ZingTruyen.Com

Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chap 41

elis_nu

Chương 41: Tôi thích thế này.

Beta: Hana

Những cái nhìn trầm lặng, dài đằng đẵng.

Không biết ngưng đọng mất bao lâu, mãi đến khi có một tiếng "bịch" vang lên, cây chổi trên tay Chu Húc cũng rơi xuống đất, tiếng ồn ào xung quanh mới lọt vào tai lần nữa, cuối cùng Vương Lộ An cũng hoàn hồn.

Cậu ta há miệng mãi mới phát ra được tiếng: "À thì...Tôi không nói cậu, tôi là đang nói với chị Tịnh...."

Dụ Phồn: "...."

Dụ Phồn nhìn quanh mấy người đang ngạc nhiên đến nỗi chưa hoàn hồn được, rồi rũ mắt, nhìn cánh tay Vương Lộ An khoác trên vai Chương Nhàn Tịnh.

Mấy giây sau, cảm xúc mất tự nhiên và kháng cự trên nét mặt cậu với việc gả đi chầm chậm biến mất, lông mày buông lỏng, cuối cùng chỉ còn lại mù mờ cứng nhắc.

Phiếu ký tên tội nghiệp trong tay cậu bị siết vang lên "xoành xoạch".

Mãi lâu sau, Dụ Phồn mới hộc ra được một câu từ trong cổ họng: "Cậu, vừa rồi cũng, chạm vào tôi."

"?" Vương Lộ An liếc nhìn khoảng cách giữa mình với cậu, cùng lắm chỉ đứng sau Tả Khoan thôi, "Phải không?"

"Không thì sao." Dụ Phồn vô cảm nhìn cậu ta, "Trông kỹ tay của cậu đi."

"....Được được."

Mấy nam sinh suy nghĩ đơn giản, nói vài câu là cho qua chuyện. Dụ Phồn lặng lẽ thở phào một hơi, vừa liếc mắt qua, lại đối diện với ánh mắt của Chương Nhàn Tịnh.

Chương Nhàn Tịnh khoanh tay nhìn cậu, một bên mày nhướng lên, bên kia nhíu lại.

Dù có bị Vương Lộ An đụng phải, đáng lẽ nên mắng bảo đau hoặc đập Vương Lộ An một trận mới đúng, chứ không phải "Tôi không gả" đúng không?

Chương Nhàn Tịnh há miệng, ngay tức khắc, Dụ Phồn bỗng nhiên cứng đờ, cứ như có gai sau lưng ấy.

Cũng may ngay sau đó, điện thoại của cô vang lên.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Chương Nhàn Tịnh ấn nghe điện thoại: "Alo, mẹ___Mẹ tới rồi á? Sao đã đến rồi, vừa nãy còn đang ở cửa nhà mà...Vâng, giờ con xuống ngay."

Vương Lộ An cũng nhìn qua: "Chắc ba tôi cũng sắp đến rồi, đi cùng đi."

Chương Nhàn Tịnh rời đi, hai người lớp bên chạy qua góp vui cũng bị chủ nhiệm gọi về quét hành lang tiếp.

Bên cạnh yên tĩnh lại, Dụ Phồn gập tay đặt lên lan can, kề trán lên trên, đầu gục sâu xuống, một tay khác luồn vào trong tóc mình, ngượng ngùng vò mạnh vài cái.

Mẹ nó, vừa rồi mình điên rồi phải không....

Mẹ nó tại Trần Cảnh Thâm hết.

Dụ Phồn bình tĩnh một lát mới đứng thẳng người, cậu rũ mắt, lạnh lùng tìm kiếm đầu sỏ gây tội bên dưới, vừa liếc nhìn đã trông thấy bóng người cao gầy đó.

Ở cửa phòng bảo vệ trường, Hồ Bàng đang nói chuyện với người phụ nữ có vẻ là mẹ của Trần Cảnh Thâm. Trần Cảnh Thâm yên lặng đứng cạnh hai người bọn họ.

Người này vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như lúc đứng gác, giống như một người ngoài cuộc, dù cho hai người bên cạnh nói gì cũng không liên quan đến mình.

