ZingTruyen.Com

| Đồng nhân| Cái chết đau đớn

12. (Phiên ngoại) Bí mật của một kẻ mờ nhạt

ltnvat123


   Resumo Masano.

   Một cái tên lạ hoắc mà hắn đếch cần biết đó là ai.

   Vậy mà khi nhìn thấy khuôn mặt ấy trong lòng hắn dấy lên một cảm giác kì lạ, giọng nói ấy lại khiến hắn như rơi vào một căn phòng trắng xóa.... quá nhạt nhòa.

   Một xúc cảm mới lạ khiến một kẻ chưa thích nghi được như hắn chán ghét.

   Hắn ghét cái kiểu cách tên đó cười, hắn ghét đôi mắt chất chứa sự giả tạo ấy, hắn ghét cái khuôn mặt lúc nào cũng làm hắn bồi hồi, hắn ghét cái giọng dịu dàng làm hắn xao xuyến, hắn ghét cái nhìn mà tên đó dành cho lão thầy kia, ghét nhất cái cách tên đó đột ngột quan tâm hắn, ghét nhất phải nhìn thấy tên đó hằng ngày,... và hắn ghét cái cách tên đó rời đi một cách hững hờ như thế....

   Cái cảm giác chán ghét này khác hẳn với tên khốn thanh mai ngu ngốc kia.

   Đối diện với tên đó hắn cảm thấy mình như một con rối mặc người khác điều khiển chỉ biết trơ trơ một chỗ, hắn không dám lên tiếng, không dám phàn nàn, cũng không gào lên như bao lần khác,... hắn ngồi đó, im ỉm như một thứ mà một kẻ như hắn cực chán ghét -  nhân vật nền.

   Mỗi lần thấy tên đó hắn lại không tự chủ được muốn chạy trốn, lại thế rồi, cái cảm giác trái tim như đập theo từng hơi thở của tên kia nó mỏng manh khiến hắn chẳng dám đối diện.

   Nhìn vào đôi mắt đó, hắn thấy... một bóng hình khác, không phải hắn.

    Một cái gì đó đang lớn dần lên trong hắn với tốc độ chóng mặt.

   Rồi tên đó đột ngột quan tâm hắn, những tưởng hắn sẽ gào lên hay làm gì đó bạo lực như theo tính cách của hắn... nhưng không, hắn lại có thể im lặng làm một học sinh ngoan trước mặt tên đó, thật là một điều khốn nạn nhất từ trước đến nay.

   Và thế, đột ngột, không báo trước, tên đó bỏ lại mình hắn với mớ tình cảm hỗn độn.

   Với cái tôi quá lớn, hắn thấy thật nhục nhã, bản thân như bị tên đó trêu đùa tình cảm, để rồi bây giờ không dứt ra được.

   Hắn kìm nén, hắn nhẫn nhịn nhưng tiếng khóc lóc của mấy đứa con gái cứ nhắc đi nhắc lại cái tên ấy làm hắn như bị xoáy sâu vào vũng bùn lầy không lối thoát - nỗi đau đớn.

   Trái tim như ngừng lại giống như hơi thở của tên đó cũng đã biến mất.

   Chân tay hắn tê dại mất cảm giác, miệng khô khan không cất nổi thành lời.

   Ngày hôm đó, cái ngày mà tên đó vô tâm đi mất, hắn chỉ biết thất thần về nhà rồi lại xả cơn nóng giận vào những bài luyện tập quá sức.

   Chẳng bớt được gì cả, cái cảm giác khốn khiếp ấy....

   Thật khó để chấp nhận, nhưng một kẻ như hắn, một kẻ cộc cằn với cái tôi quá lớn lại có cái chuyện rơi nước mắt vào đêm khuya.

   'Chẳng vì gì cả '  thì không đúng, nhưng vì cái gì thì hắn không nói được.

    Hắn ghét đôi mắt của tên đó vậy mà giờ hắn lại nhớ nó biết bao.

   Hắn ghét giọng nói đó thế mà bây giờ hắn lại khao khát được nghe.

   Hắn ghét khuôn mặt đó và chỉ biết tránh né, giờ hắn chỉ có thể gặp khuôn mặt đó trong giấc mơ, một giấc mơ đen tối đến tột cùng... cái giấc mơ của sự mâu thuẫn, hắn muốn mơ tiếp nhưng rồi lại bác bỏ.

   Hắn ghét cái cách tên đó nhìn lão thầy chết tiệt kia, nhưng giờ đây thì sao, nghe tin tên đó mất mà ông ta còn chẳng biểu lộ cảm xúc thương xót hay đau lòng gì....

   Đã thấy chưa, sáng mắt ra chưa, hãy nhìn đi, người mà mày luôn nhìn ngắm đấy, người mày ôm lấy bằng cả con tim liệu đã có mày trong tim chưa ?...

   Ha....

   Thật ngu ngốc.......

   Hắn làm sao vậy, hắn trở thành cái gì rồi vậy.....

   Mơ hồ quá....

   Lúc này nằm vật vã trên giường, hắn chẳng còn chút tinh thần nào nữa....

   Cố khép mắt thuyết phục bản thân chìm vào giấc ngủ....

   Ồ, kì lạ thật đấy, hôm nay hắn lại dễ dàng chợp mắt được, mọi thứ dần trở lên mơ hồ.

    Hắn tự nhủ, ngủ đi, ngủ đi nào, ngày mai mày sẽ quên hết tất cả thôi Katsuki Bakugou.

   Và rồi Resumo Masano sẽ không còn tồn tại trong hắn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com