ZingTruyen.Com

Dòng Họ Nhà Em- Truyện Ma

Chương 8

dongtrieu01

Theo sự sắp xếp của vị sư thầy cao tuổi, gia đình ông Huy nhanh chóng cho người mua mười ba cái lu nhỏ bằng gốm về, mua thêm rất nhiều lưới cá, chu sa, thần sa, và rất nhiều vị thuốc Bắc và rất nhiều giấy vàng, mực đỏ. Từ ngày có sư thầy đến ở nhà, căn nhà lúc nào cũng vang tiếng tụng kinh gõ mõ của sư thầy và chú tiểu đi theo, mùi trầm hương thơm ngát vấn vít trong nhà suốt ngày đêm. Cũng kì lạ là từ khi có sư thầy đến, cái bóng trắng không đầu vất vưởng ở ngoài vườn đã không thấy đâu. Cô đào hát và anh cô thì càng ngày càng khép kín, rất ít khi thấy họ ra khỏi căn lầu nằm ở phía sau nhà. Người làm đúng ngọ thì mang cơm đến cửa đặt tại đó, gõ cửa ba lần rồi đi về, cô đào hát sẽ tự ra lấy cơm, tuyệt nhiên không ai được phép đứng lại nghiêng ngó. Bà cả của cậu ba Huy nghĩ cô đau buồn vì con chết chồng chết, muốn sang khuyên giải nhưng cô cứ tránh mặt không chịu gặp, nghĩ tới nghĩ lui bà cũng thôi không muốn sang nữa.
Sư cụ cho rất nhiều người nam giới trong nhà đi giăng lưới cá khắp xung quanh nhà và khu vực sân vườn cũng như xung quanh mộ của ông ba Huy. Vị trí cắm cọc để giăng lưới cũng được sư cụ chỉ dẫn cẩn thận, trên các cọc đều được treo những lá bùa màu vàng. Sau đó một ngày, sư cụ cho bốn người làm lực lưỡng, lúc nửa đêm theo sư cụ ra mộ, cầm theo một túi vải màu vàng được thêu rất nhiều hình thù kì lạ màu đỏ, trong túi bỏ nhiều vị thuốc như chu sa, thần sa và rất nhiều thứ khác ra mộ ông ba Huy cùng với sư cụ lúc nửa đêm. Bốn người đàn ông lực lưỡng bịt kín mặt mũi bằng khăn tẩm dầu và trầm hương để ngăn mùi tử khí. Sư cụ đứng một bên tụng kinh, cho bốn người bật nắp quan tài ông ba Huy ra, để túi gấm vào giữa ngực ông. Kì lạ một điều là khi người nhà khâm liệm ông ba Huy đã duỗi thẳng tay chân ra, nhưng khi mở nắp ra mọi người đều thấy ông nằm trong tư thế co quắp, da đã mủn, thi thể trương phình lên nhưng vẫn còn in hằn nhiều lằn đỏ như vệt roi. Sau khi lắp đất xong, những người làm nhanh chóng đi giật lùi về hướng mấy lu nước ở ngoài hiên nhà. Quần áo và khăn bịt mũi cởi ra vội vàng mang đi đốt, người nhà chuẩn bị sẵn nước lá bưởi, lá sả và nhiều loại lá khác cho họ tắm rồi tất cả rút lui vào trong nhà, chỉ còn một mình sư cụ đứng ngoài mộ lầm rầm tụng niệm.
Sáng hôm sau, cậu Bình và người nhà đi ra tìm thì thấy sư cụ đang ngồi xếp bằng tụng kinh phía trước mộ, đất đã đắp lại như cũ. Sư cụ thở dài:
– Ta biết con đã mất, nhưng vẫn phải quật mồ lên động chạm thi thể của con là bất kính với hương hồn con. Nhưng xin con hãy tha thứ cho ta, ta làm vậy cũng vì cả gia đình. Ta tin con sẽ hiểu lòng ta. Ngày đó ra đi, ta đã biết con sẽ gặp tai kiếp nhưng không ngờ tai kiếp lại đến nhanh như vậy. Cứ tưởng sẽ được gặp nhau lần nữa, ai ngờ ngày trùng phùng cũng là khi âm dương cách biệt. Thân già này cũng đã sắp đến hồi rệu rã, nhưng dù chỉ còn một hơi thở, ta cũng phải bảo vệ cả gia đình này, không để ai làm hại gia đình.
Cậu Bình chắp tay xá sư cụ rồi hỏi
– Bạch sư thầy, tại sao sư thầy lại nói như vậy?
Sư cụ chỉ cười
– Rồi sau này ta sẽ giải thích với con sau. Điều cần thiết lúc này là cắt trùng để không ảnh hưởng đến gia đình trước đã, còn về cái âm phần ở vườn sau, ta sẽ giải quyết sau.
Những ngày kế tiếp, sư cụ tập trung ở trong nhà để làm bùa, sư cụ cũng cho người bện rất nhiều dây lụa vàng viết chữ màu đỏ lại thành một sợi thừng rất dài, quấn thành một cuộn cất riêng. Mười ba cái hũ được sư cụ bỏ vào đó nhiều loại thuốc khác nhau và dán rất nhiều bùa chú màu đỏ. Sư cụ làm thêm cho mỗi người trong nhà một túi bùa màu vàng, bên trong có để một lá bùa có hình tám đóa hoa sen tỏa ra tám hướng, bao quanh một vòng tròn viết rất nhiều chữ lạ. Sư cụ căn dặn mọi người trong nhà đêm làm phép phải quỳ theo thứ tự trong gia đình, từ lớn đến nhỏ, mặt hướng về phía bàn thờ. Cậu Bình là người quỳ trước tiên vì cậu là con trưởng, hai tay cậu phải bưng bát hương của gia đình, kính cẩn nâng lên cao quá đầu để hy vọng tổ tiên ông bà về phù hộ cho con cháu bình an tai qua nạn khỏi. Tuy nhiên kì lạ là cô đào hát và anh cô không được phát túi bùa cũng như không có mặt vào đêm làm lễ cắt trùng.