Khoảnh cách giữa hai người quá xa, Dụ Phồn nhìn loáng thoáng một lát, cảm thấy biểu cảm trên mặt hắn trông hơi quen quen___

Tối hôm Trần Cảnh Thâm nói có việc phải cúp điện thoại cũng giống thế này. Lạnh lùng, ngột ngạt, không vui.

Mặt liệt đúng là mặt liệt, mặt không có gì biến đổi cũng có thể nói ra được nhiều cảm xúc như vậy.

Nhưng mà người này đang không vui hả?

Dụ Phồn đang mất tập trung nghĩ, cái đầu màu đen bên dưới như cảm nhận được gì đó bỗng nhiên ngước lên, cách bóng cây và dòng người, đối diện với ánh mắt cậu một cách vô cùng chính xác.

Ngay tức khắc, cảm xúc lạnh buốt không thấy đâu nữa.

Dụ Phồn cùng hắn nhìn nhau một lát, bỗng nhiên nhớ đến trò cười mình vừa làm ra, vì thế lạnh mặt nhìn Trần Cảnh Thâm, muốn tặng cho hắn một ngón giữa thân thiện.

Nhưng lúc vừa nâng tay lên, ngón giữa lại biến thành ngón tay út chẳng có tí tính công kích gì.

"Dụ Phồn, em đứng ngoài hành lang làm gì?" Trong lớp vang lên giọng của Trang Phóng Cầm, "Đã có phụ huynh lên rồi, chạy đến cửa lớp đưa phiếu ký tên nhanh lên!"

Dụ Phồn uể oải đáp "vâng", thu ngón tay út về, làm động tác "tôi vào đây" với Trần Cảnh Thâm xong, xoay người về lại lớp.

Cửa phòng bảo vệ ở cổng trường.

Hồ Bàng cười ha hả nói: "Tuy rằng lần này Cảnh Thâm thi giữa kì gặp ít phiền phức, nhưng cuối cùng kết quả vẫn tốt. Tôi đã nói với em ấy rồi, sau này chú ý chút là được."

"Làm phiền thầy rồi." Người phụ nữ nhàn nhạt quay đầu nhìn con mình, "Nghe thầy chủ nhiệm nói chưa?"

Thấy rõ vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm, hiếm khi bà hơi sửng sốt, "...Con đang cười hả?"

Trần Cảnh Thâm lại cúi đầu xuống, biểu cảm không mấy khi xuất hiện lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Không ạ."

-

Không qua bao lâu phụ huynh đã vào ngồi đầy phòng học ban 7 lớp 11.

Bọn họ ăn ý bắt đầu lục xem bàn học của con mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra nam sinh đang ngồi ở chỗ ký tên kia.

Đón tiếp từng phụ huynh vào lớp xong, Trang Phóng Cầm đứng cạnh bàn học bị mang ra dùng tạm làm chỗ ký tên, cong ngón tay gõ vang mặt bàn: "Thả cái chân đang vắt chéo của em xuống cho cô....Vẻ mặt gì đây? Cười lên!"

Dụ Phồn tựa vào mặt tường phía sau: "Em không biết."

Nam sinh phản nghịch tuổi dậy thì đúng là đáng ghét.

Trang Phóng Cầm: "Cong khóe miệng lên là được, có cần cô dạy em nữa không?"

Dụ Phồn: "Sao cô không  tìm ai thích cười ra đây ngồi đi?"

"Ai? Vương Lộ An hả? Học kì trước người ta đã làm việc này rồi đấy."

Dụ Phồn nhíu mày: "Vậy Trần Cảnh Thâm."

"...."

Trang Phóng Cầm tưởng mình nghe lầm, sửng sốt cả buổi mới nói được: "Trần Cảnh Thâm thích cười? Em ấy từng cười lúc nào?"

Dụ Phồn vừa định nói không phải vẫn luôn cười à? Nói đến bên miệng lại chợt nhớ tới, ngoài những lúc nói chuyện cùng cậu....Hình như Trần Cảnh Thâm thật sự không cười bao giờ.

Đây là cố tình trêu cậu phải không.

