ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

119.

_Cam_142

Chúng tôi từ bệnh viện bắt một chuyến taxi 20£ đi đến quán Cái Vạc Lủng. Andrew có một cuộc nói chuyện ngắn với Tom, người pha chế ở đó. Tôi đại khái đã không có cập nhật tình hình gì của giới phù thủy từ sau khi Giáng Sinh, thông qua cuộc trò chuyện của bọn họ cũng biết được phần chung chung nhất.

Cơ bản là, Bộ sắp phát điên rồi. Ngài Bộ trưởng cho phép Giám Ngục sử dụng "Nụ hôn của Giám Ngục" ngay khi thấy Sirius Black, cho rằng Black là một tội phạm nguy hiểm, có chết cũng phải hoặc là tống lại hắn vào ngục, hoặc là giết quách hắn đi.

Andrew bày tỏ sự không đồng tình với quan điểm này.

Anh ấy đưa một miếng thịt muối lên miệng (căn bản là do chúng tôi đều chưa ăn sáng), nuốt xuống xong mới nói, "Ngài Fudge bị căng thẳng vì Sirius Black à?"

Tom, người vừa quay trở lại sau khi tính tiền cho một vị khách khác, gật đầu một cách hờ hững:

-"Cậu cũng biết mà, quý ngài Fudge luôn sợ hãi những ai có dính dáng đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Mà cũng chẳng phải mỗi mình ông ấy, hầu như cả Bộ đều có cái tư tưởng phủ nhận giả thuyết rằng rất có thể Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai sẽ quay lại. Ông ấy lo lắng suốt rằng sẽ có một ngày các Tử thần thực tử lại nổi lên và thực hiện các cuộc tàn sát, như thời của ngài Bagnold ấy." (Bộ trưởng trước Cornelius Fudge.)

-"Có vẻ tình hình bên trong của Bộ đang rất hỗn loạn." Andrew tỏ vẻ không để tâm lắm nhìn xuống ly nước trên bàn. "Cháu đang nghĩ sẽ đến Bộ một chuyến xem sao. Vụ kiện tụng của ngài Malfoy thế nào rồi ạ?"

-"Vụ kiện tụng? À à, có vẻ khá gay go đấy." Tom đặt chiếc ly vừa lau sạch xuống khay để cốc, gật gù như vừa nhớ lại vừa kể. "Cậu quý tử nhà Malfoy bị thương nặng thế cơ mà, nếu ngài Malfoy mà chịu để yên thì cũng thật khôi hài. Dù cho mọi người đều cho rằng họ chỉ đang làm quá lên, cơ mà cũng chẳng ai dám phản đối hết. Cậu biết mà Andrew, rằng nhà Malfoy sở hữu khối tài sản lẫn quyền lực to lớn đến thế nào."

Andrew thở một hơi chán nản, "Tuyệt thật, hy vọng nhà Williams sẽ không bị kéo vào vụ này. Bà nội cháu rất quý ngài Malfoy, mặc dù mẹ cháu có chút đề phòng với ông ấy."

Tom nhún vai, cười cười nhìn sang tôi, "Còn quý cô Dursley đây---"

Tôi vội cắt ngang, "Thật xin lỗi, không phải Dursley."

Tom có vẻ giật mình khi tôi nói câu này.

-"Chà, phát hiện ra cha mình là ai rồi hay sao?"

Có lẽ tôi biểu hiện sự khó chịu quá rõ ra mặt, Andrew vội vàng xen vào cuộc nói chuyện trước khi tôi thật sự phát hỏa lên. Anh ấy xua tay, đổi một chủ đề khác có vẻ hay ho hơn:

-"Được rồi bác Tom, đừng để ý đến Orange. Con bé vừa có một trận cãi nhau với ba mẹ mình. Bác hiểu mà, thời kì nổi loạn của lũ thiếu niên ấy."

-"Ây dà, thời kì nổi loạn à..." Tom đánh mắt một cách ý vị sang Andrew. "Có dáng dấp của cậu lắm đấy, thời cậu còn trẻ."

Andrew cười cười xua tay, "Chuyện này qua lâu rồi mà bác. Giờ cháu quá tuổi lâu rồi. Nhân tiện, dạo gần đây bác có gặp Theo không?" Anh ấy cực kì nhẹ nhàng nói dối. "Đã lâu rồi cháu không gặp nó, hình như Theo cũng đang trong thời kì giống Orange, loại nổi loạn. Nó đã thích cái trò chống đối với bố nó lâu rồi mà."

