ZingTruyen.Info

[ ĐN Lớp Học Ám Sát] ( SS1) Sự Khởi Đầu Của Hạnh Phúc.

Chap 20: Kiri có bệnh

Lymiichan

Kì nghỉ cuối cùng cũng đến. Mọi người có thời gian để nghỉ ngơi và luyện tập trước chuyến đi biển Okinawa. Hôm nay cô ở nhà, nhìn ra ngoài thành phố. Phải nói rằng cái bức tường bằng kính này tiện lợi thật. Cô có thể nhìn thấy mọi thứ ở nơi này.

- Thành phố rất đẹp, thoải mái thật. Cái cảm giác này dễ chịu hơn việc giết người nhiều. Mà Yukimaru sensei vẫn chưa tỉnh nhỉ, vết thương ngoài da đã lành rồi, cơ thể cũng ổn định. Chắc cũng sắp đến lúc rồi.

Cô ngồi xuống sofa, tay cầm gói bánh, tay cầm cốc nước. Đúng là rất thoải mái, nhưng hơi nhàm chán.

- Shirogi, ông.. à không bà,... không ông... Mệt! Tóm lại là Shirogi, bao giờ mới về đây ?

Tôi mới đi có vài tháng mà đã nhớ rồi sao?

- Về rồi à. - Cô ngạc nhiên - Ông... À bà, thôi... Đi đâu mấy tháng nay vậy?

Hôm nay gọi là " Ông " cũng được. Mà tôi đi đâu có liên quan đến cô sao?

- Không liên quan nhưng mà ở nhà một mình buồn quá, không có ai nói chuyện cùng.

Tôi muốn hỏi cô một chuyện đây?

- Nói!

Dạo gần đây cô hay gặp ảo giác sao?

- ...Đúng rồi! Là 2 lần, lần đầu ở công viên Tokyo, lần hai ở hồ bơi.

Còn gì nữa không?

- Hình như là không... À mà cái lần gặp ông Takaoka ấy, tôi cũng hơi quá. Nhớ là lúc ấy còn cầm giao đòi rạch mặt ông ta. May mà có Koro sensei ngăn lại không thì...

Tôi hiểu rồi

Ông ấy hiện hình nhưng vẫn là cái áo choàng đen kín mặt.

- Hiểu gì?

- Tôi không nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra.

- Ý ông là sao? - Cô cảm thấy bất an

- Trước kia, cô được nuôi dưỡng như một sát thủ. Ngày nào cô cũng giết người không mục đích, có lệnh là giết, dù người đó là ai đi nữa. Cứ như vậy ngày qua ngày luôn có người chết và cơ thể cô thích ứng với môi trường đó. Nói cách khác là cô cuồng sát. Nhưng khi đến đây. Công việc giết người của cô không còn. Ban đầu, mọi chuyện đều ổn nhưng càng về sau cơ thể của cô không thể chịu đựng được việc này. Hay cơ thể của cô kêu cô hãy giết người, không thể mãi ngồi yên như vậy. Từ đó, dễ sinh ra ảo giác và nhận thức vấn đề của cô không còn rõ ràng.

- Không thể! Không thể có cái bệnh kì quái thế được. - Cô không tin, xua tay ý nói rằng ông ta đang đùa

- Không thể sao? Bao lần cô bị đều ngất. Nó rất dễ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô.

- Kể cả có bị thì đã làm sao, ảnh hưởng tới sức khỏe cũng không nghiêm trọng lắm.

- Đấy là trường hợp nhẹ. Nhưng đối với cơ thể cuồng sát này thì hậu quả của nó sẽ khó lường hơn. Trường hợp tệ nhất là nhận thức của cô không còn . Và khi đó cơ thể của cô sẽ tự giết người mà không cần suy nghĩ, cô có thể sẽ giết chính bạn của mình

- ... Làm sao?

- Hả???

- Tôi hỏi là làm sao để chữa cái bệnh khốn khiếp này? - Cô to tiếng, cô đang rất sợ, sợ sẽ làm hại đến mọi người

- Cái đó thì tùy thuộc vào cô thôi. Bây giờ trước khi bệnh trở lên nghiêm trọng thì hãy cố khắc chế nó lại.

Cô bỗng bật cười.

- Ông biết tôi là đứa cuồng Anime không? Nãy giờ những lời ông nói khiến tôi có cảm giác như là mình phải kìm nén cái thứ sức mạnh gì đó khủng khiếp lắm đấy. Vi diệu thật!

