ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

135. Kết thúc năm Ba

_Cam_142

Thời điểm tôi đang bắt đầu gà gật mơ màng, nhóm người từ dưới gốc cây Liễu Roi cuối cùng cũng đi ra. Cũng rất đầy đủ như cái lúc họ đi vào, giáo sư Snape, giáo sư Lupin, chú Sirius, Harry, Hermione, Ron. Con Crookshanks đi ra đầu tiên, ngay vào lúc mọi người còn chưa kịp ra đến nơi, tôi nhanh chóng dùng một tiếng động gọi nó lại.

Tôi đặt lá thư lên miệng nó, "Đem đến cho giáo sư Mcgonagall hoặc cụ Dumbledore. Nhất định phải đem đến, hiểu chưa? Chỉ một trong hai người họ thôi."

Bóng dáng Crookshanks rất nhanh khuất sâu vào trong rừng.

Nhóm người 7 thành viên kia từ gốc cây trở ra, Hermione dáo dác nhìn xung quanh, quay lại hỏi Ron Crookshanks đâu rồi? Cậu ấy chỉ ậm ừ, thời điểm này chẳng ai có tâm trí để tâm đến con mèo nữa cả.

Đáng để tâm là thành viên thứ 7 lạ mặt kia...

Tôi đảo mắt qua người đàn ông nhỏ thó đi cạnh giáo sư Lupin.

Pettigrew.

Cuối cùng cũng gặp mặt rồi, dù là không trực diện nhìn thấy.

Tôi lướt tay qua đũa phép, chợt thấy trong lòng nổi lên một loại xúc động mạnh mẽ: Giết chết hắn.

Hắn đã giết ba mẹ Harry, hắn đổ lỗi cho Sirius, hắn khiến chú ấy phải chịu cảnh tù đày hơn 13 năm, khiến Harry phải khổ sở sống trong nhà Dursley, hắn là nguồn cơn. Hắn chính là tên tội đồ lớn nhất.

Giết hắn thì chẳng oan uổng gì cả.

-"Gruu..."

Con Buckbeak lặng lẽ dụi mỏ vào tay tôi.

-"...Được rồi mà, tao không làm gì đâu, đừng lo." Tôi vuốt nhúm lông trên đầu nó, trút một tiếng thở hắt. Nhìn đám mây trên đầu dần bay đi, mặt trăng cũng sắp lộ diện hoàn toàn.

Ngay vào lúc tôi đang hơi mất tập trung, giáo sư Lupin dần có biến đổi. Tôi rùng mình nghĩ, vừa hâm mộ bản thân dự đoán tình huống quá tài, sau đó lại thấy rất sợ hãi. Đối diện với một người Sói liệu có thể là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ? Người trẻ tuổi như tôi khẳng định không nên dây dưa vào.

Tôi giở tấm bản đồ Đạo Tặc, lặng lẽ quan sát.

Remus Lupin trong dạng người Sói hoàn toàn mất ý thức. Chú Sirius cùng giáo sư Snape phụ trách việc tấn công, nhưng bọn họ đều không còn đủ sức nữa. Dù tôi không biết trong cái hang kia đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi đảm bảo đó không phải là chuyện đơn giản.

Sau đó, Peter Pettigrew lợi dụng sơ hở, đánh bay đũa phép của giáo sư Lupin, biến hình và bỏ chạy.

Tôi quay người, nhìn theo dấu vết của hắn trên tấm bản đồ, dự đoán một chút, sau đó leo lên lưng con Buckbeak, nói một câu:

-"Bay đến chỗ hồ Đen."

Người Sói hay gì đó hiện giờ không phải điều đáng lo lắng, hiện giờ tôi phải tóm bằng được Pettigrew.

Tên khốn kiếp, tôi đổ công đổ sức tốn bao nhiêu thời gian, không lí nào lại để hắn xổng ra ngay phút cuối cả.

***

Trên đường đi, tôi gọi cho Andrew một cuộc. Dù anh ấy không nghe máy, nhưng tôi vẫn liên tục gọi. Tới khi điện thoại đổ chuông lần thứ 13, Andrew từ đầu dây bên kia ngái ngủ mắng tôi một trận.

