ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

112.

_Cam_142

Sáng hôm Giáng Sinh, ngày 24, tôi dậy từ 5 giờ chuẩn bị hành lí, dùng một bùa Dọn Dẹp đơn giản hốt hết toàn bộ rác rưởi trong phòng đi, sau đó từ từ đi xuống Sảnh dùng bữa.

Tôi cố gắng chọn giờ đi thật sớm để không đụng mặt Nott, cũng không cần phải đụng mặt với bất kì ai khác như Hermione. Tối qua tôi có dặn Harry trước, có thể cậu ấy sẽ ra tiễn tôi ở ga. Tôi không có nhu cầu mong muốn nhiều người đi đưa tiễn mình như thế, dù sao tôi cũng không phải là đi hẳn, mà trọng điểm là tôi không thích gặp ai.

Đến cả Harry thực ra cũng không muốn gặp, chỉ là tối qua cậu ấy trực tiếp tìm tôi hỏi về giờ giấc ngày hôm nay đi lại thế nào, tôi đành dằn lòng nói.

Bởi thế, thời điểm tôi bước chân lên tàu tốc hành Hogwarts, tôi hoàn toàn không có ý định quay trở ra lần nữa. Kiếm được một khoang trống xong, tôi quẳng toàn bộ hành lí lên giá, mơ màng ngã người ra ghế ngủ một giấc.

Tôi rời đi một mình, đại khái cũng cảm thấy cô đơn, nhưng khiến tôi nhẹ nhõm hơn.

Sau đó, thời điểm tôi thức giấc đã về đến ga London. Một bé nữ sinh năm Hai tốt bụng cùng khoang đánh thức tôi, chúng tôi đối nhau nói cảm ơn một chút, sau đó lập tức rời đi.

Cô Marge đón tôi ở gần sân ga số 3, tôi lên xe trở về nhà cô nghỉ ngơi một ngày. Trong khoảng thời gian buổi tối rảnh rang, tôi nhận được 3 lá thư hết thảy.

Hermione gửi một hộp quà đầy ắp sách giáo khoa các loại, sau đó còn kèm một lá thư. Tôi đọc qua lá thư, đa phần là càm ràm rất nhiều, bảo tôi tại sao đi lại cứ thế mà đi, còn chẳng buồn báo cho cô ấy biết một câu. Tôi thực ra không quá để tâm việc này. Hermione hiển nhiên sẽ buồn, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi dùng một loại cảm xúc vui vẻ miễn cưỡng tiếp đãi cô ấy lúc sáng, cô ấy sẽ còn buồn hơn.

Vốn đã nói rồi, tôi không phải người có tính cách tốt đẹp.

Ron với Ginny gửi chung một hộp quà. Một cái áo len Weasley màu xám ngoét, thời điểm tôi cầm cái áo từ hộp quà lên, bản thân lập tức thề thốt với lương tâm sẽ không bao giờ đụng vào nó lần thứ hai.

Ginny tâm lý hơn, cô bé gửi cho tôi một cái vòng bình an. Thiết kế đặc biệt đơn giản, có lẽ cô bé nhờ ai đó mua ở làng Hogsmeade. Tôi từng nhìn thấy chiếc vòng này trong một danh ngạch bán hàng, giá thành cũng rất rẻ thôi, nhưng kì thực trông khá vừa mắt, tôi không quá bài trừ điều này.

Cuối cùng thì...Harry, hiển nhiên là có. Cậu ấy đại khái chúc mừng Giáng Sinh, mong tôi có thời gian hạnh phúc bên gia đình, cuối thư còn chốt một câu:

"Tặng cậu cái khăn choàng. Cái không cần nhớ thì lại nhớ, mà cái cần nhớ thì toàn quên như cậu, biết ngay là lại quên khăn ở kí túc. Mùa đông lạnh lắm đó, nhớ dùng thường xuyên."

Tôi lập tức cảm thấy da mặt mình dù dày thế nào cũng không thể không phản ứng lại.

Vùng vẫy rất nhiều năm, bây giờ khi nhận ra bản thân thật sự thích Harry như cậu ấy thích tôi, tôi vẫn cực kì bối rối. Cậu ấy trước giờ luôn ấm áp nhẹ nhàng, mọi hành động đều vô tình khiến tôi khắc thật sâu vào trong, chỉ là tôi chưa từng đem những chuyện đó coi trọng hay ghi nhớ. Cậu ấy lo lắng cho tôi không phải tất yếu, được cậu ấy thích và được thích cậu ấy, tôi bất chợt cảm thấy bản thân là người may mắn nhất thế gian.

Khoảng 11 giờ đêm, cô Marge đi tụ tập với bạn bè đón Giáng Sinh, kéo tôi theo.

Tôi từ chối bước vào quán bar, lấy cớ mình chưa đủ tuổi, nhất quyết không vào, cuối cùng vẫn bị đẩy vô chuốc mấy ly. Lúc nhân viên quán nghi ngờ nhìn tôi, cô Marge phẩy tay bảo tôi bị bẩm sinh suy dinh dưỡng, 18 mà trông y như 13. Bởi vì cô là khách quen, lại còn có thẻ VIP, tôi miễn cưỡng thông qua được mắt bảo an.

Tửu lượng của tôi không tệ lắm. Hồi tôi còn bé từng thách uống bia với bố một lần, chung quy cho có thì trình độ của tôi cũng có thể dừng ở mấy cốc bia.