Tôi âm thầm chửi Andrew thậm tệ trong lòng: Ờ đấy, lâu rồi không gặp. Không phải mới sáng nay vừa nhìn thấy nhau hay gì.

Tom làm bộ dáng nhớ lại, "Sáng nay ta vừa gặp nó, nó bảo là đi lấy tài liệu về vụ kiện tụng cho ngài Nott thì phải. Thằng nhóc đó, thông minh và sáng dạ, nó mà hòa hợp với ba nó thì sẽ tốt hơn."

-"Tài liệu về vụ kiện?" Andrew tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên, sự giả tạo bao trùm khắp cả người ảnh. "Ngài Malfoy kéo luôn cả nhà Nott vào sao?"

-"Dù cho không kéo thì ngài Nott cũng sẽ tự đâm đầu vào. Bọn họ đó, đều là những người phục vụ cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai ấy. Dù không nói gì thì cũng sẽ ngầm đứng về phía nhau trong mọi tình huống mà."

Andrew lặng lẽ thở một hơi, cảm thấy cuộc nói chuyện không còn chút hứng thú nào nữa.

-"Được rồi, cảm ơn bác. Cháu để tiền ở đây nhé." Andrew lấy từ túi áo vài đồng galleons đặt lên bàn, quay qua đẩy vali sang cho tôi. "Bọn cháu phải đi rồi, chuyến tàu của bọn cháu còn vài phút nữa là đến. Lần sau cháu sẽ cùng uống với bác mấy chén, nhưng mà lần sau nhé, bác Tom."

Tom vẫy tay với Andrew, "Đem theo cả Theodore nhé. Chà, bác có chút nhớ nó đấy. Thằng nhỏ thông minh nhất mà bác từng gặp, nó rất có tác phong của bố nó hồi còn đi học."

Andrew vội vàng cáo từ, "Cháu đi đây. Lần sau sẽ có cả Theo ạ."

Chúng tôi từ quán Cái Vạc Lủng đi tiếp đến Hẻm Xéo. Andrew dừng mua một chút dược liệu ở các quầy ven đường, anh ấy còn đặc biệt mua một tờ nhật báo. Andrew cầm tờ nhật báo từ sạp lên, toan đi đến tính tiền, anh ấy đột nhiên cầm một quyển sách nào đó lên.

-"Ồ, vẫn còn có người mua mấy quyển kiểu như này à?" Andrew lật vài trang trong quyển sách, mỉa mai cười cợt. "Nhạt nhẽo thật chứ."

Tôi tò mò ngó vào nhìn bìa quyển sách, còn chưa kịp thấy gì thì Andrew đã gấp quyển sách lại, vứt sang cho tôi.

Tôi lơ ngơ nhìn cái tên "Who is me?", tác giả: Gilderoy Lockhart.

Mẹ ơi...

-"Dám cá bọn họ chỉ đổ rạp vì ông ta có cái vẻ ngoài bảnh mã và mấy cái thành tích chẳng biết có phải của ông ta không mà ông ta kể trên sách." Andrew đặt mấy đồng galleons lên quầy tính tiền, nhìn lại sang tôi - người đang cố đẩy quyển sách đi thật xa. "Năm ngoái em học Phòng chống nghệ thuật hắc ám do ông ta dạy nhỉ? Theo than phiền khá nhiều với anh vào năm Hai, rằng thằng bé có một thằng cha giáo sư vô cùng phiền phức, trừ điểm vì nó không có ảnh kèm chữ kí của lão hay vì mấy lí do tương tự thế."

Tôi mơ màng nhớ lại Nott từng nói chuyện này với tôi một lần. Trong vấn đề Lockhart, bọn tôi đồng quan điểm rằng ông ta không xứng đáng là một giáo sư, chí ít là để dạy học cho bọn tôi thì không.

-"Bảng điểm môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của em năm ngoái cao nhất là A, em còn không có nổi một con O. Ông già đó chỉ dạy phớt lờ vài ba cái kiến thức không đâu, bài kiểm tra thì đều là "Màu Gilderoy Lockhart thích nhất là gì?" rồi "Sinh nhật ông ấy là ngày nào?"." Tôi cực kì mỉa mai đá chân xuống đất. "Em nhớ câu hỏi được nhiều điểm nhất mà em từng làm là "Viết về sự hâm mộ của em đối với Gilderoy Lockhart sau khi đọc quyển "Giải lao với Nữ thần báo tử."

