ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

122.

_Cam_142

Tôi rời đi ngay sau bữa ăn tối, lập tức trở về phòng của mình. Con gia tinh Mia có mang đến một lá thư, bảo là gửi cho tôi. Thoạt đầu tôi nghĩ rằng đó là thư từ Harry hoặc ai đó ở trường Hogwarts, cuối cùng phát hiện. Mẹ ơi, thư từ giáo sư Snape.

Thầy ấy cuối cùng cũng động đến việc cái chìa khóa nhà rồi. Tôi hiện tại không biết viết thư đáp lại lời thầy thế nào, dường như từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện sau một trận sốt nặng, tôi cũng nhanh chóng vứt việc mình đang cầm cái chìa khóa nhà của giáo sư Snape ra sau luôn.

Vấn đề chính là, tôi, đã hoàn toàn làm mất chìa khóa nhà của giáo sư rồi.

Tội này không biết là xử trảm hay tru di tam tộc đây?

Tôi đau đớn vuốt mặt. Mia nhìn dáng vẻ tôi khổ sở muốn chết nằm trên giường, nó tiến đến, e dè hỏi tôi:

-"Cô chủ nhỏ, cô cảm thấy không khỏe sao ạ?"

Tôi xua xua tay, "À à, không không. Cảm ơn, ta ổn. Cơ mà..." Tôi hiển nhiên sẽ để ý rồi. "Cô chủ nhỏ?"

Mia chớp hai con mắt lồi của nó, bảo tôi, "Phu nhân dặn, cô chủ là con gái của tiểu thư Violet. Đối với Mia cũng là chủ nhân rồi."

Con gia tinh này cũng nhận người quen sớm quá vậy...

Tôi hắng giọng, "Không cần phải gọi "cô chủ nhỏ", hiện giờ không cần, mà về sau cũng không cần." Tôi cảm thấy, việc tôi nói thế này cũng là gián tiếp công nhận mình là dòng dõi nhà Williams rồi. "Dẫu cho ta có là máu mủ với tiểu thư nhà người, nhưng ta sống ở Muggle 13 năm rồi, không có thói quen xưng hô trịnh trọng như thế."

Mia hốt hoảng xua tay, "Thế không được! Tôn kính chủ nhân là bổn phận của một gia tinh!"

Tôi trực tiếp đảo mắt, "Cũng không ai bảo rằng ngươi không gọi ta là "cô chủ" thì là bất kính cả."

Mia càng hoảng loạn, "Vậy...Vậy Mia phải gọi cô chủ là thế nào?"

-"Gọi tên ấy. Orange."

-"Cô chủ nhỏ, không thể đâu! Gia tinh không có quyền được gọi thẳng tên chủ nhân! Đó là sự sỉ nhục đối với gia tộc!" Mia lắc cái đầu to của nó, kháng cự kịch liệt. "Mia không thể gọi! Không thể!"

Tôi trợn mắt. Được thôi, không thể gọi thì không thể, gì cũng được.

-"Rồi Mia, ta cũng không bắt ép ngươi làm gì, ngươi thích gọi sao cũng được." Tôi đảo mắt xung quanh, thở hắt một hơi. "Vậy, có thể dẫn ta đến thư viện nhà Williams không? Hiển nhiên là sẽ có đúng không?"

Mia dường như vừa thoát khỏi một gánh nặng, thở phào nhìn tôi, thoải mái nói:

-"Đương nhiên là có ạ! Cô chủ nhỏ, để Mia dẫn cô đi."

Tôi ôm theo sách vở theo Mia đến thư viện.

Lá thư của giáo sư Snape nhắc nhở tôi một chuyện, chính là tôi đã không ôn tập kiến thức trong suốt thời gian nghỉ lễ rồi. Còn có bài tập kì nghỉ đông đang chất một núi trong vali, tôi một chữ cũng chưa đọc tới nữa.

Tính toán thời gian một chút, sau khi rời nhà Williams, tôi còn phải theo Andrew đi dự đám tang. Mà sau đám tang thì khẳng định giáo sư Mcgonagall sẽ không cho phép học sinh nhà mình đi nghỉ quá lâu nữa, chúng tôi còn phải tiếp tục việc học trên trường. Tôi cam đoan rằng nếu bài tập kì nghỉ đông mà không tận dụng thời gian này để hoàn thành, nhất định đến lúc tôi trở lại trường sẽ giao nộp cho các giáo sư 10 trang giấy da trắng nguyên.