Trước đêm làm lễ, liên tục trong ba ngày ba đêm, sư cụ ngồi xếp bằng ngoài sân, trước mặt là một bát cát sạch lấy từ sông mang về trộn chu sa thần sa, bên kia là một chén nước sạch, cụ cứ nhắm mắt tụng niệm, tay bốc cát từ bát cát cho vào bát nước, rồi lại bốc ngược từ bát nước sang bát cát 7 lần.
Sau đó sư cụ cho người mang bốn cái hũ chứa bùa chôn xung quanh bốn góc của ngôi mộ, còn bát cát thì đem rắc lên mộ của ông ba Huy vào lúc chập choạng tối, trong lúc rắc, cậu Bình mang khăn tang quỳ trước mộ, lầm rầm khấn vái cho linh hồn cha cậu trong khi sư cụ đứng phía sau cứ tiếp tục tụng kinh. Đến lúc quay vào trong nhà, cậu Bình vô tình quay lại nhìn thì giật mình vì thấy có một con vật từa tựa như con khỉ với đôi mắt màu đỏ, người phủ đầy lông, hai mép lòi ra hai cái răng nanh màu trắng đang ngồi trên mộ của cha cậu. Vừa đưa tay định kéo áo sư cụ lại thì sư cụ suỵt bảo im lặng và nhanh chóng kéo cậu vào nhà.
Vào đến nhà, sư cụ mang bát hương từ bàn thờ xuống và thúc giục cậu nhanh chóng quỳ xuống tiếp lấy bát hương. Sư cụ căn dặn cho dù một lát nữa có nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng không được đặt bát hương xuống hoặc rời khỏi vị trí. Tất cả mọi người trong nhà phải quỳ trước bàn thờ, có việc gì đi nữa cũng không được mở cửa.
Căn dặn xong sư thầy và chú tiểu vẫn thường đi theo sư thầy đóng hết tất cả cửa lại rồi di chuyển ra đàn tràng giữa sân. Đàn được bày trên một hương án cao, đặt trên một nền bằng đất sét năm màu, chôn xuống đất rất nhiều đạo bùa chú loằng ngoằng do sư cụ viết. Chínhũ gốm còn lại có tám hũ được sắp xếp theo bốn phương tám hướng còn một hũ gốm thì được mở nắp sẵn, đặt phía trên đàn tràng. Trên đàn bày đồ cúng, trái cây, nhang đèn và các tượng của tam vị chư phật. Trước khi lên đàn, sư cụ tắm rửa sạch sẽ, khoác người bộ cà sa màu vàng, tay cầm tràng hạt, phía sau lưng cụ là chú tiểu đứng chắp tay theo hầu.
Sau khi lên đàn, sư phụ bắt đầu rì rầm tụng kinh niệm chú, sau một hồi kinh kéo dài gần 3 tiếng, đột nhiên lúc này phía ngoài hướng mộ của ông ba Huy, có một con chim lạ bắt đầu kêu lên những tiếng kéo dài như tiếng hú. Trong nhà lúc này, bát hương trong tay cậu Bình càng lúc càng trĩu nặng, cậu phải dùng hết sức bình sinh quỳ mọp sát đất, để bát hương lên đầu đội để giảm bớt sức nặng. Không khí trong nhà lúc này đang rất căng thẳng. Đột nhiên mọi người trong nhà bắt đầu nghe tiếng leng keng của xiềng xích đi vòng vòng chung quanh khu nhà chính. Có người bạo gan lén liếc nhìn ra thì thấy ông ba Huy đang bị xiềng xích bao quanh, người nhợt nhạt đầy vết lằn roi đang đi qua đi lại xung quanh nhà. Dây xích trên người ông tiếp xúc với mặt đất gây ra tiếng loảng xoảng. Đầu còn lại của dây xích được một con vật tựa như con khỉ đang giữ.
Ngoài sân, tiếng sư cụ đọc kinh càng lúc càng to, càng vang vọng trong không gian. Lúc này trên bàn thờ ông ba Huy, tấm hình truyền thần vẽ ông đột nhiên lật úp xuống, kéo theo toàn bộ lư hương và dĩa trái cây, gây ra tiếng động loảng xoảng. Mọi người không ai bảo ai đều hướng mắt lên bàn thờ chỉ thấy một con vật tựa như con khỉ với mắt đỏ, nanh trắng đang nhảy qua nhảy lại phía trên bàn thờ. Sư cụ nhanh chóng tăng tiếng niệm kinh nhanh hơn và to hơn. Con vật đột nhiên nhảy tới bám trên bát hương phía trên đầu cậu Bình. Người nhà ai nấy đều hốt hoảng nhưng không một ai dám cử động. Bát hương càng lúc càng nặng, người cậu Bình cơ hồ đã dán sát đất, mặt tái xanh nhưng cậu vẫn kiên trì đội bát hương trên đầu quyết không buông xuống.
Ngoài sân đột nhiên tiếng tụng kinh của sư cụ im hẳn, chỉ còn lại tiếng khóc nho nhỏ. Mọi người nghe rõ tiếng của ông ba Huy đang khóc lóc. Sư cụ bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với vong hồn của ông ba Huy, khuyên ông nên đồng ý theo sư cụ về chùa thọ giáo phật pháp để được siêu sinh cõi niết bàn. Sư cụ cứ tiếp tục nhỏ giọng nói với vong linh, chẳng ai nghe được tiếng trả lời nào chỉ nghe tiếng khóc dần dần im lặng. Sư cụ thở dài tiếp tục lẩm nhẩm niệm kinh cho hương hồn ông siêu thoát về cõi phật.
