ZingTruyen.Com

[Đồng nhân Harry Potter] Cách để trưởng thành

100.

_Cam_142

Rất rất lâu sau khi rời khỏi Đại Sảnh, tôi vẫn chưa đến được cửa Đông. Kì quái, bình thường hành lang không phải rất ngắn sao? Tôi cảm tưởng bản thân đã đứng yên phải đến hơn 1 ngày rồi mà vẫn không thể di chuyển.

Nott lặng lẽ đi đằng trước, trên tay cầm đũa phép phát ra ánh sáng. Tôi chợt cảm thấy có chút bất tiện, vẩn vơ nghĩ nếu lát nữa thật sự phải chiến đấu với Giám Ngục, cậu ta phải dùng đũa phép để thực hiện bùa chú, vậy ánh sáng ở đâu giúp tôi nhìn thấy lũ quái vật kia để tấn công? Đó là chưa kể Giám Ngục thật sự có chút khó nhìn. Bay lơ lửng, lại còn đen sì, như vậy là quá thách thức rồi.

...Tôi vô thức nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn cầm đũa phép của mình lên, "Lumos Maxima."

Nott quay người nhìn tôi, "Cậu dùng Lumos làm gì? Tắt đi."

Tôi tròn mắt, "Tại sao? Tôi cũng đâu cần cứ phụ thuộc vào đũa phép của cậu."

Nott lắc đầu, "Quá nhiều ánh sáng sẽ khiến các giáo sư phát hiện. Nhanh lên, tắt đi, trước khi---" Cậu ta bất chợt khựng lại, không mất đến 3 giây đã lao đến chỗ tôi kéo về một hướng. Chúng tôi, hai người, chèn ép nhau chui vào một cái góc nhỏ thấy có chút chật hẹp, tôi cảm thấy khó thở, nhỏm người tính kêu Nott nhích ra một chút.

Cậu ta lập tức bịt miệng tôi, chỉ ra ngoài.

Tôi nín thở, phát hiện tà áo đen lệt xệt trên đất quét qua quét lại trước mắt. Nott lẩm nhẩm tắt bùa Lumos đi, tôi cũng làm theo cậu ta, cảm thấy cả quá trình Lumos tắt đi bình thường rất nhanh giờ lại chậm đến kì lạ.

Đúng lúc ánh sáng cuối cùng của bùa chú hoàn toàn biến mất, giáo sư Snape liền tiến đến gần chỗ bọn tôi. Tôi với Nott ép sát người vào bức tường, hai mắt nhắm tịt, trống ngực đập dồn dập. Xung quanh yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của giáo sư Snape bên ngoài, tiếng vải quần áo quét loạt soạt trên đất, căn bản là rất dọa người.

-"Viện trưởng, hiệu trưởng Dumbledore có việc cần tìm ngài."

Nott lẩm bẩm bên tai tôi, "John..."

Tôi he hé mắt nhìn ra, có chút giật mình, "Huynh trưởng Williams sao lại ở đây?"

Nott không đáp lại câu hỏi của tôi, cậu ta hơi tiến lên một bước, chăm chú nhìn hai người ở bên ngoài. Giáo sư Snape cau mày nhìn sang John, hằm hè nói:

-"Trò Williams, ta hy vọng rằng một huynh trưởng mẫu mực như trò sẽ biết ranh giới mà không chõ mũi vào chuyện không liên quan đến mình."

-"Con không hiểu ý của ngài, con chỉ đến để chuyển lời của cụ Dumbledore." John lạnh lùng đáp lại. "Dù sao thì, trong mắt ngài con luôn chỉ là một thằng nhóc nhát gan, vĩnh viễn chỉ biết núp dưới gầm giường nhìn ba mẹ mình bị kéo xuống ngục tối."

-"Ồ, không chỉ mỗi mình trò đâu. Cả Andrew lẫn những ai mang họ Williams, ta cảm giác cái tinh thần nhát cáy đó đều di truyền trong người chúng. Hết thế hệ này đến thế hệ khác, toàn bộ." Giáo sư Snape hừ một tiếng. "Đừng có quá tự kiêu, quý ngài Williams."