Dụ Phồn xoay bút, vừa định mắng thầm Trần Cảnh Thâm vài câu, cuối cùng mãi cho đến khi Trang Phóng Cầm đã vào lớp nói chuyện với phụ huynh nào đó rồi mà cậu vẫn chưa nghĩ ra cái đếch gì.

"Xin hỏi cần ký tên mới vào lớp phải không?"

Tâm trạng Dụ Phồn đang rất tốt đáp vâng, cũng không ngẩng đầu lên đưa bút sang.

Cậu rũ mắt, nhìn người phụ nữ nhận bút, ngón tay lướt bên trên phiếu ký tên, cuối cùng cũng tìm được tên con mình, viết xuống phía sau "Trần Cảnh Thâm"___"Quý Liên Y".

Dụ Phồn ngơ ngẩn, lập tức ngẩng đầu lên, rời khỏi vách tường sau lưng, vô thức ngồi thẳng cả người.

Trần Cảnh Thâm với mẹ mình trông rất giống nhau. Khí chất của người phụ nữ xuất chúng, thả bút xuống bước vào lớp, đôi mắt phượng xinh đẹp không hề liếc mắt nhìn cậu một lần.

Phụ huynh vẫn luôn tự giác hơn học sinh, không qua bao lâu trong lớp đã ngồi đủ người.

Cách lúc họp còn 10 phút nữa, Dụ Phồn trả phiếu ký tên lại cho Trang Phóng Cầm, vừa xoay người định đi, áo lại bị kéo chặt lại.

Trang Phóng Cầm đưa cho cậu hai chồng giấy, một chồng là "Thư gửi đến phụ huynh", chồng còn lại là phiếu lấy ý kiến của phụ huynh.

"Em phát mấy cái này xuống, mỗi chồng đúng 42 tờ, em cầm phần của em đi, về nhà đưa cho phụ huynh của em xem. Với lại, phát xong rồi đừng đi, còn việc cần em giúp đỡ."

Nói xong, cô không hề cho Dụ Phồn cơ hội từ chối, quay người đi lên bàn giáo viên trong lớp, tiếp tục sắp xếp lại nội dung lát nữa cần dùng.

Dụ Phồn: "...."

Cậu chậc một tiếng, quay người vừa định vào lớp,
đi đến cửa lại chợt nghĩ đến gì đó.

Ngay sau đó, cậu nâng tay lên, cài hết tất cả cúc áo sơ mi đồng phục vào.

Lúc sắp phát đến chỗ mình, cậu thấy Quý Liên Y đang lục xem bàn học của Trần Cảnh Thâm.

So với những phụ huynh khác, bà lục cẩn thận hơn rất nhiều____Người phụ nữ cầm tờ giấy nháp của Trần Cảnh Thâm, lật xem từng tờ từng tờ một, khẽ cau mày, không hề tha cho một góc nào trên tờ giấy nháp.

Chợt có một tiếng "soạt", tờ giấy được đặt xuống trước mặt bà, che đi nội dung trên tờ giấy nháp.

Động tác của Quý Liên Y hơi khựng lại: "Cảm ơn."

Dụ Phồn nói "Không có gì", sau đó lại rút lá thư ra, cộng thêm phiếu điểm thi giữa kỳ vừa phát lên trên bàn cậu, cùng nhét cả hai vào trong ngăn bàn của mình.

Cuối cùng Quý Liên Y cũng ngẩng đầu nhìn cậu, quan sát thoáng qua xong, bà hỏi: "Cháu là Dụ Phồn?"

Dụ Phồn: "Vâng."

Quy Liên Y gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Trang Phóng Cầm vẫn không thả cho đi, Dụ Phồn dứt khoát đứng ngoài hành lang chờ với bạn học khác.

Chương Nhàn Tịnh nhìn quanh phụ huynh trong lớp: "Vương Lộ An, ba cậu cười từ nãy đến giờ luôn ấy."

"Đương nhiên." Vương Lộ An nói, "Cậu chờ đi, tí nữa họp xong, ông ấy sẽ là người đầu tiên qua tìm mẹ cậu, hỏi cậu thi giữa kì được bao nhiêu điểm."

