ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

110.

_Cam_142

Tôi hoàn toàn không biết đến việc giáo sư Snape thay giáo sư Lupin dạy một tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám đó. Kì thực là đến ngày tôi trở lại lớp học, giáo sư Lupin cũng đã quay trở lại. Theo lời Hermione nói, giáo sư nghỉ một tiết là do bị bệnh nặng, nhìn vào cơ thể xanh xao gầy gò của giáo sư cũng có thể đoán được.

Tôi thở hắt một cái, trải qua một tiết học về Hinkypunk xong, Hermione lập tức kéo tay tôi đi học Muggle.

Tôi cảm thấy bản thân sắp thực sự chết đến nơi rồi.

May mắn thay lúc tôi đang giằng co với Hermione ở cửa lớp, giáo sư Lupin đi ra bắt gặp 2 người bọn tôi, lập tức vươn ra một bàn tay vàng cứu giúp.

-"Hai trò không đi học lớp kế tiếp sao? Hermione? Orange?"

Tôi giật nốt bàn tay còn lại của mình khỏi tay Hermione.

Hermione lừ mắt nhìn tôi, cười cười bảo, "Bọn con đang chuẩn bị đi, nhưng mà Orange không vui. Cậu ấy đại khái lên cơn lười biếng, không muốn đi học lớp tiếp."

Giáo sư Lupin tròn mắt hỏi, "Tiết tiếp theo của hai trò là gì?"

Hermione nói ra một cái tên, chỉ để đổi lại là cái nhìn khó hiểu của giáo sư.

-"Không phải Muggle học đã qua từ tiết trước rồi à?"

Hermione gãi gãi đầu khó xử, "Cái này...Thật xin lỗi, không thể nói được, nhưng mà bọn em thật sự đang chuẩn bị đi học Muggle."

Tôi đứng một bên xem tình cảnh càng ngày càng căng thẳng, thực sự không thấy mình có chút xíu nào mong muốn giúp đỡ Hermione.

Giáo sư Lupin gật gù tỏ vẻ đã hiểu trong chốc lát, rồi cũng không hỏi thêm. Chính là vậy nên tôi mới thích thầy, tính cách ôn hòa hiền dịu, rất hiếm người có. Giáo sư đảo mắt xung quanh, hỏi tôi Harry đâu. Tôi nghĩ một lúc mới ra, "Chắc đi tập Quidditch rồi."

-"Trò Harry không phải vừa từ bệnh xá ra sao? Vội vàng đi tập Quidditch trong lúc thân thể chưa bình phục là rất liều lĩnh." Giáo sư Lupin lắc lắc đầu. "Trò có thể gọi Harry đến văn phòng của tôi được không? Khoảng nửa tiếng nữa nhé? Tôi có chuyện cần nói với trò ấy."

Tôi ồ một tiếng, lập tức nắm lấy cơ hội để thoát khỏi tiết học.

-"Được thôi ạ."

Hermione hiển nhiên không thể bảo tôi trái lệnh giáo sư, thế nên tôi may mắn thoát được một tiết.

Thật có lỗi, tôi chính là muốn trốn học đấy.

Sau khi truyền lại thông tin cho Harry đang thực sự tập luyện Quidditch với cây Cleansweep cũ mèm, tôi bắt gặp Hannah Abbott đang đi cùng bạn của cô nàng. Thoạt tiên là tôi kéo áo mũ chùng, chỉ muốn im lặng đi qua, tỏ ra người dưng mà không quen nhau. Nhưng cuối cùng cô nàng không biết sao mà vẫn tóm được tôi, thậm chí còn không chút ngắc ngứ.

-"Dursley! Cậu đi đâu vậy?!"

Tôi xua xua tay, "Tránh tránh, cậu đang đi với bạn mình mà? Quay trở lại với họ đi."

Hannah lắc lắc đầu, cười bảo, "Bạn mình cũng rất mong được gặp cậu, không sao đâu."