Tôi thấp thoáng thấy nụ cười nhếch của anh ấy qua vai Nott.

-"Chúc ngài một buổi tối tốt lành, viện trưởng."

Giáo sư Snape đứng nhìn theo huynh trưởng rất lâu mới tiếp tục rời đi.

Tôi với Nott theo phản xạ đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ thở một hơi.

-"Tối nay có còn được tốt lành nữa không mà chúc vậy?" Nott khoanh tay, lách người từ chỗ nấp bước ra ngoài. "Đôi khi tôi thấy anh trai mình thật khó hiểu."

Tôi lần nữa nhắc lại, "Anh ấy không phải anh ruột cậu."

Nott cau mày nhìn tôi, "Tôi nói cậu nghe chuyện có thể nghe vào trọng tâm không? Cái quan trọng là bọn họ, giáo sư Snape với John, tôi trước giờ chưa hề nghe hai người họ đối với nhau có hiềm khích như thế."

Tôi im lặng nghĩ một lúc, "Cậu cảm thấy, cậu với John có thân quen đến mức chia sẻ cho nhau mọi bí mật không?"

-"À..." Nott ngập ngừng gãi má, ánh mắt hơi lảng nhìn qua chỗ khác. "Có lẽ là không..."

Tôi chớp mắt, "Mỗi người đều có những chuyện mà bản thân họ không muốn người khác biết. Dù sao thì cậu với Huynh trưởng cũng không phải một hợp thể, theo hiểu biết của tôi, rõ ràng giữa hai người không có cái gọi là "chí cốt thân quen" đến độ sẵn sàng nói với nhau mọi thứ."

Nott cười lạnh một tiếng, dùng vẻ mặt thách thức nhìn qua tôi.

-"Cứ theo cái ý mà cậu nói đi. Cậu xem, giống như cậu với Potter vậy."

Tôi cau mày, "Tôi với Harry khác cậu với huynh trưởng, đừng tùy tiện ví von như thế."

Nott nhướn mày, "Cậu khẳng định là không giống?"

Tôi gật đầu.

Cậu ta lập tức đốp lại, "Vậy, tại sao cậu lại không nói cho cậu ta biết chuyện cậu với nhà Williams có quan hệ?"

Tôi thở một hơi nặng nề, lách người bước ra khỏi chỗ nấp, đưa tay xem đồng hồ.

-"Nott, cậu dắt tôi ra đây không phải để hỏi những câu này."

Nott quay người nhìn tôi, bộ dáng nghiêm túc đến mức tôi không dám tin người trước mặt thực sự là người bình thường cùng mình cãi nhau.

-"Cậu đừng có đánh trống lảng, tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đấy. Nếu như đối với cậu, Potter thật sự là một người quan trọng, cậu đáng ra không nên giấu diếm chuyện này với cậu ta." Nott khoanh tay, vẻ mặt giống như đang giảng giải hơn là tra khảo nói với tôi. "Tôi cho cậu ví dụ, nếu như tối nay người bị bắt đi canh giữ là Potter, cậu có dám giống như tôi không? Trốn ngủ, lang thang đi trên hành lang lúc giữa đêm để cứu cậu ta như vậy."

-"...Nếu tôi bảo cậu..." Tôi nheo mắt. "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, cậu có làm không?"

Nott im lặng.

-"Cậu có hứa với tôi được không?" Tôi kiên quyết nhìn cậu ta. "Đây là chuyện riêng của tôi. Cậu chỉ cần đừng nói gì hết là tôi rất biết ơn rồi, được không?"

Nott hít một ngụm khí lạnh, đảo mắt nhìn qua chỗ khác.

-"Tùy cậu. Tôi cũng chẳng có phận sự gì để xen vào cuộc đời cậu hết." Cậu ta giơ đũa phép lên. "Lumos Maxima."

Tôi lặng lẽ đi đằng sau Nott, mơ màng nhìn đồng hồ.

