ZingTruyen.Com

Dong Nhan Harry Potter Cach De Truong Thanh

Bức thư của Malfoy với giáo sư Lupin đến vào 2 ngày trước khi kết thúc kì nghỉ đông. Trước đó một ngày tôi viết một bức thư cấp tốc gửi cho giáo sư Snape, hỏi thầy có thể cho phép tôi vào nhà không. Kì thực kì nghỉ đông quá chán, tôi cầu khát sự cứu rỗi từ cái phòng thí nghiệm của thầy chết đi được.

Mặc dù lúc gửi thư thì không đem theo hy vọng lắm, nhưng kết quả lại mỹ mãn không ngờ. Tôi cứ vậy mà thành công lấy được sự đồng thuận của giáo sư, nhưng mặt khác, lại có một lời nhắc nhở vô cùng được nhấn mạnh.

"Tuyệt đối không được đến Spinner's End lần nào nữa. Ta nghiêm cấm trò mó chân vào đấy."

Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ đến Spinner's End, nhưng một khi giáo sư đã nhồi cái ý tưởng này vào đầu tôi, chẳng lẽ lại trách tôi quá khó kiềm chế bản thân?

Buổi sáng hôm sau, lúc tôi còn đang mơ màng từ trong chăn đã nghe được tiếng điện thoại của Andrew, rất phiền não vớ lấy điện thoại để trên bàn, sau đó tắt đi. Tâm trạng tôi rất tùy hứng, nếu tính tình tôi không tốt thì sẽ mặc kệ không nghe như vậy.

Bữa sáng Giáng Sinh còn không có đủ thành viên. Mẹ và bà ngoại nhất quyết không chịu nhìn mặt nhau, bởi vì không thể chịu đựng ngồi nghe ông ngoại cùng bố đàm thoại, tôi với Dudley dắt nhau ra một quán ăn địa phương ở gần nhà.

Đã rất lâu rồi tôi với Dudley mới đi cùng nhau. Ý tôi là, chỉ riêng hai người. Mà cũng có thể đây là lần đầu tiên quan hệ chúng tôi lại có sự tâm ý tương thông thế này.

Quán ăn nhỏ tên là "Morning", tường sơn màu vàng, đèn hơi nắng, trông không khí vô cùng ấm áp. Chúng tôi chọn một bàn ở góc khuất, sau khi gọi đồ thì lập tức không để ý đến người kia nữa. Tôi đem theo một quyển sách nhỏ lấy từ nhà giáo sư Snape, chuyên chú ngồi đọc, để mặc Dudley tự tung tự tác ở phía đối diện với hũ đường đã vơi hơn phân nửa.

Chừng nửa tiếng sau, phục vụ đem đồ ăn ra, chúng tôi vẫn im lặng dùng bữa.

Tôi có chút khó chịu đưa một miếng thịt muối lên miệng.

Cái kiểu không khí thế này, rất khó nuốt trôi.

-"Này."

Tôi giật mình, hơi nhướn mày nhìn lên.

-"...Gọi ai vậy?"

-"Mày đó em, nhìn đâu đó." Dudley dứt khoát vớ lấy miếng thịt trên đĩa của tôi.

Tôi có chút khó khăn mỉm cười.

-"Chúng ta có thân nhau đến vậy à?"

-"Nhưng có mỗi tao với mày ngồi đây thì tao có thể gọi ai được?" Dudley cực kì hung hăng trợn mắt với tôi. Thời điểm đó tôi suýt nữa lao lên đấm anh ta một cái, anh ta cho rằng cứ trừng mắt với tôi thì tôi sẽ run sợ thật sao?

Tôi kìm nén cắt dao xuống miếng trứng trên đĩa, "Chuyện gì để cho lời vàng ý ngọc của đại thiếu gia đây nhớ đến tôi vậy ạ?"

Dudley nốc hết cốc sữa, gọi thêm một cốc nữa, cho thêm một đống đường, cực kì nghiêm túc nhìn tôi.

-"Mày thử nói xem, mày tính giải quyết chuyện của mẹ với bà thế nào?"

Tôi khó hiểu nhún vai, "Đâu phải lỗi của em. Ăn nhanh đi, càng nói càng khó chịu. Dù cho có phải việc của em hay không thì cũng không đến lượt anh xen vào. Bình thường chẳng được tích sự gì, đến khi có chuyện thì làm như giỏi giang lắm."

