ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

11.

_Cam_142

Lúc tôi tỉnh dậy là giờ học Độc dược của giáo sư Snape, còn tôi đang yên vị trong bệnh xá của Hogwarts.

-"Hơ..."

-"Trò Dursley, tôi thấy mừng vì trò còn sống đấy."

Cô Pomfrey đang ngồi bào chế dược liệu, thấy tôi tỉnh lại, cô gào thét dữ dội vào mặt tôi.

Tôi cười gượng, cô tốt nhất là đừng để tôi biết cô có ý rủa tôi hay là không.

-"Em được xuất viện không ạ?"

-"Được, sau khi trò uống hết thuốc hồi sức. Tôi chưa thể tin nổi là có một học sinh năm nhất mà lại gặp tai nạn nghiêm trọng như thế! Trò Dursley, tuy là tôi không chắc trò muốn nghe, nhưng lúc được đưa đến bệnh xá, cả người trò cứ như chỉ toàn bột thôi vậy!"

Tôi rùng mình, cười cười, "Dạ...Cô cũng biết nếu xương bị nghiền nát thì cũng chỉ là bột thôi mà..."

-"Trò có thời gian để đùa à?! Uống đi, nhanh lên!"

Tôi bẩm sinh ghét thuốc, nhưng nhìn thứ chất lỏng trong suốt ở trước mặt, tựa như chẳng khác gì nước lọc. Tôi ngửi ngửi, không ra mùi. Nheo nheo mắt, không thấy có cái gì khác thường. Tôi lại ngập ngừng nhấp môi vào cạnh cốc, đa nghi về vấn đề mùi vị.

Cô Pomfrey nhíu mày.

-"Trò đang dò xét cái gì?! Uống nhanh lên!"

Tôi liều mình, nhắm mắt dốc một lượt vào bụng.

"PHỤT!!!"

...Lạy Merlin, nó thực sự là một nỗi ám ảnh...

Tôi chỉ tay, "EM KHÔNG NGHĨ NƯỚC HỒI SỨC LÀ NƯỚC CỐNG, THƯA CÔ POMFREY!!"

Cô Pomfrey có vẻ không hài lòng với nhận xét của tôi. Cô nhíu mày hất cổ tôi lên, mạnh bạo cắm vào miệng tôi cái phễu, đổ tồng tộc nước vào.

Tôi trợn mắt, cảm nhận hương vị nước cống đi qua nơi cổ họng, sau đó để lại một cảm giác mắc ói.

Đây tuyệt đối là thuốc khiến người ta thăng thiên!

Tôi ôm họng, hận không thể cho hai ngón tay vào mà móc họng ói.

***

Sau khi hồi tỉnh với thứ thuốc cống kinh dị, cô Pomfrey thẳng tay quẳng tôi phắn khỏi bệnh xá. Tôi lững thững đi, xương mới nối chưa quen việc đi lại, tôi cứ cà nhắc, đi như lết.

Tiết chiều của tôi bây giờ là lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Quirrel. Tôi cau mày, vô cùng nặng nề mà nghĩ đến ông thầy quấn khăn đó. Như một cách để cộng dồn đau thương, tiết này Gryffindor tiếp tục học chung với Slytherin.

Tôi dậm chân mạnh một cái, lại có cảm giác như đùi chân với bắp chân muốn lìa ra tới nơi.

Nếu như đây là giới Muggle, bọn họ nên biết tôi đáng ra là sẽ chết luôn rồi!

Tỉnh dậy một cái, đụng ngay hai thứ ghét nhất đời. Quirrel với Malfoy, tâm trạng tôi lập tức tụt dốc không phanh.

Malfoy, tôi hận hắn! Hắn tốt nhất nên giương cái bản mặt chó chết đó mà chờ tôi sút cú nữa đi!

-"Hở, Dursley?!"

Tôi khó ở nhìn lại, nhìn tên kia, cuối cùng mà không kìm được cười thật tươi. Khóe môi nhếch lên 45 độ tròn, tựa như một quý cô đích thực.