Hơn 3 giờ sáng rồi...

"Vụt"

Tôi hoàn toàn đứng hình. Nott ở phía trước cũng dừng lại, cậu ta cảnh giác tắt Lumos đi, đảo mắt xung quanh.

Nott xoay người, ra hiệu tôi đi lên cạnh cậu ta. Tôi căn bản không dám đi, một bước cũng bước không nổi, cảm thấy cả phổi như nghẹn lại, rất khó thở.

Tôi đặc biệt nhớ cảm giác này từ đâu, rất rõ ràng, rất giống với áp lực mà tôi cảm nhận được hồi đầu năm trên tàu tốc hành. Cả người liền không tự chủ run lên, rất muốn bỏ chạy.

Nott rít một tiếng khẽ, "Dursley, qua đây. Cậu còn đứng đó thì mới là nguy hiểm."

Tôi nuốt nước bọt.

-"Tôi bảo cậu, Giám Ngục vừa mới lướt qua đúng không?"

Nott không đáp lại lời tôi, chỉ chăm chăm nói, "Lên đây."

Tôi nín thở, "Nó vừa mới lướt qua tôi đã cảm thấy muốn bỏ chạy rồi hiểu không?"

-"Cậu còn đứng đó thì lát nữa không chỉ là bỏ chạy, mà là cả tôi với cậu đều tèo đấy!" Nott mất bình tĩnh, to giọng mắng. "Cậu đứng yên đó, tôi qua kéo c---"

Cậu ta đứng khựng lại, sắc mặt trong 30 giây kế theo thay đổi cực phong phú. Từ gương mặt giật mình ngạc nhiên, Nott mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi, mà cụ thể hơn là một thứ gì đó sau lưng tôi. Sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, nhanh chóng tái nhợt đi.

Tôi liền cảm thấy một khí lạnh ở sau gáy, cả hai chân đều run lên, theo quán tính quay người về sau.

Nott vội vàng hét.

-"NẰM XUỐNG!"

Tôi còn chưa kịp hiểu đã có lực kéo mình về sau, cả hai chúng tôi người đè người, cứ vậy ngã ra đất.

"BỊCH!"

Thông thường cảnh tượng lãng mạn nữ trên nam dưới này đã là một màn ngôn tình định mệnh đáng yêu, đủ để viết đến 2 chương truyện dày 108 trang giấy. Rốt cục chẳng ai trong chúng tôi có đủ tinh thần để tận hưởng, Nott còn chưa kịp lấy lại ý thức thì tôi đã vội đứng lên, kéo cậu ta lết trên sàn.

-"Cậu còn nằm đó nữa! Chạy nhanh lên! Chạy!"

Tôi vừa nói xong liền thấy trên đầu xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Từng ngón tay khẳng khiu và dài ngoằng, lập tức bỏ tay Nott mà chạy trước.

Chúng tôi cứ vậy mà cắm đầu chạy. Khí lạnh tràn vào cổ áo càng lúc càng nhiều, tôi tựa hồ cảm thấy mình càng chạy càng như rơi xuống vực. Sàn hành lang bình thường thẳng tắp, bây giờ không hiểu sao lại trơn tượt như sàn chơi bowling. Không khí kêu vút bên tai, Nott nói những từ ngắt quãng, tôi căn bản nghe không hiểu, chỉ có thể mù mờ phán đoán mà đáp lại.

-"Tại sao Giám Ngục lại xuất hiện ở đây?!"

Tôi không kiêng nể lườm cậu ta, "Cậu còn có sức để ý mấy cái này à?!"

Nott thở dốc, không đáp lại câu hỏi của tôi. Tôi đến nhìn về sau để xem Giám Ngục còn đuổi theo mình hay không cũng không dám, nhìn trước mặt thì thấy chỉ toàn một màn đêm tối đen.

Bất chợt, tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Con đường phía trước không một chút ánh sáng, tôi rốt cục phải chạy đến khi nào?