"...Biến đi." Ánh mắt Chương Nhàn Tịnh chuyển ra phía sau, cảm thán, "Mẹ của học bá cũng đẹp quá đi."

"Xe trong nhà học bá càng đẹp hơn nữa." Vương Lộ An nói xong, quay đầu lại nhìn xuống, "Cậu ấy vẫn còn đang đứng ở cổng, làm học bá cũng khổ ghê, vừa phải học vừa phải đứng gác."

"Thường thôi, Hồ Bàng còn đặc biệt sắp xếp một người đứng ở cổng lớn ghi hình lại, chắc phải đứng thêm một lúc nữa...." Chương Nhàn Tịnh dời mắt, nhướng mày, "Dụ Phồn, sao áo cậu cài hết vào rồi, nhìn đần hết sức."

Dụ Phồn cúi đầu chơi điện thoại, nghe vậy khựng lại: "Lạnh. Cậu đừng quan tâm."

Quá trình họp phụ huynh là để giáo viên các môn lên bục giảng phát biểu, sau đó đến lãnh đạo trường diễn thuyết qua loa phát thanh, cuối cùng mới đến chủ nhiệm lớp lên tiếng.

Các giáo viên nói xong cùng ra khỏi lớp, vì có một phần số liệu chưa được in ra nên Trang Phóng Cầm cũng về văn phòng. Mấy chục phụ huynh trong lớp đang nghe các lãnh đạo trường chầm chậm nói trong loa phát thanh, lúc này đang nói đến "Áp lực học tập ở cấp ba quá lớn, phụ huynh nên giải quyết quan hệ với con em thế nào".

Dụ Phồn vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy Quý Liên Y ung dung đứng lên khỏi chỗ, cầm theo túi xách nhẹ nhàng bước ra ngoài lớp, đi đến hướng văn phòng giáo viên.

"Bạn học à." Bỗng một phụ huynh nào đó ngồi bên cửa sổ gọi cậu.

Chắc là ban nãy thấy Dụ Phồn vẫn giúp Trang Phóng Cầm làm việc, vị phụ huynh này cười xấu hổ, "Có thể phiền cháu đưa cái này cho chủ nhiệm lớp giúp bác được không? Là phiếu ý kiến của phụ huynh vừa phát cho bác điền, lúc nãy bác chồng vào nhau, đưa nhầm một tờ giấy khác lên rồi."

Vương Lộ An vừa định nói lát nữa chủ nhiệm lớp sẽ về lại thôi, lại thấy người bên cạnh ném điện thoại vào túi đứng thẳng lên, nói: "Vâng."

....

Cửa sau của văn phòng chủ nhiệm lớp đã khóa, Dụ Phồn vừa định vòng ra cửa trước đi, bên trong bỗng nhiên truyền đến một câu____

"Tôi mong là cô có thể cho Cảnh Thâm đổi bạn cùng bàn."

Bàn làm việc của Trang Phóng Cầm dựa vào cửa sổ. Chỉ cần đứng cạnh mặt tường, bên trong có nói cái gì cũng nghe được hết.

Dụ Phồn rũ mắt chớp chớp, đứng yên tại chỗ dựa vào tường.

Trang Phóng Cầm: "Mẹ Cảnh Thâm à, bây giờ vẫn còn đang phát thanh...."

"Thay vì cái phát thanh đó, tôi muốn nói chuyện với cô hơn." Quý Liên Y liếc nhìn đồng hồ, "Mấy tiếng sau tôi còn phải mở một cuộc họp online, cần rời đi trước, chỉ sợ không đợi được loa phát thanh nói xong. Có thể cho tôi một ít thời gian không?"

Trang Phóng Cầm ngẫm nghĩ mấy giây, đứng dậy chuyển cái kế bên cạnh đến bên người bà: "Chị ngồi đi. Nguyên nhân chị muốn đổi chỗ cho con mình là vì?"

Quý Liên Y vào thẳng vấn đề: "Tôi nhìn thấy phiếu điểm của bạn cùng bàn của nó."

"À, chị là nói đến Dụ Phồn nhỉ. Thật ra gần đây thành tích của em ấy tiến bộ rất nhiều...."

