ZingTruyen.Info

Dò hư lăng: Quyển 1-4 [C1-184] (edited) cổ đại thiên

Chương 151: Quỷ đập tường (Thượng)

planktonic

Đợi cho đến giờ cơm trưa, cả đoàn người tụ tập ở Thiên Thính dùng cơm. Hoa Tích Nhan bởi vì chân bị thương không tiện đi lại, lúc này vẫn còn ở trong phòng nghỉ ngơi, phần thức ăn của nàng được Vũ Lâm Hanh sai hạ nhân đậy kín trong thực hạp, nhân lúc còn nóng mang đến cho nàng.

Lúc ăn, ta có nhân tiện nói với Vũ Lâm Hanh về phỏng đoán tám chín phần mười phía dưới mộ thất phụ mẫu nàng tồn tại cổ mộ. Vũ Lâm Hanh duy trì sắc mặt âm trầm nghiêm túc gắp thức ăn, miệng nhỏ nhai nhai. Sau đó bảo trước kia cũng trùng khớp có suy đoán như vậy, dự định qua đợt này sẽ xuống đạo động kia thăm dò hư thật một phen.

Tính tình Vũ Lâm Hanh vốn nóng vội, là loại người một khi đã nói liền muốn làm ngay. Hơn nữa Vũ Mạc Thanh trước khi chết để lại cho nàng không ít dấu hỏi, xem sự việc ngày hôm nay, đoán chừng phần lớn có liên quan cùng thứ bên dưới cổ mộ kia. Nàng khẳng định là càng muốn gấp rút tháo gỡ gút mắc. Ta cùng Lạc Thần sáng sớm liền đoán trước được nàng sẽ muốn xuống dò mộ, chính là cũng không nói rõ, đợi cho nàng mở lời trước.

Sau đó mấy người ngồi quanh một cái bàn, một mặt vừa ăn, một mặt vừa an bài sắp xếp tỉ mỉ việc dò mộ tiếp theo.

Vũ Lâm Hanh định ra danh sách những người sẽ xuống đạo động. Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần, ta, Phong Tuấn tất nhiên là ở trong nhóm này, ngoài ra còn có thêm sáu đệ tử ưu tú khác của Mặc Ngân Cốc cũng theo dẫn đường.

Nguyên bản vốn Đoan Yến không tinh thông võ nghệ, đi cùng cũng chỉ thêm vướng bận, còn khiến chúng ta phải phân tâm để lo cho hắn, nên ban đầu cũng không có tính toán dẫn hắn theo. Nhưng là không thể tưởng tượng được Đoan Yến cứ một mực giương ra bộ mặt đau khổ để khẩn khoản van nài; nói cái gì là muốn đi theo xuống để xem tột cùng là thứ gì, lại còn tuyên bố mình am hiểu thuật phong thủy, thông thuộc phương hướng trong cổ mộ; mang hắn theo mới chính là khoản đầu tư đúng đắn nhất trong thương vụ...

Bình thường hắn tâm địa gian giảo. Công phu phong thủy tham huyệt ta không biết thế nào, nhưng là công phu dây dưa ầm ĩ, huyên náo lằng nhằng của hắn quả thật rất cao thâm, chỉ còn thiếu quỳ gối rơi lệ nữa là đủ. Vũ Lâm Hanh bị hắn quấn suốt đến chịu không nổi, cuối cùng đành thêm Đoan Yến vào cuối danh sách. A Khước được an bài ở lại để chăm lo việc lớn nhỏ trong cốc, tiện đó chăm sóc cho Trường Sinh cùng Hoa Tích Nhan bị thương chân, đồng thời kiêm luôn cả trọng trách tra hỏi ba gã trộm kia.

Lên danh sách xuống địa đạo xong, kế đó là công việc chuẩn bị.