Tiếng rúc của con chim lạ ngoài vườn sau đã chuyển sang sân trước, càng lúc càng dồn dập tựa như đang giận dữ. Sư cụ đứng thẳng người dậy, chuyển tư thế từ ngồi xếp bằng bắt ấn trên hai đầu gối sang thủ ấn trước ngực và bắt đầu đốt nhiều đạo bùa khác nhau. Con vật tự như khỉ trên bát hương bắt đầu thu nhỏ dần dần và biến mất. Ngoài sân tiếng hú cũng dần dần im lặng.Cái hũ thứ chín đặt trên đàn tràng lúc này đột nhiên lắc lư dữ dội. Sự cụ nhanh nhẹn lấy một đạo bùa dán chồng lên nắp của chiếc hũ thứ chín và giao cho chú tiểu cầm. Vừa vào tới nhà, sư phụ lập tức mang toàn bộ bát hương ra sân và đốt trụi, sau đó sư cụ và chú tiểu cùng cậu Bình lập tức đi suốt đêm ra chùa nhờ sư trụ trì giữ cái hũ đã niêm phong và nhờ sư trụ trì lập đàn tụng kinh siêu độ cho vong hồn ông ba Huy và hóa giải trùng. Trước khi đi, sư cụ bắt tất cả mọi người trong nhà ở yên trong nhà, không ai được ra ngoài. Cụ giao bốn lá bùa cho người trong nhà và căn dặn đem dán lên bốn góc nhà. Còn về phần khu vườn và căn lầu của cô đào hát phía sau nhà, song song với quá trình chuẩn bị cho việc cúng cắt trùng, cụ đã bí mật cho người làm chôn rất nhiều cọc gỗ có cột vải ngũ sắc xung quanh khu vườn. Sau khi sư cụ và cậu Bình rời khỏi nhà đột nhiên phía khu vườn sau vang lên rất nhiều tiếng gào thét ghê rợn xen lẫn tiếng cười the thé vang trong đêm khiến ai cũng rợn cả gai ốc.
Sáng hôm sau khi hai người về tới nhà, sư cụ thúc giục cậu Bình nhanh chóng vào phòng đi ngủ để giữ sức tiếp tục cho trận chiến đêm nay, còn bản thân ông thì không kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp. Rất nhiều lưới cá được giăng trên cọc tạo thành nhiều vòng bao bọc quanh căn lầu. Ông dành cả buổi sáng để viết thêm rất nhiều đạo bùa trên giấy vàng và căn dặn người nhà treo đều trên các cọc cắm. Sợi dây vải màu vàng được mang ra đặt sẵn giữa đàn tế. Đến đầu buổi chiều khi cậu Bình thức giấc, sư cụ căn dặn cậu đưa đàn bà trẻ nhỏ trong nhà đi ra chùa nơi bạn sư cụ đang làm trụ trì gửi họ ngoài đó. Còn lại trong nhà chủ yếu là trai tráng lực điền. Đến chập tối, trong căn lầu của cô đào hát bỗng có tiếng hát văng vẳng như tiếng ru con. Tiếng hát cứ lên bổng xuống trầm rất kì lạ nhưng không ai nghe hiểu được chữ nào.
Sư cụ mặc cà sa ngồi xếp bằng trên nền giữa sân, bên cạnh là cuộn dây bùa màu vàng. Sau lưng cụ bên trái là chú tiểu, bên phải là cậu Bình. Bốn phía của đàn tràng có những nam thanh niên khỏe mạnh mang mạng Hỏa, Kim đứng hầu, trên tay ai cũng được đeo tràng hạt, túi bùa sư cụ phát được treo vào cổ. Họ được căn dặn phải đứng nguyên vị trí, không được rời khỏi vị trí cho dù có bất kì chuyện gì xảy ra.
Đến tầm nửa đêm, đột nhiên từ căn lầu phía sau vườn có rất nhiều bóng đen lố nhố di chuyển về phía sân giữa, có bóng cao, có bóng thấp. Đi đầu là một cái bóng đen có cái đầu gật gù đính trên cổ và tướng đi rất kì lạ. Trên nóc nhà lúc này mọi người nhìn thấy có một người đang đứng, hai tay giang ra hướng về phía giữa sân. Tiếng hát ru con vẫn văng vẳng trong đêm tối nhưng trên căn lầu vẫn tối thui, không có chút ánh sáng nào.
Rất kì lạ là mỗi lần những bóng đen lố nhố đó chạm vào cái lưới cá được giăng sẵn và dán bùa, một tia lửa màu đỏ bùng lên, bóng đen bị đốt cháy phát ra tiếng kêu thét ghê rợn và tàn lửa cháy để lại vụn như đốt hình nhân bằng giấy. Một mùi khen khét, tanh tanh tỏa ra khắp trong sân. Tuy đốt được khá nhiều bóng đen nhưng các cọc cắm lưới cá cũng không thể nào chặn được hết, nhiều cọc đã bắt đầu lung lay và bị đẩy ngã. Đám bóng đen càng lúc càng tiến gần đến giữa sân.
Khi đám bóng đen tiến đến gần sát, nhiều người nhìn thấy cái bóng dẫn đầu chính là người làm đã tự cắt cổ hôm nào. Bắt đầu đến gần đàn tràng ở giữa sân, đột nhiên cổ anh ta liền lại, rồi anh ta bắt đầu “biểu diễn” lại tiết mục tự cắt cổ với nụ cười vô hồn trên môi. Cái đầu không được cắt hẳn ra khỏi thân cứ gục gặc rồi dính lại. Những người xung quanh đàn dù là đàn ông nhưng nhìn cái cảnh máu me ghê rợn như vậy đã bủn rủn hết tay chân, có người thấy lợm giọng mắc ói nhưng nghe lời sư cụ căn dặn họ vẫn đứng im xung quanh đàn làm hộ pháp cho sư cụ.