Tôi rên rỉ: Nhưng tôi thì chẳng bao giờ muốn gặp cậu hay thậm chí là bạn cậu cả.

Bọn họ lôi tôi tới gian bếp uống trà.

Tôi lặng lẽ ngồi một bên cầm tách trà, đảo mắt xung quanh. Nữ sinh Hufflpuff trước giờ tôi không có giao lưu nhiều, mức độ quan hệ của tôi rộng nhất là trong Gryffindor, tiếp tới là Slytherin. Ravenclaw miễn cưỡng có cô bạn Cho Chang đã từng nói chuyện qua, nhưng Hufflepuff, ngoại trừ Abbott tôi chưa từng xã giao với ai cả. Mà đấy là nói quan hệ giữa tôi với Abbott cũng không tốt đẹp lắm.

Hannah Abbott mỉm cười giới thiệu.

-"Dursley, đây là bạn mình, cũng là trưởng phòng của mình luôn." Abbott nháy mắt cười tinh nghịch, chỉ tay nói. "Susan."

Susan híp mắt cười, "Đầy đủ là Susan Bones. Cứ gọi mình là Susan thôi."

Tôi gật đầu, "Hân hạnh." Thoáng nghĩ một lát, tôi nói thêm. "Hình như chúng ta từng gặp nhau, mình đối với cậu có chút quen mắt."

Susan nghiêng đầu cười, "Mình cũng có biết cậu. Một trong những cặp đôi được yêu thích nhất của Hogwarts."

Biết là cô ấy chỉ nói đùa, nhưng sẵn đang muốn tìm cách trốn khỏi cuộc nói chuyện vô cớ này, tôi làm ra một bộ dáng nghiêm túc, tỏ vẻ không vui nhíu mày.

-"Nữ sinh Hufflepuff đều có trí tưởng tượng phong phú như vậy à?" Tôi cười cợt đặt tách trà xuống bàn, lắc lắc đầu. "Đây là cuộc sống, không phải truyện ngôn tình."

Abbott có vẻ khó xử nhìn tôi, "Dursley, cậu ấy không có ý đó."

Tôi trái lại không để tâm đến cô nàng. Tôi chỉ đang nghĩ làm thế nào để có thể trốn khỏi chỗ này thôi.

Susan Bones không chút hoảng loạn như bạn mình, cô nàng cũng híp mắt mỉm cười, dáng vẻ hết sức giả tạo. Tôi âm thầm đánh giá, người như vậy đáng lẽ nên vào Slytherin, chôn mình ở Hufflepuff thì có hơi phí rồi.

-"Thật xin lỗi, không có ý chế giễu đâu. Nếu cậu không vui thì mình sẽ không nói nữa." Susan chớp mắt. "Cậu không vui sao, Dursley?"

Tôi gật đầu, "Không vui."

-"Tại sao?"

-"...Có liên quan đến cậu à?" Tôi cười lạnh một cái. "Bình thường tôi đối đãi với bạn bè đều là dáng vẻ thế này đấy. Cậu không ưa tôi thì đừng nói chuyện nữa, chúng ta trực tiếp kết thúc buổi giao lưu ở đây đi."

Abbott níu tay tôi, "Dursley, Susan thực sự không có ý đó mà."

Tôi giật tay áo khỏi người Abbott, khoanh tay trừng cô nàng, "Tôi còn chưa nói cậu. Cậu khi không kéo tôi đến đây làm gì? Tôi không có ý định kết giao thêm với người Hufflepuff, cũng không định tốn thời gian ngồi đây nói chuyện với mấy cậu. Cậu phiền chết đi được, Abbott. Tôi đã nói rất nhiều, cậu đem tiêu hủy cuộn băng đi thì chúng ta hẵn bàn đến việc làm bạn với nhau. Tôi ghét người nào suốt ngày bám dính mình. Rất phiền phức lại vô tích sự."

Trước ánh mắt sững sờ của Hannah Abbott, tôi thực sự đã dồn cả cảm xúc vào vai diễn, lạnh lùng nói:

-"Tôi vô cùng, vô cùng chán ghét kiểu người như cậu."