Dudley đập dao nĩa xuống bàn, hung tợn nhìn tôi.

-"Tại sao mày không bao giờ nói chuyện tử tế với tao được vậy?"

-"Nhìn bản thân anh đã, Dudley. Xưng hô với em gái mình còn gọi là "mày - tao", lúc tôi còn lịch sự thì biết điều một chút."

Tôi đại khái cũng có thể hiểu vì sao bản thân lại ghét bỏ Dudley đến vậy rồi.

Từ nhỏ là anh ta bắt nạt Harry, là anh ta cướp hết sự chú ý của ba mẹ, là anh ta không coi tôi là một người em gái. Tôi căn bản chưa từng đặt anh ta vào mắt, dù cho chúng tôi có cố gắng bao nhiêu để hòa thuận, tôi vẫn không thể buông bỏ hiềm khích giữa hai bên. Tôi không nghĩ tôi là kiểu người nhỏ nhen so đo đến thế, chỉ là có những người mà dù bạn vĩnh viễn nỗ lực đến đâu, căn bản cũng không thể thân thiết được.

So với sự gượng gạo chịu đựng một kẻ không thể ưa, tôi lựa chọn đối diện với sự thật.

Tôi ghét Dudley, và bởi vì ghét anh ta, tôi cũng không muốn trở thành một Orange Dursley nữa. Một khi tôi còn mang cái họ Dursley này, chẳng khác nào tôi vẫn còn một mối quan hệ mập mờ đối với người anh trai hờ này.

***

Sau bữa sáng, chúng tôi trở về nhà.

Tôi bỏ lên phòng để sắp xếp hành lí, Andrew bảo rằng sáng hôm sau sẽ đến đón tôi ở ga tàu. Tôi đã báo trước với bố Vernon, có lẽ ông sẽ không ngại đưa tôi đi một chuyến.

Buổi tối, cuối cùng chúng tôi cũng có được một bữa ăn với nhau. Nhưng tôi biết mục đích chính, là vì cô Lily.

Ngày cô Lily mất là 31/10, nhưng bởi vì tôi và Dudley vẫn còn có lịch học trong thời gian này, chúng tôi buộc phải dời ngày tổ chức xuống đến tận Giáng Sinh.

Tôi bước xuống tầng, ngồi vào ghế. Bàn ăn có gà tây và dăm bông, fish and chips, bánh thận, salad rau, xúc xích nữa. Đại đa phần đều là những món ngon, nhưng tôi căn bản nuốt không trôi. Mẹ không chút biểu cảm nuốt từng miếng đồ ăn vào miệng, đối diện với bà ngoại luôn thút thít "Lily của mẹ, Lily...". Nếu tôi là mẹ, tôi thậm chí sẽ không ngồi vào bàn ăn.

Cuối cùng, mẹ rời đi sau hai miếng salad.

Người duy nhất có thể ăn được trong tình huống này là Dudley, dẫu cho cái cách anh ta ăn nhồm nhoàm trông rất ngon miệng, căn bản vẫn không có ai nuốt nổi. Tôi đánh giá sự bất lịch sự lẫn bẩn thỉu của anh ta. Có thể mọi người thấy ổn, nhưng tôi ghét Dudley, đối với một người mà bạn ghét, dù cho họ có làm hay nói một cái gì rất bình thường, bạn vẫn sẽ thấy khó chịu.

Tôi lập tức buông dao nĩa, rời đi. Tôi còn chưa sắp xong hành lí, có lẽ nên nhanh một chút, còn có, gọi Andrew bảo đón tôi càng sớm càng tốt. Tôi chỉ muốn rời khỏi cái nhà này nhanh thôi.

Một bà già chỉ thương nhớ cô con gái út của mình, một lão già ghẻ lạnh con rể, một ả phụ nữ không biết cách đối nhân xử thế, một gã đàn ông béo múp cùng thằng con như lợn của ông ta. Phép toán hoàn hảo, thế giới thật đúng khi giành cho James Chadwick một giải Nobel vì ông đã khám phá ra neutron chứ không phải cái loại quan hệ xã hội này.

Tôi bất chợt nghe tiếng động từ trong phòng vọng ra.