"Tôi biết. Tôi còn biết thằng bé đấy tiến bộ nhờ Cảnh Thâm giúp đỡ, tôi nhìn thấy một ít ý tưởng giải bài lớp 10 thậm chí là cấp hai trên giấy nháp của Cảnh Thâm." Quý Liên Y dịu dàng cười, bà nói, "Cô Trang, thật sự tôi vẫn không hiểu được, tại sao giáo viên các cô luôn thích để học sinh thành tích xuất sắc giúp đỡ học sinh yếu kém thế? Những chuyện này đáng lẽ phải là công việc của giáo viên các cô mới đúng chứ."

Trang Phóng Cầm: "Chắc chị không biết rõ, thật ra chỗ ngồi này là Cảnh Thâm chủ động yêu cầu tôi đổi. Vả lại tôi cũng cho rằng, học sinh ở trường không nên chỉ học kiến thức, còn phải học tập cả những phẩm chất truyền thống tốt đẹp, chẳng hạn như giúp đỡ người khác."

"Phải, tôi không có ý kiến gì với việc nó giúp đỡ bạn học. Nhưng tôi nghe giáo viên chủ nhiệm lớp cũ của nó nói, học sinh ngồi cùng bàn với nó không chỉ có thành tích học tập kém, còn hút thuốc đánh nhau, số lần bị xử phạt nhiều vô số kể. Xin lỗi, nhưng tôi không thể chấp nhận con mình ngồi với học sinh như vậy."

Quý Liên Y tạm dừng, "Với lại tôi cũng vừa gặp học sinh tên là Dụ Phồn ấy rồi. Ăn mặc lôi thôi chưa nói....Tóc của thằng bé đấy, tôi còn không thấy mắt của nó đâu. Xin hỏi bình thường nhà trường không hề quan tâm đến dáng vẻ của học sinh thế nào hay sao?"

Sao lại quản rộng vậy chứ?

Dụ Phồn khó chịu dựa vào tường, bỗng nhiên hơi muốn hút thuốc.

"Tôi hiểu được ý của chị, mẹ Cảnh Thâm à. Về chuyện này, tôi sẽ nói chuyện với Cảnh Thâm trước rồi quyết định sau." Trang Phóng Cầm đổi chủ đề, "Thật ra tôi cũng muốn tìm một dịp nói chuyện với chị lâu rồi, vừa hay lần này gặp nhau, vậy tôi cũng nói luôn....Thằng bé Cảnh Thâm này, về phương diện học tập không chê vào đâu được, lúc nào cũng xuất sắc. Nhưng tôi phát hiện hình như em ấy có hơi hướng nội, thường ngày cũng không thích giao lưu với bạn học khác, vì thế tôi tìm đến chủ nhiệm lớp cũ của em ấy, muốn xem biên bản thăm nhà cũ của cô ấy."

*Bên bển có một cái gọi là biên bản thăm nhà, trong đó tóm tắt về chuyến đến nhà học sinh để tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình, môi trường học tập, tính cách của học sinh khi ở nhà,....từ đó hiểu được rõ hơn về nguyện vọng, mong muốn của học sinh và tìm ra phương pháp giáo dục phù hợp nhất. Nghe thì hay ho đấy nhưng mà vầy thì còn đáng sợ hơn cả họp phụ huynh trên trường nữa

Trang Phóng Cầm nâng mắt: "Hình như chị luôn can thiệp vào việc giao tiếp của em ấy? Trước khi chia ban năm lớp 10, em ấy từng đổi hai lớp, bảy bạn cùng bàn, tất cả đều do chị chủ động yêu cầu."

Hai tay Quý Liên Y xách túi đặt trên đùi, im lặng nhìn Trang Phóng Cầm một lúc.

"Phải, là vì hoàn cảnh của lớp 10 mà nó vào lúc đầu hơi kém. Bạn cùng bàn của nó, hoặc là nữ sinh khiến tôi lo lắng phân tâm; hoặc là mấy nam sinh thích nói chuyện trong giờ học. Tôi chỉ muốn cho con mình một môi trường học tập tốt nhất, cho nên yêu cầu đổi chỗ, chuyện này cũng không quá đáng phải không?"