Tôi đợi anh ấy mắng xong, sau đó mới nói.

-"...Có thể nói một cái gì đó ủng hộ tinh thần không ạ?"

Andrew lại chửi thêm, "Biết mấy giờ rồi không?!"

-"Em vô cùng nghiêm túc, chuyện rất gấp." Tôi nuốt nước bọt. "Em chỉ không tin tưởng lắm về khả năng thắng cuộc."

-"Em định đi chiến đấu hay gì mà có khả năng thắng cuộc ở đây?" Andrew cười chế nhạo. "Em chính xác đang ở đâu? Hogwarts đúng không?"

Tôi chỉ có thể nói thẳng.

-"Em vừa gặp Pettigrew. Thực ra chưa gặp trực diện, nhưng sắp gặp rồi." Tôi nhìn theo hướng đi của Pettigrew trên bản đồ. "Em muốn giết hắn."

-"Em nằm mơ à?"

-"Về chuyện gì?" Tôi mơ màng hỏi lại. "Chuyện em gặp hắn hay chuyện em muốn giết hắn?"

Andrew hừ một tiếng, "Cả hai. Em cho rằng em đủ sức sao? Vận xui cả đời của em sao lại nhằm lúc 4 giờ sáng ngày hôm nay tụ họp lại cơ chứ? Em còn có cơ duyên gặp hắn nữa đấy, Orange ạ." Anh ấy nhận xét. "Đời em u ám thật."

Tôi nhìn xuống dưới, áng chừng còn 500m nữa theo đường chim bay là tới hồ Đen.

-"...Anh cảm thấy, em có thể làm gì bây giờ? Dù không thể giết hắn, em cũng cảm thấy rất ngứa mắt nếu để hắn thong thả chạy như thế."

-"Nổi cơn thánh mẫu à?"

-"Hắn có tội, em chỉ muốn hắn trả giá thôi."

Andrew cười lạnh, "Em đúng là nổi máu anh hùng chẳng đúng lúc gì hết, đại ca. Em cảm thấy hắn thực sự là đối thủ của em sao? Mà không, em cảm thấy em có thể làm đối thủ của hắn sao? Từ lúc hắn cầm đũa thực hiện một câu Expelliarmus, em vẫn còn nằm trong bụng mẹ đấy."

Tôi cụp mắt, "Em thật sự không đánh nổi hắn ở khoản bùa chú đúng không?"

-"Đúng thế, nhìn nhận rất đúng. Nên là bỏ cuộc đi." Andrew ngáp một cái. "Trẻ con, 4 giờ sáng thì nên ở nguyên trên giường nhé."

-"Anh đúng là chẳng đáng yêu gì cả." Tôi trút một tiếng thở nhẹ nhõm. "Cảm ơn anh, em thấy ổn hơn rồi."

-"Ổn hơn?! Em đùa à?!" Andrew bài hãi thét lên. "Em làm ơn đừng mạo hiểm, xin em đấy! Anh từ nãy tới giờ có nói cái gì kích động ý chí chiến đấu của em à?! Orange, nghe anh nói, chuyện này là chuyện tính mạng đấy, đừng đùa cợt! Em có nghe không đấy?! Oi! Ora---"

Tôi trực tiếp cúp máy.

Andrew gọi lại tới nóng máy luôn, nhưng tôi vẫn không thèm nghe đấy.

Thực ra, chỉ cần động tới sự an toàn của Harry, tôi đã quyết tâm sẽ liều tới chết rồi.

***

Con Buckbeak đáp xuống trước hồ Đen. Tôi nhìn tấm bản đồ, Pettigrew chỉ còn 2 phút nữa sẽ đến. Ông ta hẳn sẽ đến trong dạng con chuột.

Tôi hít một hơi, gió thoảng chạy qua sống mũi, đem theo cả tiếng gầm rú của giáo sư Lupin nữa. Bọn họ có ổn không vậy? Chẳng lẽ cụ Dumbledore hay giáo sư Mcgonagall đều chưa đến?