Cánh cửa phòng tôi hơi hé mở, mặc dù tôi nhớ mình đã đóng nó trước khi xuống dùng bữa. Tôi từ ngoài nhìn vào, bất chợt cảm thấy bản thân rất muốn cười lạnh một cái.

-"Mẹ."

Mẹ từ từ quay lại, trên tay cầm theo một lá thư, "Orange, lá thư này..."

Tôi sầm mặt, "Mẹ đọc thư của con? Từ lúc nào mà chúng ta có của nhau cái quyền hạn riêng tư này thế mẹ yêu?"

-"Tại sao con lại quen Remus Lupin?" Mẹ không trả lời tôi, bà hoàn toàn lái sang chuyện khác. "Con không được phép làm quen với Lupin! Con không được phép!!"

Tôi ngoảnh mặt đi, "Mẹ không có quyền kiểm soát các mối quan hệ xã hội của con. Đưa lá thư đây..." Tôi hất mặt. "Và biến đi."

-"Orange! Ai dạy con cái kiểu ăn nói đó?!" Mẹ dằn mạnh bức thư xuống bàn, trợn mắt với tôi. "CON KHÔNG ĐƯỢC PHÉP, ORANGE! REMUS LUPIN LÀ MỘT TÊN KHỐN! CON KHÔNG ĐƯỢC LÀM QUEN VỚI HẮN!!"

-"Mẹ, làm ơn! Chí ít là trong lúc con còn giữ được bình tĩnh, để bức thư xuống và biến đi!" Tôi gằn giọng cố giật bức thư từ tay mẹ. "Đó là giáo sư của con, tại sao con không được phép làm quen?! Làm ơn thôi đi, con không muốn phải ghét mẹ đâu!"

Mẹ ngoan cố giật bức thư từ tôi, "HẮN TA KHÔNG ĐÁNG!!"

Tôi quát lên, "ĐÓ KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN MẸ, PETUNIA!! TRẢ BỨC THƯ ĐÂY!! TẠI SAO MẸ CỨ PHẢI NHƯ VẬY CHỨ?!!"

Mẹ hoàn toàn không để tôi vào mắt, cũng không lắng nghe tôi.

-"TẠI SAO PHẢI LÀ REMUS LUPIN?! TẠI SAO CỨ PHẢI LÀ NHỮNG AI CÓ LIÊN QUAN TỚI LILY?! TẠI SAO CHỨ?!"

-"ĐÓ LÀ GIÁO SƯ CỦA CON, ĐỪNG VÔ LÍ NỮA! MẸ ĐANG TỎ RA RẤT TRẺ CON ĐẤY!!!"

-"TAO KHÔNG QUAN TÂM!! CHỈ CẦN LIÊN QUAN ĐẾN LILY, TAO ĐỀU KHÔNG QUAN TÂM!!"

-"ĐÂY LÀ QUYỀN RIÊNG TƯ, ĐỒ CHẾT TIỆT! BÀ ĐANG XÂM PHẠM QUYỀN RIÊNG TƯ CỦA TÔI!!"

-"TAO LÀ MẸ MÀY ĐÓ, ORANGE!! MÀY ĐANG MANG CÁI HỌ DURSLEY, TAO LÀ MẸ MÀY!! VIOLET CHẾT RỒI, MÀY CHO RẰNG CÒN AI NGOÀI TAO SẼ CHẤP NHẬN MÀY À?!"

Tôi vô cùng kích động trợn mắt. Không phải là vì Violet, không phải chuyện đó....

-"TÔI KHÔNG PHẢI LÀ DURSLEY, BÀ GIÀ XẤU XÍ!"

"Chát."

Tôi mơ hồ cảm thấy má trái ẩn ẩn đau, cứ thế lan ra toàn khuôn mặt. Bức thư trên tay nghe toạc một tiếng, từng mảnh vụn trắng xóa rơi lả tả, khung cảnh gì thế này.

Mẹ Petunia, là người luôn mỉm cười với tôi. Bà ấy hung dữ, nhưng có một nụ cười rất dịu dàng. Tuổi thơ của tôi khắc ghi nhiều nhất chính là sự dịu dàng khi bà chăm sóc tôi.

Người trước mặt tôi, hoàn toàn không mang dáng vẻ đó.