-"Im miệng!!"

Nghe ào một cái, tôi thực sự mặc kệ bản thân từ trên xuống dưới đều ướt nhèm, có chút bất ngờ nhìn Susan Bones.

Susan Bones mạnh bạo đặt tách trà rỗng xuống bàn, hung hăng trừng mắt với tôi.

-"Cậu quá đáng vừa thôi, Dursley. Hannah đã làm gì cậu, cậu ấy đụng chạm gì đến nhà cậu chắc mà cậu phải cay nghiệt như thế?"

Tôi mấp máy môi, đại để chưa kịp xử lí hết thông tin.

Susan nói hơi to tiếng, thu hút không ít ánh nhìn tò mò về chỗ bọn tôi đang ngồi. Abbott ái ngại kéo cô ấy ngồi xuống, nhưng Susan không chịu, rõ ràng còn muốn đứng lên mắng tôi tiếp.

Tôi đưa tay vuốt mặt.

-"...Tôi sẽ không tính toán chuyện này, Abbott." Thở dài một hơi, tôi xua xua tay. "Đem bạn cậu đi chỗ khác đi."

Hannah Abbott lập tức đứng dậy kéo Susan Bones, "Nào nào Susan, đi thôi. Cậu đừng có làm ầm lên ở đây."

-"Tới giờ cậu còn bênh Dursley?! Cậu ta có cái gì hay mà để cậu hạ mình bám theo suốt ngày như thế?!" Susan Bones gào lên, "Còn cậu, cậu là công chúa hay nữ hoàng mà dám ra lệnh với người khác như thế?! Hannah không phải kẻ hầu của cậu, cậu ra lệnh như thế là cho ai nghe?! Bà đây từ năm nhất sớm đã ngứa mắt với cậu rồi, nếu không phải bởi vì Hannah đột nhiên một ngày nói muốn kết giao với cậu, bà đây đến nói với cậu một câu cũng không thèm nhé!"

Tôi cười nửa miệng, "...Tôi cũng không cần cậu nói chuyện, Bones. Mắt có ghèn thì kiếm thuốc nhỏ vào, đừng dùng bộ dáng khó coi này đến nói chuyện với tôi. Thật không biết đã đắc tội gì với tiểu thư, để cậu đem 2 năm tràn đầy ác tính đối với tôi mà không được giải tỏa thì là lỗi của tôi à? Tôi cũng đâu có cấm cậu tìm tôi đánh một trận cho thỏa mãn đâu?"

-"Tôi nói cho cậu nghe, từ năm nhất tôi đã sớm không vừa mắt cậu. Cậu đem cái bộ dáng kênh kiệu đó đi cãi nhau với các giáo sư rồi trốn tiết. Cậu không chịu hậu quả, nhưng bọn tôi thì chịu thay cậu. Cậu khiến giáo sư tức giận, bài tập tăng thêm thì đều là bọn tôi làm, làm không tốt ảnh hưởng đến thành tích của bọn tôi, cậu cũng không chịu trách nhiệm. Hồi năm Hai cậu gây ra việc lớn, suýt nữa giết chết hơn 3 mạng học sinh Hogwarts, cậu vẫn còn ung dung ở đây. Tính cách tệ như cậu, cậu dựa vào cái gì mà đến giờ vẫn có thể sống tốt như thế?" Susan Bones nghiến răng. "Tôi không phục, chưa lúc nào phục cậu cả."

Tôi nhún vai, "Không cần, đem cái sự kính trọng đó để dành cho người khác đi. Thành tích cậu không tốt là do cậu ngu ngốc, đừng đem trí tuệ ra để nói với tôi. Còn có, người kế thừa Slytherin đã được xác định không phải là tôi, cậu có thể nắm bắt tin tức nhanh một chút không?"

Susan Bones cười nhạt, "Cũng không thể nói chắc cậu không phải đồng phạm."