-"Em đã viết cái gì vậy chứ?"

-"Hình như là...." Tôi mơ hồ nhớ lại, "Giáo sư Lockhart vinh quang, vào thời điểm giao tranh chiến đấu, vẻ đẹp của ngài ấy đến độ vĩ đại của Harry Potter cũng không bằng."

Andrew cười cười tìm thêm mấy cuốn nữa, "Cứu thế chủ mà biết thì khẳng định sẽ bóp chết em."

Tôi nhún vai, "Sẽ không đâu. Em chép câu này từ bài của Harry mà."

Andrew nhướn mày, song anh ấy không nói gì thêm, nhưng tôi biết anh ấy đang rất khinh thường.

Kiểu người coi trọng tài năng và sự chăm chỉ như Andrew đúng là sẽ không ưa mấy kẻ chỉ có mã ngoài như Lockhart rồi. Tôi có chút tội nghiệp Gilderoy Lockhart, thật sự không biết sau khi bị mất trí thì ông ta hiện giờ sống ra sao.

Andrew còn mua thêm một quyển sách liên quan đến giải phẫu, sau đó chúng tôi mới tiếp tục chuyến đi.

Chúng tôi đến ga tàu vào tầm 10 rưỡi sáng. Andrew bảo rằng anh ấy không thích đồ ăn được phục vụ trên toa ăn uống, sau khi mua vé, chúng tôi ghé vào một nhà hàng nhỏ ở ngay trong sân ga để ăn trưa.

Andrew có một cuộc điện thoại vào thời điểm này, hình như là một bệnh nhân nào đó của anh ấy xảy ra chuyện.

-"Bệnh nhân cảm thấy đau ở phần bụng trên hay dưới?"

Tôi ngồi đối diện không nuốt nổi cơm luôn.

-"Bụng trên, gần chỗ dạ dày à?"

-"...Cho bệnh nhân một liều giảm đau đi, sau khi dùng nhớ đo huyết áp." Andrew đặt dao nĩa sang một bên. "Với cả, làm nội soi dạ dày luôn, kết quả có thể đặt lên bàn hoặc trực tiếp gửi đến nhà tôi. Có thể là vấn đề liên quan đến tiêu hóa, sau khi xét nghiệm thì chú ý điều chỉnh chế độ ăn hàng ngày của bệnh nhân, bỏ các món nặng như thịt đi, thay thành cháo với súp, mấy món dễ nuốt thôi. Bổ sung càng nhiều vitamin C với chất xơ càng tốt. Mấy hôm nữa tôi sẽ trở lại, sau đó tùy vào tình huống mà sẽ mổ nội soi, phải luôn sẵn sàng cho tình huống tình trạng bệnh nhân trở nên tệ đi đấy."

Tôi không biết nên làm gì, nhìn Andrew ngồi đối diện siêu ngầu luôn. Hồi hè tôi đi ngoại khóa thì anh ấy mới chỉ làm mấy việc lặt vặt như xét nghiệm máu này nọ, có một lần không qua xét nghiệm anh ấy đã nói luôn được nhóm máu gì, tôi không tin mà cuối cùng đúng thật.

Cha nội này giỏi ghê, bảo sao lòng theo đuổi thần tượng Andrew của Nott vĩnh viễn chỉ có tăng chứ không có giảm.

Andrew cúp điện thoại, đau đầu xoa xoa hai bên thái dương.

Con người vô cùng hâm mộ như tôi lập tức mất hết cả liêm sỉ vẫy đuôi phục vụ, rót nước phải sắp chạm tới miệng ly, tôi cầm cốc giơ lên, "Đại ca, em kính anh một ly."

Andrew bơ phờ nhìn cốc nước trước mặt, không chút ngại ngùng cầm lấy.

-"Diễn tuồng gì vậy? Gì mà "kính một ly"? Anh trước giờ không biết là em có dành cho anh một loại tôn trọng như thế đấy."

Tôi nghiêm trang giơ ba ngón tay thề thốt, "Anh thật sự rất giỏi, Andrew. Kẻ hèn mọn này xin dùng cả tấm lòng để bày tỏ sự ngưỡng mộ với anh, không có chút tạp chất nào cả."

Andrew cười nhạt, "Em thật lòng đấy hả?"

