ZingTruyen.Info

Dò hư lăng: Quyển 1-4 [C1-184] (edited) cổ đại thiên

Chương 160: Cá chậu chim lồng

planktonic

Lạc Thần cười nhạt, liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Ngươi họ tên là gì?"

Nam nhân đó không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời: "Ta họ Chu, tên. . . " Nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, trên mặt tràn đầy giận dữ: "Các ngươi muốn gạt lão tử phải không? Đợi sau khi lão tử tự nói ra tên họ của mình, ngươi có phải còn định hỏi tới thê nhi trong nhà lão tử, rồi hỏi ruộng đất có mấy mẫu, gia nghiệp ra sao, đến từ nơi nào, cuối cùng sẽ hỏi mục đích tới đây của lão tử?! May mà lão tử thông minh, mới không mắc bẫy của các ngươi."

Lạc Thần giả vờ kinh ngạc nói: "Nga, mặc dù ngươi họ Chu, nhưng cũng không ngu ngốc."

Ta cười nhẹ một tiếng, Lạc Thần cũng đưa mắt nhìn ta cười, rồi xoay người, hai người dắt tay nhau đi về phía trước.

Nam nhân kia tức giận đến mức thở hổn hển nói: "Uy, các ngươi dám âm mưu gạt lão tử, con mẹ nó, có phải muốn đánh với lão tử một trận nữa hay không?!"

Tuy hắn ở phía sau chửi mắng, nhưng mà vẫn nhanh chóng bước theo, đi lên phía trước chúng ta, chẳng mấy chốc đã đi rất xa, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lùn lùn của hắn. Đi như vậy một lúc, lại phát hiện ra hơi nước trong không khí càng lúc càng nặng, thậm chí còn trộn với một mùi hôi tanh rất khó ngửi, khá giống với mùi cá ươn.

Mùi hương này làm ta cảm thấy rất khó chịu, cả người khẽ run lên, hỏi Lạc Thần: "Ngươi. . . có ngửi được một mùi hương rất lạ không?"

Lạc Thần nhắm mắt, nhẹ nhàng ngửi thử một lúc, lắc lắc đầu: "Không có, chẳng qua là cổ mộ nên có mùi thôi, cũng giống như lúc đi vào vậy, có gì không giống sao?"

Ta cảm thấy hết sức khó hiểu, tại sao chỉ có một mình ta ngửi thấy mùi lạ, chẳng lẽ cơ thể ta đã vô cùng suy yếu nên bắt đầu xuất hiện ảo giác, khiến cho khứu giác bị rối loạn sao?

Một lát sau, Lạc Thần đột nhiên nhíu mày nói: "Quả thật có mùi lạ, bây giờ ta mới ngửi thấy."

Trong lòng ta bình tĩnh hơn, may mà đó không phải là ảo giác của ta, đang định mở miệng hỏi ý Lạc Thần thì đúng lúc này, nam nhân đi ở phía trước bỗng nhiên hoảng sợ hét to một tiếng, ánh sáng của hỏa chiết tử chỉ vừa đủ chiếu một phần ở phía sau hắn, dựa theo ánh lửa nhỏ nhoi đó, chỉ thấy thân hình ục ịch như gấu đen của hắn bỗng nhiên chìm xuống, rơi vào trong màn đêm phía trước, chỉ còn lộ ra được cái đầu, may mà thân thủ hắn nhanh nhẹn, hai tay như hai chiếc lưỡi câu, bám chặt lấy mặt đất hai bên mới không bị rơi xuống dưới.

Ta và Lạc Thần vội vàng chạy qua đó kéo hắn lên, hắn rất béo, cũng không biết là trên người có bao nhiêu mỡ, lần này ta tốn không ít sức lực. Sau khi lên được rồi, hắn liền tức giận chửi ầm lên: "Con mẹ nó, là kẻ thiếu đạo đức nào xây cái cầu thang ở chỗ này, cao như vậy, báo hại lão tử giẫm vào khoảng không! Còn hai người các ngươi nữa, không theo sát Tứ gia gia ta, báo hại ta không có ánh lửa dẫn đường cho nên mới nhìn không rõ!"

