ZingTruyen.Asia

[Đn Jujutsu Kaisen] [Honkai Impact] Vạn năm kí ức

Chương 14

happyminily

"Bùm!!!" Âm thanh phát ra như muốn làm rung động cả trời đất. Làng khói mờ mờ ảo ảo bốc lên và bắt đầu tan dần, hiện ra bóng dáng của một thiếu nữ tóc trắng pha với vài vệt đỏ.

Gương mặt xinh đẹp có dính vài vệt đỏ, đầu tóc được thả ra rối bời chẳng khác gì cái tổ quạ. Cô lấy tay lau đi vệt máu, nhìn lên trên  tấm màn đen kia, tự hỏi mình có nên giải quyết nó luôn không.

Hai kẻ kia đã chuồng mất từ lúc nào, Fu Hua giờ đây cũng đã phát hiện không ít điều.

Thứ nhất, toàn bộ khu vực bị màn bao phủ không hề có bóng dáng của bất kì ai. Thứ hai, Fu Hua biết được rằng đây không phải là một con nguyền hồn bình thường, nó giống như là thứ gì đó được tạo ra bởi con người. Và cuối cùng là cô đã... Trễ giờ cmnr nó rồi.

Vốn định về nhà ngủ sớm nhưng ai mà ngờ đâu lại gặp phải bọn này. Bây giờ cô còn phải tìm cách chuồng nhanh té lẹ khỏi nơi này.

Fu Hua từng thề rằng cô sẽ không chiến đấu vì nhân loại thêm một lần nào nữa, và cô cũng sẽ không đặt lợi ích chung lên thêm lần nào nữa. Cô sẽ sống ích kỷ, chiến đấu vì chính bản thân mình và hành động theo cảm xúc.

Khi đã có cơ hội để làm lại, cô tuyệt đối sẽ không sa vào con đường sai lầm như trước nữa. Chính vì thế vào lúc nào, Fu Hua biết, cô cần phải chuồng nhanh khi còn có thể. Nếu ngáng lại càng lâu thì sẽ càng dễ bị cuốn vào.

Fu Hua xoay đầu tìm kiếm cái túi đựng thực phẩm kia của mình, nhưng xui xẻo thay, cô phát hiện ra nó đã bị đung chảy khi bị kéo vào trận chiến. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc ôm mặt ngồi khóc thương cho mớ thức ăn kia của mình.

Sắp tới đây cô sẽ ăn mì gói trong khoảng ba tuần để bù cho cái sự cố đầy mất mác này ngày hôm nay.

Dây cột tóc của cô đã bị đứt trong lúc chiến đấu, điện thoại trong túi quần may mắn thuộc hãng Nokia trăm năm sài bền nên vẫn ổn, ví tiền và tài sản của cô vẫn an toàn. Nhưng xung quanh là những căn nhà đổ nát và vài cái đã bốc khói.

Đám lửa cháy được phản lên trong mắt Fu Hua làm cô liên tưởng đến những kí ức xưa kia. Nước mắt vì không kìm được mà vô thức tuông trào.

Đứng thất thần một lát thì Fu Hua chợt liên tưởng đến rắc rối, chính vì thế cô nhanh chóng chạy đi. Tấm màn mỏng manh rất nhanh bị Fu Hua đục một lổ để thoát ra.

Cô quay về ngôi nhà thân yêu của mình và sáng hôm sau, bằng cách vi điệu nào đấy các thiệt hại về nhà cửa đã bị che đậy với lí do tai nạn.
__________________________________

- Higami Kusiga, đây là lần thứ năm cậu đi muộn kể từ khi bắt đầu năm học. Và năm học thì chỉ mới bắt đầu chưa đầy một tuần. Cậu còn gì để nói không? - Fu Hua nói và cầm trên tay là sổ ghi chép theo dõi của các thành viên hội kỷ luật.

Higami Kusiga là học sinh năm nhất, Fu Hua cũng là học sinh năm nhất và cô ngồi vào chiếc ghế hội trưởng hội kỷ luật đã được năm ngày.

Túm cái váy và giải thích một tí thì hồi năm cấp hai cô cũng bị bắt ép đi làm hội trưởng hội kỷ luật. Rồi bằng cách nào đó sau hai năm làm thì cô đột nhiên nổi tiếng. Lên năm cấp ba thì cựu hội trưởng hội kỷ luật đột nhiên dùng quyền lực của mình mà ép buộc cô làm hội trưởng thay cho bả.

Và đó là toàn bộ câu chuyện.