***

-"Rẽ bên này! Nhanh lên! Quẹo trái!" Nott không chờ tôi phản ứng, trực tiếp kéo cả hai sạt ngang trên sàn, nấp vào một góc tường ở khúc cua. Chúng tôi hai chân rã rời, tim đập mạnh mẽ, phổi muốn trào ra đến nơi vì vận động mạnh đột ngột.

Không gian chợt yên ắng trở lại, đến mức tiếng một giọt mồ hôi không biết của tôi hay của Nott rơi xuống sàn, tôi cũng có thể nghe rõ như thường. Có thể tạm yên tâm Giám Ngục đã không còn đuổi theo phía sau.

Nott ôm ngực, gục đầu vào đầu gối, mệt mỏi nói đứt quãng:

-"Giám...Ngục...tại sao lại xuất hiện...ở đó...?"

Tôi nghiến răng, "Cậu hỏi câu này có phải thừa thãi quá không? Chúng ta đụng độ với Giám Ngục rồi cậu mới hỏi..."

Nott không vội đáp lại lời tôi nói. Cậu ta giấu mặt vào hai tay, thở dồn dập. Không biết bao lâu, có cảm tưởng là khá lâu rồi, Nott mới nói tiếp.

-" Tôi nghĩ... đáng ra Giám Ngục không được phép lởn vởn trong lâu đài. Vì Gryffindor bị Sirius Black tấn công, tôi mới cảnh giác nghĩ cụ Dumbledore cho phép Giám Ngục tuần tra quanh khu vực kí túc của các cậu. Nhưng chỗ lúc nãy còn xa Gryffindor cả trăm mét, Dursley!" Cậu ta gằn giọng. "Cậu nghe có hiểu không?"

Tôi bất lực thở một hơi, không kiềm được nở một nụ cười chân thành hết mức nhìn Nott.

-"...Cậu mù à?"

-"Hả?"

-"Tôi bảo cậu có mắt thì nhìn tôi xem! Nhìn thẳng vào mắt tôi đây này!" Tôi thở dốc. "Trông tôi có giống như đủ sức để hiểu được hết ý tứ thâm sâu của cậu không?"

Nott nhăn nhó kêu, "Lúc nào rồi cậu còn đùa được."

Tôi nghiêm túc bảo, "Tôi không đùa, tôi đang rất thật lòng. Đừng nói chuyện với tôi, mệt chết đi được." Tôi vò tóc. "Lúc nãy chúng ta kêu gào như vậy, dám cá trăm phần trăm các giáo sư phải nghe thấy. Lần này không chỉ là trừ điểm đâu, cấm túc đấy, Nott. Tôi bị cấm túc lần này chắc phải hơn 3 lần rồi, cậu muốn tôi bị đuổi học khỏi Hogwarts à?"

Nott im lặng.

Cậu ta co chân ngồi gọn vào một góc, dùng mắt đảo xung quanh đề phòng. Tôi ngồi sát bên cạnh, chăm chú nhìn vào một nơi không rõ trước mặt, cảm thấy đầu óc choáng váng. Mệt đến mức không có cả sức nói chuyện, tôi đột nhiên cầu mong có một giáo sư nào đó thực sự đến đây cứu bọn tôi.

Cấm túc hay trừ điểm cũng không còn quan trọng nữa, tôi căn bản từ đầu đã không để ý đến mấy việc này.

Nott lẩm bẩm, "Tôi nghi có nội gián."

Âm thanh duy nhất đập vào hai bên tường, cứ thế vang vọng trên hành lang dài trống rỗng.

Tôi gật đầu, lẳng lặng nói "ừ" một cái cho có.

-"Cậu không thấy bất ngờ à?"

-"Tôi không chỉ không thấy bất ngờ đâu, tôi còn đang nghĩ làm thế nào để cậu câm miệng lại luôn đấy."

Ánh mắt Nott phức tạp ngó tôi, cậu ta nhanh chóng hừ một cái, "Nói chuyện với cậu thật mất hứng."

Tôi tỏ vẻ không để ý, đưa mắt dò xét xung quanh.

-"Đây là đâu nhỉ?"