Tôi nhướn mày, "Cậu dựa vào cái gì mà dám khẳng định điều này?"

Susan Bones lần nữa hung hăng trừng tôi, mặc kệ Abbott ở một bên can ngăn, cô nàng hít một hơi, to tiếng nói:

-"Cậu đánh Daisy Williams!!"

Tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng là biểu cảm của mình lúc này trông thế nào.

Xung quanh bắt đầu xôn xao, hết rắc rối này chồng thêm một rắc rối khác.

Susan Bones chọc chọc lên người tôi, nhăn nhó bảo, "Cậu bắt nạt đàn em mình như thế, bắt nạt đến mức con bé phải vào bệnh xá! Nhà Williams trước giờ là một nhà trung lập, không theo phe Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó. Nếu cậu không phải là một Tử thần thực tử thì tại sao lại đột nhiên đi hành hung Williams thậm tệ như vậy? Tôi trước giờ chưa từng thấy cậu có chút quan hệ nào với con bé đó."

Tôi đến lúc này, hoàn toàn là không biết đáp lại thế nào.

-"Làm sao? Không đáp lại được nữa chứ gì? Cậu thừa nhận rồi đúng không?" Susan Bones khoanh tay, hất mặt vênh váo. "Hannah đem cái đoạn băng về cậu giấu ở một góc, tôi mà không tìm thấy thì ai cũng cho rằng cậu là cừu con ngây thơ rồi. Cái gì mà nữ thần, cái gì mà học tỷ? Tôi khinh!"

Tôi cảm thấy, trọng điểm không phải Susan Bones trước mặt nhiều người đem mọi chuyện tôi làm trong quá khứ phanh phui, cũng không phải tôi cảm thấy mất mặt.

Trọng điểm chính là, 3 phút sau khi Susan kết thúc câu nói của cậu ta, giáo sư Mcgonagall đã ập vào. Thời điểm cô ấy đưa ánh nhìn thất vọng đối diện với tôi, tôi biết lần này có dùng lí lẽ nào bao biện cũng không thể thoát được rồi.

***

Vụ náo loạn rất nhanh truyền ra khắp trường.

Ngoại trừ việc tôi bị phạt cấm túc, thì vụ việc của Daisy Williams cũng được lật lại điều tra. Giáo sư Snape đưa cuốn băng thu âm lời của Daisy mà tôi nộp cho thầy năm ngoái tới tay hiệu trưởng Dumbledore, còn bảo tôi tạm thời không cần đến chỗ thầy làm việc.

Daisy Williams thực sự đã bật khóc. Chúng tôi cùng ngồi ở trong lớp Độc Dược, con bé ôm tôi, nức nở một hồi rất lâu.

-"Em xin lỗi, thực sự xin lỗi chị. Nếu biết có chuyện này thì nhất định sẽ không bắt nạt Weasley. Thực sự xin lỗi chị, Orange."

Tôi xoa đầu con bé, lặng lẽ bảo, "Không sao, cũng không phải lần đầu bị cô lập, chị quen rồi."

Daisy lập tức khóc to hơn.

Cùng một loại thái độ như vậy, tôi ngỡ tưởng Hermione sẽ mắng chết tôi, nhưng cậu ấy lại đem đến trước mặt tôi một khuôn mặt nhem nhuốc thảm hại. Hermione sụt sịt, giọng có thể do đã khóc quá lâu mà trở nên khàn đục, tràn trề thất vọng nhìn tôi, rất lâu mới nói.

-"Bồ lại nói dối mình, Orange."

Tôi đứng trơ một chỗ, chỉ có thể để mặc cô ấy ôm sách bỏ đi, khuất sau góc quẹo cuối hành lang.

Ron không hề giống với Hermione hay bất kì ai. Cậu ấy cực kì ngưỡng mộ nhìn tôi, đem tôi tung hô lên trời, âm giọng vô cùng sảng khoái, "Bồ thực sự là người X giấu mặt đã đánh chết một con kiến nhà Slytherin! Tại sao lại không nói chứ?! Merlin, bồ thật quá tuyệt luôn!"

