ZingTruyen.Info

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

105.

_Cam_142

-"Hắt xì!"

Đây đã là lần thứ 5 tôi bật ra tiếng hắt xì.

Cả người đều cảm thấy khó chịu, nước mũi liên tục chảy ra, tôi không kiềm được mà sụt sịt liên hồi. Lại nói, mấy vết thương dạo gần đây bắt đầu lên da non, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng ngứa ngáy phát điên lên. Tôi đau khổ không thể gãi, căn bản là nghiến răng chịu đựng cả ngày trời.

Tìm cớ để trốn ra ngoài thì nói là đi vệ sinh, nhưng cuối cùng Daisy Williams lại tò tò theo sau, trên cả đoạn đường không khí rất ngột ngạt. Tôi âm thầm trút một tiếng thở, len lén nhìn sang Daisy đi bên cạnh. Trông dáng vẻ con nhóc hoàn toàn không có ý gì là định mở miệng trước, điệu bộ ngập ngừng, tôi lập tức trợn mắt.

Ôi mẹ ơi...

Thế là tôi đành hạ mình đi theo kịch bản của Daisy.

-"Williams, em có chuyện muốn nói với chị à?"

-"À, Dursley." Daisy nuốt nước bọt, dùng tay xoắn xoắn tóc 3 vòng mới dám nói tiếp. "Em muốn cảm ơn..."

Tôi đảo mắt, "Vì sao?"

Con bé cúi đầu, "Là, chị đã giúp anh John. Nếu như không phải đêm đó chị mạo hiểm thì bây giờ chắc anh John đang ở trong Azkaban giống ba mẹ em rồi." Daisy chợt giật mình. "A, chắc chị không biết! Ba mẹ em đều bị đưa xuống Azkaban, nhưng không phải vì họ là người xấu đâu!"

Tôi suýt chút nữa há mồm nói phứt ra là tôi biết chuyện ba mẹ của Daisy, mấy cái này tôi nghe Nott thuyết giảng đến nhàm tai rồi. Nhưng mà xét thấy cảm xúc Daisy có vẻ hơi bùi ngùi, tôi quyết định giả bộ không biết, gật gù cho qua.

-"Chị rất tiếc."

Daisy mỉm cười nhìn tôi.

-"Cảm ơn chị."

Tôi chợt hơi rùng mình.

Con nhỏ này đổi cách xưng hô đáng sợ quá, thà nó cứ xưng tôi gọi chị như trước, tôi còn thấy dễ chịu hơn. Đột nhiên gọi chị chị em em thân thiết thế này, tôi thấy không quen, thậm chí còn thấy hơi mắc ói nữa kìa.

Daisy dĩ nhiên không biết tôi đang nghĩ gì. Nhìn tôi run người lên một cái, con nhóc chớp chớp mắt hỏi:

-"Chị lạnh ạ?"

Tôi gật bừa, "Ừ."

Daisy chớp mắt, "Vậy chị về bệnh xá đi. Đứng lâu sẽ cảm lạnh đấy. Chị còn đang bị thương, giữ sức khỏe chút." Tôi hãi hùng đứng hóa đá tại chỗ, để mặc Daisy kiễng chân chỉnh chỉnh cổ áo mình, sau đó thấy con nhỏ nhoẻn miệng cười. "Chị là bạn gái của Theo, nếu chị bị ốm, Theo sẽ lo lắm."

Tôi không chút kiềm chế, trực tiếp hắt xì thêm một cái.

Daisy tròn mắt, "Chị cảm thật rồi à?"

Tôi xoa xoa sống mũi, lắc đầu, "Không sao."

Trong lòng tôi liền dâng lên một loại cảm xúc thương xót mãnh liệt. Không gì đau đớn hơn khi người mình thích nghĩ rằng mình yêu người khác, tôi tặc lưỡi lắc đầu, tự nhủ từ giờ sẽ cố gắng đối xử với Nott tốt hơn chút. Cậu ta thật sự không có đường tình duyên sáng lạn như đường học tập mà.

Daisy nghiêng đầu.

-"Dursley?"

-"Hết chuyện chưa?" Tôi xuýt xoa dùng hai tay ôm cả người. "Em chỉ muốn nói thế thôi đúng không?"