Buckbeak đột nhiên gừ một tiếng. Tôi mở mắt nhìn phía trước, mặc dù chẳng có ai, trời rất tối, nhưng tôi biết Pettigrew đã đến rồi. Trong dạng một con chuột, nấp dưới một đám cây cọ. Thứ hèn nhát.

-"Lôi hắn ra đi Buckbeak."

Con Bằng Mã nhào tới một đám cây, rất nhanh ném ra một vật thể đen thùi lùi. Tôi giơ chân đạp lên nó, giữ chặt nó dưới đất. Nhìn con chuột trước mặt vùng vẫy kịch liệt, sau đó nhớ tới dáng vẻ vô tội bình thường của nó khi nó vẫn còn là Scrabbers, không hiểu vì sao lại thấy rất ghê tởm.

Tôi đã từng cứu nó, đã từng rồi. Mẹ nó, tại sao tôi lại phải cứu một kẻ như hắn?

-"Pettigrew, tôi cuối cùng cũng gặp được ông."

Con chuột khựng lại, lén lút nhìn tôi. Thông qua cảm xúc từ bàn chân có thể thấy ông ta đang run rẩy hoảng loạn thế nào.

Tôi di mũi chân lên bụng nó, cười lạnh một tiếng.

-"Mẹ nó, tôi nằm mơ cũng không nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau thế này. Ông có biết mỗi lần nghĩ tới ông là tóc tôi lại rụng thêm một nắm không? Mỗi lần tóc rụng xong đều khiến sàn nhà trong phòng ngủ rất bẩn, tôi lại phải nghe Hermione than phiền đến nhức cả óc. Ông đúng là ác mộng mà, Peter." Tôi đảo mắt. "Ông có biết hiện giờ vì sao chúng ta lại gặp nhau không? Vì tôi muốn gặp ông đấy, đại ca. Tôi mà còn nghe Hermione mắng nữa chắc tôi vỡ đầu mà chết luôn, nên phải triệt hạ nguồn cơn của nó trước. Là ông đấy, nên là hôm nay ông phải chết."

Tôi lấy đũa phép ra, cười hì hì, "Tôi mới học mấy bùa chú đơn giản thôi, yên tâm." Chợt nghĩ, khuôn mặt của mình khẳng định là đang xấu vô cùng.

-"Tôi giỏi nhất là khiến người khác chết không đau đớn đấy."

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng.

Tôi còn chưa kịp nghĩ được gì, con Buckbeak đã lao đến kéo cả người tôi ra. Chúng tôi, một thú một người ngã xuống hồ Đen, nghe trên đất thấy bùm một cái. Nhưng mà quan trọng hơn, là tôi không biết bơi, Buckbeak thực sự cứu rỗi tôi lần nữa. Tôi níu chặt cả người nó, sau đó được đưa lên bờ.

Vào thời điểm tôi đang kịch liệt ho sặc sụa, Peter lại bỏ chạy.

Chẳng lẽ tôi lại để hắn xổng thế?!

-"Buckbeak! Tóm hắn! Tóm hắn lại đây!!"

Tôi vứt luôn giày, giày ướt đi rất khó chịu. Vứt luôn cả áo chùng, những gì vướng víu đều vứt hết! Tôi không tin hắn ta có thể chạy thoát được!

Không thể tin được là hắn chơi lại bài nổ từ 13 năm trước. Lâu như thế rồi mà vẫn còn đào lại, đúng là không mới mẻ gì hết. Biết gì mới mẻ hơn không? Chính là đánh nhau đấy! Như hai người đàn ông! Trực tiếp đối đầu, đánh đến chết!

Tử chiến luôn.

Tôi nhìn tấm bản đồ, thấy Pettigrew đang chạy tới gần một cái hang, tôi đổi hướng, từ trên một dốc núi nhỏ trượt xuống, đi đường tắt thông qua các lùm cây để đón đầu hắn. Buckbeak từ phía trên muốn đáp xuống, chỉ là tình huống đó tôi đang rất nóng máu, đột nhiên quên mất nó, cứ thế chân trần chạy qua một đám gai.