-"Ái chà, ngài Malfoy? Tôi tưởng ngài đang nhàn nhã ngồi học sau khi giúp tôi có một vé miễn phí thăm thú Hoàng Tuyền lộ?!"

-"Này, cậu không phải nói kháy nhau thế nhé..."

Tôi mỉm cười, xoay bước chân đi tiếp.

-"Không phải nói kháy, tôi là đang nói thẳng mặt cậu đấy."

-"Ê, cậu mới chính là kẻ tự ngã xuống từ chổi đấy."

-"Nhờ ai?! Nếu như không phải cậu thích trêu chọc nhà Gryffindor, tôi đã không lên chổi đuổi theo cậu, đã không què quặt tàn tạ mà lết đi thế này!"

-"Hừm...Được, lỗi của tôi."

Malfoy thả bước đi bên cạnh tôi, bước chân lẫn hơi thở của hắn đều đặn từng nhịp một, nghe qua thật sự là vô cùng thản nhiên. Tôi cáu tiết, đôi chân tự động cách xa hắn vài chục bước cho lành.

Malfoy nhìn tôi, cười ngây ngô.

-"Cậu cũng đâu cần phải tránh tôi như tránh tà như thế?"

Tôi dùng sách che mặt, hậm hực kêu, "Thật tốt vì cậu đã biết. Ừ, cậu chính là tà."

-"Tôi thấy tổn thương đó."

-"Chẳng liên quan đến tôi."

Malfoy xoay ngón trỏ, vu vơ tiếp lời, "Vậy chắc cậu sẽ quan tâm nếu nó liên quan đến thằng bạn Cứu thế chủ của cậu ha?"

Tôi khựng bước, chằm chằm nhìn hắn, "Cậu dám gây sự với Harry?"

Hắn nhún vai, "Cậu phải hiểu vì sao cậu ngã từ độ cao 16 thước như thế, chui vào bệnh xá ngất ngây gần 1 tiết học mà hắn còn chả thèm đến thăm. Cứu thế chủ đương nhiên đang bận đau đầu với vụ đuổi học rồi."

Quyển sách tôi đang cầm rơi bịch một cái. Tôi không quan tâm, xoay sang nắm cổ áo Malfoy, rất nhanh ghì cậu ta vào tường.

-"Malfoy!" Tôi rít qua kẽ răng. "Cậu nên biết, chân tôi mới chỉ nối xương lại. Nhưng yên tâm đi, thể lực của tôi vẫn đủ để tiễn cậu một suất trong bệnh viện thánh Mungo đấy."

-"A, cậu không lo về việc trừ điểm sao? Nếu tôi không nhầm, Gryffindor hẳn là mất kha khá điểm chỉ vì cậu rồi đấy."

Tôi cười nhếch, Malfoy nên biết, nếu muốn đe dọa tôi, hắn nên cút về tư dinh Malfoy mà tu luyện 10 kiếp đã.

-"Khỏi lo. Đánh nhau trên hành lang cùng lắm mất đi chừng 5 điểm nếu phát hiện. Vả lại, nơi này vắng vẻ yên tĩnh, tôi có đấm cậu một cái mà lỡ khiến cậu tạch, thì cũng chẳng ai phát hiện ra..." Tôi cười cười, buông cổ áo Malfoy ra, vô tư nói. "Cứ tưởng tượng có một ngày cậu chết đi cho tôi. Tôi lại thấy sướng không chịu nổi."

Malfoy chỉnh lại cổ áo bị xốc, nhìn về tôi, "Cậu ghét tôi à?"

Tôi nhíu mày, thẳng thắn bỏ đi, thản nhiên giơ tay lên vẫy lại.

-"Biến thái là bệnh, trị hết đã rồi chúng ta nói chuyện."

***

Tôi gặp lại Harry và Ron ở phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Hai người bọn họ đang nói chuyện phiếm về Quidditch, thấy tôi vào, Harry nhảy xổ đến ôm tôi.

-"ORANGE!"

Tôi ngộp thở, vuốt vuốt lưng cậu.

-"Ừ ừ, tớ đây tớ đây. Xin chào."