Nếu ai cũng có suy nghĩ như cậu thì hay rồi, Ron.

Cảm giác như thể dù tôi có thực sự làm việc gì sai trái, chỉ cần nạn nhân vĩnh viễn là Slytherin, Ron tuyệt đối sẽ không bao giờ phủ nhận.

...Lòng đối đầu cũng không nên lên cao quá, tôi chân thành nói, "Đừng đem suy nghĩ này của cậu nói với ai, Ron. Sẽ rất phiền phức."

Ron gật đầu, nhưng sau đó tôi vẫn thấy cậu ấy ngồi ba hoa với Finnigan và Thomas. Dù sao trong não bộ của một Gryffindor, chính nghĩa của họ cũng chỉ luôn dừng lại ở một giới hạn là đem kẻ thù của mình vùi dập dưới chân, bất kể họ tốt hay xấu. Tôi không muốn trở thành một người như vậy.

Một trong hai đương sự quan trọng nhất của vụ việc đã tìm đến tôi sau khi tin tức được truyền đi 2 ngày.

Ginny nghiêm túc bảo:

-"Em sẽ nói ra sự thật giúp chị, Orange. Chị không đáng phải chịu cảnh tượng này."

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay con bé.

-"Cảm ơn em, Ginny."

Cuối cùng, tôi đối mặt với Harry.

Cậu ấy cực kì thản nhiên đối với việc tôi đột ngột xông vào phòng của cậu ấy trong kí túc nam. Lúc đó trong phòng ngoài Harry thì cũng chẳng có ai, cậu ấy bảo tôi tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi, tôi thực sự nhào lên giường cậu ấy bật khóc.

Harry ngồi cạnh vuốt lưng tôi, nhẹ nhàng nói, "Tớ không định trách móc gì cậu đâu, nên không phải sợ nhé?"

Tôi đem toàn bộ tâm tình mấy ngày liền trút hết ra, trước mặt dư luận tôi chưa từng khóc lóc, tôi cho rằng tôi càng đau khổ thì bọn họ càng vui, nên tôi sẽ không biểu hiện gì. Nhưng tôi thực sự không biết phải làm sao?

Tôi bảo vệ Ginny là sai sao? Tôi không cách nào khác phải dùng đến hạ sách là đánh đập thì sai sao? Báo cáo Daisy với các giáo sư? Nếu thế thì Slytherin cũng chỉ bị trừ điểm, cùng lắm cũng chỉ là Daisy bị cấm túc mấy ngày. Nhà Williams có địa vị cao, chống lưng không tồi, tôi không tin giáo sư Snape cũng dám không e ngại thế lực của thuần huyết quý tộc mà đuổi học Daisy. Mà dẫu cho có thể đi, vậy bao nhiêu ấm ức Ginny đã phải chịu thì đem đi đâu hết? Đánh người rồi chỉ bị đuổi học, cứ thế mà cũng coi được à?

Bọn họ không hiểu cái gì cả. Bọn họ chỉ là người ngoài cuộc, đem chuyện này chuyện kia thêu dệt lên, ác ý nói tôi là kẻ xấu.

Harry đau lòng nhìn tôi, cậu ấy khó khăn vòng tay lên, ôm chặt tôi vào người.

Tôi nức nở hỏi:

-"Tớ đã làm sai ở đâu? Tớ thực sự không hiểu, Harry. Tớ không hiểu..."

-"Cậu không sai, Orange." Harry lẩm bẩm. "Đều phải trải qua, nên không sao đâu."

***

Draco Malfoy lần đầu tiên đến kí túc Gryffindor, dùng một loại biểu cảm kinh hãi đối với tôi.

Thời điểm chúng tôi đụng mặt nhau ở ngoài cửa kí túc, tôi không cần nghĩ cũng biết cậu ta muốn hỏi điều gì, nhưng không tiện nói ở đây, tôi bảo cậu ta buổi tối đến bờ hồ Đen, chúng tôi sẽ nói chuyện.