Trong lúc đó sư cụ đang ngồi bỗng nhiên đứng dậy, đốt một đạo bùa màu vàng vẽ hình một loài hoa rất lạ, trời đang trong bỗng nhiên mây đen kéo về, tiếng sấm ùng oàng và chớp nhóa lóe sáng như ban ngày. Sau trận sấm sét, có rất nhiều bóng đen bốc cháy và tàn tro rơi lả tả trong không khí. Mùi khét sau trận sấm sét càng lúc càng nồng nặc. Bóng người phía trên căn lầu đã bắt đầu không đứng giang hai tay ra nữa mà lúc này nó giơ hai tay ra phía trước múa may theo một hình thù kì lạ. Bắt đầu lúc đó đám bóng đen co thành một cụm khói phía sau cái xác bị đứt đầu. Cái xác lúc nãy có vẻ đã phát chán với trò trình diễn, nó đứng im, cái đầu quặc quẹo vẫn nở nụ cười vô hồn như ban đầu và bắt đầu xông thẳng vào đàn tràng, hai tay giơ ra như muốn bắt lấy cổ sư cụ nhưng rất kì lạ là cho dù gầm thét thế nào nó cũng không thể tiến tới gần đàn tràng. Lúc này sư cụ nhanh chóng ra hiệu cho những người trai tráng đứng xung quanh đàn tràng xông tới dùng dây thừng trói nghiến cái xác lại. Sư cụ đốt một đạo bùa, hòa vào nước và nhỏ từ từ lên cái xác. Cái xác lúc này đã nằm im thôi động đậy, những chỗ nước nhỏ vào để lại nhiều lỗ trũng và từ đó nước vàng tanh thối chảy xa.