"Cầu thang?" Ta đã quen với tính tình của hắn, chỉ trầm ngâm một tiếng, giơ hỏa chiết tử về phía mà hắn vừa té xuống, thì thấy phía trước quả nhiên có một cái cầu thang, phạm vi chiếu sáng của ánh lửa không được xa, chỉ có thể cố gắng chiếu tới bậc thang thứ mười, phần còn lại bên dưới thì sâu hun hút, cái gì cũng nhìn không thấy, xem ra bên dưới còn có một thế giới khác.

Cái cầu thang này cao chót vót, được dựng gần như là thẳng đứng, nếu như không có phòng bị giống như nam nhân kia lúc nãy thì rất có khả năng sẽ trực tiếp rơi thẳng xuống bên dưới.

Lạc Thần khom người nhìn xuống dưới một lúc, khẽ nói: "Mùi lạ hình như là từ bên dưới bay lên."

Nam nhân kia khinh thường nói: "Có mùi lạ thì sợ cái gì, lão tử đã sớm ngửi thấy rồi, nằm trong mộ chính là người chết, trong mộ nào mà không có mùi lạ? Ở bên dưới có lẽ có thứ quý giá, nhân lúc lão Thất đa sự không có ở đây, lão Tứ phải xuống dưới tìm cơ hội phát tài mới được." Nói xong, không đợi bọn ta kịp ngăn cản, lập tức phóng xuống dưới. Hắn tuy béo, nhưng khinh công lại siêu tuyệt, bước dọc theo cầu thang mấy bước liền biến mất vào màn đêm bên dưới.

Ta và Lạc Thần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ta cảm thấy có chút không yên tâm, lo lắng nói: ". . . Ta cảm thấy bên dưới sẽ có thứ không sạch sẽ. . . "

Lạc Thần gật đầu nói: "Mùi bên dưới rất nồng, quả thật đó không phải là một nơi tốt lành gì, nhưng mà. . . " Nàng dừng lại, quay đầu về phía sau nhìn một cái rồi nói: "Chúng ta đã đi thẳng một mạch tới nơi này, ngoại trừ đi xuống dưới, cũng không còn cách nào khác."

Đang nói, từ bên dưới chợt vang lên tiếng gọi lớn: "Ta nói hai người đàn bà các ngươi rốt cuộc có xuống hay không? Không xuống thì lão tử đi đây, đàn bà đúng là đàn bà, trời sinh chỉ thích thêu hoa, lề mề chậm chạp!"

Ta bất đắc dĩ nói: "Đi thôi."

Hai người chậm rãi leo xuống cầu thang, may mà khoảng cách giữa các bậc thang với nhau cũng không lớn lắm, ta được Lạc Thần cẩn thận giúp đỡ nên đi xuống cũng không vất vả lắm, nhưng mà bởi vì cầu thang quá dốc, cơ thể luôn phải nghiêng về phía trước, cứ như vậy leo tới mấy chục bậc mới có thể xuống tới chỗ thấp nhất.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, bây giờ thì không còn thấy rõ lối vào lúc nãy nữa, nhưng mà ta biết nó đã ở rất rất cao trên đỉnh đầu rồi. Dựa theo tiếng vang của bước chân mà đoán thì không gian bên dưới này nhất định là vô cùng rộng lớn, về độ cao thì khỏi phải nói, chỉ cần dựa vào chiều cao của cái cầu thang kia mà đoán thì đỉnh mộ trên đầu chúng ta quả thật có thể ví với bầu trời.

Còn về chiều rộng, ta và Lạc Thần từ chỗ cầu thang đi về phía bên trái, đi đến được chỗ tận cùng cũng đã tốn không ít thời gian, xem ra diện tích ở dưới đây thật sự là rộng lớn đến mức đáng sợ.

Ta vốn tưởng rằng chủ nhân Thường Ngọc của ngôi mộ này chỉ là một vị quan tam phẩm trong triều muốn xây ngôi mộ cho đứa con mất sớm, có lẽ kích thước cũng không lớn lắm, thế nhưng, không ngờ nơi này lại được xây rộng đến như vậy.

Sau khi giơ ánh lửa quan sát một lúc, ta càng cảm thấy khó hiểu, một nơi lớn như thế này, lại không có một cái gì cả, hoàn toàn trống không, rốt cuộc thì nó được dùng để làm gì?

Ta vừa đi, vừa ra dấu hỏi Lạc Thần: "Ngươi nói thử xem, cao như vậy, lớn như vậy, thoạt nhìn thì giống như cái gì?"