"Nhưng lúc chị đổi chỗ cho em ấy, có từng hỏi ý kiến của em ấy chưa?"

Quý Liên Y: "Nó biết tôi là vì tốt cho nó."

Điện thoại trong túi rung lên, Dụ Phồn lấy ra nhìn.

【Vương Lộ An: Tôi với Tả Khoan đang ở căn tin đây, mấy cậu có muốn ăn gì không @- @Chương Nhàn Tịnh】

Dụ Phồn vừa định nói không, nhưng cậu cảm thấy bây giờ mình đang cần hạ hoả.

【-: Sinh tố đậu xanh.】

【Vương Lộ An: Không kịp đâu, cậu đổi cái khác đi? Hôm nay căn tin nhiều người, cái hàng sinh tố đậu xanh này chắc phải xếp hàng tận 10 phút mất...Tôi mua nước giúp ba tôi, ông ấy muốn mời phụ huynh trong lớp uống, phải về lớp nhanh】

【-: Vậy thôi.】

Dụ Phồn ném điện thoại vào túi, tiếp tục nghe.

Trang Phóng Cầm lần lượt hỏi thêm mấy câu, câu trả lời của Quý Liên Y luôn là "Tôi là vì tốt cho nó".

Trang Phóng Cầm thở dài mấy hơi, cô liếc mắt nhìn thời gian, nói: "Tôi thấy trong biên bản thăm nhà có ghi, nhà chị lắp đặt rất nhiều thiết bị theo dõi, thậm chí cả trong phòng cũng có....Khi ấy cô Kiều có đề nghị chị tháo dỡ bớt một ít cái thích hợp, cho con mình một không gian riêng tư, không biết chị...."

Ngực Dụ Phồn nghẹn một cơn phiền muộn.

Cậu cầm tờ giấy nêu ý kiến, vừa gấp một góc vào, lại vuốt phẳng nó ra.

"Tôi và ba của Cảnh Thâm đều bề bộn công việc, thường xuyên không có ở nhà, không làm một ít biện pháp đề phòng, làm sao bảo đảm được an toàn cho bản thân con mình đây?"

Quý Liên Y lặp lại, "Tôi là vì tốt cho nó."

....

Tiếp tục trò chuyện thêm một lúc lâu, Quý Liên Y đứng dậy tạm biệt Trang Phóng Cầm.

Trước khi đi, bà lại yêu cầu: "Xin cô mau chóng đổi bạn cùng bàn mới cho nó."

Sau đó bà quay người ra ngoài, đúng lúc chạm mặt nam sinh đang ngồi xổm dựa vào tường.

Quý Liên Y: "...."

Thấy bà ra, đối phương cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ đứng lên, phủi đi lớp bụi dính sau lưng mình, mặt vô cảm tránh qua bà đi vào văn phòng.

Sau khi đưa đồ cho Trang Phóng Cầm xong, Dụ Phồn ra ngoài, xoay người đi đến tòa lầu thí nghiệm hút thuốc.

Hôm nay họp phụ huynh học sinh, ở lầu thí nghiệm không có lấy một bóng người nào.

Dụ Phồn ngồi trên cầu thang lầu một tòa thí nghiệm, hút thuốc không kiêng dè một ai.

Cậu thoải mái mở rộng hai chân, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại chơi điện thoại.

Cậu chơi mấy ván rắn săn mồi, mà thua hết không trụ được lâu ván nào. Thấy không thú vị, cậu tiện tay mở phần mềm khác lên, đến khi cậu hoàn hồn lại, trước mắt đã là con chó doberman ngứa đòn kia rồi.

Răng cậu cắn điếu thuốc, chầm chậm đánh chữ vào trong khung trò chuyện: Trần Cảnh Thâm...

Cậu muốn nói gì? Hình như không có gì để nói cả. Dù sao cậu cũng không thể nói sao cái gì cậu cũng nghe mẹ mình thế, có phải cậu nhát quá rồi không.

Đức hạnh cậu thế nào cơ chứ, không nhất thiết phải làm hư con trai nhà người ta.