Bóng người trên nóc nhà nhanh chóng nhảy xuống và khập khiễng bỏ chạy nhưng người tính không bằng trời tính, nó vừa chạm đất thì đã bị vây bởi trận đồ cọc gỗ của sư cụ chôn trong lòng đất. Sư cụ bắt ấn trước ngực, dẫn đầu dòng người từ sân chính đi ra sân sau, chỗ bóng người đang giãy dụa. Khi họ đến sân sau, mọi người soi đèn thì nhìn thấy bóng người chính là người anh trai của cô đào hát. Hai má anh ta hóp lại, mắt lòi ra, miệng nhe răng gầm gừ và chảy nước dãi như một chú chó dại. Sư cụ nhanh chóng bước thẳng vào giữa vòng cọc gỗ, cậu Bình dợm chân định bước theo nhưng kì lạ là cậu đi bước nào cũng thấy cọc gỗ chặn lối nên đành bước ra. Giữa vòng cọc gỗ chỉ còn sư cụ đứng đối diện với bóng đen.

Đột nhiên lúc này sư cụ nhanh chóng choàng xâu tràng hạt đang đeo trên tay xung quanh cổ anh ta và bắt đầu bắt ấn đọc kinh. Anh ta trợn mắt nhìn sư cụ rồi nhe răng cười the thé.
– Mày tưởng mày nhốt được ông à, ông còn nhiều miếng phép chưa tung ra nhé. Ông còn nhiều âm binh đứng xung quanh đây, lát nữa ông gọi âm binh đến dần chúng mày thành từng mảnh.