Đến lúc đó, đầu tôi có lìa khỏi cổ cũng không quá khó hiểu.

Phần bài nghỉ đông dễ giải quyết nhất là bộ môn Chăm sóc sinh vật huyền bí của lão Hagrid. Hiển nhiên là do giáo sư phụ trách còn đang bận giải quyết chuyện khác, thế nên không thể chú tâm vào việc dạy học được. Tháng 4 là buổi kiện tụng diễn ra, cũng sắp sang một năm mới rồi, tức là gần với thời gian được định sẵn hơn.

Tôi nghĩ đến lúc trở lại trường, sẽ là một giáo sư khác dạy chúng tôi bộ môn này.

Tôi vô cùng khó khăn giải quyết bài Độc Dược nhất. Chính là do giáo sư Snape giao rất nhiều luận văn, mà bài nào cũng yêu cầu tối thiểu 2 trang giấy da. Bên cạnh đó, bản thân tôi đây còn đặc biệt được giáo sư giao thêm một chồng sách đọc thêm để nghiên cứu. Sợ nhất là giáo sư đã chuẩn bị sẵn bài kiểm tra để chờ tôi ló mặt về rồi.

Môn duy nhất có số lượng bài tập ít ỏi là Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Giáo sư Lupin ưa thích việc giảng dạy bằng phương pháp thực hành hơn là lí thuyết suông, về mặt này tôi vô cùng ủng hộ thầy ấy. Có những người tư duy sẽ thiên về hành động hơn là ghi chép.

Hermione trước kì nghỉ đông đã thay mặt các giáo sư, đem đến cho tôi một chồng các bài tập khác. Số học, Muggle học, Thiên văn học, Lịch sử pháp thuật và ti tỉ các học khác.

Tôi sẽ làm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm Tiên Tri. Tôi tin tưởng bản thân hơn là loại bói toán không xác định đó, cái này giáo sư Trelawney không thể trách tôi. Ý tôi là, trên tư cách một người trẻ tuổi, tôi vẫn kính trọng bà. Nhưng trên tư cách một học sinh, tôi tuyệt đối sẽ không muốn học một cái lớp mà suốt cả buổi chỉ là dựa vào một dúm lá trà không hình thù và phán ra cái chết của mọi người.

Mẹ nó, nếu như thế thì tại sao Violet uống trà 10 tỉ năm rồi mà cuối cùng vẫn chết?

Tôi ngồi đến tầm 10 giờ tối ở thư viện thì bài tập giải quyết cũng được hơn phân nửa. Phần nhiều thời gian tôi dành để làm Độc Dược và Thảo dược học, một môn là vì tôi sợ giáo sư phụ trách, một môn là vì tôi không hiểu cái gì.

Sau đó, lúc tôi đang vươn vai ưỡn ẹo để xả hơi, con Mia lần nữa tìm đến.

-"Cô chủ nhỏ, cậu chủ tìm cô."

Tôi hử một tiếng, "Andrew?"

-"Vâng. Mia liền dẫn cô chủ nhỏ đến phòng cậu chủ, chúng ta mau đi thôi. Cậu chủ rất ghét chờ đợi."

Tôi cũng không muốn làm khó con gia tinh, lập tức đi theo.

Andrew chờ sẵn ở trong phòng. Anh ấy đeo kính, ngồi trên ghế dựa, trước mặt là một chồng các tài liệu khác nhau. Tôi để ý tóc anh ấy hơi ướt, có lẽ anh ấy vừa tắm xong. Trang phục trên người cũng đổi thành quần áo ngủ rồi.

Mia gõ lên cánh cửa, nhẹ giọng bảo, "Cậu chủ, Mia đưa cô chủ nhỏ đến rồi."

Andrew ừm hửm trong cổ họng, "Đưa Orange vào đây."

Mia đưa tay tỏ ý mời tôi bước vào phòng. Tôi vẫy tay chào nó, sau đó tiến đến gần chỗ Andrew. Anh ấy còn không thèm liếc qua tôi, trực tiếp đẩy qua một cái ghế, ý đồ bảo tôi ngồi xuống.

Tôi bĩu môi, đặt mông xuống rất miễn cưỡng.