-"Không, còn chuyện khác." Daisy vội níu áo tôi, ghì chân giữ lại. Tôi có chút không quen nhìn chỗ tay áo bị con nhỏ kéo, cố dùng giọng nói thản nhiên nhất bảo Daisy:

-"Không phải giữ áo chị. Chị không chạy đâu."

Con nhóc vẫn không buông tay áo tôi ra, điềm nhiêm nói tiếp.

-"Trước giờ thái độ của em với chị rất không đúng. Chị là tiền bối, đáng ra em phải cư xử phải phép hơn. Đặc biệt là chuyện năm Hai, nếu có thể em rất muốn gửi lời xin lỗi tới Weasley. Cả chị nữa, em rất xin lỗi." Daisy hơi ngập ngừng dừng lại, ấp úng một hồi mới cắn môi bảo. "Dursley, em thật sự xin lỗi, chị đừng vì em mà khó chịu với Theo nhé."

Tôi gãi đầu, dùng tay xoa xoa sống mũi để không hắt xì một cách vô duyên.

Tha lỗi thì được, thực ra tôi cũng chẳng câu nệ gì mấy việc Daisy làm. Chuyện đã qua thì đều là quá khứ, tôi cũng không nhỏ mọn tới nỗi không thể bỏ qua. Thậm chí xem xét kĩ, tôi cũng không phải là không có lỗi lầm gì.

Cơ mà, "đừng vì em mà khó chịu với Theo" là sao?

Tôi hừ lạnh một cái.

-"Dursley? Chị thật sự không thể tha lỗi cho em à?" Daisy buông phần vải đang nắm trên áo tôi ra, ngập ngừng bảo. "Thực ra, chị không cần tha lỗi cho em. Em biết việc mình làm không thể nào dễ dàng được bỏ qua như vậy. Chị chỉ cần đừng để ý đến em, đừng vì em mà nghĩ Theo không tốt, thế là được rồi."

Tôi có chút dao động.

Daisy là một Slytherin, từ năm Hai tôi đã phát hiện cô bé hội tủ đầy đủ các đặc tính của một thuần huyết rõ rệt. Giống như Draco Malfoy, ấn tượng đầu tiên của tôi về Daisy là sự kiêu ngạo và tôn sùng thuần huyết. Hầu hết các quý tộc thuần huyết đều kiêu ngạo, không dễ gì để cúi đầu xin lỗi với một người khác, đặc biệt là với người đã từng xem như kẻ thù của mình.

Con bé hẳn đã phải đấu tranh dữ lắm, tôi đột nhiên thấy hơi xót xót.

-"Được rồi, chị đã nói gì đâu." Tôi thở một hơi, bất ngờ thấy làn khói trắng. Sắp đêm rồi, nhiệt độ giảm đi, nói chuyện nhanh một chút để còn về nữa. "Chị không để ý mấy chuyện cũ đâu. Vả lại, nếu em định xin lỗi về vụ năm ngoái, chị cũng định bảo thực ra chị không phải không có lỗi. Chị cũng có hơi...xin lỗi, có chút bạo lực quá..."

Daisy mỉm cười, "Vậy chị đồng ý bỏ qua ạ?"

Tôi run run xuýt xoa hai cánh tay, gật đầu, "Ừ. Xí xóa hết nhé?"

-"Được! Cảm ơn chị!" Daisy vuốt ngực thở phào. "Tốt quá, em đã rất căng thẳng khi nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm nay. Em còn tính đến các trường hợp nếu chị lạnh lùng từ chối và không bao giờ tha thứ cho em nữa. Thật may quá..." Con nhỏ hào hứng cười toét miệng. "Vậy bây giờ chúng ta có thể là bạn tốt không? Giống như chị với chị Pansy."

Tôi định nói tôi với Parkinson không phải bạn tốt, nhưng nhìn ánh mắt long lanh của Daisy, tôi lại không nỡ.

-"...Em muốn là được."

-"Cảm ơn chị, Dursley. À!" Con bé chớp mắt. "Em gọi chị là Orange nhé?"

Y chang Nott...

-"...Ừ."

