ZingTruyen.Com

Doi Toi Sau Gio Hoc

Chương 42: Cậu từng hôn chưa?

Beta: Hana

Trong thoáng chốc, Dụ Phồn cảm thấy toàn thân tê dại.

Cậu có thể cảm nhận được tay Trần Cảnh Thâm kéo căng, vuốt nhẹ trong tóc mình. Ngón tay thon dài ấm áp, mang hơi ấm còn khô nóng hơn cả nắng hạ xoa vào trong đầu cậu.

Dụ Phồn nhìn chăm chú đôi mắt đen thẳm của hắn, cố gắng lạnh mặt, mấy giây sau mới cứng nhắc thốt được lên tiếng: "Ai....quan tâm cậu thích gì? Tôi muốn cắt."

Trần Cảnh Thâm liếc nhìn gương mặt còn đỏ hơn cả bông hồng ngoài vườn hoa trường, nhướng mày không nói gì.

Dụ Phồn cảm thấy chưa đủ: "Hôm nay về cắt luôn."

Trần Cảnh Thâm hơi mím môi.

"Tôi cạo trọc đầu...." Dụ Phồn vừa dứt lời, một cảm giác quen thuộc chợt nổi lên. Cậu nhíu mày, không cảm xúc nhấn mạnh từng chữ, "Trần Cảnh Thâm, mẹ nó có phải cậu vừa cười đúng không?"

"Không." Trần Cảnh Thâm rút tay về, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, cúi thấp đến mức chỉ đủ cho Dụ Phồn trông thấy nửa bên mặt mình.

Tóc bỗng được buông ra, không khí nặng trĩu len vào khiến cậu hơi lạnh.

Cảm giác trống rỗng vô cớ này chỉ kéo dài một giây, Dụ Phồn đã nhanh chóng phản ứng lại, cậu chợt đứng phắt dậy, cánh tay vươn tới vòng qua cổ Trần Cảnh Thâm, dùng lòng bàn tay nâng mặt hắn lên.

Trần Cảnh Thâm hơi tránh đi, ban đầu Dụ Phồn không nâng được. Nhưng sau đó Trần Cảnh Thâm bỗng thả lỏng sức, mặc cho cậu xoay mặt mình qua.

Còn nói không cười?

"Mấy lần trước cách điện thoại không động thủ với cậu, cậu lại cảm thấy tôi sẽ không đánh cậu phải không?" Dụ Phồn dùng một tay nắm mặt hắn, hung tợn chất vấn, "Cười cái gì?"

Khóe miệng Trần Cảnh Thâm bị cậu kéo xuống, nét mặt sinh động lên hiếm thấy: "Nghĩ đến dáng vẻ cậu với đầu trọc."

"Ừ." Bàn tay Dụ Phồn đang giữ cổ hắn lại dùng thêm sức, "Vậy đợi tôi cạo rồi, cậu phải ở bên cạnh ra sức cười cho tôi, chưa tan học thì không cho...."

"Với lại," Trần Cảnh Thâm nâng mắt nhìn cậu, cười bằng mắt nói, "Dụ Phồn, cổ cậu đỏ lắm đấy."

"...."

Trần Cảnh Thâm bị kéo lại đây, mặt hai người cách nhau rất gần, lúc Trần Cảnh Thâm nói chuyện hơi thở sẽ khẽ lướt qua cằm cậu.

"Lúc tôi giận luôn thế này." Một lúc lâu sau, từ tai đến mặt Dụ Phồn đã nóng bừng cả lên, mặt lại vẫn không có biểu cảm gì nói, "Lúc tôi đánh người khác còn đỏ hơn nữa, cậu có muốn xem không?"

Trần Cảnh Thâm im lặng chớp mặt, điệu bộ trông có vẻ hơi động lòng, mấy giây sau mới cử động môi____

Dụ Phồn nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Nói không muốn."

Trần Cảnh Thâm: "Không muốn."

Dụ Phồn buông hắn ra, cả người nóng cháy ngồi trở về, hút mạnh một hơi sinh tố.