Tối đến, tôi thật sự trốn ngủ mà chạy ra bờ hồ.

Draco ngồi ở một băng ghế gần bờ hồ, mờ mịt nhìn ra xa. Lúc tôi tiến đến gần rồi ngồi xuống cạnh cậu ta, cậu ta cũng không hề phản ứng.

-"...Đại thiếu gia Malfoy mà cũng dám cả gan trốn ngủ ra đây à?" Tôi cười cười. "Tôi đối với cậu có trọng lượng vậy sao, Draco?"

-"...Tôi đã từng nói rồi, Orange." Draco lẩm bẩm. "Cậu làm thì làm, nhưng đừng để lộ chuyện ra. Giờ thì làm sao? Các giáo sư đang gây sức ép bắt Abbott của Ravenclaw giao nộp cuộn băng, có cái cuộn băng đó, đuổi học cậu cũng không phải chuyện đùa đâu."

-"Chà, đuổi học cơ à..."

Tôi im lặng.

-"Nói gì tiếp đi chứ? Cậu trước giờ đâu có yếu đuối thế này?" Draco nghiêng mặt nhìn tôi, có hơi bất ngờ tròn mắt. "Cậu vừa khóc à? Mắt sưng đỏ lên rồi kìa."

Tôi lắc đầu, "Đừng để ý, tôi chỉ đang nghĩ thôi. Cụ Dumbledore đang bận phát điên với việc Giám Ngục lẻn vào trường, có thể sẽ có cơ may là vụ việc nhỏ nhặt như này sẽ không đến tai cụ đâu."

Draco dứt khoát thêm vào, "Nhưng sẽ đến tai lão Filch." Cậu ta có chút sốt sắng nhìn tôi. "Orange, nghe này, hay tôi bảo ba tôi gây sức ép với lão Dumbledore, như thế vụ việc sẽ nhanh chóng chìm xuống. Cậu chỉ cần---"

-"Đừng nói về chuyện này nữa, được không?" Tôi cắt ngang. "Chúng ta nói về chuyện khác đi. Cảnh đêm đẹp thế này, cứ nói về mấy chuyện bi thảm không phải phong cách của tôi."

-"...Được..." Draco thở một hơi, lấy lại phong thái điềm đạm ngồi về chỗ cũ. "Theo sang tuần sau sẽ trở lại trường."

Tôi gật đầu, rồi bỗng chốc không kìm được mà bật cười.

-"Cậu ta sẽ giết chết tôi cho xem."

-"Sẽ không đâu." Draco Malfoy lẩm bẩm, mỉm cười nhẹ một cái. "Tôi không cho rằng quan hệ giữa hai cậu có thể tệ đến thế."

Tôi gật đầu, có chút mỉa mai nhìn bản thân dưới mặt nước.

-"...Hy vọng thế."

Draco chợt giật mình quay lại phía sau, chớp mắt liên hồi. Tôi khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu ta, hử một tiếng, rồi cũng quay người nhìn theo.

-"...Có chuyện gì à?" Tôi mơ hồ nhìn vào khoảng trống trước mặt. "Cậu nhìn thấy cái gì vậy?"

Draco lắc đầu, "Không...Chắc là nghe nhầm."

Nhưng cậu ta vẫn dè chừng liếc về sau. Yên tĩnh chưa được mấy phút, Draco lại lần nữa quay phắt người lại, lần này không còn mang nét nghi ngờ mà thực sự chắc chắn nhìn tôi.

-"Có người."

Tôi lập tức đứng bật dậy, "Có thể là các giáo sư. Mau trở về thôi."

-"Không, không phải các giáo sư." Draco kéo tay tôi níu lại, lần mò đến một gốc cây ở gần đó, nấp vào đằng sau. "Các giáo sư sẽ không đi ra hồ Đen vào giờ này đâu. Chắc chắn là người khác."

Tôi có hơi cảnh giác liếc ra ngoài.

-"...Không có người."