Lúc đón đầu hắn, chính là tôi cầm đá, ném một cái trúng phóc.

Pettigrew từ con chuột biến lại thành người. Ông ta run rẩy muốn tìm đường trốn, chỉ là bị Buckbeak chặn tứ phía. Tôi thở dốc một hồi, sờ soạng hai bên túi, phát hiện bản thân làm rơi đũa phép rồi. Chẳng sao cả, dù sao cũng không thể đấu phép với ông ta được.

-"Ông đúng là kẻ hèn nhát mà, chạy trốn đúng là giỏi ghê...13 năm ẩn nấp đúng là kinh nghiệm đầy mình, bái phục."

Pettigrew lần đầu cất giọng nói, "Orange, làm ơn tha cho ta...Ta thật sự chỉ là bất đắc dĩ..."

-"Đừng có dùng bất đắc dĩ, bất đắc dĩ là từ dành cho người tốt. Ông là người xấu, xấu thậm tệ."

-"Năm đó ta thực sự không cố ý...Là ta bị dồn vào đường cùng rồi! Mọi người đều không muốn chết, Orange! Chúa tể đến tận nơi uy hiếp ta! Ta không thể làm khác được!"

-"Câu chuyện mà tôi nghe được lại khác, Peter ạ." Tôi cười lạnh. "Là ông tự nguyện bán đứng chú James cho Voldemort, không phải hắn ta ép buộc ông. Mà dù có là thế nào thì cũng là chuyện quá khứ rồi. Ông đánh người rồi bảo người khác đánh, tôi vẫn sẽ đánh ông trước. Kẻ không có chính kiến và không có tư cách thì không được phép bao biện."

-"Nếu là con thì con cũng sẽ làm như ta thôi! Trẻ con thì hiểu được gì chứ?!" Pettigrew gần như sắp khóc luôn rồi. "Cả cuộc đời ta đều chỉ ngập trong sự thất vọng của mọi người! Mẹ ta cũng không hy vọng gì ở ta! Hai lần duy nhất bà ấy tự hào về ta là khi ta vào Gryffindor và khi ta được vinh danh là anh hùng! Chuyện đã qua 13 năm, mẹ ta cũng mất rồi, tại sao không thể vĩnh viễn để nó trôi qua?! Việc ta là anh hùng thì chướng tai đến thế sao?! Ta thành công thì---"

-"Bà đây đéo cần biết mấy cái đấy."

Tôi tặc lưỡi, bẻ khớp tay.

-"Ông chết chắc rồi, bớt một câu thì sẽ không cắn vào lưỡi đâu." Tôi dùng dây chun buộc tóc lên, cảm thấy cực kì phấn khích, từng bước bước lại gần. "Tôi đánh không lại ông ở khoản dùng bùa chú, nhưng giờ chúng ta đều không có đũa phép, ông thử biến thành chuột xem, tôi bảo con Buckbeak ăn chết ông liền."

Thời điểm mà tôi chạm được tới cổ áo của Pettigrew, đó có lẽ là khoảng khắc thỏa mãn nhất. Cảm thấy tế bào trong người đều sục sôi, hận nhất chính là ở đây không có một con dao.

Giết chết hắn.

-"Ngon thì động vào Harry xem. Bà giết mày, chuột nhắt."

***

6 giờ sáng, tôi từ trong rừng Cấm bước ra. Tôi đã trói Pettigrew lại bên hồ Đen, để Buckbeak canh chừng, bây giờ hẳn là mọi người đã giải quyết xong giáo sư Lupin rồi, tôi nên nhanh chóng trở về Hogwarts trước khi các giáo sư khác đến.

Mất thêm 20 phút để trở về lâu đài, bởi vì phải tránh ánh mắt của các học sinh khác, tôi đi một đường vòng dài hơn, sau đó đến chỗ ngài Cadogan báo danh, cứ vậy thuận tiện trở về phòng mình.