- Cô ngồi ở đây mới là vi diệu đấy.

- Nói cũng phải, nhưng... Nghiêm túc này, bệnh nặng thế cơ?

- Ờ!

- Tôi phải tự chữa trị.

- Ờ!

- Ông không có thuốc?

- Ờ!

- Thế thì làm sao tôi biết cách khắc chế cái căn bệnh này. Cơ thể của tôi thì phải nghe lời tôi chứ?

- Bây giờ bệnh chưa nặng nên hãy cố gắng chứng minh cho cơ thể cô thấy mọi người xung quanh cô đều quanh trọng.

- Thật là... Nực cười thật đấy. Cứ như tôi bị đa nhân cách vậy.

- Cũng gần giống vậy nhưng hơi khác chút.

- Rồi rồi! Tôi sẽ chứng minh cho " nhân cách " kia biết là giết không phải tất cả. - Cô đã hạ quyết tâm

- Vậy thì tốt! Tôi đi đây.

- Lại đi à?

- Ê??? Shirogi... Tên bê đê kia?

- Đi thật rồi!

Cô nằm trên ghế, suy nghĩ về điều Shirogi nói. Trước giờ cô không sợ mắc bệnh nên tâm trạng lúc này khá bình tĩnh. Chỉ có cách chữa mặc dù hơi khó thôi cũng được rồi.

- Cơ thể à? Tao sẽ chứng minh cho mày thấy tao bây giờ không thích giết người nữa, OK? Mày hiểu chứ?

" Mình đúng điên thật rồi!"

- Bây giờ nên làm gì nhỉ? À đúng rồi.

Cô dậy vào phòng tìm danh sách lớp mình. Ở đó có địa chỉ nhà từng bạn một.

- Đây rồi! May mình có xin Koro sensei một tờ làm kỉ niệm. Không ngờ lại hữu ích trong lúc này.

Cô chuẩn bị quần áo. Ra ngoài.

- Đầu tiên là nhà của Karma.

Ting toong

- Ra ngay! - Trong nhà một giọng của phụ nữ cất lên.

Khi mở cửa, một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc đỏ quyến rũ xuất hiện. Xác định chắc chắn đây là mẹ của Karma

- Cháu chào cô ạ! - Cô cúi đầu, tỏ vẻ lễ phép

- Chào cháu. Cháu là...

- Dạ, cháu là Kiri Kajino. Là bạn của Karma. Cô cứ gọi cháu là Kiri ạ. - Cô cười

- Bạn của Karma sao? Vậy là khách quý rồi. Mời cháu vào nhà. - Cô ấy có vẻ rất hiếu khách

- Dạ thôi ạ! Cháu chỉ đến gặp Karma có chút việc. Cô có thể gọi cậu ấy xuống không ạ?

- Được rồi! Có vẻ thằng bé đang học. Đợi cô một lát nha.

- Vâng ạ! Cảm ơn cô rất nhiều.

Cô ấy quay vào nhà. Cô đứng ngoài cửa nói thì thầm với cơ thể

- Tao sẽ cho mày thấy cảm giác có bạn là thế nào nên nhớ cảm nhận kĩ đấy.

Một lúc sau, Karma xuất hiện, khuôn mặt vẫn rất bình thản.

- Cậu đến đây làm gì vậy?

- Karma, tớ có việc muốn nhờ.

- Nói đi!

- Cậu đứng im nha! Đừng cử động.

Nói rồi cô lại gần ôm cậu ấy. Karma đã rất bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Cô ôm khá lâu rồi mới bỏ ra.

- C... Cậu làm gì vậy?

- Chữa bệnh!

- Hả???

- Cảm ơn cậu nha! Tớ phải đi tiếp rồi. Gửi lời chào của tớ đến mẹ cậu nha. Bảo là cô ấy xinh lắm.

Cô nói rồi chay mất không để cho Karma kịp nói.

- Mày thấy thế nào? Người cậu ấy rất ấm phải không? Nhớ kĩ cái cảm giác này đấy. Được rồi, tiếp theo là nhà của Isogai.

Và cứ như vậy cô đi đến nhà của cả lớp để chứng minh cho cơ thể mình thấy rằng mọi người đem lại cảm giác rất ấm ấp cho cô. Cứ mỗi lần ôm xong cô lại nói hai từ " Chữa bệnh ". Dành cả ngày để làm việc này cũng không phải tốn công vô ích. Cô thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Đúng là bệnh lạ thì chữa bằng cách lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info