Dụ Phồn nhìn chăm chú mấy chữ này nghĩ một hồi, cuối cùng nâng ngón tay lên định xóa bỏ, khung trò chuyện lại chợt nhảy ra một tin nhắn mới____

【s: Còn ở trường không?】

【-: Trần Cảnh Thâm còn.】

【s: ?】

【-: .....Gõ nhầm. Còn, hỏi làm gì?】

【s: Cậu ở đâu?】

【-: Lầu một tòa nhà thí nghiệm.】

Mấy phút sau vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời. Dụ Phồn nhìn chằm chằm khung trò chuyện một lúc, nhả điếu thuốc ra, gõ chữ: Phóng Cầm tìm tôi à?

Còn chưa gửi đi, khóe mắt bỗng liếc thấy một vệt màu xanh dương.

Dụ Phồn quay đầu, trông thấy Trần Cảnh Thâm đi về phía mình qua một mảnh khói trắng.

Quần đồng phục mùa hè màu xanh dương trông ngô ngố của Trung học số Bảy Nam Thành mặc trên người Trần Cảnh Thâm như mang theo tác dụng kéo chân, hai tay hắn rũ bên người, một tay hình như còn xách theo thứ gì đó.

Trần Cảnh Thâm đi đến trước mặt cậu, liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay cậu một cái. Miệng vừa há ra lại khép vào, nghiêng đầu khẽ khàng ho một tiếng.

Hết sức cao quý.

"....Không biết chờ tôi hút xong rồi tới hả?" Dụ Phồn dụi tắt thuốc, không nhìn hắn, chỉ liếc mắt nhìn giày hắn, "Tìm tôi làm gì."

Trần Cảnh Thâm nói: "Đây."

Không hiểu sao lại cảm nhận được cảm giác ngọt ngào mát lạnh, Dụ Phồn nâng mắt lên, trông thấy trong cái túi ni lông hắn xách trên tay có một ly sinh tố đậu xanh.

Trần Cảnh Thâm nói: "Lúc về căn tin không có nhiều người, thuận tiện mua luôn. Cậu uống không?"

Sinh tố đậu xanh là món bán chạy nhất mùa hè ở căn tin trường cậu. Vì thế trường mua riêng hai cái tủ lạnh lớn, bảo đảm tan học mỗi ngày các học sinh đều có thể được uống đồ ngọt ngon miệng mát lạnh suốt ngày hè.

Dụ Phồn chớp chớp mắt, nhận lấy chọc mở, hút mạnh một ngụm.

Trần Cảnh Thâm bước lên hai bậc cầu thang đứng song song với cậu. Dụ Phồn phản ứng lại được, nghiêng đầu bật thốt lên: "Bẩn____"

Trần Cảnh Thâm đã ngồi xuống rồi.

Hai người cũng giống như khi ở lớp, khoảng cách giữa hai vai thật sự rất gần. Trần Cảnh Thâm nhìn cậu: "Cậu cũng ngồi mà?"

Dụ Phồn nuốt sinh tố xuống, cảm thấy cả người mát mẻ hơn bao nhiêu: "Vốn quần áo tôi đã không sạch."

Trần Cảnh Thâm nói: "Tôi cũng vậy."

Dụ Phồn nhìn bộ đồng phục của hắn sạch sẽ cứ như từng tẩy trắng, cạn lời không biết nói gì. Lại hỏi: "Sao cậu không về lớp?"

Thường lúc họp phụ huynh học sinh sẽ chờ ngoài cửa lớp. đến cả Tả Khoan với Vương Lộ An cũng không ngoại lệ.

Trần Cảnh Thâm lấy điện thoại ra, không cảm xúc nói: "Họp xong rồi về."

Dụ Phồn không nói gì, buồn chán nhìn theo ngón tay hắn, trông thấy hắn mở một trò chơi nào đó trên điện thoại ra.

Mãi đến khi Trần Cảnh Thâm vào game, cậu mới hoàn hồn lại, nhíu mày: "Sao cậu cũng chơi cái này?"

Trần Cảnh Thâm nói: "Nhìn cậu chơi, thấy cũng vui."