Lạc Thần suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: "Lồng chim, hơn nữa còn là một cái lồng chim vô cùng rắn chắc, chúng ta giống như là những con chim bị mắc kẹt trong cái lồng này vậy."

Lồng. . . chim. . .?

Ta không khỏi rùng mình một cái, lồng chim vốn không đáng sợ, nhưng mà vào lúc này, hai chữ "mắc kẹt" đã gây ra một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng răng rắc, là do Lạc Thần đã giẫm lên một vật gì đó trên mặt đất. Nàng rút chân về, cúi đầu xem thử, thì thấy bên chân nàng là một cái đầu lâu vô cùng đáng sợ, có lẽ là ở trong mộ đã lâu nên bị hơi nước ảnh hưởng, phía trên có một lớp bụi màu của quần áo, bị Lạc Thần giẫm một cái, lập tức vang lên tiếng "lộc cộc, lộc cộc", lăn đi thật xa.

Lạc Thần nhìn cái đầu lâu đang dần dần lăn ra xa, lạnh lùng nói: "Đã là lồng chim, làm sao có thể thiếu mấy con mèo coi những con chim là mồi chứ? Có lẽ con mèo này, không chỉ có tính tình rất hung ác mà sức ăn còn rất lớn nữa."

Trên trán ta bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh: "Vậy trước khi con mèo đó xuất hiện, chúng ta nên tìm đường thoát khỏi đây đi." Nói xong thì muốn bảo nam nhân kia cùng đi nên gọi khẽ: "Chu đại thúc?"

Không ai trả lời.

Ta cố gắng bình tĩnh, lại gọi tiếp: "Chu đại thúc, nơi này không an toàn, chúng ta phải lập tức đi thôi."

Rốt cuộc ở xa xa cũng có tiếng đáp lại: "Lão tử ở đây, đừng có lớn tiếng kêu la, nha đầu ngươi đang gọi hồn hay sao vậy? Đừng gọi lão tử là Chu đại thúc, phải gọi là Tứ gia gia!"

Thanh âm của hắn ở xa xa bỗng nhiên lại bị cắt ngang, thay vào đó là một tiếng mắng: "Con mẹ nó, ở đây lại gặp phải những thứ này, thật xui xẻo!"

Ta và Lạc Thần vội vàng dựa theo âm thanh đi qua đó, thì thấy nam nhân kia đang lau hai tay của mình, gống như đã chạm vào một thứ đồ dơ bẩn nào vậy, khi đưa mắt nhìn qua bên cạnh, đang nằm một cách lạnh lẽo ở gần chân hắn là mấy bộ xương người nguyên vẹn, chồng chất chung một chỗ, phần da thịt trên cơ thể đã không còn lại bao nhiêu, trên bộ xương trắng là vài mảnh thịt vụn, trông ảm đạm vô cùng.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi tanh khiến ta có cảm giác rất buồn nôn nên vội vàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, mới có thể bình tĩnh lại.

Lạc Thần che mũi lại, mang đôi găng tay bằng thuộc da vào, nhẹ nhàng đến gần đó quan sát tỉ mỉ một lát, nói: "Trên hài cốt có một lớp chất lỏng dính dính rất dày, còn có mùi chua, chắc là những người này bị nuốt trực tiếp vào trong bụng, mãi cho đến khi da thịt bị tiêu hóa tới mức gần như không còn, xương cốt thì không tiêu hóa được nên mới phun ra."

Ta nói: "Ngươi nói là. . . những người này. . . bị phun ra?"

Lạc Thần gật đầu, trong lòng ta run lên, khe khẽ nói: "Nếu có một thứ cần phải dùng một nơi lớn như thế này, cao như thế này làm nơi ở, hơn nữa còn có thể nuốt trọn cả một con người, hoàn toàn không cần phải nhai một chút nào cả, nếu như vậy thì, cái thứ này. . . nó. . . phải lớn tới mức nào?"

Nói xong, bắt đầu đưa tay ra dấu, khuôn mặt của nam nhân kia lập tức trở nên trắng bệch, liên tục xua tay: "Nha đầu, ngươi đừng nói nữa. . . "

Ta mím môi không nói, trong lòng biết rằng nơi này nguy hiểm ở khắp nơi, tuyệt đối không thể ở lại lâu, Lạc Thần đứng dậy, trên tay lại có một vật gì đó, hóa ra là một bộ cung nỏ được chế tạo vô cùng tinh tế, toàn thân màu đen nhánh, ở phần rìa được khảm hai hàng ngọc thạch màu đỏ, phía trên dùng dây thừng buộcmột túi đựng tên, bên trong còn cắm mấy mũi tên rất nhọn để dự trữ, ở chính giữa bộ cung nỏ cũng đặt sẵn ba mũi tên.

Lạc Thần đưa bộ cung nỏ đó cho bọn ta xem, nam nhân kia vừa nhìn thấy, sắc mặt càng trắng hơn, lập tức vươn tay đoạt lấy, bất chấp nó dơ bẩn, vừa nhẹ nhàng lau cho thật sạch sẽ vừa run rẩy nói: "Tổ sư gia phù hộ. . . Đây là cung nỏ của lão Thất a. . . "

"Lão Thất. . . là đệ đệ của ngươi sao?" Ta liếc nhìn bộ hài cốt ở trên cùng, cũng là còn tươi nhất, chắc là mới bị nhổ ra chưa lâu, nói: "Vậy hắn không phải là đã. . ."

Hốc mắt nam nhân kia chợt đỏ lên, đường đường là một nam nhân, thế nhưnglại rơi lệ: "Lão Thất là Thất sư đệ của ta. . . Thằng ranh con này bình thường rất thông minh, tại sao lại có thể chết ở đây, thật là lật thuyền trong mương (1). . ."

Lạc Thần nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Sao ngươi biết một trong những bộ hài cốt trên mặt đất chính là Thất sư đệ của ngươi? Một bộ cung nỏ mà thôi, không chứng minh được gì cả, có thể là hắn không cẩn thận làm rơi ở đây."

Nam nhân kia lau nước mắt, ngập ngừng nói: "Cung nỏ đều ở đây, còn có thể giả sao? Cung nỏ này là món quà màlão Ngũtặng cho lão Thất vào năm sinh nhật hai mươi tuổi. Hắn quý còn hơn cả tính mạng, mỗi ngày đều lau chùi, luôn đeo ở trên lưng, làm sao tùy tiện vứt bỏ được?!"

Nói xong liền ngồi xổm xuống, ôm lấy bộ hài cốt trên mặt đất, nâng lên, chua xót nói: "Lão Thất, ca ca sẽ không để ngươi ở lại cái nơi quái quỷ này đâu, ca ca sẽ đưa ngươi đi. . . Đưa ngươi về gặp sư phụ, đều tại ca ca không tốt, ca ca có lòng tham, mới bảo ngươi và Nhị ca đến đây tìm con rùa đen họ Vũ tính sổ, rốt cuộc lại liên lụy ngươi mất luôn cả tính mạng. . . Lúc còn sống, ngươi luôn muốn đi thăm lão Ngũ, nhưng mà sư phụ và lão Đại lại không cho phép, sau khi ra khỏi đây, ca ca đưa ngươi đi thăm nàng, được không?"

Ta nghe được, cảm thấy chua xót trong lòng, vào lúc này, từ xa xa bỗng nhiên vang lên vài tiếng giẫm chân, tựa như là có ai đang bước về phía này.

Chung quanh tối như hũ nút, giống như một màn sương màu đen vậy, màn sương này đang nhẹ nhàng lay động, hình như tiếng bước chân kia càng lúc càng đến gần, nhưng mà, nói chung là thanh âm vẫn còn rất nhỏ.

Nam nhân kia có chút ngây người, cầm cung nỏ đứng dậy, khe khẽ nói: "Lão Thất, có phải ngươi không?!"

Chỗ tối đen phía trước dường như hơi tản ra, lần này nam nhân kia kêu lên vô cùng lớn tiếng: "Lão Thất!"

Lạc Thần xua tay ngăn cản hắn: "Đừng lên tiếng."

Nam nhân đó liếc nhìn nàng một cái, lập tức ngậm miệng lại, rồi cả ba người đều lui về phía sau, màn sương màu đen đó chậm rãi di chuyển, tựa như mặt nước đang bắt đầu gợn sóng.

===================================================================================

(1) Lật thuyền trong mương: Là một chuyện không thể nào vậy mà lại xảy ra, vô cùng xui xẻo!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info