-"Đợi chút, tôi lấy đũa ph--Ủa?" Nott đột nhiên đứng bật dậy, dốc toàn bộ túi áo túi quần, lục soát cả người. Cậu ta nhíu mày, không chút tình nguyện cúi xuống nhìn tôi, đau đớn bảo. "Tôi làm rơi đũa phép rồi..."

Tôi tròn mắt, "Cái gì?"

Nott chần chừ lặp lại, "Đũa phép, lúc nãy chạy nhanh quá, tôi...ờm..."

-"Cậu, đừng nói nữa." Tôi không chịu nổi cắt ngang, đưa tay đỡ trán. "Lượng thông tin cần xử lí quá nhiều, hiện tại chúng ta im lặng một chút, để tôi tiêu hóa nốt đã."

Nott lần nữa chậm chạp ngồi xuống cạnh tôi, biết điều giữ yên tĩnh. Tôi đoán chừng bản thân phải thất thần đến 5 phút là ít, cứ thấy tầm nhìn trước mặt cứ lúc chao liệng sang trái lại lượn sang phải trong vô thức. Đầu óc trắng xóa, mắt mờ mờ, tôi cảm tưởng nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.

Cuối cùng, tôi hít một hơi.

-"...Cậu làm rơi đũa phép rồi?"

Nott nuốt nước bọt, "...Thật xin lỗi..."

Tôi trợn ngược mắt, "Cậu xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi giúp cậu có can đảm chạy ra ngoài đó cướp đũa phép dưới chân Giám Ngục à?" Tôi tự đưa tay bóp cổ mình, giọng nghẹn lại. "Cậu là muốn gián tiếp giết chết tôi, giết chết cả hai chúng ta phải không?"

Nott lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, cậu ta ngó người ra ngoài, nhanh chóng chuyển chủ đề.

-"Hình như Giám Ngục không còn nữa..."

-"Cậu chuyển chủ đề cũng không có ích đâu! Cậu nhìn vào mắt tôi mà nói!" Tôi điên cuồng nắm hai vai cậu ta, nghiến răng chửi. "Tôi với cậu kiếp trước nợ nhau mấy trăm vạn hay sao mà cậu thù hằn tôi đến kiếp này hả đại thiếu gia?! Tôi bán mạng trả cho cậu, cậu hài lòng chưa?! Cậu cảm thấy bản thân sắp kéo một người vô tội xuống hố nhất định là rất hạnh phúc ha?! Tôi nói cho cậu biết, tôi ngay bây giờ có một loại cảm xúc phi thường, phi thường muốn hiện tại trên tay tôi không phải là cậu mà là một cục đá nặng 100kg. Nếu như thứ tôi đang cầm mà là một cục đá, tôi thề tôi sẽ không ngần ngại dọng nó lên đầu cậu cho cậu chết tắc thở luôn đó!"

Nott có chút hoảng mình, nuốt nước bọt bảo:

-"Thực ra, nếu trên tay cậu là một cục đá 100 kg, thì cậu đang tự đối mặt với Giám Ngục một mình chứ không phải với tôi đâu."

Tôi mỉm cười, "Đại ca, chân thành nhắc nhở cậu, cậu hiện tại không có đũa phép, nhưng tôi thì có."

Nott luống cuống chỉ về sau, "Ê, đằng kia có bóng người!"

Tôi nghiêm mặt, "Cậu thích tôi đánh bằng tay hay bằng bùa chú?"

-"Tôi nói thật, có người mà! Cậu nhìn xem!" Nott xua tay, vội vã quay mặt tôi lại. "Đó!"

Tôi nheo mắt mất một lúc, "Không có."

Nott vội nói, "Có! Cậu nhìn kĩ đi!"

Tôi một lần nữa nhìn theo hướng Nott chỉ, cảm thấy cả người thập phần khó chịu, chỉ muốn kiếm một người nào đó đánh chơi. Nott dùng sức giữ cả người tôi nhìn phía trước, chắc bản năng sinh tồn mãnh liệt trong cậu ta đang kêu gào đừng có để tôi quay lại. Tôi sẽ thay mặt cái thứ trực giác ngu xuẩn đó của Nott đáp cho, tôi nhất định phải giết chết cậu ta cho bằng được.