Dụ Phồn lại gần hắn hơn, vừa nhìn hắn vừa nói: "Đồ học theo."

Trần Cảnh Thâm nói "Ừ", ăn hết mấy con rắn nhỏ xung quanh mình.

Mùa hè đã đến. Hôm nay không có ngọn gió nào, tiếng ve kêu râm ran, cành lá xanh um rũ ruống đứng lặng giữa không trung, dòng chảy của không khí dường như cũng trở nên chậm lại.

Dụ Phồn không tập trung nhìn một lúc, bỗng nhiên mở miệng gọi: "Trần Cảnh Thâm."

"Ừ."

"Có phải tóc tôi dài quá rồi không."

Ngón tay Trần Cảnh Thâm hơi khựng lại, nói: "Không đâu."

"À. Nhưng mà che mất mắt, sẽ khiến người khác cảm thấy rất luộm thuộm phải không." Dụ Phồn thuận miệng nói, "Vài bữa nữa đi cắt."

Thật ra Dụ Phồn cũng không có ý định để dài như vậy. Lần trước cậu đi cắt tóc, chỉ nói với thợ cắt tóc một câu "Cắt ngắn thôi" mà cuối cùng lại phải đội mũ mất hai tuần, dù Trang Phóng Cầm với Hồ Bàng có mắng thế nào cũng không thuyết phục được.

Nếu như đến một tiệm cắt tóc đắt hơn, chắc sẽ không thảm hại như vậy đâu nhỉ?

Dụ Phồn nghĩ miên man, lại thấy bàn tay Trần Cảnh Thâm đang chơi game bỗng dừng lại, quay đầu nhìn vào cậu.

Cậu ngơ ngác, vô thức ngẩng đầu nói: "Cậu làm gì thế? Bị ăn mất...."

Trần Cảnh Thâm nâng tay lên, tóc trên trán cậu bỗng nhiên bị vén ra sau, tim Dụ Phồn đập lỡ nhịp, thoáng chốc chẳng còn âm thanh nào nữa.

Cả gương mặt của Dụ Phồn hiếm thấy lộ ra ngoài, sạch sẽ trắng nõn, nét mặt hơi ngẩn ngơ.

Tóc Dụ Phồn rất đen, vừa dày vừa mềm, sờ rất thích.

Ngón tay Trần Cảnh Thâm luồn sâu vào trong tóc cậu, không có ý gì là muốn rời đi.

Dụ Phồn thoáng hoàn hồn, nghĩ thầm lại nữa rồi phải không, mẹ nó lại chạm vào đầu tôi đúng không, hôm nay tôi không đánh cậu có phải lần sau cậu còn dám...Dụ Phồn nâng mắt định mắng, đối diện với ánh mắt của Trần Cảnh Thâm rồi lại chợt tắt ngóm đi.

Mí mắt Trần Cảnh Thâm nhỏ mỏng, đuôi mắt khẽ nâng, ánh mắt thoáng rũ xuống mang theo vẻ quan sát và nhìn kỹ mà thường ngày hiếm khi có, như đang tưởng tượng nên dáng vẻ của cậu sau khi cắt tóc đi.

Mấy giây sau, ánh mắt hắn trượt xuống, lướt qua hai nốt ruồi bên má phải Dụ Phồn, sau đó đến mũi, chóp mũi, đi xuống dưới nữa___

Cơn gió khô nóng oi ả lướt qua hai người.

Dụ Phồn rất ghét bị quan sát. Nhưng giờ phút này, cậu lại cứng đờ không hề nhúc nhích, trái tim loạn nhịp như chưa từng có, đến cả hít thở cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Trần Cảnh Thâm nâng mắt, nhìn vào vành tai e dè ửng lên màu hồng của cậu nam sinh.

Một người thường ngày nhe nanh múa vuốt, hung ác dữ tợn, chỉ khẽ kéo nhẹ sẽ trở nên ngoan.

"Đừng cắt."

Ngón tay mang theo ý muốn kiểm soát khó mà nhận ra, nắm nhẹ trong tóc Dụ Phồn, sau đó vuốt rồi rời đi. Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, "Tôi thích thế này."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com