-"VIOLET ĐÃ GỬI MÀY CHO TAO, TAO PHẢI HOÀN THÀNH VIỆC MÀ CHỊ ẤY ĐÃ GIAO!! NẾU KHÔNG PHẢI VÌ VIOLET, TAO ĐÃ NÉM MÀY RA BÃI RÁC RỒI! NHƯ CÁI CÁCH TAO ĐÃ LÀM VỚI THẰNG HARRY NGÀY TRƯỚC!! LŨ CHÚNG MÀY ĐỀU LÀ MỘT LŨ ĂN HẠI, ĐỀU LÀ MỘT LŨ VÔ TÍCH SỰ!!"

-"ĐẶC BIỆT LÀ MÀY, ORANGE! MÀY TẠI SAO LẠI KHÔNG MANG THEO DÁNG VẺ CỦA VIOLET, MÀY KHÔNG CÓ SỰ MẠNH MẼ CỦA CHỊ ẤY! MÀY CHỈ GIỐNG LILY, MÀY CHỈ CÓ CÁI KIỂU BỐ LÁO BỐ TOÉT GIỐNG NHƯ LILY NGÀY TRƯỚC! NÓ LÀ EM GÁI TAO, TẠI SAO NÓ DÁM NHÌN TAO CÁI KIỂU ĐÓ!!"

-"TRONG BAO NHIÊU NGƯỜI CÓ THỂ, MÀY QUEN VỚI REMUS LUPIN, VỚI SEVERUS SNAPE, ĐỀU LÀ LŨ KHỐN BẠN BÈ CỦA LILY! TAO PHẢI SỐNG THẾ NÀO NỮA?! CẢ TUỔI THƠ ĐỀU LÀ LILY EVANS, ĐẾN GIỜ LÀ MÀY!! ĐỀU LÀ TẠI MÀY MÀ TAO MỚI PHẢI SỐNG KHỔ CỰC NHƯ THẾ!!"

Mẹ nức nở ngồi bệt xuống, nhẹ nhàng nói một câu.

-"Mày, từ nhỏ đến lớn, tại sao không lúc nào hiểu chuyện được vậy?"

Tôi nghe thấy một tiếng vỡ vụn trong tâm trí, nghe như lí trí cuối cùng đã không còn.

-"Tôi còn phải hiểu chuyện đến mức nào nữa chứ..."

Tôi xách vali, vớ lấy những gì có thể một cách nhanh nhất, bỏ chạy xuống tầng. Ba vội vàng xông đến kéo lại lúc tôi đang mở cánh cửa ra, níu kéo mạnh mẽ. Bà ngoại ôm tay tôi, khóc lóc nói rằng:

-"Lily, đừng bỏ mẹ, đừng không hiểu chuyện như thế...Mẹ xin con..."

Tôi lạnh nhạt nói, "Tôi không phải Lily Evans, bà già."

-"Orange, đừng kích động, Petunia chỉ là---"

Tôi dứt khoát trừng mắt.

-"Đừng có làm như chúng ta quen biết nhau, Dursley."

Tôi đẩy cửa, xông ra ngoài, cứ thế đi dưới thời tiết âm độ chỉ với cái áo chùng đồng phục. Bất chợt bên vai áo ướt đẫm, tôi cười lạnh một cái, đau đớn nhìn lên.

Mưa rồi, mà mưa cũng thật đúng lúc.

Tôi bất chợt nhớ đến một câu chuyện từ rất lâu.

Hồi còn nhỏ có một lần nhà trường tổ chức đi tham quan sở thú, có thể cho phụ huynh đi cùng. Thời đó tôi với Dudley học khác lớp nhau. Anh ta học lớp A, tôi lớp D, lúc nộp phiếu đăng kí cô giáo hỏi: "Thế hai anh em bố mẹ đi cùng đứa nào?"

Tôi nghĩ một lát, sau đó bảo, "Em không chắc. Có thể mẹ sẽ đi với em, còn ba sẽ đi cùng Dudley."

Cô giáo hỏi vì sao tôi nghĩ thế, tôi không nhớ mình đã nói những gì, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ toàn bộ đều là lời nói dối đầy sơ hở mà tôi bịa đặt lên.

Sau chót, bố mẹ đều đi cùng Dudley.