Con bé lục trong túi áo một hồi, cuối cùng xòe ra một cái kẹp tóc.

-"Tặng chị. Đây là một vật rất quan trọng với em."

Tôi vân vê cái kẹp tóc trên tay. Hình thù có vẻ đơn giản, đây là kẹp kim, trên đầu còn đính hoa cúc. Tôi thử xoay chiếc kẹp một vòng, trông có vẻ hơi cũ rồi, Daisy chắc đã giữ cái kẹp này từ rất lâu.

-"...Nott tặng à?"

-"Không phải, từ một người lạ. Em không biết tên người đó." Daisy mỉm cười. "Đó là một chị gái rất đáng yêu em gặp hồi nhỏ. Chuyện xảy ra khi em còn bé, em không nhớ rõ được, nhưng đây là vật mà chị ấy đã tặng em."

Tôi gật đầu, cất cái kẹp vào túi.

-"Cảm ơn về món quà. Ờ, chị không có gì để đáp lễ...Thật xin lỗi, đợi kì nghỉ đông này về nhà sẽ mua một món quà cho em."

-"Không cần phiền phức thế đâu." Daisy cười khúc khích một hồi chợt dừng lại. Cô bé đập hai tay vào nhau, sực nhớ ra cái gì đó liền đưa tay vào túi lục lọi. Cuối cùng lôi ra một bức thư.

Daisy chìa bức thư ra cho tôi, "Còn có cái này. Anh John nhờ em gửi cho chị."

Tôi nhìn bức thư trước mặt, lật đi lật lại một hồi xem xét. Nhìn qua Daisy, chợt nhận ra hai người đứng đây cũng khá lâu rồi, có thể là đến giờ giới nghiêm rồi cũng nên. Tôi không muốn đứng đây lâu, nhỡ đụng lão Filch thì rất phiền. Mà tôi cũng không dám về trễ, cô Pomfrey càm ràm thì nhất định đến tai giáo sư Mcgonagall. Tôi lại đang bị thu đũa phép, tốt nhất là không nên phạm luật.

Vả lại, cả người tôi đang rất khó chịu.

-"Hắt xì!"

-"Orange, chị cảm thật à?" Daisy lo lắng nhìn tôi. "Để em đưa chị về bệnh xá."

Tôi xua tay, "Không cần, chị tự về được. Em về kí túc trước đi, gần tới giờ giới nghiêm rồi đấy."

-"Nhưng mà..."

Tôi lập tức đánh đòn phủ đầu, "Em không sợ giáo sư Snape kiểm điểm à?"

Quả nhiên là đánh đúng trọng tâm, Daisy liền phân vân một hồi không dám đáp. Tôi nhún vai, xua xua tay bảo, "Chị không sao đâu. Bảo Huynh trưởng Williams là chị nhận được bức thư rồi, sẽ sớm hồi đáp."

Daisy gật đầu.

-"Chúc chị ngủ ngon."

Tôi khó chịu xoa xoa cả người, mũi ngứa ngáy hắt xì liên hồi, ậm ừ đáp lại.

-"Ừ ừ, ngủ ngon."

...Xét qua xét lại về buổi nói chuyện tối nay, tôi kì thực chỉ có thể nhận xét: Đại khái Daisy Williams cũng không đến nỗi nào. Chí ít là không phải hạng ngu si không học thức.

***

Lúc tôi run rẩy lập cập về tới bệnh xá thì vừa đúng giờ giới nghiêm.

Nott ngồi trên giường thấy tôi bước vào thì quay ra nhìn, chẳng bao lâu thì quay trở lại. Tôi liếc mắt nhìn lên giường cậu ta, thấy một lô lốc các loại sách Độc Dược với giấy tờ, trên đầu tủ bên phải còn đặt một lọ mực. Bên cạnh lọ mực có đĩa hoa quả đã gọt sẵn và một cái cốc thủy tinh đựng nước, tôi không chút ngần ngại nhào đến vớ một miếng táo.

Nott xì một tiếng.

-"Đi vệ sinh lâu nhỉ?"

Ý mỉa mai rõ ràng, cơ mà tôi chẳng có sức để cãi cọ lôi thôi với cậu ta bây giờ. Tôi ngó nghiêng xung quanh, không đáp lại câu hỏi của Nott mà hỏi ngược lại.