-"Sự ngưỡng mộ nguyên thủy và thuần khiết không gì sánh bằng luôn." Tôi nghẹn ngào nắm tay Andrew. "Anh không tin em hả?"

Andrew thảnh thơi nhấp một ngụm nước, "Em xem em có phải người đáng tin không?"

Tôi có chút câm nín nhìn ảnh.

-"...Em tệ thế cơ à?"

-"Còn tùy vào biểu hiện chứ nhỉ? Hâm mộ anh đúng không?" Andrew đưa tay bóp bóp vai. "Đến phục vụ đi, bằng không tiền vé tàu với tiền bữa ăn này anh ghi nợ đó."

Tôi cun cút chạy đến cười ngọt, tay mát-xa điêu luyện hết mức dù tôi chưa từng làm lần nào.

-"Đại ca à, anh xem, thân tình của chúng ta đâu quá tệ đúng không?"

-"Hửm? Em còn ý thức được em là người có cái gọi là "thân tình" à?" Andrew cười cợt nhắm mắt. "Tiếp tục đi nhá, ngừng tay là ghi nợ đấy."

Tôi đổi ý rồi, cha nội này chung quy vẫn khó ưa không thể chịu được.

***

Tàu đến bến lúc 12h đúng.

Không có quá nhiều người đi chuyến này cùng chúng tôi, ít nhất là ở khoang tôi ngồi khá thưa người. Kiểu tàu này không giống với cách bài trí trên tàu tốc hành Hogwarts, nó giống với kiểu tàu ở Muggle hơn. Chính là lối đi ở giữa, hai bên là dãy ghế ngồi.

Andrew chọn một chỗ ở bên phải lối đi. Tôi ngồi đối diện anh ấy, bởi vì khá ít người, nên tôi quyết định sang ngồi một chỗ riêng cho rộng rãi.

Andrew giở tờ nhật báo ra đọc, tôi len lén xem ké ở đối diện.

"TIN TỨC QUAN TRỌNG VỀ SIRIUS BLACK."

Andrew đột nhiên đặt tờ báo xuống, "Phải rồi, ở Hogwarts ra sao rồi? Vụ của Black đó."

Tôi loáng thoáng nhớ lại vài sự kiện.

-"Em nghĩ Nott đã kể hết cho anh rồi chứ?"

-"Anh có nghe về việc Giám Ngục đột nhập vào từ kí túc của Gryffindor, John đã gặp nguy hiểm mà, anh đương nhiên sẽ biết. Nhưng mà, không phải còn có việc Giám Ngục đã bay đến gián đoạn trận thi đấu Quidditch sao? Cứu thế chủ đã ngã suýt chết còn gì."

Tôi suýt chút nữa là quên luôn chuyện này rồi.

-"Nott kể anh nghe nhiều chuyện quá nhỉ..."

-"Không phải mỗi Theo đâu." Andrew tiếp tục nhìn xuống tờ báo. "Anh còn nhiều mối quan hệ lắm. Em biết bà Rosmerta không? Ở quán Ba Cây Chổi. Một người phụ nữ xinh đẹp, hồi anh còn học ở đó quan hệ với bà ấy không tồi đâu. Mà bà ấy là một người bạn khá thân của giáo sư Mcgonagall đó."

Tôi lườm anh ấy, "Quán Ba Cây Chổi ở Hogsmeade á?"

-"...Không phải em năm Ba rồi à? Năm Ba thì đều được đến Hogsmeade chứ?"

Tôi cau có thò tay mở cửa sổ ra, ậm ừ cho qua chuyện, "Có vài lí do, và chúng đều vớ vẩn cả. Không phải để ý đâu, năm sau em sẽ gặp bà ấy ngay thôi."

Andrew cười cười đọc báo tiếp.

Chừng 15 phút sau, nhân viên soát vé đến kiểm tra vé của chúng tôi. Andrew đưa hai vé cho anh ta, sau khi anh nhân viên nọ bấm lên vé tàu mỗi vé một lỗ để làm dấu đã kiểm tra, vị nhân viên kia bèn nhắc chúng tôi một câu:

-"Thật xin lỗi, nhưng hẳn hai vị cũng biết là vì Sirius Black vượt ngục nên Bộ đã cho phép Giám Ngục được tự do đi tuần tra đúng không ạ?"

Andrew nhướn mày, "Có chuyện gì à?"