Thôi, thích cười thì cười đi, ông đây không nhìn chẳng lẽ còn không được?

Trần Cảnh Thâm tắt game đi, liếc mắt nhìn áo cậu: "Sao lại cài cúc áo."

Lúc này Dụ Phồn mới nhớ tới, thảo nào nãy giờ nóng thế....

Cậu dùng một tay thuần thục cởi ra, nói: "Nãy lạnh."

Điện thoại vang lên vài tiếng, Dụ Phồn cầm lên xem, là tin nhắn Chương Nhàn Tịnh gửi qua, nói hôm nay đến phiên hai bàn bọn họ trực nhật, bảo cậu về quét dọn lớp.

"Họp phụ huynh xong rồi, người cũng đi hết rồi." Dụ Phồn cất điện thoại vào, nhấc chai nước khoáng dùng để dụi tắt thuốc lá lên, huých người bên cạnh, "Về lớp thôi."

Hai người về trễ quá, Chương Nhàn Tịnh với Kha Đình đã lau sạch bảng với cửa sổ xong xuôi rồi đi về, chỉ còn sàn nhà là vẫn chưa làm.

Dụ Phồn cầm chổi ném cho Trần Cảnh Thâm: "Cậu quét đi, tôi lau sàn."

Hai người làm rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại hành lang sau lớp là chưa làm. Hai người một người xách chổi, một người ôm cây lau nhà, lười biếng đi dần ra ngoài hành lang. Dụ Phồn vừa mới bước ra nửa bước, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thầm rất thấp___

"Em  không biết bà ấy lại mở nhật ký của em ra....Hức....Nếu mẹ em ép em chia tay với anh, vậy phải làm sao bây giờ?" Nữ sinh nức nở hỏi.

"Không sao, dù cho mẹ em, ba em, giáo viên....Cả thế giới cùng ngăn cản anh và em ở bên nhau, chỉ cần hai đứa mình còn thích, chắc chắn sẽ không bị người khác chia cắt đâu....Em đừng khóc mà."

Dụ Phồn nhướng mày, cảm thấy giọng nam này nghe hơi quen quen.

Cậu vừa quay đầu, lập tức trông thấy Chu Húc với bóng lưng cường tráng đúng chất là một học sinh thể dục.

Phía cuối hành lang, Chu Húc chặn bạn cùng bàn của cậu ta vào trong góc chết.

Đôi người yêu vừa bị bắt quả tang yêu sớm này ỷ xung quanh không có ai, đang thân mật dựa sát vào nhau.

Mặt trời lặn về hướng tây. Hai người đứng trong ánh trời chiều vàng rực thì thầm đôi ba lời, sau đó đầu Chu Húc càng lúc càng hạ thấp xuống, Dụ Phồn còn chưa kịp rời đi, hai người đó đã hôn lên. Hai bóng người xếp chồng lên nhau, Chu Húc hơi nghiêng đầu, tay cũng đè lên lưng đối phương.

Bàn tay đang nắm đồ của hai người bên này cũng vô thức siết chặt.

Dụ Phồn hoàn hồn, vừa định đẩy Trần Cảnh Thâm đi, mà người phía sau lại nắm áo cậu trước một bước, kéo cậu lui về sau. Dụ Phồn không kiểm soát được bước chân, xô vào người Trần Cảnh Thâm một cái, hai người lại lui về trong lớp lần nữa.

Dưới lầu vang lên tiếng còi, vừa khéo che được tiếng bước chân của hai người, ngoài hành lang chưa có động tĩnh gì, chắc vẫn còn đang hôn.

Trong lớp còn yên tĩnh hơn cả bên ngoài.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, ngón tay Dụ Phồn hơi cuộn lại, cảm giác căng thẳng vô cớ trào dâng trong lòng, rõ ràng vừa nãy ở cầu thang khoảng cách giữa hai người họ còn gần hơn bây giờ nữa.

Một lúc lâu sau, Dụ Phồn quay người, không ngẩng đầu lên mà đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: "Đi rồi."