Cậu ấy tựa cằm lên vai tôi, thở khẽ, "Tớ còn tưởng cậu đã tạch rồi cơ. May quá, cậu vẫn sống."

Tôi nhíu mày, "Nếu như không phải tớ đã quen cậu hơn 10 năm, tớ chắc chắn sẽ sút cậu một cú như Malfoy. Cái đó gọi là nguyền rủa đấy bạn tôi."

-"Tớ không có!"

-"Ừ, cậu không có, dĩ nhiên."

Ron Weasley vẫy tay với tôi, thản nhiên hắng giọng. Xét biểu cảm đang hóng có người nghe chuyện của cậu ta, tôi đoán trong lúc tôi lảo đảo ở bệnh xá đã xảy ra nhiều chuyện.

Ron đập vai tôi, hào hứng khoe.

-"Bồ không thể tin đâu, Orange! Harry cứ tưởng đã bị---"

Tôi cắt ngang, "Bị đuổi học? Giáo sư Mcgonagall đuổi rồi à?"

Ron lắc đầu, "Không, đừng cắt ngang! Thay cho việc bị đuổi học, cậu ấy còn có một phần thưởng vinh dự hơn nữa kìa!"

Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh như sao của Ron, chớp chớp mắt, rồi nhìn sang Harry.

-"Có vẻ là thật nhỉ? Vậy, đã có sự kiện gì?"

Harry cười tươi rói, ngón trỏ và giữa tạo thành hình chữ "V", vui vẻ tiếp lời.

-"Tớ được chọn làm một cầu thủ Quidditch đó!"

-"...À..."

Tôi cười ha ha, nhìn Harry, nhìn Ron, rồi nhìn mình.

...Cuối cùng hít một hơi thật sâu...

-"...Quidditch là gì?"

Nhìn hai người bạn đối diện ngay đằng trước, tôi hắng giọng điên cuồng, che giấu hai vành tai dỏ ửng. Tôi tự biết tôi quê, nhưng bọn họ cũng không cần trưng cái bản mặt: "Cậu là đồ nhà quê" thẳng vào mặt tôi đâu.

Bọn họ nên biết, da mặt tôi không dày như mọi người vẫn nghĩ.

-"Orange, cậu đúng là nhà quê."

Tôi ậm ừ, "Xin lỗi vì đã là đồ nhà quê lại còn chơi với các cậu. Các bạn tôi hẳn là sành điệu lắm??"

Harry khoác vai tôi, cười vui vẻ, "Không có. Đừng để ý Ron nói gì, chúng ta đi ăn thôi."

***

Tại bàn ăn chung của dãy Gryffindor, tôi gặp lại Hermione đang ngồi đọc sách. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi dám cá nếu không phải tôi đến đột ngột, Hermione đã có ý định ăn sách thay cho cơm cũng nên.

Hương vị giấy mới chẳng ngon lành chút nào, tôi dám cá đấy.

-"Orange! Mình mừng là bồ không làm sao!"

-"Ừ, đó là một lời cầu chúc mang nghĩa tốt đúng không?"

Hermione hào hứng vỗ vai tôi, "Đương nhiên. Bồ phải biết là nếu mình học được mấy phép nguyền rủa, Malfoy nhất định sẽ là con chuột bạch đầu tiên."

Tôi nghĩ đến quả đầu trắng của hắn, vô thức cười cười.

-"Ý tưởng rất tốt đó."

Trong lúc ngồi nghe Hermione luyên thuyên về ba cái thứ nguyền rủa của cậu ấy, tôi tranh thủ ăn một ít tinh bột giữ bụng dạ cho mình. Bánh hay pudding gì đó, có cả thêm một ít đùi gà để đảm bảo tôi không bị đói vào nửa đêm.

Vả lại, tối nay tôi có một lời mời đặc biệt đến phòng đức dục với giáo sư Mcgonagall. Tôi chẳng cần phán đoán nhiều, vấn đề vẫn là liên quan đến vụ ngã dập người lúc chiều cho rồi.

Tôi tạm biệt Harry, nhắc cả ba người bọn họ trở về phòng đúng giờ đi. Sau đó mới lò mò đến chỗ giáo sư Mcgonagall ở tầng 2.