Tôi xộc vào phòng tắm, nhìn trên mặt dính bụi bẩn, chân tay bẩn thỉu, áo sơ-mi còn dính máu nữa. Cứ thế này mà để Harry với mấy người khác biết thì thật sự rất không ổn. Tôi cởi quần áo, xả một bồn tắm đầy, thỏa mãn ngâm mình.

Mọi chuyện kết thúc rồi.

9 giờ sáng, bữa tiệc cuối năm bắt đầu. Tôi đi cùng Neville đến đại Sảnh, 30 phút sau thấy nhóm người Harry bước vào. Đều tơi tả, tôi ăn một miếng pudding, mỉm cười với 3 người họ.

-"Xin chào, mấy cậu dậy muộn đó."

Harry trừng mắt với tôi một cái, và cả Hermione.

Tôi thoáng thấy ám khí, vậy nên liền im lặng quay đi, quyết tâm không nói gì thêm nữa. Harry đột nhiên lôi mũ áo tôi, kéo tôi xềnh xệch ra khỏi đại sảnh.

Cậu ấy gần như làm một tư thế kabedon, hỏi cung tôi:

-"Cậu đã làm gì tối qua?"

Tôi thản nhiên khoanh tay, "Ở trong phòng và ngủ? Có chuyện gì à?"

-"Không! Cậu nói xạo! Cậu đã đánh nhau với Pettigrew!"

-"Bé mồm thôi nào Harry, đừng khiến mọi người hiểu lầm." Tôi mỉm cười. "Tớ làm sao có thể đánh Pettigrew chứ? Mặt mũi ông ta thế nào tớ còn không biết mà. Nhưng nói thế tức là, đại ca Harry, cậu..."

Harry cắt ngang, "Đừng tưởng đánh trống lảng là xong. Tớ vừa gặp lão Hagrid, bác ấy nói tối qua cậu đến tìm lúc 1 giờ sáng. Giải thích đi, vì sao?"

-"Tư cách của một người tham gia và đề xuất kế hoạch cứu Buckbeak, tớ muốn được đảm bảo nó an toàn. Có chuyện gì bất thường à?"

-"Nghe này, cậu có 2 lựa chọn. Hoặc là cậu khai thật với tớ, hoặc là tớ sẽ dẫn cậu đến chỗ giáo sư Snape và cụ Dumbledore, và sau đó sẽ là chuyện giữa 3 người các cậu. Tớ nói cho mà biết, giáo sư Snape đang cầm đũa phép của cậu đấy, trước sau gì cũng bị phát hiện thôi." Harry hừ một tiếng. "Khai thật, nhanh!"

Tôi di mũi chân xuống sàn, đột nhiên thấy hơi nhói, nên tôi không làm thế nữa.

-"...Dù có là thật đi nữa thì có quan trọng không?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, bật cười khẽ. "Đều đã qua rồi, dù là ai làm thì cuối cùng Pettigrew vẫn bị bắt rồi, Harry."

Harry nhìn xuống đất.

-"...Cởi giày ra."

-"Hả?"

-"Tớ bảo cậu cởi giày ra. Tự cởi hoặc tớ giật giày cậu ra."

Tôi nghĩ tới mấy vết xước do bị gai cào đêm qua, ái ngại từ chối, "Con gái lớn rồi, không thể để nam nhân lạ mặt xem chân mình."

Harry nheo mắt, "Tớ là nam nhân lạ mặt à?"

-"....Harry, tớ đột nhiên thấy cậu vô cùng, vô cùng men. Người đàn ông đích thực, xin hãy tha thứ cho tiểu nữ vô tội này. Tiểu nữ...à, đừng trừng mắt, tớ cởi giày là được mà..."

Tôi ngượng ngùng tháo giày ra.

Harry nheo mắt, "Cậu bị thương."

-"...Một chút. Tai nạn nhỏ thôi, một lát tìm đến cô Pomfrey thì sẽ khỏi mà."

-"Có đau không?"

Tôi đột nhiên muốn đổi chủ đề, "Này, hôm nọ tớ uống thuốc, đọc được một bài viết rất thú vị. Cậu muốn nghe không?"