Sư cụ không trả lời mà cứ tiếp tục đọc kinh. Tiếng đọc kinh bằng Phạn chú vang lên càng lúc càng nhanh, người anh trai bắt đầu không cười the thé nữa mà quay sang lườm lườm nhìn sư cụ. Lát sau thì anh ta bắt đầu gào thét, tiếng đọc kinh lảnh lót hòa cùng với tiếng gào thét tạo thành một hỗn hợp âm thanh ồn ào điếc tai. Lát sau anh ta dập đầu van xin sư cụ tha cho đừng đọc nữa. Sư cụ hỏi lại anh ta

– Nhà này không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn hại người ta.

Anh ta quỳ mọp dập đầu

– Bạch sư thầy, hồi trẻ con có học được ít phép nuôi âm binh của ông bà nên quyết định dùng nó để kiếm sống chung với em gái. Lúc em gái đi làm đào hát, hát tuồng San Hậu, lúc diễn cảnh Khương Linh Tá cụt đầu hồi trước không ai diễn đạt nên con mới nghĩ ra cách tìm một âm binh chết trận bị cụt đầu mang về luyện và mỗi lần diễn con sẽ làm ảo thuật gọi binh ra cho nhập vào hình người bằng giấy và diễn. Từ ngày đó rất nhiều người kéo đến, cuộc sống của anh em con dễ dàng hơn nhiều. Mong sư cụ tha cho con, mai này con không dám nữa.

Sư cụ nhắm mắt thở dài lắc đầu

– Ta báo cho ngươi biết, số phận của những người luyện âm binh không ai có kết cục tốt cả. Rồi về già ngươi phải chịu quả báo. Ngoài việc sai binh đi biểu diễn, ngươi còn sai âm binh ám hại ông ba Huy chết trong giờ trùng, mục đích muốn giết hết cả nhà người ta. Ngươi quá độc ác

Anh ta bắt đầu cúi thấp đầu lí nhí

– Bạch sư cụ, con chỉ muốn giết ông ba huy và con trai cả để tài sản rơi vào tay thằng bé cháu của con nên mới hại ông ba huy chết vào giờ trùng. Nhưng ai ngờ ba ngày sau khi ông tay chết, khi thần trùng dẫn vong ông về bắt con trai cả, ông lại đi bắt đứa con nhỏ do em gái con mới sinh. Con hận quá nên mới mù quáng, xin sư cụ tha cho con.

Thấy anh ta quỳ dập đầu đã lâu, mọi người nghĩ anh ta chắc cũng muốn hối cải, nhiều người còn muốn xin xỏ sư cụ cho anh ta thoát, ai ngờ phía sau cánh tay của anh ta bắt đầu lén lút bắt quyết. Đột nhiên sư cụ đang đứng trong vòng tròn cọc thì có một bóng trắng bất ngờ tiến đến phía sau húc thẳng vào lưng sư cụ. Sư cụ lảo đảo ngã về phía trước phun ra một bụm máu. Anh trai của cô đào hát đứng lên cười sằng sặc khi thấy sư cụ đổ máu, ai ngờ đột nhiên anh ta ngã lăn ra, mặt tím tái lại như người bị bóp cổ, tay chân co giật, miệng trào ra máu, mắt trợn ra và miệng há ra nhưng không la được tiếng nào mà nhanh chóng tắt thở. Sư cụ chấm một ít máu, vẽ một vài kí hiệu trên mặt đất, phía sau vườn đột nhiên có một đốm lửa bùng lên rồi chợt tắt ngúm kèm theo một mùi tanh tanh khen khét.

Cậu Bình và chú tiểu nhanh chóng xông vào giữa vòng cọc mang sư cụ ra ngoài và cho người khiêng vào nhà. Vì vội vã họ không chú ý rằng trận đồ cọc dường như đã không còn linh nghiệm. Cái xác của người anh trai cô đào hát nhanh chóng được mang đi hỏa thiêu và rắc tro ngay lập tức.
Về phần sư cụ trong nhà, sau khi được mang vào nhà, sư cụ dần dần hồi tỉnh lại, cụ cho gọi cậu Bình đến bên cạnh và dặn dò.