Căn cứ theo cánh tay quỷ dị từ trong địa động toát ra, xác định phía dưới kia ẩn chứa thứ gì đó rất nguy hiểm. Việc này hung hiểm vạn phần, chúng ta đương nhiên cũng không dám chậm trễ. Cộng thêm lúc trước có đến mộ công chúa ở Cô Tô, bởi vì sơ xuất, cái gì cũng không để ý mang theo. Kết quả đến khi vào mộ, cả nhóm rơi vào cảnh không lương thực không nước uống. Thật vô cùng khổ sở. Thế nên lần này nhập mộ, chúng ta quyết phải trang bị thập phần kỹ lưỡng.

Các loại lương khô, túi nước, thuốc trị thương, hỏa chiết tử đều được chuẩn bị và phân phối thỏa đáng, mỗi người mang theo một phần. Ngoài ra còn có rất nhiều công cụ để xuống lòng đất, mồi lửa, tham câu tác, chủy thủ,...Thậm chí mỗi người đều mang theo bên mình một viên dạ minh châu. Vũ Lâm Hanh nói có nhiều lúc sử dụng hỏa chiết tử rất không tiện. Mà trong kho của nàng, dạ minh châu lớn nhỏ chất chồng như núi. Thế nên liền để cho chúng ta mỗi người tự lựa lấy một viên, đợi khi cần thiết có thể dùng chiếu sáng cũng tốt.

Chờ cho mọi chiệc chuẩn bị xong xuôi, lúc này đã muốn đến giờ Thân. Chúng ta ngẩng đầu nhìn trời; trên tuyết sơn trời tối rất nhanh, sắc trời đã dần bắt đầu trở nên ảm đạm; bèn vội vàng bắt lấy thời gian vào mộ thất phía sau từ đường.

Vũ Lâm Hanh sai một tên đệ tử Mặc Ngân đem phiến đá phía trên mở ra, bên dưới liền lộ ra một cái động khẩu tối tăm. Cửu Vĩ từ bên cạnh ta vụt nhanh tới trước, đến cửa động đưa mũi ngửi ngửi, trong miệng hừ một tiếng, sau đó lại chậm rãi lui về.

Lần này xuống đất, ta đặc biệt dẫn theo Cửu Vĩ tùy thân. Cửu Vĩ quanh năm sinh sống dưới cổ mộ, cực kỳ dễ dàng thích ứng với môi trường tối tăm ẩm ướt dưới lòng đất. Hơn nữa nó thân mình nhỏ nhắn nhanh nhẹn, sở trường 'phi thiềm tẩu bích - vượt nóc băng tường', đối với ta mà nói chính là một sự trợ giúp cực kỳ đắc lực. Huống chi Đoan Yên lại là kẻ khiến người khác không ngừng lo lắng, đến cả công phu mèo ba cẳng cũng không có. Mà Cửu Vĩ cùng hắn tình cảm cũng không quá tệ, để cho Cửu Vĩ trông chừng hắn cũng tốt, chúng ta cũng tránh bị phân tâm.

Lạc Thần đem một đầu tham câu tác buộc lại, cố định chắc chắn; đầu còn lại là một đoạn hỏa chiết tử đã được châm sẵn, sau đó chậm rãi thả tham câu tác dọc xuống theo đạo động bên dưới. Bản thân nàng lại quỳ gối ở ven cửa động, thân mình hơi thoáng nghiêng về phía trước, hướng phía đạo động xem xét.

Ta cũng ghé vào bên người nàng nhìn xuống xem. Chỉ thấy hỏa chiết tử kia theo dây thừng thong thả rơi xuống, ánh vàng của ngọn lửa mờ ảo lan tỏa trong bóng đêm, càng lúc càng trở nên nhỏ bé.

Qua một lúc, tham câu tác trong tay Lạc Thần ngừng rơi, còn chung quanh hỏa chiết tử kia hóa thành một quầng sáng vàng, ổn định dừng tại chỗ đáy động sâu nhất, không nhúc nhích.

Chúng ta đều biết hỏa chiết tử kia để làm gì, thả xuống không bị tắt. Kia như vậy có nghĩa không khí bên dưới cũng không tính là quá kém, ít nhất vẫn đủ cho người có thể hô hấp bình thường.

Đốt đèn dò huyệt xong, Lạc Thần thu tham câu tác đang buộc hỏa chiết tử trở về, đưa tay lấy hỏa chiết tử bên trên ra. Sau đó đem một đầu tham câu tác buộc quanh eo mình, ra dấu tay, rồi liền hướng hắc động hạ xuống.

Ta chính là cố kỵ thứ đang ẩn sâu trong động kia nên trong lòng cực kỳ lo lắng khẩn trương, cứ liên tục dặn đi dặn lại, bảo nàng phải trăm ngàn lần cẩn thận. Nàng hướng ta nhàn nhạt mỉm cười, tỏ vẻ trấn an, tiếp đó hai tay chế trụ tham câu tác, hai chân đồng thời hướng vách động đạp một cái, thân ảnh màu trắng liền tựa như người cá trầm mình xuống nước, nhanh chóng hòa vào bóng đen bên dưới.

Tâm của ta cơ hồ treo tại cổ họng, mắt cứ chăm chú nhìn xuống. Nhưng là phía dưới hoàn toàn tối đen, tựa như bông vải bị nhiễm mực, không có cách nào trông thấy bất cứ thứ gì.

Chờ một lát sau, từ phía sâu động khẩu đột nhiên tỏa ra một chút ánh sáng vàng, tiếp theo đó điểm sáng vàng này chậm rãi lay động mấy cái. Lòng ta lúc này mới hơi hơi thả lỏng, biết đây là Lạc Thần đốt lửa ra dấu, liền vội vàng cầm dây thừng kéo lên, buộc vào bên hông, sau đó học theo tư thế của Lạc Thần, hướng về phía đạo động mà đi xuống.

Ta nắm chắc dây thừng, dựa vào lực đạo đạp vách tường của hai chân, từng chút một hạ người xuống đáy động. Càng đi xuống, mùi vị gay mũi càng nồng đậm. Ngoại trừ mùi vôi, còn có mùi chua cùng thối rữa đi kèm, có chút giống với mùi thức ăn bị phân hủy.

Đối với ta mà nói, mùi vị này vô cùng quen thuộc. Khi trước ta nhìn thấy cặp quỷ nhãn ở cửa động; trên người thứ kia, cũng mang theo một loại mùi khó chịu giống như vậy.

Ngoài ra ta phát hiện thổ chất của đất trên bề mặt vách tường này có vẻ nhuyễn, bên trên có chút trơn trợt, tựa như là dính một tầng chất lỏng sềnh sệch. Lần này theo tường men xuống, giống như là đang giẫm lên bùn đất.

Hơi thoáng hoảng hốt, ta không ngừng liếc mắt nhìn về phía đáy động, dần dần, trông thấy ánh sáng hỏa chiết tử càng lúc càng rạng. Chốc lát sau, liền hiện ra một thân ảnh phủ tầng sáng trắng chung quanh.

Ta trông thấy Lạc Thần ở phía dưới không xa, trong lòng liền mừng rỡ; vội gia tăng tốc độ tiến xuống. Thời gian trôi đi, có một đôi tay hướng về phía này, chính là Lạc Thần đỡ lấy lưng áo đem bế ta xuống.

Ta hạ xuống, ở trong lòng Lạc Thần ổn định thân hình. Đứng vững rồi mới giẫm giẫm vài cái, lại phát hiện trên mặt đất là một mảng sềnh sệch do hỗn hợp vôi cùng đất Quan Âm phủ thành tầng dày.

Hỗn hợp này đều là từ mộ thất phía trên đổ xuống. Đoán là cũng vì nguyên cớ này, mà không khí trong động trở nên oi bức, ẩm ướt như vậy; hơn nữa còn có mùi vị rất gay mũi. Cảm giác chung quanh người tựa như có lớp màng chắn bọc lấy, kín đến nổi khiến người ta khó có thể hô hấp.

Ta tiếp nhận lấy hỏa chiết tử ở trong tay Lạc Thần, soi ra khu vực xung quanh, phát hiện đạo động này tựa như một cái giếng, thẳng từ trên xuống dưới, hết sức tinh tế. Mà đạo động hình giếng này sau khi dựng xong, bên phía tay phải lại được người mở ra một cái động bằng phẳng hình tròn hướng ngang.

Động này chính là một cái đạo động rất điển hình, không biết thông đến nơi nào, bên trong một mực đen tuyền, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Lạc Thần rút ra Cự Khuyết, đâm vài cái ở vách tường bên cạnh, sau đó mới thu Cự Khuyết trở về, nói: " Chất đất chỗ này ở mặt trên cùng là một lớp nhuyễn, phía dưới lại cứng rắn, tương ứng nguyên nhân bị không khí oi bức ở đây ảnh hưởng. Nơi này lúc đầu hẳn là mát mẻ, bởi vì kết cấu mộ thất phía trên thay đổi, phong thủy phía dưới cũng biến hóa theo. Hơn nữa vữa vôi sôi nóng thẩm thấu rò rỉ xuống đây, bên dưới không khí không lưu thông được, độ nóng bức vì thế càng gia tăng. Xuống mộ như vậy, dễ dàng rút dây động rừng, cũng như "thượng bất chính, hạ tắc loạn", một khi chỗ này xảy ra biến cố, phía sâu bên trong cổ mộ cũng sẽ phát sinh biến đổi. Chúng ta càng hướng sâu vào phía bên trong, càng phải cẩn thận mới được."

Ta nghe lời Lạc Thần nói xong, liền gật gật đầu. Thầm nghĩ Vũ Mạc Thanh năm đó trước khi chết muốn yêu nữ xây lại mộ thất cùng từ đường chẳng lẽ trên thực tế không phải cho phía trên mà là xử lý cho cổ mộ bên dưới này hay sao?

Đang muốn nói ra ý nghĩ của mình, nhưng lại đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái, ho khan một tiếng, nghĩ muốn mở miệng ra nói chuyện, thế nhưng lại phát ra một âm thanh khàn đục, giống như tiếng cạo đáy nồi, làm cho ta cảm thấy hoảng sợ với chính mình.

Lạc Thần thấy thế, vội vàng lấy ra một cái bình nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên thuốc đỏ nho nhỏ, đút vào miệng của ta, nói: "Đây, ăn cái này vào."

Ta hàm hồ "Ngô" một tiếng, đem viên thuốc kia ngậm ở trong miệng, hương vị có chút chua, sau khi nuốt xuống, cảm thấy yết hầu dần dần thư hoãn rất nhiều, liền mở miệng hỏi nàng:"Đây là gì?"

Lạc Thần thấp giọng nói:"Đây là Tích Nhan cô nương vì để đề phòng, thay chúng ta chuẩn bị thuốc tiêu trừ chướng khí. Đáng lẽ trong túi của ngươi cũng phải có mới đúng. Trong động này quanh năm không khí không thể lưu chuyển, sẽ sinh ra chướng khí, ngươi như vậy chính là vì thích ứng không được. Ăn thuốc này xong sẽ không bị chướng khí kia xâm nhập nữa."

Ta lắc đầu nói:"Ta lúc trước có kiểm tra qua túi đựng, cũng không có loại thuốc này."

"Không có sao? Chắc là trong lúc bọn họ phân phối bị sót. Không có gì đáng ngại, ngươi cầm bình này của ta đi." Lạc Thần cầm cái bình nhỏ đưa cho ta, lại chợt rũ mi áy náy nói:"Ta sau khi xuống, cũng không cảm thấy thân thể xuất hiện bất cứ khác thường gì, nên quên mất ngươi có thể không chịu nổi, nhất thời sơ sẩy, không nói ngươi biết."

Ta xem dược bình trong tay, nói:"Nói như vậy...... chính ngươi cũng không có ăn thuốc này sao? Vậy ngươi còn không mau mau ăn một viên, tại sao lại đưa cả cho ta chứ?"

Nói xong, vội vàng nghiêng dược bình, tức khắc đổ ra một viên thuốc cho nàng, lại bị nàng ngăn lại.

Lạc Thần cười cười:"Cô nương ngốc ngếch, ta quen rồi, không cần a. Ngươi xem, ta không phải rất tốt sao, cũng không có đau cổ họng giống như người."

"Cái gì gọi là...... quen?"

"Từ nhỏ đến lớn, mãi cho đến năm ta mười sáu tuổi, ta mỗi ngày đều phải xuất nhập một địa phương tên là U Đàm. Nơi đó chướng khí quanh năm không tiêu tan, lâu ngày thành quen."

U Đàm?

Ta đau lòng nhíu mày nói:"Ngươi vì cái gì phải đi...... loại địa phương như vậy, sẽ rất tổn hại thân thể."

Chân mày nàng tựa như nhàn nhạt ngưng đọng chút khổ sở, khóe môi cũng là nhu hòa, nhẹ giọng nói:"Đây là chức trách của ta, ta phải đi."

Ta có điểm buồn bực, thanh âm nhịn không được đề cao một chút, nói:"Nào có loại chức trách như vậy? Địa phương nguy hiểm như vậy, vì sao phải đi, lại còn thế nào mỗi ngày cũng phải đi?!"

Nàng vỗ vỗ đầu vai của ta, đôi mắt sâu thẳm, nhàn nhạt cười nói:"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, chớ để kinh động thứ kia. Việc này, ta ngày sau sẽ nói cho ngươi."

Ta cắn cắn môi, liếc mắt nhìn đạo động cách đó không xa, trong lòng không khỏi có vài phần sợ hãi, nhưng là vẫn đối với Lạc Thần cảm thấy tò mò thắc mắc hơn.

Thật khó khăn nàng mới chịu nói với ta một ít chuyện của nàng, này cũng là thay đổi của nàng. Có lẽ rất nhanh nàng sẽ mở rộng cửa lòng với ta. Nghĩ vậy, đang muốn hạ thấp giọng tỉ mỉ hỏi nàng mấy câu, Lạc Thần lại xoay người, đưa lưng về phía ta, ngẩng đầu hướng nhìn về phía trên, nói:"Sao lại thế này, đều đã lâu như vậy, Lâm Hanh bọn họ như thế nào còn không xuống?"

Lúc nãy cùng Lạc Thần nói chuyện hoàn toàn không để ý, bị Lạc Thần gián đoạn, mới phát hiện thời gian cũng khá lâu, liền vội vàng ngẩng đầu hướng nhìn lên phái trên, chợt nghe thấy lách cách loạt xoạt mấy tiếng, đã nhìn thấy một thân ảnh từ trên dây thừng chậm rãi leo xuống.

Người nọ thân hình thon thả tinh tế, đúng là một nữ tử.

Nếu nói là nữ tử, phía trên động khẩu cũng chỉ còn lại một mình Vũ Lâm Hanh. Nhưng là ta rất nhanh liền phát hiện có chỗ không đúng. Chỉ thấy động tác người nọ rất cẩn trọng, giống như mỗi bước đều đang đi trên một phiến băng mỏng.

Trong lòng ta kỳ quái, thân thủ Vũ Lâm Hanh hôm nay sao lại chậm chạp như vậy, cứ giống như người đang mang thương bệnh vậy.

Nương theo ánh hỏa chiết tử nhìn ra, ta thoáng chốc liền cả kinh. Người kia một thân cừu y màu nhạt, làm sao là trang phục của Vũ Lâm Hanh, rõ ràng đó là Hoa Tích Nhan.

Ta nhăn mày, Hoa Tích Nhan sao lại không ở trong phòng dưỡng thương chân cho tốt, thế nào chạy theo xuống đây, vậy không phải là hồ nháo sao ? Mà bọn Vũ Lâm Hanh ở ngay trên cửa động, làm sao lại để cho nàng tùy ý xuống chứ ?

Nghĩ thế, cũng không trì hoãn, liền cùng Lạc Thần tiến lên đỡ lấy Hoa Tích Nhan đang lay lắt không vững. Sau đó giúp nàng xuống mặt đất, nhẹ tay nhẹ chân sợ chạm phải miệng vết thương của nàng.

Đợi cho Hoa Tích Nhan đứng vững, không nói nhiều lời, ta liền đút cho nàng một viên thuốc tiêu trừ chướng khí để hộ thân, sau mới hỏi:"Tích Nhan ngươi không phải nằm ở trên giường dưỡng thương sao, xuống đây làm chi? Mau mau trở về!"

Khuôn mặt Hoa Tích Nhan ở dưới ánh lửa nhu hòa hiện lên mấy phần sắc thái ốm yếu, lắc đầu nói:"Ta ở trong phòng trái lo phải nghĩ, tổng cảm thấy không yên tâm, nghĩ muốn đến đây xem xem"

Ta vội la lên:"Cái gì lo lắng? Chúng ta còn không có yên tâm về ngươi đâu. Ngươi chân vừa bị thương mới mấy canh giờ trước. Như thế nào có thể đến cái nơi này ?."

Hoa Tích Nhan ôn nhu cười nói:"Chỉ là một chút thương tích ngoài da, cũng không có tổn hại đến gân cốt, có là cái gì ? Nơi này khẳng định là vô cùng nguy hiểm, các ngươi tuy là mang theo thuốc trị thương, nhưng lâu dài sẽ không đủ, nếu trúng độc sẽ phải như thế nào ? Về mặt này ta thông thuộc chút y thuật thô lậu, nếu có phát sinh chuyện gì, vẫn là ta có thể trợ giúp các người chút ít."

Đang nói, lại nghe bên trên phát ra mấy tiếng động. Chính là Vũ Lâm Hanh lưu loát từ bên trên nhảy xuống, vẻ mặt tức giận, nói:"Sư Sư, việc này không thể trách ta được, ta ngăn cản nàng mất một lúc lâu, ai biết được nàng ta cứ như cái lư hương lật ngang, mắng thế nào cũng không chịu trở về."

Dứt lời lại nho nhỏ thầm thì một câu: "Nếu không phải bổn cô nương mềm lòng, không thấy ngươi bộ dáng đáng thương, đã sớm xuống tay đánh hôn mê, đem trở về phòng...... Khụ khụ, mùi...... mùi gì vậy?" Nói đến này, cổ họng dĩ nhiên đã khàn khàn.

Ta cũng vội vàng đổ một viên thuốc đưa cho Vũ Lâm Hanh, Lạc Thần thấp giọng nói:"Tích Nhan cô nương bị thương, ngươi sao không giúp đỡ nàng một chút, để nàng một mình xuống đây?"

Vũ Lâm Hanh trừng mắt liếc nhìn Lạc Thần một cái, cố gắng đem kia viên thuốc nuốt xuống, nói:"Ta thật có nghĩ đến việc đó a, nhưng là người ta không muốn."

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở đây Lạc Thần nhắc có tới "U đàm" trong ba phiên ngoại của nàng [chương 81 ] . Trong đó có đề cập đến, cùng với chuyện trước kia của nàng có liên quan, nơi này chắc là các ngươi đã quên, các ngươi....khẳng định là đã quên mất rồi [ gạt lệ ].

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info