-"Vâng. Một lát nữa tàu sẽ dừng ở gần Azkaban, và Giám Ngục sẽ lên tàu tuần tra. Bởi vì Bộ trưởng Fudge đã cho phép rồi, chúng tôi cũng không thể làm trái quy định được. Hai vị có phiền không?"

Tôi khẳng định là tôi vô cùng phiền đấy!!!

Andrew xua tay, "Không sao, quy định là quy định, cứ thế đi. À, cảm ơn anh nhé." Anh ấy ném hai chiếc vé đã được soát lên bàn, gác chân đọc báo tiếp.

Tôi có chút hoảng loạn trong lòng, và có lẽ điều này cũng được thể hiện ra ngoài mặt luôn.

Andrew nhướn mày, đẩy một chai nước sang cho tôi, tôi liền hấp tấp uống không ngừng.

-"Em lo à?"

Tôi uống một ngụm nước nữa, "Không có, chỉ là hơi bồn chồn thôi..."

Tôi nghĩ bản thân có hơi chút ám ảnh với Giám Ngục. Hai lần tôi đều suýt chết vì bọn chúng, thế nên nếu được lựa chọn, tôi khẳng định bản thân không ưa thích gì Giám Ngục lắm. Chính là hơi ghê người, loại vật thể chỉ đem đến bất hạnh như thế đó.

Thực ra tôi cũng không đến nỗi sẽ sợ ngất đi hay hoảng hốt gào thét, tôi chỉ là hơi nôn nao khi thấy thôi. Là một loại ám ảnh cưỡng chế, chưa nặng lắm, mà tôi cũng không hy vọng nó nặng hơn.

Andrew gõ gõ lên bàn, hỏi tôi, "Có muốn sang ngồi với anh không?"

Tôi rung rung đùi một cách vội vã, "Có thể không?"

-"Tự nhiên đi." Anh ấy đứng ra ngoài, nhường đường cho tôi đi vào trong. Tôi vô cùng biết ơn loại hành động này của Andrew, anh ấy mà để tôi ngồi ngoài, lát nữa Giám Ngục đến tôi sẽ ói hết bữa sáng lẫn bữa trưa cho xem. Đảm bảo luôn.

Andrew thở hắt một cái, "Em có thể nhắm mắt lại nếu sợ. Không sao đâu, nếu em không làm gì thì bọn chúng cũng sẽ không động đến em."

Tôi kéo áo mũ đội lên đầu, ừ ừ qua loa, "Hy vọng thế."

Andrew chỉ vào một mẩu tin trên tờ báo.

-"Vụ kiện con Bằng Mã sẽ vào tháng 4. Em có định đến tham dự không?"

-"Em được phép đến à?"

-"Em thì không thể, nhưng anh thì chắc được..." Andrew đảo mắt nghĩ ngợi. "Hẳn là bà nội sẽ bắt anh đi thay thôi, em cũng có thể đi cùng, cũng là một loại trải nghiệm tốt cho em. Phương thức rõ ràng nhất để chiến thắng là quyền lực, địa vị...và tiền."

Tôi cảm thấy câu nói này của Andrew rất đúng. Đại khái thì cái phiên tòa này chính là thực tế đó, rằng phần thắng chắc chắn thuộc về ngài Malfoy.

Tôi hầm hừ trong lòng, "Tự bản thân em cũng hiểu rõ chuyện này rồi." Tôi tháo giày, co chân lên ghế, mệt mỏi nhìn ra cửa sổ. "Merlin, đến Azkaban nhanh một chút..."

-"Bình tĩnh đi. Em ngủ một giấc mới đến, chỗ này còn xa Azkaban lắm. Hửm?" Andrew đột nhiên cười lạnh một tiếng. "Ồ, gặp người quen rồi. Em thấy trước mặt không?"

Tôi ló mắt từ mũ áo ra.

-"...Đó là..."

-"Ngài Bộ trưởng và thằng cháu trai quý hóa của ông ấy." Andrew cười nhạt. "Cornelius và Walter Fudge. Trịnh trọng ghê, đúng lúc anh đang muốn đến Bộ một chuyến. Giờ thì đỡ tiền xe rồi."

Tôi vô cùng sợ hãi liếc lên: Đại thiếu gia Williams đồng thời là trưởng khoa một trong những bệnh viện lớn ở London tiếc tiền. Loại chuyện này có chết cũng khiến tôi rùng mình mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com