– Ta đã trấn được con trùng và diệt cái trận âm binh của thằng kia, nhưng đã để sổng mất con âm binh cụt đầu. Con âm binh đó nhân lúc chủ suy yếu đã phản chủ và chạy trốn, dù ta đã đánh nó một kích nhưng chắc chắn nó vẫn không hoàn toàn bị tiêu tán. Sau khi ta chết, hãy mang xác ta về chôn ở dưới chân mộ tổ của ông Nhơn. Ta với ông nội cháu chính là anh em, ba Huy chính là đứa cháu trai mà ta yêu quý nhất.

Cậu Bình ngỡ ngàng nhìn sư cụ

– Bạch sư cụ, sư cụ chính là ông chú đã bỏ đi mất tích của con đó sao? Bấy nhiêu lâu nay người đã đi đâu

Sư cụ thở dài lắc đầu.

– Thời gian ta không còn nhiều, ta không trả lời cặn kẽ cho con được. Thời trẻ ta nông nỗi và háo thắng, về già gửi thân nơi cửa phật nhưng vẫn không tránh khỏi hậu quả phải trả những căn quả ta đã gây ra lúc trẻ. Ta không mong gì hơn là hy vọng cái thân xác già nua của ta sẽ giúp cho gia đình ta được bình an. Ngày mai con hãy lấy lá đinh lăng và lá nhãn tươi, rửa sạch rồi nấu nước cho cả gia đình uống. Tử khí đã ám vào gia đình quá nhiều, nếu không tẩy sạch sẽ dẫn đến bệnh tật triền miên.

Sư cụ cười cười nhìn cậu Bình, cười đau khổ, rồi tiếp tục

– Nhà ta không phải là vô phúc đâu, gia tộc ta ngày xưa đã từng là thầy cúng, một thời hưng thịnh nhưng do có người lạm dụng bùa chú mưu cầu giàu sang nên phạm luật tổ, phải chịu trừng phạt. Mỗi đời trong gia đình ta sẽ có một người có duyên với phần âm. Nhưng cuộc đời người này sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ. Từ nay về sau con hãy nhớ lời ta, đời đời sau này không ai được dính dáng tới những thứ như bùa chú nữa. Ta tin rằng chỉ cần chúng ta không còn nhúng tay vào chuyện đó nữa thì khả năng về phần âm sẽ dần dần lụi tàn. Có lẽ như vậy là giải pháp tốt nhất cho cả dòng họ. Còn nữa, dòng họ ta đã gặp rất nhiều quả báo, một trong số đó sẽ là âm thịnh dương suy. Đời sau này phụ nữ của dòng họ ta sẽ giỏi giang vượt mặt cánh đàn ông nhưng có một điều, đời họ sẽ gặp rất nhiều đắng cay đau khổ. Hãy cố gắng tích phước tích đức để tai qua nạn khỏi.Con nữa, con chính là người có duyên với phần âm trong gia đình ta ở đời này, hãy nhớ lời ta, tránh xa tất cả những thứ như bùa chú hay tà thuật, rồi con mới được bình yên hưởng thọ cùng con cháu.

Cậu Bình toan khuyên sư cụ đừng nói nữa để cố gắng điều dường sức khỏe nhưng sư cụ lắc đầu.

– Ta biết sức khỏe của ta, ta là ngọn đèn dầu đã cạn khô, chẳng còn lay lắt được bao lâu. Sau này ta và con sẽ còn tái ngộ, nhưng duyên phận giữa ta và con rất mỏng. Chúng ta sẽ gặp nhưng thời gian rất ngắn thì sẽ phải chia đôi ngả âm dương…

Nói đến đây sư cụ nấc lên một tiếng rồi từ từ xuôi tay….
Sau ngày hôm đó, trong lúc mọi người lo đám tang cho sư cụ thì ngoài vườn, cô đào hát đã treo cổ trong căn lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com