Sau khi mấy cô bạn của cô Marge bắt đầu ngà ngà say, bọn họ liền chuyển sự chú ý từ việc đi chửi thầm mấy cô gái trong quán bar sang việc tán trai.

Cảm thấy hơi mất mặt, tôi len lén trốn ra ngoài, cứ thế vô định thả mình đi trên phố.

Tôi có mang đũa phép theo, trong người cũng có ít tiền, nếu quên đường cũng có thể đi xe bus phù thủy về Hẻm Xéo. Mà từ Hẻm Xéo rồi về nhà cô Marge chỉ cách có hơn 200m, đại khái là không đi lạc được.

Đêm Giáng Sinh ở London đặc biệt tĩnh lặng hơn rất nhiều. Tôi kéo khăn quàng Harry tặng lên cao hơn, thả bộ đi đến gần Trung Tâm thành phố, mua một vé đi London Eyes, sau đó một mình đi lên.

Dù sao cũng là Giáng Sinh, tôi buông thả một chút cũng đâu có làm sao?

Cùng buồng quay với tôi có một gia đình nọ 4 người. Người bố trông khá trẻ trung, nắm tay vợ mình cùng thưởng thức cảnh đẹp càng lúc càng lên cao. Có một đứa nhỏ chạy chạy xung quanh chơi, vô tình va vào tôi, chị gái nó lập tức kéo lại:

-"Xin lỗi chị ấy đi!"

Thằng nhỏ kia bấu lấy tay chị nó, nũng nịu lắc đầu, "Không xin lỗi đâu..."

Cô chị gái toan trừng mắt mắng nó một trận, nhưng sau đó lại cực kì trấn tĩnh hít một hơi, quay sang nói xin lỗi tôi.

Tôi kìm nén cảm giác chua xót ộc lên mắt, xua xua tay, "Không sao, không cần để tâm."

Tháp Chuông gần đó đổ một tiếng, đúng 0h.

Tôi lặng lẽ nhìn buồng quay lên đến đỉnh cao nhất, vô định nhìn lên bầu trời, cảm thấy đêm Giáng Sinh năm nay là năm tẻ nhạt nhất.

Tôi rất nhớ Harry, rất nhớ những năm trước chúng tôi cùng đón Giáng Sinh với nhau. Hiện tại mới chỉ là một năm không cùng cậu ấy trải qua một mùa lễ, chưa đến một ngày không được gặp cậu ấy, tôi ngỡ ngàng nhận ra cậu ấy không chỉ là người quan trọng nhất với tôi, cậu ấy từ khi nào đã chiếm vị trí quan trọng như thế đối với tôi rồi.

Tôi nhớ mấy năm trước có một thời gian chúng tôi cũng lên London, gần 11 giờ đêm, tôi cùng Harry trốn ra ngoài mua vé đi một vòng London Eyes.

Cậu ấy, cũng vào thời điểm tuyết rơi trắng xóa thế này, ngồi đối diện với tôi, nhạt nhòa nói:

-"Con mắt London, còn gọi là vòng quay Thiên Hi, một vòng là 30 phút, bây giờ đáp xuống đất sẽ là đúng 12 giờ đêm. Nghe nói, những lời nói ra vào thời khắc giao nhau giữa ngày 24 và 25 sẽ được gửi đến Chúa. Tớ không tin vào Chúa, nhưng tớ tin chỉ cần tớ nói ra lời này, cậu sẽ thay Chúa thực hiện nó."

Tôi của năm đó là một đứa nhóc con, chỉ có thể mơ màng hỏi lại, "Là gì?"

Harry đứng lên, tiến đến gần tôi, trong một làn tuyết rất trắng vẫn rả rích rơi bên ngoài. Tôi nhìn lên cậu ấy, thấy đôi mắt cậu sáng bừng lên giữa màu trắng mênh mang, rung động đến mức khiến tôi trong một khắc còn ái ngại cúi đầu.

-"Vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"

Sẵn có hơi chút men say trong người, tâm tình lúc này đột ngột chấn động mạnh, không kiềm được nén một tiếng khịt mũi.

Tôi của hiện tại, bây giờ thực sự đã bật khóc.

Cậu ấy nhiều năm như vậy vẫn luôn chờ tôi, ở một chỗ, ở một vị trí duy nhất giành cho cậu. Harry chưa từng rời đi, cậu ấy hàng ngày vẫn lặng lẽ bước từng bước thật chậm. Mỗi ngày một bước, dần dần tiến đến gần tôi. Khi chúng tôi chỉ còn cách nhau 1 bước, cậu ấy bất chợt dừng lại, và vĩnh viễn đứng ở đó.

Tất cả bây giờ, chỉ là nếu tôi dũng cảm tiến thêm một bước nữa, nắm tay cậu ấy, rồi gật đầu.

Thời điểm tôi ngu ngơ ngốc nghếch nhất, cậu ấy vẫn luôn ở đó, kiên nhẫn chờ tôi trưởng thành. Nếu cậu ấy đã vì tôi mà dành 13 năm của mình làm 999 việc lớn nhỏ khác nhau, tôi của năm thứ 13 này sẽ vì cậu mà làm nốt một công việc còn lại.

-"Được, vĩnh viễn ở bên nhau. Bên cậu, an yên sống một đời, sống thật tốt."

...Thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com