-"Fudge về rồi à?"

Nott hừ lạnh một tiếng, "Cậu với Daisy vừa đi là tôi tống cổ nó ra khỏi bệnh xá rồi. Càng nhìn càng ngứa mắt, nếu không phải là bị thu đũa phép thì tôi nhất định phải yểm cho nó một bùa." Cậu ta ngẩng đầu khỏi chồng sách vở, chớp mắt nhìn tôi. "Phải rồi, ban nãy có người tìm cậu."

Tôi nuốt miếng táo xuống họng, nhướn mày.

-"Ai vậy?"

Cậu ta nhún vai, "Bạn cậu sao tôi biết được?"

-"Nói qua đặc điểm xem nào."

Nott ngẫm một lúc.

-"Tóc vàng, mắt đen."

Tôi buột miệng, "Hermione à?" Chưa cần nghe câu trả lời của Nott tôi đã biết là sai. Nếu là Hermione thì sao cậu ta lại không nhận ra được.

Quả nhiên, tôi vừa dứt lời thì Nott lườm tôi một cái, lạnh lùng quay mặt đi.

-"Nếu là Granger thì tôi phải biết chứ."

Tôi hắt xì một cái, run rẩy xoa người. Nott theo đà vươn tay sang phải lấy táo ăn, khó hiểu nhìn tôi, "Cậu cảm à?" Cậu ta đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán tôi, lập tức nhíu mày. "Hình như hơi nóng đấy. Cậu gọi cô Pomfrey kiểm tra đi."

Tôi hất tay Nott ra, lắc lắc đầu, "Không cần. Vết thương đang lên da non, chắc bị ảnh hưởng phụ. Giờ này cô Pomfrey đi nghỉ rồi, đừng có làm phiền cô ấy nữa."

Nott khó chịu đẩy đẩy người tôi, "Cậu cứ giấu bệnh thì càng nặng hơn đấy. Bệnh chồng bệnh, nghe tôi, đi tìm cô Pomfrey đi."

Cậu ta vừa chạm vào là cả người tôi dâng lên một tràng ngứa ngáy, khó chịu râm ran. Tôi hắt xì liên hồi, da dẻ nổi đỏ, bực bội đẩy Nott ra.

-"Cậu đừng có chạm vào tôi. Tránh xa ra, cậu càng chạm vào tôi càng ngứa khắp người." Tôi sụt sịt một lúc ngăn nước mũi chảy ra, thế rồi lại hắt xì một cái nữa. Nott rút khăn giấy đưa cho tôi, vỗ vỗ sau lưng.

-"Tôi bảo thật, gọi cô Pomfrey đi. Tình trạng của cậu trông càng lúc càng nặng."

-"Đừng có chạm vào người t---Hắt xì!" Tôi trực tiếp hất tay Nott ra. "Tránh một chút, đừng đến gần. Tôi cảm thấy mỗi lần cậu đến gần là tôi càng khó chịu." Hắt xì một hồi đủ mệt, tôi cuối cùng cũng kiên cường nén lại, nuốt nước bọt đau khổ. Cổ họng khô ran, đảo mắt một lúc thấy cốc nước trên đầu tủ gần đó, tôi không suy nghĩ vớ lấy nốc một hơi.

Nott đang ngoan ngoãn ngồi yên trên giường thì vội vàng hô, "Đừng uống!"

"Phụt!"

Tôi ho khù khụ một hồi, đưa tay chùi mép xong mới có thể trừng mắt nhìn Nott.

-"Cái quỷ gì đây?!"

Nott cười gượng, "Là thuốc của tôi. Ban nãy cô Pomfrey đem đến mà."

Đương lúc mệt còn gặp một loạt các xui xẻo, mà lần này còn không phải lỗi của Nott, vốn là do tôi bất cẩn mới nhầm thuốc của cậu ta thành nước lọc, mở miệng trách Nott thì rõ là kì cục. Cơ mà dù tôi biết đó là lỗi của tôi, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu, không vui vẻ mở miệng mắng cậu ta một câu.

-"Thuốc thì uống hết luôn đi còn để đấy!"