Andrew phì cười một tiếng, "Gì đây? Mới đến nhà Williams có 2 ngày đã trở thành "cô chủ nhỏ"?"

Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai, "Đâu phải em mong muốn được gọi thế. Em còn bảo nó gọi thẳng tên em cũng được, nó còn suýt tự đập vỡ đầu cơ." Dù đây là biện pháp nói quá, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi còn tiếp tục ép Mia gọi thẳng tên tôi, nó sẽ đập vỡ đầu nó thật.

Andrew thở một hơi, ảnh tháo kính, vứt tài liệu xuống bàn, dáng vẻ thoải mái cầm bình trà bên cạnh rót một ly, đẩy sang chỗ tôi.

-"Em thích Earl Grey nhỉ?"

-"Không thích lắm." Nhưng tôi vẫn nhận lấy tách trà. "Uống được thôi."

-"Ban nãy ăn cơm cảm thấy không ngon miệng sao?"

Tôi nhìn sắc mặt người đối diện, cẩn thận lựa từ ngữ một chút mới nói, "Không có, rất ngon. Bò nướng rất mềm, dùng răng cắn không cần cắt cũng có thể nuốt được."

Andrew nhướn mày, "Em cảm thấy anh đang hỏi về đồ ăn à?"

Tôi đặt tách trà xuống bàn, "Em biết anh không nói về đồ ăn, nhưng chủ đề anh muốn nói không phải chủ đề em muốn nói. Em còn có cách nào khác sao?"

Anh ấy nheo nheo mắt, chăm chú nhìn tôi, "Em á hả? Khó ưa thật."

-"Em sẽ coi đó là lời khen." Tôi nhún vai. "Nhân tiện, anh có cầm chìa khóa nhà của giáo sư Snape không? Hôm anh đón em từ nhà của giáo sư đó...Xin hãy là có đi, giáo sư đang hỏi em kìa. Em mà thật sự làm mất thì không biết sẽ chịu đựng hình phạt gì nữa..."

-"Có thể là có, mà anh cũng không chắc." Andrew hơi bĩu môi một chút. Anh ấy nhắm mắt suy nghĩ, thấp giọng đọc. "Accio chìa khóa nhà giáo sư Snape."

Tôi lập tức xơi một cú đau điếng vào thái dương bên phải.

-"Ui ui ui! Cái này...a, em mừng là tìm thấy chìa khóa. Nhưng có cần phải---"

Andrew nhún vai, "Thật xin lỗi, anh không hay dùng đến phép thuật lắm. Đến đũa phép cũng lâu rồi không đụng. Ở Muggle phải cẩn trọng một chút. Em biết mà, thời gian trong ngày của anh hết nửa ngày là dành ở bệnh viện, nếu anh quen dùng phép thuật thì sẽ phải chịu trách nhiệm với Bộ mất."

Tôi lắc lắc ngón tay, "Phù thủy qua tuổi vị thành niên được phép sử dụng mà Andrew. Chỉ có những phù thủy chưa đủ tuổi như em mới không được phép."

Anh ấy cười cười, "Phải đăng kí rằng đó là nhà của phù thủy, anh có đăng kí cho căn hộ của anh rồi, nhưng mà ở bệnh viện thì không. Với cả..." Andrew hơi suy tư một chút, song anh ấy rất nhanh chóng bình tâm trở lại. "Anh cũng không thích sử dụng phép thuật lắm."

Tôi nhìn chùm chìa khóa trong tay, đột nhiên không biết nói gì.

Dùng phép mà không cần đũa, đã thế lại còn lâu rồi không dùng nữa...

-"...Anh gọi em đến có việc gì không?" Tôi nhét chìa khóa vào túi, dứt khỏi dòng suy nghĩ vừa ập đến. "Gần 10 giờ rồi, em còn chưa tắm nữa."

Andrew à một tiếng, sau đó đẩy ra chỗ tôi một bức thư, "Anh đã viết xong thư gửi đến cho giáo sư Mcgonagall rồi. Em kí xác nhận đi, sau đó sẽ nhanh thôi."

Tôi nhanh chóng cầm bút kí tên lên, dè chừng hỏi lại, "Chỉ thế thôi á?"

-"Hửm? Đương nhiên là không rồi." Andrew cầm một tờ giấy bên cạnh, đẩy sang cho tôi. "Đây là bản chính thức mà luật sư từ Bộ gửi đến cho anh. Em đọc qua đi, sau đó kí tên. Không lâu đâu, em sẽ có một cuộc hẹn với ông ấy để bàn giao tài sản."