Tôi cuối cùng cũng nhìn ra được cái thứ mà Nott đang chỉ.

-"...Đúng là có người..." Tôi lẩm bẩm. Ở một vị trí cách không xa chỗ bọn tôi đang ngồi, bóng người đứng dựa vào tường, không cử động lấy một li. Tôi nghi hoặc nhìn vật thể vẫn chưa xác định đó, trong tầm mắt đột nhiên có biến đổi. Bóng đen nọ từ tư thế đứng dựa tường thì từ từ thấp đi, cả người trượt về một phía, cuối cùng trước mặt tôi với Nott...

...Trực tiếp đổ gục.

-"Ê!" Tôi vội vàng đứng dậy, lao đến chỗ thân xác kia. "Này, có sao không vậy?! Bạn gì---"

Nott lay lay trên thân người ngã trên mặt đất, quay lại bảo tôi, "Cậu dùng đũa của cậu làm phép Lumos đi!"

Tôi nhanh chóng làm theo lời cậu ta, đưa ánh sáng lại gần mặt đất, chiếu lên gương mặt của người vừa ngã xuống. Trước tiên là mái tóc, rồi khuôn mặt, rồi cả người, chỉ cho đến khi thực sự thấy được cả khuôn người kia, bọn tôi quá hợp rơ, đồng loạt không hẹn mà hét:

-"Anh John!" - Huynh trưởng!"

Nott tái mặt, "Anh! John, tỉnh lại đi! Anh bị sao vậy?! Ê!!" Cậu ta vỗ mấy cái lên má Huynh trưởng Williams, động tác không chút thừa thãi kiểm tra mạch đập ở cổ. Sắc mặt cậu ta phần nào tệ đi, Nott vội vàng áp tai lên lồng ngực Huynh trưởng, rất lâu sau mới dám thở một tiếng.

Tôi nghi ngại hỏi, "Còn sống không?"

Nott không quá để ý đến từ ngữ mà tôi vừa dùng, ậm ừ bảo, "Còn đập...Anh ấy chỉ ngất thôi." Cậu ta dùng tay kiểm tra tròng mắt. "Tại sao không thấy Giám Ngục đâu? Lúc nãy John ngã xuống tôi không thấy có cái bóng nào cả, sắc mặt cũng không phải là vừa bị Giám Ngục tấn công. Cái này có dấu vết bùa chú..."

Tôi hả một tiếng, "Bùa chú? Ý cậu là anh ấy bị người tấn công chứ không phải Giám Ngục á?!"

Nott vội vàng khoác tay John lên vai, "Bùa chú thì nằm ngoài tầm của chúng ta rồi. Phải về báo cáo chuyện này cho các giáo sư." Cậu ta tặc lưỡi. "Tôi sợ John là bị Sirius Bla---"

Chúng tôi đồng loạt cứng người lại.

Từ cổ áo tôi liền có khí lạnh đến run người tràn vào, cả người đều cứng đờ. Nott thì thầm, "Chạy đi! Chạy nhanh lên!"

Tôi chính là muốn chuyển động cũng không được hiểu không?!

Không cần đợi Nott nói đến câu "chạy" thứ ba, tôi căn bản cảm thấy cả người bị một bàn tay khẳng khiu nắm lấy, đầu óc ong lên, tôi vội vàng nắm chặt đũa phép, dứt khoát quay người tung một đòn.

-"Expelliarmus!"

"BÙM!"

Tôi liên tiếp tung thêm mấy lần nữa, đẩy Giám Ngục ra xa được một chút.

Nott thét, "Chạy!"

Giám Ngục bị trúng những mấy đòn Giải Giới mà chỉ choáng váng một lúc, tôi chạy chưa được bao lâu đã lại cảm thấy khí lạnh đằng sau. Quả nhiên mấy đòn nhẹ thế này thì chẳng thể ăn nổi với lũ quái vật bọn chúng. Nott phải vác cả John theo nên chạy rất chậm, tôi buộc phải giúp cậu ta.

