đó. Tớ hiện tại thật sự cho rằng đó chính là hạnh phúc.

Hạnh phúc nhất chính là, tớ với cậu đều có cùng cảm giác, sau đó giữa một trời đầy gió đầy nắng đầy bão tố, dẫu thế nào cũng vẫn tìm thấy nhau.

***

P/s: Năm Bốn là năm của tình yêu đó....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info