Lúc tôi đến, đối diện với tôi là cái nhìn nồng đậm yêu thương của chủ nhiệm nhà.

Thấy tôi đến, giáo sư buông bút, cười dịu dàng với tôi, tôi cũng tự biết bản thân chết chắc rồi.

Trong những tình huống như vậy, cái quan trọng nhất là tôi phải giữ được ưu thế của người nắm quyền. Nếu tôi sơ suất, bà ấy sẽ tựa một con sư tử cái, chớp nhoáng mà xổ lên cạp đứt tôi, hệt như lực sĩ Samson tay không xé xác sư tử mất.

Đến lúc đấy, ánh mặt trời sẽ còn là một thứ xa vời.

Tôi dồn một hơi, thốt.

-"Thưa...!"

-"Trò Dursley, mời ngồi."

Tôi lảo đảo, dũng khí bay sạch. Cô ấy đã đánh đòn phủ đầu rồi.

Tôi dò dẫm bước từng bước xuống ghế.

-"Trò Dursley, Orange Dursley, năm nhất Gryffindor. Vào trường một ngày, vinh dự trừ của nhà 30 điểm tròn trịa. Gãy chân gãy tay, nát người trong tiết học Bay đầu. Tự hào được rơi vào sổ đen của giáo sư Binns hiền hoà. Bên cạnh đó, giáo sư độc dược Severus Snape cũng có đôi lời nhắn đến em..."

Tôi nghe thấy bà ấy đè giọng xuống. Trên cương vị một giáo viên môn Biến Hình, bà ấy nên thấy kiêu hãnh vì đã thành công khiến tôi choáng váng một hồi, khi màng nhĩ lùng bùng cái giọng trầm thấp âm u của Đại Xà Vương.

Nguyên văn lời nhắn: "Trò Orange Dursley, cấu kết với Harry Potter và náo loạn trong ngày đầu đi học. Một người bạn đáng mến của chúa cứu thế, vinh dự và biết bao tự hào. Kiến thức phù thủy Muggle pha trộn với nhau đã tạo nên một màu lai tuyệt đẹp cho những thế hệ sau. Trò ấy đã quá giỏi, quá tuyệt đến mức một lão già như ta không còn xứng để dạy bảo cho trò nữa. Đối với Severus Snape này, Orange Dursley đã không còn địa vị như là một học viên năm nhất. Bla...bla..."

Cha mẹ ơi, thánh thần thiên địa, Cứu thế chủ bạn tôi. Thầy ấy không chỉ giỏi mỗi Độc, thầy ấy cũng rất biết cách "đầu độc" người khác đó...

Tôi ôm mặt, lặng thầm nghe cô Mcgonagall chốt.

-"Orange Dursley, từ nay về sau, tối thứ 2 và 5, lao động công ích cho Severus Snape."

Kèm theo đó là hiệu lệnh đã được phê chuẩn bởi Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.

Tôi hoa mắt, không biết từ lúc nào mà bản thân đã đứng trước văn phòng của giáo sư Snape rồi.

Khoảng khắc cánh cửa gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra dần, tôi thấy bàn chân đi giầy đen, chiếc áo chùng phù thủy đen dài quét đất, kết hợp với khí chất muốn tôi chết phứt đi.

Tôi ho khan, cúi đầu lịch sự.

-"Thưa giáo sư Snape. Em đến để giúp thầy đây ạ."

Thầy ấy nhìn tôi, trừng mắt, sau đó quẳng cho tôi một cái xô và cái giẻ lau rách rưới.

Tôi nhìn cái xô, nhìn thầy, há mồm không nên lời. Chỉ có đôi tai là nghe thấy, lời thầy dạy dỗ ấm cúng ra sao, tôi tuyệt đối không bao giờ quên nổi.

-"Trò có 2 tiếng. Hàng lang bên trái tầng 3."

Và trước mắt tôi, cánh cửa địa ngục dần đóng lại. Tôi tuy đã thoát, nhưng mùi giẻ lau bẩn bốc lên, vẫn đủ khiến tôi lòng đau như cắt này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info