Harry chớp mắt, "Cậu bị cảm à? Sao phải uống thuốc?"

Tôi chợt thấy tim mình đập mạnh.

-"...Cái đó...cái đó không phải trọng tâm của câu nói, Harry..." Tôi đỏ mặt bừng bừng, hai má nóng rực lên, cúi đầu không dám nhìn cậu ấy. "Tránh ra một chút, cậu đứng gần quá..."

Harry nhẹ nhàng cúi người, tôi nhìn mắt cậu ấy, thấy đôi mắt cậu thật sự quá đẹp. Nhìn gần thế này còn đẹp hơn.

-"Đừng bao giờ mạo hiểm như thế nữa. Làm ơn."

-"Tớ vì cậu mà! Tớ không muốn cậu phải sống trong nguy hiểm suốt! Pettigrew còn sống một ngày là một ngày cậu bị đe dọa! Cậu cũng đâu muốn phải ẩn nấp suốt ngày mà sống chui lủi đúng không?! Tớ chỉ vì cậu thôi mà!"

-"Tớ...." Harry đưa tay nắm tay tôi, đột nhiên hôn lên nó. "Quan tâm đến cậu hơn là việc bản thân sống vui vẻ, Orange. Cậu sống tốt là được rồi, tớ muốn bảo vệ cậu hơn."

Tôi cảm thấy rất rõ ràng, môi cậu mềm mại, từ lớp da tay truyền đến sóng não tôi. Ôi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi!!!!!!!

-"Hơ..Hơ hơ hơ..."

-"Nên là, không bao giờ mạo hiểm nữa, hứa với tớ. Nếu cậu làm thế nữa, tớ sẽ hôn cậu thật đấy! Không chỉ là ở mu bàn tay đâu!"

Cái này thật sự chẳng có tính đe dọa gì cả.

Tôi nhìn Harry, tự dưng thấy vô cùng bạo dạn.

-"...Tớ đúng là đã đánh Pettigrew đấy!"

-"Đúng, thế nên nếu cậu làm vậy lần nữa---"

-"Hình phạt...có hiệu lực với sự việc xảy ra trong quá khứ không?"

Harry tròn mắt.

Tôi nhìn cậu, lặng lẽ quan sát từng chi tiết một trên gương mặt cậu thật kĩ lưỡng.

Đây là người đã bên tôi 13 năm, đã ở bên từ rất lâu rồi. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, cuối cùng cũng chỉ có cậu ấy ở lại bên tôi. Cậu ấy là người bạn thân nhất, là người hiểu tôi nhất, là người tôi rất thích! Rất rất thích! Vô cùng thích cậu! Cậu thích tôi, mà tôi cũng thích cậu, đây rõ ràng là tình song phương, vì cái gì mà không thể thành hiện thực được?

-"Tớ thích cậu....Cái gì cũng thích hết..." Tôi rất muốn khóc, cứ vậy mà khóc luôn. "Thích mái tóc cậu mượt mà muốn chết, thích đôi mắt cậu lúc nào cũng nhìn tớ ôn nhu, thích cả việc cậu mỉm cười ngọt ngào, thích nhất là khi sự ngọt ngào đó chỉ dành riêng cho tớ. Tớ thích cậu lắm, vô cùng thích. Thích chỉ vì cậu là Harry Potter, vì cậu là Harry Potter duy nhất trên thế giới này....Tớ thực sự rất thích cậu....Có thể...có thể đến với nhau không?"

Tôi thấy ánh nắng từ ngoài hắt lên nửa khuôn mặt của cậu, mái tóc đen vuốt qua sống mũi cao, rồi đôi mắt xanh xanh tỏa sáng. Má cậu hồng lên, rực rỡ biết nhường nào.

Mạo hiểm một lần như vậy, cái giá cũng thật xứng đáng.

***
.Kết thúc quyển 3.

Cuối cùng quyển 3 cũng xong!

Xin lỗi mng vì quyển 3 dài quá...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info