Tôi hả một tiếng, "Bản chính thức gì cơ? Luật sư gì cơ? Tài sản gì cơ?

-"Em ngạc nhiên cái gì? Đương nhiên là..." Anh ấy nhìn tôi đang hoàn toàn không hiểu gì, thản nhiên bảo. "Quyền thừa kế tài sản của em. Em là con của Violet, mà mẹ em không còn, em đương nhiên có quyền thừa kế lại phần tài sản của mẹ em chứ."

Tôi suýt chút nữa không cầm nổi bút trên tay luôn.

-"Cái này, cái này..."

Andrew cầm tờ giấy lên, tỉ mỉ tính toán, "Mặc dù mẹ em là con gái, theo pháp luật thì sẽ không có quyền được thừa hưởng tài sản. Nhưng mà tính toán của hồi môn thuộc về bà ấy sau khi kết hôn, còn có việc vì Violet được xác nhận là đã chết, thì nghĩa vụ lo cho con gái của bà ấy thuộc về họ ngoại, vì không rõ bên nội là ai."

Tôi muốn ngăn cản lại, cơ mà anh ấy đọc một hồi thôi.

-"Tiền học, tiền sinh hoạt của em, cộng với tiền sẽ làm của hồi môn sau này nếu em kết hôn. Không ít đâu." Andrew mỉm cười. "Trên 1 triệu đấy, hơn hẳn một năm lương bác sĩ của anh rồi. Đã thế sinh hoạt phí và học phí sẽ được hỗ trợ thêm nếu có phát sinh, quá hời nhỉ?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, "Em không cần được không?"

-"Được."

Tôi hoài nghi nhìn anh ấy dứt khoát nói thế, vội vàng bảo, "Vậy em không cần khoản tiền này. Em có thể tự lo cho bản thân mình."

Andrew cười không ra tiếng luôn, "Ô kìa, em đang sống trong mơ đấy à?"

Tôi trừng mắt, "Im đi. Là việc của em, anh đừng chõ mũi vào."

-"Orange à, Violet là mẹ em, em không thể phủ nhận việc này. Bây giờ y học rất tốt, em trực tiếp đi xét nghiệm DNA của em với một ai đó trong nhà Williams sẽ thấy độ trùng khớp rất cao. Em cũng không cần nghi ngờ em có phải thuộc nhà Williams hay không nữa." Anh ấy nhún vai. "Khoa học thì đáng tin hơn lời nói mà."

-"...Em không cảm thấy việc này có gì hay ho cả." Tôi nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu. "Không phải em hoài nghi em có phải là con của Violet thật không, nhưng mà đột ngột xuất hiện, đột ngột nhận một phần tiền lớn từ nhà Williams, em cảm thấy em rất vô liêm sỉ."

-"Đúng chất một Gryffindor đấy." Anh ấy nheo mắt, tỏ ra ý cười rất rõ."Em cảm thấy đây là chuyện mà liêm sỉ gì đó có thể giải quyết à?"

-"Hả?"

-"Thế này nhé, anh đứng trên một lập trường rất khách quan, phân tích kĩ lưỡng cho em. Em ngồi xuống đi, chúng ta tính toán một chút."

Andrew thản nhiên bắt chéo chân, tay để lên đùi, dáng vẻ ung dung nhìn tôi.

-"Dựa vào tình hình hiện tại, bởi vì em dứt khoát không muốn bản thân có dính dáng tới nhà Dursley, chứng tỏ bọn họ không có nghĩa vụ phải lo cho cuộc sống của em nữa. Cứ cho rằng tiền học phí ở Hogwarts được miễn đi, thì em còn cần sách vở, đồng phục, dụng cụ học. Em không thể suốt 4 năm còn lại mặc cùng một bộ đồng phục, dùng sách của thư viện được. Đồ ăn cũng không phải miễn phí, vả lại, Hogwarts chỉ cho phép học sinh ở lại trường vào các kì nghỉ ngắn, đến kì nghỉ hè em vẫn phải về nhà. Em định vật vờ sống ở đâu trong hơn 2 tháng hè đấy?