-"Có mà, tin tôi." Draco thực sự nắm chặt tay áo tôi, kiên quyết không cho tôi đi ra. "Đợi thêm lát nữa đi."

Chúng tôi đột nhiên cùng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

...Ơ hơ, kinh dị vậy? Tôi hơi rùng mình.

"Meow~"

Tôi có chút hoảng loạn nhìn ra ngoài, bất ngờ thấy con Crookshanks ngồi ngoan ngoãn ở đằng trước. Sẽ tốt hơn nếu không phải trong miệng nó còn đang có một con chuột sống nguyên, vùng vẫy đòi thoát ra.

Tôi vươn tay đập sang người Draco.

-"Này, cậu thôi nhắm mắt đi. Đàn ông con trai kiểu gì mà yếu nhớt như thế?" Tôi tiến đến bế con Crookshanks lên, vuốt vuốt lên đầu nó một lúc. "Nào bé cưng, nhả con chuột trong miệng mi ra cho ta xem nào."

Tôi đưa tay tóm lấy con chuột đáng thương sau khi thoát khỏi nanh mèo đã hoảng loạn nhảy vào mũ áo tôi.

-"Ôi mẹ, may cho mày là tao phát hiện ra đấy. Không thì sáng mai mày chết với Ron." Tôi thả Crookshanks xuống, con mèo mập lập tức quấn lấy chân tôi âu yếm. Nhưng trọng điểm tôi để ý chính là con chuột kìa.

Con Scrabbers đây mà...

Draco ló mặt ra khỏi gốc cây, khó hiểu hỏi tôi.

-"Thú cưng của cậu à?"

-"Không phải của tôi." Tôi ném con Scrabbers xuống đất, mặc dù sau đó nó lại trèo lên mũ áo tôi trốn tịt. "Mà đây không phải chuyện quan trọng, cái tiếng thảm thiết lúc nãy là của ai nhỉ?"

Draco lẩm bẩm, "Không phải là Sirius Black lại..."

-"Ê, đừng có nói gở!" Tôi có chút căng thẳng quay người. "Nếu Sirius Black mà thực sự ở đây thì chúng ta tốt nhất nên chạy đi, ngay bây giờ."

Draco gật gù một hồi, "Chờ một lát đã. Ờm..." Cậu ta đưa mắt ngó xung quanh, mặc tôi đứng một bên khoanh tay trong mù mờ. Cuối cùng, Draco cất tiếng:

-"Darling! Ở đây!"

Tôi cười nhạt, "Cậu đến đây còn mang theo người yêu à? Tôi dám cá---Ôi mẹ." Tôi lập tức câm nín.

Draco vuốt đầu con chó đen dưới chân, mặc dù con chó liên tục cự tuyệt hành vi này của cậu ta.

-"Ờm, Theo trở về nhà mấy hôm nên đem Darling giao cho tôi..."

-"Và cậu đem nó đến đây?! Mẹ nó, tránh ra! Tránh xa ra!" Tôi điên cuồng hắt hủi con chó đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình, đau đớn lắc đầu. "Tôi kì thị nó! Cậu dám đem nó theo dù cậu biết tôi dị ứng với chó?!"

-"Không có! Tôi không có ý như vậy!" Draco xua tay điên cuồng. "Bình thường Darling vẫn hay được thả rông mà! Chỉ là lúc nãy vô tình thấy nó đang lang thang ở gần rừng Cấm thôi! Cả ngày hôm nay đây là lần đầu tiên tôi gặp nó, được chưa?! Cậu không phải rũ áo kinh khủng như vậy, người tôi rất sạch sẽ, không có lông chó, không có cái gì hết!"

Tôi vẫn điên cuồng phủi bụi trên người, "Tôi không quan tâm, tôi không tin các cậu. Đem con chó tránh xa tôi ra." Tôi rùng mình, ôm con Crookshanks trở lại vào trường. "Cậu đưa con chó đó cách xa tôi một chút, thật đúng là khiến người khác phải khiếp sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com