Hôm đó chúng tôi đi tham quan, có một thời điểm nọ hướng dẫn viên ở sở thú giới thiệu về chim Khổng Tước. Loài chim này đặc biệt nổi bật nhờ cái đuôi xinh đẹp của chúng. Hướng dẫn viên đứng cạnh con chim lớn màu sắc, mỉm cười nói:

-"Nếu một gia đình cùng nhìn thấy Khổng Tước xoè đuôi, thì đó sẽ là một gia đình hạnh phúc vĩnh viễn."

Harry vốn không được đi, tôi một mình đứng trong hàng lớp D, nhìn mấy đứa bạn cùng lớp có bố mẹ bên cạnh. Tôi đứng chống tay lên hàng rào, ngẩn ngơ nhìn Dudley cùng ba mẹ đứng đối diện, mặc nhiên thấy bản thân tự dưng rất tội nghiệp.

Bọn họ đều không ai sẵn lòng cùng tôi ngắm Khổng Tước xoè đuôi, gián tiếp nói với một đứa nhỏ mới 8 tuổi như tôi rằng tôi vốn chẳng phải máu mủ gì của họ. Họ cưu mang tôi vì họ mang ơn với mẹ ruột tôi, cho đến sau cùng, tôi là người duy nhất đơn phương nghĩ rằng "chúng tôi là một gia đình".

Ảo mộng huyễn hoặc 13 năm đằng đẵng, tôi đến giờ mới có thể tỉnh ngộ. Vĩnh viễn ngu ngơ hay vĩnh viễn hoài niệm, kết cục nhận lại chỉ là sự dối trá.

Mà tôi, nhiều năm như vậy, chính là nhấn chìm bản thân trong sự dối trá đó.

Trời mưa rất to, tôi co người ngồi trên chiếc sopha cũ mèm ở nhà của giáo sư Snape, không biết rốt cục là mình đang khóc hay do nước mưa từ tóc nhỏ xuống mặt.

Bản thân không thể kiềm chế nghĩ đến việc tự tử. Tôi sợ càng ngồi yên một chỗ sẽ lại càng nghĩ quẩn, đắn đo rất lâu, tôi lấy máy gọi cho Andrew. Mỗi cuộc gọi đều kéo rất dài, rất lâu, tôi cực kì quẫn bách gọi đi gọi lại rất nhiều lần, hoàn toàn không có chút hy vọng gì, chỉ thật lòng mong bên kia có sự đáp trả lại, dù là ai cũng được.

Thời điểm điện thoại trong tay nóng lên, màn hình tự tắt đen đi, tôi chưa lúc nào cảm thấy mình lại cô độc đến vậy.

Tôi đột nhiên nhớ đến một bài hát trong một lúc vô tình lại nghe được. Ca sĩ hát, cũng là người sáng tác, một thiếu niên 17, căn bản còn chưa trưởng thành, nhưng lại viết nên được những ca từ giống như vậy, khiến tôi vào lần đầu nghe vô cùng đau xót.

Tôi bất chợt bật cười, cảm thấy chưa lúc nào đồng cảm với anh như lúc này.

Thời điểm tôi của tuổi thứ 10 nghe được bài hát, chất giọng bạc hà, len lỏi vào trong lòng, nhỏ nhẹ dịu êm, vĩnh viễn khiến tôi khắc ghi vào tâm can.

"Trên đời này trừ tôi ra, chỉ còn lại ngàn vạn người như bạn. Trốn chạy khỏi những chuyện khiến cho bạn dao động và muộn phiền."

"Trên thế giới không tồn tại sự đồng cảm chân thật."

Tôi cúi đầu, bật khóc.

Mình thật đáng thương.

***

Lời tác giả:

Bài hát trích ở trên là một bài tiếng Trung, thật ra không phải bài hát xuất hiện ở thời điểm những năm 19xx, là một bài chắc phải năm 2017 mới có, chỉ là rất thích người hát bài này, thích nhóm nhạc của người này, cũng rất thích bài này, không nhịn được mà cho vào truyện. Mình đoán sẽ có nhiều người đoán ra bài hát này của ai cũng như là ai hát, rất mong chờ sự phỏng đoán của mọi người nha.

Cảm ơn đã ủng hộ truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com