Không tính đến việc học, các phù thủy sau này ra trường đều không dễ kiếm việc. Anh không rõ em học giỏi thế nào, nhưng yêu cầu tối thiểu để tìm được một công việc tốt là có các chứng chỉ OWLs và NEWTs, điểm này thì không chắc em có làm được không, nhưng nếu không có tiền, thì em sống đến lúc vượt qua các chứng chỉ đấy bằng cách nào? OWLs là năm thứ năm, NEWTs là cuối năm thứ bảy, từ giờ đến lúc đấy em còn cách mỗi chứng chỉ 2 năm, 4 năm, dựa vào nguồn cung cấp duy nhất từ Hogwarts thì không thể qua được.

Bên cạnh đó, nếu em lựa chọn trở về Muggle, sống và làm việc ở Muggle như anh, thì trước hết em cần tìm việc làm. Để làm việc ở Muggle, em phải học đại học và có các bằng cấp xứng đáng cho mỗi công việc. Mỗi trường đại học lại có học phí khác nhau, đấy là chưa tính tiền sách vở. Những trường đại học sáng giá như Cambridge hay đại học London là 9250 Bảng một năm, em phải học ít nhất 4 năm nếu không muốn học lên cao hơn thì là xấp xỉ 37000 Bảng Anh.

Con số lớn như vậy, mà đó là mới chỉ việc học thôi. Sau khi ra trường, để tìm việc cũng không phải đơn giản. Sau đó, tính đến sinh hoạt phí, các phụ phí phát sinh, sách vở, quần áo, đồ dùng cá nhân. Em cảm thấy dẫu em có tìm việc làm thêm được đi chăng nữa thì đâu thể lo liệu hết được khoản tiền khổng lồ đấy? Mà lại, em bây giờ là 13 tuổi, nơi nào nhận một đứa nhóc như em vào làm việc cơ chứ?"

Tôi đương nhiên là không biết đáp lại thế nào rồi.

Anh ấy lập luận chặt chẽ như thế, bạn cảm thấy làm thế nào mới có thể đáp lại được? Cái gì cũng không thể. Cái gì cũng không có lỗ hổng. Tôi chỉ có thể đứng trơ ra nhìn anh ấy thôi.

Andrew nhìn tôi, cười cười nói thêm.

-"Bên cạnh đó, em hiện giờ cũng được tính là không học cấp 2 gần 3 năm rồi. Muốn tiếp tục học lên ở Muggle cũng là một vấn đề đấy."

Tôi hít một hơi lạnh vào người.

-"...Anh cảm thấy nói hết mấy chuyện này ra có ích gì không? Anh có thể giải quyết được không?" Tôi lẩm bẩm, cảm giác bản thân cứ như mộng du mà nói. Hiển nhiên là tôi ý thức được sự thật này rồi, rằng sẽ rất khó khăn nếu tôi thật sự muốn tự sống vào thời điểm này.

Andrew mỉm cười.

-"Anh thì không, nhưng mà tiền thì có." Anh ấy nhún vai. "Mẹ anh hoàn toàn đồng ý chu cấp cho em cho đến khi em tròn 18 tuổi. Mà thậm chí sau đó cũng được, vì em vẫn là cháu gái của bà ấy. Anh thì không phản đối, vì tính ra em là con của cô anh, thì cũng là em họ anh, giống như John và Daisy đó thôi. Anh cũng có trách nhiệm lo cho cuộc đời của em, không phải sao?"

Tôi đại khái cũng hiểu rồi, rằng lựa chọn duy nhất chính là dựa vào nhà Williams.

Đây đúng là không phải vấn đề về liêm sỉ hay gì đó, mà chính là phải nghĩ xa. Cái này không còn thuộc trong phạm vi mà tôi có thể lo liệu, đây là tương lai của tôi, mà tôi đương nhiên sẽ không muốn bản thân chết yểu ở cái tuổi 13 đâu.

Thời điểm nửa đêm ngày 29/12 năm đó, tôi nhớ nhất là khoảng khắc tôi run rẩy cầm cây bút lên, kí vào bản thừa kế tài sản. Sau đó, dưới phần kí tên của người nhận, tôi ghi thêm một dòng chữ: Nhất định sẽ trả đủ khoản tiền này.

Andrew còn cười mất một lúc.

-"Không nghĩ tới em lại là con người tự trọng đến thế."

Hình tượng của tôi thật sự là kiểu người ngu ngốc tự kiêu đến thế à?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com