Nott chắc đoán được tâm tình tôi đang khó chịu, cậu ta cũng không buồn phản kích lại, chỉ cười cầu hòa.

-"Xin lỗi, cậu đừng giận. Tôi sơ ý chút thôi." Cậu ta chớp mắt. "Cậu nên đi về ngủ đi, đứng cãi nhau với tôi thêm nữa chỉ tổ bực mình thôi. Mà lúc này cãi cọ thì cậu cũng chẳng có sức đâu, ngủ một giấc ngon lành đi. Mai dậy có sức thì mắng tôi tiếp."

Biết là cậu ta nói thế là có phần đùa cợt, nhưng thực sự những lời này nghe rất ấm áp. Không phải ai cũng có đủ bình tĩnh để kìm nén cơn giận trước những lời mắng chửi vô cớ từ người khác, mà Nott nhường tôi lần này không phải vì cậu ta không đủ tài để cãi lại tôi, chỉ là cậu ta biết tôi đang khó chịu nên chấp nhận bỏ qua.

Thực sự rất biết ơn, tôi ái ngại cảm ơn trong lòng.

Nhưng dù thực sự nghe theo lời Nott đi ngủ sớm, tôi vẫn không cảm thấy thoải mái. Đến cả giấc mơ cũng méo mó vặn vẹo đến khó coi, cả người đều nóng rực. Hiển nhiên lúc tôi biểu hiện từ run cầm cập cho đến hắt xì liên hồi thế không phải chuyện đùa, rõ ràng là ốm thật.

Nửa đêm hôm đó, tôi phát sốt.

Cô Pomfrey dựng tôi dậy lúc 1 giờ sáng, vừa đo nhiệt độ vừa mắng tôi một trận.

-"Đã bệnh nặng còn dám đi lang thang ngoài gió rét à?! Thật chẳng thấy ai vô tâm như trò, không biết chăm sóc bản thân chút gì! Giờ xem, sốt cao rồi! Thật hết nói nổi mà!"

Nott đứng cạnh nghe cô Pomfrey mắng tôi ầm ĩ một hồi, đợi tới lúc cô ấy bỏ đi lấy thuốc mới lò dò lại gần, ấn một cái khăn ấm lên trán tôi.

-"Đáng đời."

Tôi thở một hơi mệt nhọc.

-"Cậu đừng có nói nữa, tránh tránh ra. Cậu vừa chạm vào trán tôi là tôi thấy ngứa hết cả người."

Nott nghênh mặt nhìn tôi, "Lúc nào rồi cậu còn đùa được. Tôi vừa mới lần thứ hai cứu mạng cậu đấy, không phải tôi phát hiện cậu bị sốt thì cậu đã ngoẻo luôn rồi. Đừng nói đến mai dậy mắng tôi tiếp, cậu lo nghĩ kịch bản giải thích với Potter đi kìa."

Tôi rên rỉ úp mặt vào gối, hơi thở nóng rực rất khó chịu.

-"Thật sự là rất ngứa."

-"Cậu làm như tôi là bọ chét ấy, tôi không làm gì cậu cả. Cậu đừng có diễn cái trò ngứa ngáy đó nữa." Nott dùng tay chọc chọc vào lưng tôi, hậm hực bảo. "Thấy chưa? Có ngứa đâu."

Tôi làu bàu, "Rất ngứa, rất khó chịu nữa! Cậu tránh ra!"

Nott thật sự đứng tránh một khoảng rất xa, giận dỗi mắng tôi.

-"Từ giờ tôi không lo cho cậu nữa! Mắc công cứu người rồi bị mắng, cậu xem cậu kìa! Quá đáng vừa thôi chứ!"

-"Tôi bảo là cậu tránh ra! Cậu đừng có đụng vào người tôi!"

-"Tôi đang tránh cậu 5 thước luôn rồi, đại tiểu thư! Cậu khó chiều vừa thôi!" Nott ầm ĩ quát tôi một trận. "Tôi vừa mới giúp cậu đó, cậu không có lời nào muốn nói với ân nhân của mình à?! Đừng nói tới chuyện cậu không thèm cảm ơn tôi một câu, cậu lấy cái gì mà chửi tôi! Tôi chưa đánh cậu một trận quả nhiên là do tôi quá hiền mà!"

