ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

14.

_Cam_142

Cô Pomfrey hẳn phải tức lắm khi lần nữa thấy tôi vác một thân bỏng nặng đến bệnh thất. Cô vừa pha thuốc, vừa véo tai tôi, liên tục mắng mỏ.

-"ĐÂY LÀ CÁI THỂ LOẠI RẮC RỐI GÌ?!!"

Tôi thở hắt, "Em...diệt quỷ khổng lồ bằng lửa, vô tình bị bén vào áo..."

-"Ai bảo trò biết đường mà tìm tôi?!"

Tôi nghiêng đầu, "Dạ, giáo sư Snape."

Cô không nói nữa, cúi đầu pha chế thuốc. Nhìn cái chất lỏng trong suốt mà cô Pomfrey đang pha, tôi lại ôm họng, lè lưỡi nôn khan. Tự cảm thấy bề ngoài không thể đánh giá được hương vị.

-"Có mỗi trò bị bỏng?"

Tôi gật đầu, "Vâng ạ."

-"Còn ai ở đấy cùng trò không?"

Tôi giơ tay, đếm đếm.

-"Có Harry, có Ron, có cả Hermione. Cả 3 người họ đều có mặt ở đấy, nhưng không có ai bị bỏng."

-"Vậy ba trò đó đâu?"

Tôi ậm ừ, "Các bạn ấy...đều bị đuổi về kí túc xá rồi ạ."

Harry có chút lo cho tôi, vả lại Hermione và Ron cũng muốn đi đến bệnh xá với tôi. Nhưng trước sự cưỡng bức của giáo sư Mcgonagall, họ cũng chẳng thể phản kháng được.

Cô Pomfrey đặt mạnh cốc dược trước mặt tôi, chống nạnh tức giận.

-"Các trò nên thấy may mắn đi! Không mấy học sinh năm nhất đối đầu với quỷ khổng lồ mà còn sống được đâu!"

Tôi cầm cốc thuốc, nuốt từ từ, "Em có nghe giáo sư Mcgonagall nói ạ..."

Sau đó, cô không ngần ngại xách cổ áo tôi, vứt ra ngoài bệnh xá. Tôi đau lòng đặt cốc thuốc trống rỗng xuống trước cửa bệnh xá, sau đó cúi đầu, quay người trở về kí túc xá.

Trên đường đi, tôi khẽ nôn khan, vô cùng mắc ói trước hương vị nước cống đang tuôn trào trong miệng. Tôi chỉ mong có thể một đường thẳng tắp, trực tiếp mà về đến kí túc  xá an toàn. Giáo sư Snape luôn sẵn sàng trực chờ để tóm cổ tôi bất cứ lúc nào.

Tôi nấp mình vào góc tường, dò xét xung quanh thấy không có ai, mới thở một hơi bước ra.

-"Trò Dursley."

Tôi cứng đờ.

-"...Đời là bể khổ..."

***

Giáo sư Snape quẳng cho tôi một tập tài liệu độc dược, yêu cầu tôi chuẩn bị mọi dụng cụ cần thiết lẫn nguyên liệu để làm.

Tôi nhìn một lượt, sau đó nhìn sang cục đá bên cạnh, giơ tay hỏi thầy.

-"Thưa giáo sư, thực sự là phải bào đá ạ?"

Giáo sư cầm bút chấm tiếp bài học sinh, "Như những gì trò đọc được."

Tôi nuốt nước bọt, "Nhưng đây là một việc làm vô ích. Đá ở đây là muốn nói về đá cục, chứ không phải là---"

-"Thế trò có làm không?"

-"Thưa th--"

-"Có - làm - không - ?"

Tôi hớp từng ngụm khí vào một cách khó khăn, "Có ạ, thưa giáo sư!"

Thật là cái mồm hại cái thân, phản ứng nhanh hơn não.

Khi tôi cầm cả cục đá lẫn cái bào rau củ lên, tôi vẫn không thể tin đá có thể bào. Cọ cọ một hồi, tôi hắng giọng trước lưỡi dao đã bị mòn, lập tức vứt hết sang một bên, chuẩn bị cái khác trước.

"Cộp cộp cộp."

Hình như con dao bị cùn. Tôi săm soi lưỡi dao lẫn hai mặt thân dao, nhìn ngang ngó dọc, sau đó lấy hơi đâm từ độ cao quá đầu tôi chừng 50 cm, bổ xuống.

Đầu dao đâm vào rễ nhân sâm cứng đét, tạo phản lực, rễ cây nhảy nhót rung rinh một hồi, sau đó...

...Bay thẳng vào nồi dược đang sôi của giáo sư Snape.

Tôi buông dao, tái mặt, tìm cách vớt cái rễ ra. Trước khi tôi kịp đưa cái muôi vào múc, rễ cây tan từ từ, hòa tan cùng dòng nước trong nồi.