-"Wingardium Leviosa!"

Chúng tôi cứ thế mà chạy với tình trạng John bay lơ lửng trên đầu.

-"Cậu có dám chắc mình duy trì được lâu không đấy?!"

Tôi thở dốc, "Cậu nói thử xem! Tôi mệt muốn ói mửa luôn đây này!"

Tại sao trước giờ hoàn toàn không biết Giám Ngục có sở thích chơi "Mèo vờn chuột" đến thế?! Tầm mắt tôi cứ tối dần đi, chạy bao lâu cũng không rõ, chân sắp gãy đến nơi mà vẫn thấy sau lưng lạnh toát. Cả hai chân căn bản không nghe theo tôi nữa, cứ dính vào với nhau, tôi không chút phòng vệ ngã ra đất. Cả người Huynh trưởng Williams cũng không thương tiếc rơi cái bịch.

Nott theo quán tính dừng lại, nắm tay tôi, "Đứng lên!"

Tôi còn chưa kịp đứng lên đã lập tức bị kéo lại.

Mẹ nó y như phim kinh dị!

Lần đầu tiên tận mắt thấy Giám Ngục, tôi lập tức lần đầu tiên có một ý nghĩ ghê tởm thứ gì đó sâu sắc đến thế. Cảm thấy đây là sinh vật xấu xí nhất thế giới, chỉ muốn hoặc là nó chết đi, hoặc là mình chết đi. Chính là khi Giám Ngục nhấc tôi lên khỏi mặt đất, tôi trực tiếp muốn nôn sạch mọi thứ, kể cả lục phủ ngũ tạng lúc này cũng cảm thấy rất nặng.

Tim đột nhiên thấy bị đè lại, nén thật mạnh, giống như muốn nổ cái bùm. Trước mặt chợt hiện ra hình ảnh một quan tòa, rồi tiếng cười thét đáng sợ của một người phụ nữ, tiếng búa đập xuống của Chánh án ở trên bục. Tôi cúi người nôn sạch, bụng trống rỗng, cái tôi ói ra toàn bộ là dịch vị dạ dày. Mùi chua loét ghê tởm, cảm tưởng chỉ muốn cứ thế nôn tiếp. Nếu không phải vì bản thân có chút ghê tởm với màu máu, tôi chính là mặc xác mọi thứ ói cả máu ra luôn.

Vị Chánh án ngồi trên cao, giọng nói lạnh lùng tuyên bố:

-"Violet Williams, tiếp tay cho Nghệ thuật hắc ám, gây náo loạn cho an ninh và bảo mật của thế giới phù thủy, một trong những tay sai của Chúa Tể Hắc ám. Tuyên bố hình phạt: Tử hình."

Tôi chợt nghĩ, giá như có một con dao ở đây...

Vừa nghĩ liền có, trước mặt tôi xuất hiện một con dao găm nhỏ. Xúc động nhất chính là khi tôi có một suy nghĩ muốn cầm con dao lên, đâm vào cổ mình xem nó có cảm giác thế nào.

Đột nhiên có một loại suy nghĩ, giá như ngay bây giờ có thể chết.

-"Bombarda Maxima!"

"BÙM!!"

"CHOANG!!"

Tôi mờ mịt nhìn thấy qua một loạt các mảnh vỡ nhỏ li ti một bóng người, bàn tay người vươn ra với tôi, tôi liền theo phản xạ đưa tay ra, muốn nắm lấy. Cuối cùng không thể, đầu ngón tay chúng tôi lướt qua nhau, hụt hẫng.

Kí ức cuối là tôi tự do lơ lửng trên không, không bao lâu trực tiếp rơi xuống từ một khoảng cách như thể từ tầng 3 Hogwarts. Nghe bịch một cái, rồi đầu nhói lên, tôi liền chẳng cảm thấy gì nữa.

-"ORANGE!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com