Tôi thấy một lửa giận đầy bụng xộc thẳng lên não, quên phứt đi cơn sốt cao đang đốt cháy từng tế bào, lập tức lật chăn dậy nhào tới đánh Nott một trận.

-"Cậu mà dám đánh tôi á?! Tôi liền đánh chết cậu!"

Đau đớn là càng đánh Nott mạnh thì người tôi càng oải. Vô cùng ngứa ngáy, tôi bực bội được chút xíu là tắt ngấm, mệt mỏi ngả người hẳn sang một phía, choáng váng nằm im không chút nhúc nhích.

Nott lay lay người tôi, "Này..."

Tôi yếu ớt bảo, "Đừng có chạm vào tôi..."

Lần này thì Nott không dám cãi cọ lôi thôi nữa, cậu ta chỉ dám im ỉm đứng cạnh. Một hồi không thấy động tĩnh gì, chợt nghe soạt một cái, tôi thấy Nott đang loay hoay chỉnh chăn bông đắp cho tôi.

Phi thường cảm động, cậu ta còn nói.

-"Tại cậu không cho chạm vào người nên tôi không bế cậu lên giường được. Nằm chờ một chút, cô Pomfrey sắp về rồi."

Tôi rất muốn nhào tới ôm Nott một cái nhưng không đủ sức, chỉ có thể nghẹn ngào.

-"Theodore, xin lỗi. Làm phiền cậu rồi."

-"...Thấy ớn chết đi được, mặc dù người đề xuất vụ gọi tên là tôi." Nott vỗ vỗ lên tấm chăn, dùng vẻ mặt nghiễm nhiên bảo. "Cậu đáng lẽ phải nói câu này từ lâu rồi."

Nhưng tôi cũng chỉ cảm động được hết lúc đấy thôi, lát sau cô Pomfrey vào thấy tôi đang nằm như chết trên sàn thì lại làm ầm lên một trận, dùng đũa phép nhấc tôi từ mặt đất bay lên giường.

Sau đó, cô ấy dùng tay vạch tay áo tôi lên, thấy một mảng da đỏ ửng thì nhíu mày.

-"Trò bị dị ứng rồi."

Tôi tròn mắt, "Dạ?"

Cô Pomfrey từ tốn hỏi, "Trò có bị dị ứng với cái gì không?"

-"Em bị dị ứng với chó. Nhưng mà sao có thể được! Từ hôm vào bệnh xá đến giờ em chưa từng gặp con chó nào chứ đừng nói là dị ứng!"

Cô Pomfrey nghiêm túc bảo, "Không cần thiết phải là một con chó thực thụ. Lông, nước bọt, thậm chí có người chỉ cần ngửi mùi cũng đủ để bị dị ứng rồi."

Đột nhiên Nott "hơ" một cái, thu hút cả tôi với cô Pomfrey quay sang.

Cậu ta ấp úng một hồi, thấy cô Pomfrey trừng mắt đe dọa mới lí nhí nói.

-"Hồi tối em vừa mới về kí túc lấy ít đồ, tiện thể chơi với Darling một lúc..."

Cô Pomfrey nhíu mày, "Darling?"

Tôi đen mặt, "Đừng nói là..."

Nott lẩm bẩm, "Là con chó đen tôi nhặt ở làng Hogsmeade..."

Hoàn toàn không còn cái gì gọi là cảm động nữa.

Tính thử xem từ tối đến bây giờ cậu ta chạm vào tôi bao nhiêu lần rồi?! Trên người tôi bây giờ là bao nhiêu sợi lông và bao nhiêu lít nước bọt của con chó đen sì đáng ghét đó?! Tôi không những muốn giết chết Nott, tôi thậm chí còn có một ước ao cầm cái cốc nước ngay bên cạnh hất thẳng vào người cậu ta kìa.

Và tôi đã làm vậy, trước mặt cô Pomfrey, để rồi hôm sau tin tức này được truyền tới tai giáo sư Mcgonagall.

Điều này lí giải cho cuộc viếng thăm bất ngờ của giáo sư Mcgonagall cùng giáo sư Lupin vào ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info