- Xin lỗi, tôi không có lời nào để nói. - Cậu trai gãi đầu cười nhẹ với gương mặt ngu ngốc đúng chuẩn thanh niên trong sáng.

Fu Hua cau mày đẩy kính, nhẹ nhàng ghi tên cậu ta vào sổ rồi tiện tay trừ luôn điểm thi đua của cậu ta.

- Dựa theo luật thì hôm nay cứ tiếp tục lên phòng hội kỉ luật chép phạt nội quy vào cuối giờ. Cậu đi đi. - Fu Hua vừa nói rồi dán lên đầu cậu ta một miếng giấy ghi chú như thường lệ.

Higami Kusiga cầm cặp táp cuối chào Fu Hua một cách rồi từ từ chuồn lẹ. Cậu nhớ hồi cấp hai thằng bạn cậu có kể rằng hội trưởng hội kỷ luật đương nhiệm thời kì trước làm cái gì cũng hoàng tráng.

Trước cổng trường đứng thủ cùng với một bầy em được trang bị vũ khí đầu đủ, xung quanh thì có lính canh các thứ. Thường xuyên đi tuần theo nhóm đến nỗi mỗi bước chân của bả là theo sau chính là một đoàn người.

Rất may mắn cho học sinh năm nhất trường này là chuyện đó chỉ xảy ra vào ngày đầu tiên trong đời chúng nó. Những ngày còn lại, người quản lí chính là Fu Hua.

Kẻ mạnh thì đơn độc còn kẻ yếu thì đi theo bầy, cựu hội trưởng hội kỷ luật Wasabi Yuka là một bà mắn yếu như sến, đến cả con gián còn thắng bả thì nói chi đến việc xử lí bằng bạo lực. Còn Fu Hua kiêm chức hội trưởng hội kỷ luật hiện tại thì một mình đơn độc cân tất, từ giang hồ, con ông cháu cha trùm Mafia các kiểu, cô nổi tiếng là chưa từng ngán đứa nào.

Higami Kusiga rời đi mà không dám quay đầu nhìn lại, bởi lẽ, những tiếng la hét của đám côn đồ bị Fu Hua đập kia đủ để doạ sợ cậu.
_____________________________

Fu Hua là một người công dân tốt của nhà nước. Chắc vậy.

Một ngày của cô vẫn diễn ra hết sức bình thường cho đến khi cô nhận được một lá thư sau khi hoàn tất mọi công việc ở trường.

Ám khí bốc lên nồng nặc, nhìn thôi cũng đủ biết đây chẳng phải là lá thư tốt lành gì. Fu Hua quyết định...

Vứt nó vào sọt rác công cộng không thương tiếc.

Đó là cuộc sống, cô cần phải giữ gìn sự bình yên cho chính mình. Cô còn lâu mới muốn dính vào những loại chuyện phiền phức liên quan đến mạng sống của nhân loại hay mấy tổ chức khủng bố.

Trực giác cho biết đó là lá thư liên quan đến vụ tối hôm qua của cô, và có chết cô mới thèm mở lá thư đó ra.

Kiara sống sót nhờ ăn may, cô ta chạm nhẹ một phát vào vòng quay gacha thôi thì cũng lấy được cả mớ đồ xịn. Còn Fu Hua thì phải dự vào lí trí mà sống, tính toán tỉ lệ sống sót và cày sập mặt.

Kiara mà mở lá thư đó ta thì cô ta vẫn có khả năng sống yên ổn cao, còn Fu Hua mà mở thì chẳng khác gì ngày tận thế.

Nói chung chung lại thì Fu Hua cực kì cực kì xui xẻo.

Vứt lá thư đó đi cũng có thể là một lựa chọn tốt với cô. Ít chí là vậy...
_______________________________________

- Xin lỗi vì đã không giải thích trước nhưng tình hình hiện tại đang nguy cấp. Xin mời cô đi theo tôi. - Một người đàn ông trung niên trông gầy gò ốm yếu nói, trên tay ổng thì giơ lên tấm danh thiếp của mình.

Fu Hua có linh cảm cực kì xấu.

Nghĩ thử xem, nếu bạn không làm ra chuyện gì đó động trời thì làm sao mà cảnh sát đến nhà bạn cơ chứ!?

Bảy mươi phần trăm là có liên quan đến chuyện ngày hôm qua cô gặp hai đứa điên, ba mươi phần trăm còn lại là chuyện liên quan đến mấy cái nghiệp chướng của Gaman.
____________________________________

Nhờ bức ảnh này mà tôi mới có cảm hứng viết tiếp cho mấy ông nè:)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia