ZingTruyen.Info

Dò hư lăng: Quyển 1-4 [C1-184] (edited) cổ đại thiên

Chương 140: Đêm giao thừa (hạ)

planktonic

Không ngờ đến việc Hoa Tích Nhan sẽ nói đùa như vậy, Vũ Lâm Hanh có chút sửng sốt, sau đó nhíu mày, đôi mắt hoa đào nhướn lên, nhìn vào Hoa Tích Nhan, lạnh nhạt nói: “Ngươi xem thường ta?”

“Không dám.” Trên mặt Hoa Tích Nhan vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ: “Nhưng mà ngươi là Cốc chủ, vốn được nuông chiều, lúc trước chắc chưa từng xuống bếp. Lần trước ở Cô Tô, lúc ngươi giúp ta nhóm lửa, thiếu chút nữa đốt cháy cả quần áo, lần này nhất định phải chú ý một chút mới được.”

Ta chợt bừng tỉnh, cười nói: “Thảo nào lần trước thấy ngươi mặt mũi toàn là tro, giống mới đi đào mộ vậy, hóa ra là ngươi thiếu chút nữa đốt cháy cả nhà bếp.”

Mặt của Vũ Lâm Hanh lập tức xuất hiện màu đỏ hồng, hừ một tiếng: “Cười cái gì mà cười, tại củi lửa trong nhà bếp không tốt, không thể trách ta được.” Nói xong, lại như có như không mà liếc Hoa Tích Nhan một cái, nói tiếp: “Nhóm lửa không được, nhưng những kỹ thuật khác của bổn cô nương vẫn rất tốt. . . “

Nói đến phần sau, rõ ràng là có chút lo lắng.

Ta hất cằm, chỉ vào nhiệm vụ quan trọng mà lúc nãy Lạc Thần không thể nào hoàn thành được — một đống củ cải chất trong một cái sọt, ra hiệu: “Đừng nói là không có luyện tập, ngươi giúp ta gọt mấy cây củ cải, xắt thành sợi nhỏ, ta bỏ vào nồi lẩu thịt ngũ vị hương.”

“Xắt củ cải? Chuyện này quá dễ.” Vũ Lâm Hanh liên tục gật đầu, vén ống tay áo rồi bước đến chỗ cái sọt, một tay cầm dao, một tay giơ một cây củ cải trắng muốt lên, đôi mắt tỏa ánh sáng, vô cùng nóng lòng muốn thử.

Ta nhìn thấy, trên cổ bất giác liền toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.

Kết quả không cần nói cũng biết, ta cảm thấy có phần hối hận. Mặc dù cây củ cải được gọt quả thật có giống với Lạc Thần một chút, ít nhất không có gọt hết toàn bộ, nhưng mà. . . những sợi củ cải đó xắt còn dày hơn cả cây đũa.

Thấy ta và Hoa Tích Nhan đang nhìn trộm với ánh mắt vô cùng phức tạp, Vũ Lâm Hanh bỏ dao xuống, phủi phủi tay, đứng thẳng người, hậm hực nói: “Cái này chơi không vui chút nào, không thú vị, ta đi đây.”

Chơi rồi mới biết không vui, biết không vui rồi thì liền đi. Bội tình bạc nghĩa, những từ này có lẽ chính xác với nàng hiện tại.

Ta nhìn thấy hài cốt của cây củ cải trên cái thớt gỗ, đem so sánh với khuôn mặt tràn ngập ý tứ “chẳng có gì đáng lo cả” của nàng, ta còn nói được gì nữa, chỉ có thể xoa xoa ấn đường, dùng giọng điệu có thể xem là nhẹ nhàng nói với nàng: “Tạm biệt. . . không tiễn.”

Thế là Vũ Lâm Hanh cười hì hì, vỗ vỗ tro bụi trên áo, sau đó nghêng ngang đi mất.

Hoa Tích Nhan yên lặng nhìn bóng dáng của nàng dần dần đi xa, nhìn rất lâu mới quay đầu lại, khẽ cười, lắc lắc đầu.

A. . . Hai người này. . . Dường như mối quan hệ đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thì Vũ Lâm Hanh không còn thái độ thù địch với Hoa Tích Nhan như lúc trước nữa.

Trong lòng ta thầm nghĩ vậy, tới chỗ cái bếp, lấy các hương liệu như vỏ quế,. . . bỏ vào trong một chén nước canh rồi đậy nắp lại, khuỷu tay vô ý đụng một cái làm một cái thìa rơi xuống, vội vàng khom người nhặt lấy, lúc đứng dậy lại nhìn thấy bên hông của Hoa Tích Nhan có một cái túi bằng da thuộc, còn cái chuông tinh xảo đẹp đẽ màu bạc mà nàng luôn mang theo bên mình cũng không thấy đâu nữa, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tích Nhan, chuông của ngươi đâu?”

Bởi vì Hoa Tích Nhan rất coi trọng cái chuông này, từ khi ta gặp nàng cho đến bây giờ, chưa từng thấy người của nàng rời xa cái chuông đó, lần này lại thấy bên hông của nàng không có đeo cái chuông, khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

Xung quanh bếp đều là hơi nóng, cả người ta toàn là mồ hôi, Hoa Tích Nhan luôn đứng ở một bên, có lẽ cũng cảm thấy rất nóng, đưa tay lên lau trán, nước da trắng ngần càng tôn lên mái tóc đen nhánh, trong sự ôn nhu còn có nét phong tình.

Nàng lau mồ hôi, mỉm cười nói: “Ta đem cất rồi.”

“Cất rồi?”

“Ân, tối hôm qua không phải mấy người chúng ta đều uống rượu sao, ngươi và Lạc Thần đưa Trường Sinh quay về trước, ta và Vũ cô nương, A Yến tạm thời trở thành bạn đồng hành, cùng đi về chỗ mình ở. Nhưng mà sau đó, A Yến nói hắn uống nhiều quá nên bị đau bụng, vội vàng chạy đi mất, để ta lại với Vũ cô nương, ta đi cùng Vũ cô nương, có nói chuyện với nàng một chút.”

Vẻ mặt của nàng có chút thay đổi, nói tiếp: “Sau đó nàng bảo nàng thấy cái chuông của ta rất không hợp nhãn, mỗi ngày đều nhìn thấy, càng thấy càng chán ghét. Ta trở về suy nghĩ, rồi đem cái chuông cất vào cái túi bên hông.”

Ta gật gật đầu, nhưng lại thầm nghĩ Vũ Lâm Hanh nói chuyện cũng quá trực tiếp, chán ghét liền nói chán ghét, cũng không để ý đến cảm nhận của Hoa Tích Nhan, bèn thấp giọng khuyên giải: “Tính tình của yêu nữ là như vậy, mặc dù ngoài miệng nói sẽ không bỏ qua, có nói với ngươi những lời khó nghe một chút, nhưng trong lòng rất tốt, ngươi ngạn vàn lần đừng để ý.”

Hoa Tích Nhan cười nói: “Ta có để ý gì đâu. Mà thôi, thực ra thì không nhất thiết phải để lộ cái chuông, đi trên đường đinh đinh đang đang, làm cho người khác khó chịu, trái lại, cất vào trong túi để bên người còn tốt hơn.”

Nàng cúi đầu, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Sư Sư, nàng thật sự rất. . . ghét ta sao?”

Ta không ngờ nàng bất thình lình lại hỏi như vậy, lập tức ngẩn người.

“Ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với nàng, lúc trước nàng còn muốn tính mạng của ta. . . Ta thật sự không hiểu nổi. Ta ở cùng một chỗ với các ngươi rất tốt, chỉ duy nhất ở cùng với nàng lại tệ hơn vài phần, trong lòng không khỏi có một chút vướng bận, thật ra thì ta muốn hòa hợp với nàng hơn.”

Khi nàng nói chuyện, dường như có vài phần tự trách và buồn bã, ta nhìn thấy, có chút không đành lòng, thấp giọng ngập ngừng nói: “Thật ra thì. . . thật sự không phải là lỗi của ngươi, ngươi không biết mà thôi. . . “

“Ngươi biết sao?”

Ta hồi tưởng lại hồi ở Cô Tô, Vũ Lâm Hanh đã từng cho ta biết chuyện của nàng và kẻ thù đó, nhíu mày nói: “Có lẽ ta biết một chút, không có biết hết, cũng không biết làm sao nói cho ngươi biết. Bất quá ta cam đoan, nàng thật sự không ghét ngươi.”

Không phải ghét ngươi, mà là ghét cái chuông kia, bởi vì cái chuông này khiến nàng nhớ đến những chuyện không vui trước đây.

Ta bỗng nhiên nghĩ ra một việc gì đó, do dự một lúc, rồi hỏi Hoa Tích Nhan: “Ta thấy cái chuông của ngươi thật xinh, dường như rất hiếm thấy, chỉ có một cái này thôi sao, có chỗ nào bán hay có thể làm ra được không?”

Hoa Tích Nhan nói: “Cái chuông này là do một người rất quan trọng tặng cho ta, là tín vật của người đó và ta, ta phải mang theo bên người, không dám làm mất. Nhưng mà Vũ cô nương nói nàng nhìn thấy thì trong lòng khó chịu, nên đành phải để vào túi đeo bên hông.” Nàng dừng một chút, mỉm cười rồi nói tiếp: “Người đó nói với ta, cái chuông này, ở trên đời chỉ có một cái thôi, sao vậy, Sư Sư ngươi thấy thích, cũng muốn một cái?”

Ta cười nói: “Không có, trong lòng tò mò hỏi một chút thôi, vật quý giá và xinh đẹp như vậy, sao ta lại muốn được chứ.”

Ngoài miệng ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại không ngừng suy đoán.

Trên đời này. . . chỉ có một cái.

Nói cách khác, người tặng cái chuông cho Hoa Tích Nhan, và nữ nhân mà Vũ Lâm Hanh nhìn thấy hồi nhỏ. . .

Hoa Tích Nhan không biết suy nghĩ của ta, cúi đầu tiếp tục làm việc, hai người vừa bận rộn, vừa chuyển đề tài đến những chuyện nhẹ nhàng hơn, bận rộn đến giờ Dậu, tay chân đều mệt mỏi, bữa cơm tất niên này mới chuẩn bị xong xuôi, sau đó, Phong Tuấn lại phái người đem rượu và thức ăn tới.

Cả nhóm ngồi ở trong phòng, vây quanh một nồi lẩu thịt ngũ vị hương nóng hổi, một con gà rừng Bạch Linh nấu lẩu và rất nhiều món khác, vô cùng náo nhiệt cùng ăn bữa cơm tất niên mà hiếm khi nào có được.

Bởi vì những chuyện đã xảy ra vào năm nay thật sự rất nhiều, gần như có thể nói là làm thay đổi cả đời người, hiện tại đã tới cuối năm, những chuyện nguy hiểm và gian nan từng trải qua lúc trước, những câu đố biến hóa và kỳ quái, có được tình yêu và tình bạn, bây giờ hồi tưởng lại, đối với ta mà nói thì đều là những báu vật vô cùng quý giá, trong lòng cảm thấy ấm áp,không khỏi uống nhiều thêm mấy chén.

Trong phòng có đốt than, lại thêm hơi nóng của cái lẩu, người nào cũng ăn đến mức mồ hôi đầm đìa. Nhưng mà dù sao cũng là đêm giao thừa, mặc dù tuyết trắng bay lả tả bên ngoài, gió lạnh đến thấu xương, lại càng làm nổi bật sự ấm áp và vui vẻ trong phòng, vô cùng náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, mặt của ta đỏ bừng, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi. Mắt thấy bàn ăn trống không, có thể thấy cả đáy chén rượu, Hoa Tích Nhan đứng dậy mở cửa, ra ngoài một lát, lúc quay về thì trong tay lại bưng một đĩa sủi cảo rất to, đặt lên trên bàn. Từng chiếc sủi cảo trắng muốt đặt ở trên chiếc bàn màu trắng, còn đang bốc khói nghi ngút, từ đầu đến đuôi của những chiếc sủi cảo này đều la do Hoa Tích Nhan tự tay làm, hao tổn không ít tâm sức của nàng.

Đoan Yến sờ sờ bụng, ợ một cái, nhìn đĩa sủi cảo trên bàn, thở dài nói: “Tích Nhan, ăn không nổi, ăn nữa sẽ thành heo mất.”

Ta ăn no đến bảy phần, uống một chút rượu, quả thực cũng có chút rầu rĩ đối với đĩa sủi cảo này, khuôn mặt Hoa Tích Nhan thoáng xuất hiện sự nuối tiếc, khẽ nói: “Mọi người đều không ăn sao? Ta còn đặt mấy đồng tiền hạnh phúc vào bên trong sủi cảo, để cầu thuận lợi cho năm mới, xem thử xem ai có vận may.”

Thấy mọi người đều không hề động đũa, Vũ Lâm Hanh nhìn một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Họ Hoa vất vả làm cả ngày, mọi người nể mặt ăn chút đi, hình dạng những chiếc sủi cảo này xinh đẹp như vậy, không ăn thì thật đáng tiếc.”

Ta nhìn Vũ Lâm Hanh, có chút ngạc nhiên, lại nhìn về phía Hoa Tích Nhan, chỉ thấy nàng mỉm cười, vẻ mặt nuối tiếc lúc nãy cũng biến mất, liền mỉm cười, hiểu ý của nàng.

Ta đã nói rồi, nàng không có ghét ngươi.

Vũ Lâm Hanh không chú ý đến vẻ mặt của ta và Hoa Tích Nhan, nhíu mày suy nghĩ, đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng, ta không biết nàng nghĩ gì, chỉ thấy nàng đặt từng cái đĩa nhỏ ở trước mặt mỗi người, rồi gắp một chiếc sủi cảo trắng trắng tròn tròn vào đĩa của từng người.

Ta hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Vũ Lâm Hanh nói: “Ta xem thử xem vận may của mọi người như thế nào, ai cũng có một chiếc sủi cảo, để xem ai năm mới may mắn, có thể ăn trúng đồng tiền hạnh phúc, mà người ăn trúng, sẽ được nhận một phần thưởng.”

Nhưng mà nàng chưa nói xong, bỗng nghe Đoan Yến “ôi chao” một tiếng, đặt đôi đũa trên tay xuống, lấy một đồng tiền hạnh phúc từ trong miệng ra, cười hì hì: “Ngượng ngùng, vận may của ta quá tốt, Vũ cô nương, ngươi nói người ăn trúng đồng tiền hạnh phúc, sẽ được thưởng cái gì?”

Vũ Lâm Hanh hơi nghiêng mặt, cười một cách nham hiểm: “Ta còn chưa nói xong, họ Đoan ngươi đã nóng nảy? Ta nói cho ngươi biết, vì mọi người đang ngồi ở đây, phải hát tặng một khúc.”

Sắc mặt Đoan Yến xám ngắt.

“Không phải ngươi rất thích ca hát sao? Tiếng hát của ngươi lần trước vẫn còn ở bên tai đây, sao lần này ngươi lại nhăn nhó?”

“Vũ cô nương, chuyện ca hát này là nhất thời cao hứng, bây giờ cũng không có cảm giác đó, bỗng dưng ca hát, ta sợ sẽ làm các ngươi bị dọa.”

Vũ Lâm Hanh không chịu bỏ qua, nhướng mày, ngón tay gõ gõ mặt bàn, dùng giọng điệu của những kẻ ăn chơi trác táng nói: “Đoan cô nương, đừng kì kèo nữa, những khách quan ngồi đây đều đang đợi đấy.”

“Đoan cô nương’ xấu hổ cười gượng hai tiếng, nói: “Được thôi, được thôi. Nhưng mà vị khách quan này, ngươi muốn ta hát một khúc, không có đàn thì sao có thể?”

Vũ Lâm Hanh tức giận nói: “Nói nhảm nhiều quá.” Nói xong còn phân phó A Khước đến thư phòng lấy cây đàn cổ màu đen tuyền đến, đặt trước mặt Đoan Yến nói: “Đây chính là cây đàn bảo bối của phụ thân ta, Đoan cô nương có thể nể mặt?”

“Nể mặt, nể mặt.” Đoan Yến vuốt ve cây đàn cổ, trong đôi mắt thoáng hiện lên sự khen ngợi, sau đó vuốt vuốt cằm, cười hì hì nói: “Các vị khách quan, tiểu nữ hát ca khúc nào, mười tám sờ được không?”

Trường Sinh không hiểu ý nghĩa của nó, ngồi trong lòng của ta, hỏi: “Tỷ tỷ, mười tám sờ là gì?”

Ta kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, giải thích với Trường Sinh: “Đây chính là ca khúc khó nghe nhất trên đời, Trường Sinh ngươi hãy mau chóng quên cái tên này đi.” Cái tên Đoan Yến này, bản thân mình không đứng đắn thì thôi, lại không để ý rằng Trường Sinh cũng đang có mặt.

Đoan Yến cười ha ha, nói: “Các vị khách quan, vậy tiểu nữ xin biểu diễn, nếu như hát hay, cũng phải thưởng cho ta chứ?”

Vũ Lâm Hanh không kiên nhẫn: “Thôi, ngươi nhanh lên đi, một đại nam nhân lại lề mề chậm chạp, thật sự biến thành một cô nương rồi.”

Đoan Yến không mở miệng, chỉnh lại quần áo, những ngón tay đặt trên dây đàn nhẹ nhàng tạo ra một vài âm thanh, dường như đang thử dây. Mà khoảnh khắc những ngón tay thon dài của hắn đặt lên dây đàn, khí chất cả người hắn bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt hẹp dài toát ra một thần sắc vô cùng ôn nhu, đôi ngươi đen sẫm hệt như bầu trời lúc nửa đêm, ta nhìn thấy, có hơi run lên.

Kỳ quái, sao lại. . . giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Chỉ nghe thấy tiếng đàn khe khẽ, hắn cúi đầu, thấp giọng hát:

                        “Phượng hề phượng hề quy cố hương,  ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.

Thì vị ngộ hề vô sở tương,  hà ngộ kim hề thăng tư đường!

Hữu diễm thục nữ tại khuê phòng,hất nhĩ nhân hà độc ngã tràng.

Hà duyến giao cảnh vi uyên ương,  hồ hiệt hàng hề cộng cao tường!

Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê,  đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.

Giao tình thông ý tâm hòa hài,  trung dạ tương tòng tri giả thùy?

Song dực câu khởi phiên cao phi,  vô cảm ngã tư sử dư bi.”

Đoan Yến hát một cổ khúc rất nổi tiếng về việc nam tử theo đuổi tình yêu, tên là “Phượng cầu hoàng.” Không thể không nói, Đoan Yến có một giọng hát rất tốt, kỹ thuật đàn lại càng tuyệt vời, rõ ràng là một cao nhân trong việc gảy đàn. Thanh âm của hắn trầm thấp, tựa như muốn tìm mà cũng tìm không được nữ tử mà mình yêu thương, vì vậy nên vô cùng đau khổ, nhớ đến mức điên cuồng. Ta nhìn nhìn, dù sao vẫn cảm thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn đang hiện ra một tia đau đớn.

Người ta thường nói, âm nhạc khác với ngôn ngữ, ngôn ngữ có thể gạt người, nhưng âm nhạc thì không. Trong lòng nghĩ như thế nào thì tình cảm biểu lộ ra lúc gảy đàn sẽ giống hệt như thế đấy.

Nếu thật sự lắng nghe tiếng đàn và giọng hát này, nhất định sẽ không cảm thấy Đoan Yến là loại lãng tử nói năng tùy tiện, mà ngược lại còn là loại người có tình có nghĩa.

Ta nghiêng đầu qua, thấy Lạc Thần vốn vẫn đang im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đoan Yến gảy đàn, ngón tay để trên bàn, thi thoảng lại gõ nhẹ mặt bàn, khóe môi thoáng xuất hiện một đường cong.

Sắc mặt Lạc Thần trầm ngâm, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng mà ta biết, nhất định nàng không chỉ đang nghe tiếng đàn. Sau khi Đoan Yến hát xong, tất cả mọi người đều im lặng một lúc lâu, ban đầu khi Vũ Lâm Hanh nghe thấy thì có chút thất thần, cuối cùng mới khen ngợi: “Không ngờ kỹ thuật đàn của ngươi lại hay như vậy, rất tuyệt.”

Đoan Yến cười nói: “Quá khen.”

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, lại nói tiếp: “Sủi cảo sắp lạnh luôn rồi, mọi người mau ăn, xem những đồng tiền hạnh phúc còn lại rơi vào miệng của ai. Ta đã nói rõ, ai trúng đồng tiền hạnh phúc, sẽ phải hát một khúc, không được đùn đẩy.”

Dưới sự thúc giục của Vũ Lâm Hanh, ta lo lắng gắp một chiếc sủi cảo, đặt ở trong miệng, cắn một cái, không có đồng tiền hạnh phúc, không khỏi mừng thầm, may mắn là không phải hát, khỏi cần tự bêu xấu bản thân mình. Nhưng mà ánh mắt vô tình nhìn lướt qua, thấy cả người Lạc Thần cứng đờ, bỗng nhiên che miệng lại, đặt đũa xuống, hơi hơi nhíu mày.

Chẳng lẽ. . .

Nàng nghiêng mặt qua, nhìn ta, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, sau đó, nàng không chút dấu vết xoay người sang chỗ khác, rồi lập tức xoay lại ngay, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Ta xem đến mức buồn cười, thấy nàng như có như không đưa mắt ra hiệu về phía ta, trong đó lại có vài phần khẩn cầu, vô cùng đáng thương, ta cũng không đành lòng mở miệng vạch trần nàng. Không ngờ Vũ Lâm Hanh cực kỳ tinh mắt, rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cao giọng nói: “Chậm đã! Ma quỷ, đừng giả bộ, chính là ngươi, ngươi mau lấy ra cho ta!”

Sắc mặt Lạc Thần không chút thay đổi: “Cái gì?”

Vũ Lâm Hanh trừng mắt với nàng: “Cái gì cái gì! Tay trái của ngươi, đưa ra cho bổn cô nương!”

Lạc Thần thấy mình bị vạch trần, không còn cách nào khác, đành phải đưa tay, mở ra thì thấy quả nhiên là một đồng tiền hạnh phúc mới tinh.

Hoa Tích Nhan vuốt cằm cười nói: “Lạc cô nương, thật may mắn.”

Vũ Lâm Hanh cười hì hì: “Còn muốn chơi xấu, lòng dạ ngươi nguy hiểm, lại rất thích giả bộ. Tới đây, mau mau cho các vị khách quan nghe thử, ta quen biết ngươi lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe ngươi hát một khúc nào cả.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info