Trần Cảnh Thâm nhìn ra ngoài hành lang: "Không quét hành lang hả?"

"Không quét." Dụ Phồn kéo hắn, "....Về nhà đi."

-

Đến tối, Dụ Phồn thấy Chu Húc đang than vãn chuyện mình với bạn gái yêu sớm bị bắt được trong nhóm chat.

【Chu Húc: Nhưng mà bọn tôi đã ước hẹn rồi, sẽ không để cho bất cứ ai làm ảnh hưởng đến tình yêu của bọn tôi!】

Vậy tình yêu của hai cậu đừng ảnh hưởng đến người khác được không hả?

Dụ Phồn gõ ra câu này, ngẫm nghĩ xong lại xóa đi. Thôi, gửi đi rồi có khi còn phải nói thêm cả buổi nữa.

Chín giờ hơn, đợi hồi lâu vẫn không đợi được lời mời gọi video, vì thế cậu thoát khỏi nhóm chat, mở ảnh đại diện của người nào đó lên, gửi qua đó một cái "?".

Trần Cảnh Thâm cũng nhanh chóng trả lời lại "?".

Dụ Phồn cũng đang rảnh, dứt khoát gọi qua cho hắn.

Mãi lâu sau Trần Cảnh Thâm mới nhận. Hắn ngồi dựa vào ghế, trông biếng nhác hơn những lần nghe máy trước đây rất nhiều, hắn hỏi: "Sao thế?"

"Tối nay không giảng bài à?" Dụ Phồn hỏi.

"Định giảng, nhưng mà...." Trần Cảnh Thâm dừng lại một chốc, "Cậu không phát hiện thiếu cái gì hả?"

Dụ Phồn ngơ ngác: "Thiếu cái gì?"

"Hồi chiều đi nhanh quá, quên mang theo cặp sách."

"....."

Nhớ tới nguyên nhân đi vội, Dụ Phồn hơi siết chặt bàn tay đang nắm điện thoại, cuối cùng dùng sức mạnh quá thành ra không khống chế được, điện thoại rơi "cộp" một tiếng xuống bàn.

Phắc.

Dụ Phồn nhanh tay nhặt điện thoại lên, mặt không cảm xúc nói: "À. Vậy tôi cúp máy đây."

"Nói chuyện một lát đi." Trần Cảnh Thâm nói.

"...."

Nửa đêm nửa hôm hai thằng con trai có gì để nói? Ban ngày ngồi cùng nhau không nói chuyện được hả?

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Dụ Phồn vô thức nhìn ra cửa, cầm điện thoại đi ra ban công.

Trần Cảnh Thâm trông thấy bóng đêm lay động bên kia màn hình, hỏi: "Người nhà cậu về rồi à?"

Dụ Phồn nói ừ, chống tay lên lan can rồi thuần thục ngồi lên ban công.

Cậu sực nhớ ra có thể nói gì với Trần Cảnh Thâm.

Cậu giơ điện thoại lên trước, nói: "Trần Cảnh Thâm, chụp phòng cậu cho tôi xem."

Hiếm thấy Trần Cảnh Thâm hơi sửng sốt, sau đó quay camera về sau, hơi dịch ghế ra cho cậu xem.

Phòng của hắn cũng không khác bàn học là mấy, gọn gàng sạch sẽ, tông màu lạnh nhạt. Không gian to ngang ngửa với phòng khách nhà Dụ Phồn.

Dụ Phồn nhìn quanh một phòng, tựa lên lướt sắt chống trộm nói: "Giơ lên trên xem."

Trần Cảnh Thâm thoáng khựng lại, hơi nâng điện thoại lên.

Thấy được thứ mình muốn thấy, Dụ Phồn nheo mắt lại, biết mà vẫn hỏi: "Chờ đã, miếng vải đen trên tường đó là cái gì?"

Ngay sau đó, Trần Cảnh Tham quay camera về. Hắn lạnh nhạt nói: "Camera."

"Sao trong phòng cậu lại có cái đó?" Dụ Phồn hỏi, "Không thấy khó chịu hả?"