...Tôi muốn chết...

Tôi quay sang nhìn Đại Xà vương, thầy một tay chấm bài, một tay gác trán, vẻ mặt vô cùng tập trung vào công việc đang làm. Tôi nhỏ giọng cúi đầu.

-"Em xin phép..."

Sau đó, không cần biết thầy có đồng ý hay không, tôi cúp đuôi chạy thẳng. Cánh cửa gỗ của gian phòng kẽo kẹt từng tiếng một, tôi nhắm mắt, tìm cách để đóng cửa nhẹ nhàng hết mức mà không động chạm gì đến thầy.

-"Dursley?"

Tôi ngừng thở.

-"Trốn rồi sao?"

Từ khe cửa còn hé, tôi thấy bước chân và màu đen của chiếc áo choàng mà giáo sư mặc lết về phía nồi dược. Thầy nhìn vào trong, hơi nheo mắt, ngửi ngửi, sau đó nhún vai cầm muôi sắt khuấy đều.

Tôi cắn môi.

"BÙM!!!!!"

Em xin lỗi, giáo sư Snape.

Tôi tin ngày mai sẽ có một bất ngờ cho quan hệ giữa tôi và giáo sư Snape.

***

Sáng hôm sau, tôi bị mất giấc lúc 5 giờ sáng, miễn cưỡng chui ra khỏi chăn ấm nệm êm, đối mặt với thực tế phũ phàng.

Hôm qua bận trốn thoát khỏi quỷ khổng lồ và lao động công ích cho  giáo sư Snape, tôi chưa hề đụng đến một chút bài vở nào. Tôi kiểm tra thời khóa biểu, suýt chút nữa tắc thở.

Tiết đầu của tôi chính là tiết Độc Dược.

-"...Giáo sư Snape sẽ giết mình..." Và đáng ra thầy phải làm điều đó từ lâu rồi.

Do hôm qua tôi bị đuổi khỏi lớp Độc dược, bài tập không biết. Tối qua tôi định hỏi giáo sư Snape, nhưng xét vẻ mặt của thầy, tôi nghĩ việc nhắc lại kí ức tôi chọi một cái vạc lên đầu thầy chính là kí ức đen tối tuyệt đối không được gợi lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lôi sách vở các môn khác ra làm trước. Bài tập của Độc dược có thể hỏi Hermione sau.

Tôi giải quyết hết bài của môn Biến hình và phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng đủ hết 1 tiếng đồng hồ. Tuy vậy, trong bộ môn Thảo mộc học, tôi tắc tịt trước những cái cây leo và cây ăn thịt thần kì.

"Hãy viết bài luận dài một cuộn giấy da về Tấm lưới Sa Tăng."

Tôi cười hiền.

"Tấm lưới Sa Tăng" là cái mẹ gì cơ?!!

***

-"Orange, mình rất mừng vì bồ đột ngột chăm chỉ như thế. Bồ biết không? Ron bị dị ứng với những cuốn sách, và Harry thì y như một tên bài xích kiến thức vậy."

Tôi ngáp ngủ, Hermione đột nhiên quay ngoắt lại.

-"Bồ có nghe mình nói gì không đấy?"

Tôi hụt hơi, ho sặc sụa, "Có! Mình có nghe!"

Hermione nghi hoặc nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục quay lên, vừa đi trong thư viện tìm sách, vừa than phiền với tôi.

Còn tôi, đợi cô ấy ngoảnh đi một cái, tôi gục xuống bàn, ngủ gục.

Sau khi tra khảo cả chục lần trong sách về cái "Tấm lưới Sa Tăng" gì đó và bất thành, tôi quyết định đến thư viện tìm hiểu. Hermione đụng mặt tôi ở phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, tôi giật mình, định phân bua với cô ấy về việc mình đang định đi đâu vào sáng sớm thế này.

Rất trùng hợp là cô ấy có điểm đến giống tôi, tôi có chút nhẹ nhõm về việc chẳng may bị Percy bắt được.

Tôi nghĩ đi cùng Hermione đến thư viện không phải ý tồi. Vừa có thể hỏi bài cô ấy, vừa có thể hỏi xem bài tập Độc dược là gì, coi như một công hai việc.

Tôi chỉ không ngờ đi cùng cô ấy lại buồn ngủ thế này.

-"Oáp."

-"Orange, bồ có nghe không?"

Tôi bừng tỉnh cười tươi rói, "Cứ nói đi, mình vẫn đang nghe đây."

Hermione gật đầu, sau đó đập trước mặt tôi một chồng sách 3 thước. Tôi há mồm, ngửa đầu đến mức ngả về sau chỉ vì độ cao của chồng sách cổ ban tặng cho tôi.

-"...À..."