"Quen rồi. Dùng vải che đi là được."

"Không nghe được tiếng à?"

Trần Cảnh Thâm nói ừ: "Không lắp đặt bộ thu âm."

Vậy còn được.

Xem ra Trần Cảnh Thâm không nhát như cậu nghĩ, cũng không đến nỗi mất tự do như thế. Miếng vải đen đó che rất kín, vừa nhìn là biết quen tay lâu rồi.

Dụ Phồn bất giác mà thở phào nhẹ nhõm, lười biếng nói à.

Chuyện muốn hỏi đã hỏi xong, cậu nói: "Nói chuyện xong rồi, cúp____"

"Dụ Phồn." Trong tai nghe điện thoại, Trần Cảnh Thâm bỗng gọi tên cậu, "Từng yêu đương chưa?"

"...."

Chân Dụ Phồn vô thức cong lại, nét mặt vừa thả lỏng xuống lại căng cứng lên.

Từ cấp hai Dụ Phồn đã bắt đầu gia nhập vào đảng thanh niên hư hỏng, uống rượu đánh nhau hút thuốc đều làm qua hết rồi, duy chỉ hành vi phản nghịch tuổi dậy thì là yêu sớm thì lại chưa từng tiếp xúc.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có người tỏ tình với cậu thì cậu lại đỏ mặt. Dù là khi nào, dù cho đối phương là ai.

Chuyện này có thể nói ra hả? Không thể nào.

"Đương nhiên, từng yêu đương rất nhiều." Dụ Phồn không tự nhiên ngồi thẳng người, nói xong rồi còn cứng nhắc bổ sung thêm, "Với con gái."

"Thật à?" Trần Cảnh Thâm lười biếng rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc, "Sao Phóng Cầm nói cậu chưa từng yêu sớm."

"Sao có thể chứ? Từ tiểu học đến giờ tôi từng quen ba...." Dụ Phồn khựng lại.

Tuy là cậu không có kinh nghiệm, nhưng mà ba mươi người cũng hơi khoa trương quá nhỉ?

"Mười ba người." Cậu không cảm xúc nói hết, "Chưa từng bị giáo viên bắt được."

Trần Cảnh Thâm: "Tiểu học? Là từ lớp mấy?"

Đây gọi là gì? Gọi là một lời nói dối phải dùng đến vô số lời nói dối để lấp liếm.

Dụ Phồn muốn hút thuốc, không hiểu sao đụng vào hộp thuốc lại nhớ tới lời Chu Húc nói trong nhóm chat hôm đó....Vì thế nhịn.

Lúc cậu bịa chuyện không nhịn được đảo mắt nhìn quanh, liếc tới giấy khen trên tường trong phòng, bỗng chốc trào dâng linh cảm___

"Năm lớp 6, lúc tham gia trại hè." Dụ Phồn nói, "Là cái lần trước cậu nhìn, trại hè Phi gì đó, nhớ rõ phải không? Chẳng phải tôi được khen thưởng à? Nói tôi thích giúp đỡ người khác."

*Ở bên bển lớp 6 vẫn còn là cấp tiểu học

"...."

Dụ Phồn không nhận ra nét mặt của người trong màn hình bỗng trở nên khó diễn tả, tiếp tục bịa: "Tôi giúp đỡ người đó, cũng trở thành bạn gái đầu tiên của tôi."

"...."

Bên kia im lặng ngồi lâu, Dụ Phồn đợi cả buổi, nhíu mày: "Cậu nghe thấy không."

"Nghe thấy." Mãi lâu sau, Trần Cảnh Thâm mới mở miệng nói, "Yêu đương bao lâu, đối phương là....học sinh tiểu học thế nào."

"Sao cậu lắm thắc mắc thế? ?"

Nói thật, Dụ Phồn cũng quên béng chuyện này rồi.

Biến cố trong nhà quá lớn, những chuyện trước năm lớp 7 cậu không nhớ rõ lắm. Hoặc là nói cậu chống đối với việc nhớ lại.

Dù sao ở một khoảng thời gian rất lâu trước đây, trong cuộc sống của cậu còn tồn tại một người khác. Sau khi người đó rời đi, tiềm thức cậu cũng bắt đầu không nghĩ về bất cứ một ai hay chuyện gì của trước kia nữa.

Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy khen đó suy nghĩ chốc lát, chỉ có thể nhớ lại loáng thoáng____

"Chắc là một học sinh tiểu học rất thích khóc." Dụ Phồn nói, "Rất lâu trước đây rồi, không nhớ rõ."

"Là vậy à."

Bịa chuyện xong, Dụ Phồn thở phảo một hơi, vừa định dựa vào lưới chống trộm lần nữa____

"Vậy từng hôn chưa?"

"....."

Hình như lưới chống trộm nối điện, Dụ Phồn vừa chạm vào đã phải lập tức ngồi thẳng lên.

Yêu tới mười ba người, chưa từng hôn bao giờ, mẹ nó nói như thế, chẳng có lý tí nào.

Dụ Phồn chớp mắt đến lần thứ mười, mới cứng đờ nghẹn ra một chữ: "....Rồi!"

Trần Cảnh Thâm nhướng mày: "Cũng là học sinh tiểu học đó?"

Sao có thể cơ chứ? Học sinh tiểu học thì biết gì.

Nhưng Dụ Phồn thật sự không thể bịa thêm một tình sử yêu đương nào khác nữa, vì thế lại căng da đầu nói: "....Ừm."

Trần Cảnh Thâm cong ngón tay lại, đặt lên chóp mũi: "Còn bé thế....Hôn thế nào?"

"Mẹ nó còn hôn thế nào được cơ chứ? Hôn mạnh! Hôn rách cả môi miệng...." Dụ Phồn nhắm mắt, không nói nổi nữa, "Cậu hỏi cái này làm gì? ?"

Trần Cảnh Thâm lặng im một lát, thành thật nói: "Chưa từng hôn bao giờ, nên tò mò."

Không cần đoán cũng biết cậu chưa từng hôn, đồ đáng ghét chỉ biết học tập

Dụ Phồn bịa chuyện đến mức cả mình cũng tin, lúc nhìn Trần Cảnh Thâm còn mang theo vẻ xem thường của một tay sành sỏi đối với ma mới. Nhìn rồi nhìn một hồi, cuối cùng ánh mắt lại vô thức dời xuống.

Mũi Trần Cảnh Thâm rất cao, lúc chiều mình đè cổ hắn còn suýt nữa chạm phải. Rồi môi cũng rất mỏng, đường nét trông hơi lạnh lùng, hôn lên chắc không thể____Mình bị điên rồi hả? ?

Dụ Phồn bị chính suy nghĩ trong đầu mình làm cho hoảng hốt, người còn cứng hơn cả ban nãy bịa chuyện.

Điện thoại vang lên một tiếng ting, Vương Lộ An gửi tin nhắn đến mời cậu chơi game.

Cái miệng đang bị cậu nhìn chằm chằm bỗng nhiên hơi hé mở, ngay trước khi hắn mở miệng, Dụ Phồn hoảng hốt cúp cuộc gọi đi.

【s: ? 】

【s: Sau đó sao hai cậu lại chia tay?】

Dụ Phồn lau mặt, cúi đầu sờ hộp thuốc, rút một điếu ra mới tỉnh táo lại.

【-: Chia tay là chuyện đau lòng, cậu còn hỏi nữa?】

【-: Chơi game rồi, còn trả lời nữa chặn luôn cậu.】

Tối nay Dụ Phồn chơi game rất nghiêm túc, hiếm thấy mà chiến đấu ác liệt với các anh em đến tận hai giờ.

Việc này khiến cho cậu vừa buông điện thoại, đầu chạm vào gối, người lập tức mơ màng đi và giấc ngủ.

Gần như mấy năm nay đêm nào Dụ Phồn cũng nằm mơ.

Ngoại trừ một vài giấc mơ kỳ lạ, nội dung của những giấc mơ còn lại đều na ná như nhau, chỉ khác mỗi chỗ là cậu đánh thắng hay thua. Có một số là chuyện cũ, một số là suy tưởng.

Thậm chí ở mấy tháng trước đây, trong giấc mơ không phải là cậu chết thì là Dụ Khải Minh chết. Khiến cho khoảng thời gian đó sau khi tỉnh dậy cậu luôn phải nằm trên giường hồi thần mãi lâu, mới dám chắc là mình đang tỉnh, hay đã xuất hồn ra khỏi cơ thể.

Cho đến tận khi khải giảng học kì mới, giấc mơ thế này bỗng chốc giảm bớt dần. Cậu bắt đầu mơ những giấc mơ rất đơn giản, cũng rất nhẹ nhàng dễ hiểu.

Ví dụ như đêm nay____

Cậu mơ thấy Trần Cảnh Thâm ngồi trên bậc thang tòa lầu thí nghiệm, cúi đầu trầm thấp cười, mà chính cậu đang dựa qua, kéo cổ Trần Cảnh Thâm, ép Trần Cảnh Thâm phải ngẩng đầu.

Trần Cảnh Thâm để mặc cho cậu, ngay khoảnh khắc ngẩng đầu cũng nâng bàn tay lên, luồn vào trong tóc cậu, ấn cậu xuống____Trần Cảnh Thâm lặng yên xoa mặt cậu, lại xoa mũi cậu, cuối cùng chạm lên môi cậu.

.....

-

Sáng hôm sau.

Trần Cảnh Thâm vừa bước vào lớp đã cảm nhận được người nào đó hung tợn trợn mắt liếc mình.

Hắn như cảm nhận được gì đó nhìn qua, đúng lúc trông thấy bạn cùng bàn của mình đặt cái áo khoác đồng phục đã lâu không dùng lên bàn, ngả cả người xuống.

Trần Cảnh Thâm ngồi vào chỗ, nâng tay gõ vang bàn học bên cạnh: "Ăn sáng chưa?"

Không ai trả lời.

Một lúc lâu sau, Trần Cảnh Thâm đặt quyển bài tập vừa hoàn thành xong lên tay cậu: "Ngồi dậy chép bài tập đi."

Không ai trả lời.

Sắp đến giờ đọc sách buổi sáng, Tả Khoan chạy từ lớp bên cạnh qua, nói mình buồn ngủ lắm lắm, hẹn đám cậu đi hút điếu thuốc rồi về học.

Vương Lộ An: "Suỵt, bé mồm thôi. Hai đứa mình đi, Dụ Phồn đang ngủ...."

Vừa dứt lời, Dụ Phồn ngồi bật dậy, nhét bừa thuốc vào trong túi, không nói lời nào đứng lên.

Người thường ngày phải đạp ghế Trần Cảnh Thâm bắt hắn nhường đường, hôm nay lại chẳng buồn quay đầu rẽ phải, giẫm vào ghế nhảy lên, trèo thẳng qua song cửa sổ lớp, trầm lặng đi tới nhà vệ sinh.

Vương Lộ An, Tả Khoan: "?"

Trần Cảnh Thâm: "...."

Đã nhìn ra, không phải ngủ thật mà là không để ý tới hắn.

Mười phút sau, giờ đọc sách buổi sáng bắt đầu.

Cán sự môn Văn còn đang hỏi giáo viên Ngữ Văn hôm nay đọc bài nào, Trần Cảnh Thâm vươn tay sang, chạm vào người bên cạnh.

Hai người chỉ vừa chạm vào tay nhau một giây, Dụ Phồn lập tức rụt tay về cái vèo.

Trần Cảnh Thâm: "...."

Hắn đặt bút lên bàn, quay đầu hỏi: "Tôi trêu phải cậu rồi hả?"

Bạn cùng bàn của hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm sách giáo khoa, lạnh lùng nói: "Không có."

Trần Cảnh Thâm nhìn vào vành tay đỏ bừng của cậu: "Vậy sao mới sáng sớm cậu đã giận tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com