-"Nếu muốn viết về tấm lưới Sa Tăng, bồ nên đọc qua những quyển sách này! Đảm bảo là sẽ được điểm cao!"

Tôi cười gượng hai tiếng, sau đó cúi đầu rút một quyển trông có vẻ mỏng nhất ra.

-"Cảm ơn bồ, mình có thể tự làm rồi."

Hermione nhíu mày, "Sao bồ cầm mỗi một quyển vậy?"

Tôi đảo mắt, "Mình chỉ cần một quyển thôi. Bỏ qua tiểu tiết đi, Hermione thân yêu, bồ có biết bài tập Độc dược là gì không?" Nghĩ một lát, tôi sực nhớ để bồi thêm. "Mình biết là hôm qua bồ không có học tiết Độc Dược, nhưng hẳn là đã hỏi Harry và Ron tình hình rồi."

Cô ấy nhìn tôi, nheo mắt, sau đó nhún vai.

-"Không có bài tập. Nhờ ơn bồ bị đuổi ra khỏi lớp nên giáo sư Snape không còn tâm trí nhớ đến bài tập nữa."

Tôi cười cười, "Vậy nhớ cảm ơn mình đấy, vì những ngày sắp tới sẽ không có bài tập Độc dược đâu."

Hermione khó hiểu liếc tôi, tôi chỉ biết cười chống chế. Tôi không có gan nói về vụ nổ dược xảy ra tối qua cho cô ấy.

***

Đúng giờ ăn sáng, Hermione kéo tôi ra khỏi thư viện để đến sảnh dùng bữa. Tôi buộc phải tha theo cả quyển sách về Thực vật mà cô ấy mượn cho tôi để làm nốt bài Thảo mộc. Lúc tôi đến sảnh, cả sảnh ăn vẫn thưa thớt học sinh.

Dãy nhà Ravenclaw và Hufflepuff thấp thoáng vài ba người, Slytherin thì đầy đủ, có mỗi Gryffindor là gần như chưa có ai.

Tôi thấy rất tốt, như thế sẽ có đủ không gian cho tôi tha hồ làm bài.

Hermione ngồi cạnh tôi, cô vừa ăn súp vừa đọc sách. Tôi ngước lên, khuyên nhỏ là vừa ăn vừa đọc sẽ bị đau dạ dày, Hermione liền lôi ra một lọ thuốc không màu.

-"Yên tâm, mình đã xin sẵn cô Pomfrey lọ thuốc đau bụng rồi."

Tôi hất tay, "Làm ơn cất cái đó đi nhanh nhanh giùm mình." Sau đó tôi cúi đầu làm bài tiếp.

-"Orange! Chào buổi sáng!"

Mực tôi đang viết trên giấy da ngoáy một đường thật đẹp, chờm ra cả bàn. Còn tôi, tôi nắm chặt cây bút, trừng mắt nhìn người đằng sau.

-"Harry, buông tớ ra!"

Harry cười hí hửng, "Orange này, biết sao không, lúc nãy tớ gặp giáo sư Snape ở bệnh xá đó!"

Tôi hả một tiếng, "Cái gì cơ?!"

Ron ôm bụng cười to, "Hai bồ không biết đâu, giáo sư Snape trông thê thảm lắm. Tóc ổng đen sì, mặt lấm than, lại còn bị bỏng nữa. Dám cá hôm nay ổng không lên lớp dạy mình được luôn mất!"

Tôi tái mặt, tội lỗi dâng trào lên tận đỉnh.

-"Đ...Đừng nói nữa..."

Tôi khóc ròng.

Harry tròn mắt nhìn tôi, "Kì lạ nhỉ? Hôm nay cậu lại bảo vệ giáo sư Snape? Này nhé, hôm qua thầy còn đuổi cậu ra khỏi lớp đó."

Tôi cúi đầu, ngoáy từng chữ trên cuộn giấy da.

-"Thì biết vậy, nhưng mà..." Tôi thở dài. "Các cậu không hiểu được đâu, tóm lại là đừng nói đến giáo sư Snape nữa."

Ron bất mãn nhìn tôi, to họng gào lên.

-"Mình cứ nói! Giáo sư Snape đã trở thành tên tàn tật, mình trù ông ấy tàn phế cả đời đi!"

Tôi vươn tay, "Này này, đừng quá---"

-"Weasley tóc đỏ, mày có ý kiến gì về chủ nhiệm nhà tao nào?!"

Tôi rụt vai một cái, khẽ liếc về sau, đổ mồ hôi.

Harry trừng mắt nhìn cái người vừa nói.

Draco Malfoy hung hăng nhìn về Ron, đập bàn dữ tợn, lặp lại.

-"Tao hỏi, mày có ý kiến gì về chủ nhiệm nhà tao?!"

Tôi nuốt nước bọt, cúi đầu, cố gắng tập trung vào làm nốt bài luận được hơn nửa của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info