ZingTruyen.Com

[Đn Jujutsu Kaisen] [Honkai Impact] Vạn năm kí ức

Chương 13

happyminily

Fu Hua nhớ rõ chính xác từng kí ức trải dài suốt hàng vạn năm kia. Cô nhớ rõ đến tận từng chi tiết một, các đau khổ và bi ai mà cô đã từng trải qua.

Có lẽ đối với cô, những ngày tháng yên bình ở học viện là tốt nhất.

Nơi đó có những người quan tâm đến cô, nơi đó là nơi duy nhất khiến cô cảm giác được rằng mình đã có thể quên được cái quá khứ bi ai kia. Vì bị tên Otto bắn chết, mọi kí ức của cô được đưa vào một chiếc lông vũ khiến kiếp này linh hồn cô không được hoàn thiện.

Fu Hua tất nhiên là cảm nhận được linh hồn của mình không hoàn thiện, tuy vậy nó cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến cô.

Năng lực từ vạn năm kí ức này chẳng biết từ đâu mà có, và cô không muốn biết tại sao mình có nó.

Biết nhiều thì nhanh chết, mà nếu chết không được thì lại phải va vào vận mệnh kia một lần nữa.

Fu Hua đã bị như vậy đã một lần, chính vì thế lần này cô tuyệt đối sẽ không va vào một lần nữa.

"Rầm!!!'

Fu Hua đấm nát cái đầu khó ưa kia của con giun đất. Một thứ chất dịch màu đen chảy ra từ người nó, bốc lên một mùi hương kinh khủng.

Nhạy cảm với mùi hương, Fu Hua nhanh chóng nhảy ra xa che mũi mình lại, lông mày cô nhăn túm lại.

Thề với trời thề với đất, Fu Hua cam đoan nó có mùi y chang như món súp cà ri đặc biệt của Gaman mà cô ấy nấu vào những ngày đầu nhận nuôi cô.

Có ngu Fu Hua mới ăn nó, riêng chỉ ngửi mùi thôi là đã thấy khó chịu rồi chứ đừng có nói đến việc bỏ nó vào miệng rồi khen ngon. Có chúa hay thần phật cũng chưa chắc làm được.

Con giun đất không có vẻ gì là si xê, nó còn thản nhiên hồi phục lại một cách nhanh chóng lại càng khiến cho Fu Hua thêm khó chịu.

Fu Hua không muốn tốn nhiều thời gian với đám trẻ trâu đầu đường xó chợ, chính vì thế cô quyết định dùng kiếm pháp xử dẹp nó trong một đòn.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Bất ngờ, từ miệng con giun đất phóng ra một thứ chất nhầy như núi lửa đang phóng nhung nham. Từ thứ chất nhầy đó, Fu Hua có thể ngửi thấy một mùi tử độc.

Cơ thể trước của cô có thể kháng kha khá độc dược, nhưng từ lúc chuyển sinh, cô không thể đảm bảo mình vẫn còn khả năng đấy. Nếu dộc dược này phát huy tác dụng nay lập tức, có thể Fu Hua sẽ nhanh chóng bất tỉnh.

- Là... Độc dược... - Fu Hua lẩm bẩm trong miệng, đưa mắt nhìn về phía cậu thanh niên và cô bé gái kia.

- Thấy thế nào? Ngươi có nghĩ nó thật tuyệt không? - Cậu thanh niên hỏi Fu Hua bằng nụ cười điên loạn.

Cô thề là nếu có thể thì cô sẽ lao đến đấm tên đấy ngay một phát vào mặt cho vừa lòng hả dạ.

Fu Hua càng ghét cay ghét đắng tên này thì càng muốn đấm hắn, mà nếu muốn đấm hắn thì phải khử bỏ cái rào cảng xấu chó trước mặt này. Dù cho có cảm thấy nó phiền phức và lười biết không muốn xử thì cô cũng phải xử nó.

Vấn đề là cô chưa thể tìm ra vị trí điểm yếu của nó. Nhìn sơ sơ thì cô thừa biết hai đưa đang bị ảo tưởng kia là dân làm bên hậu phương. Còn cái đứa mà cô đá ngất xỉu tuy rằng có hơi gà mờ nhưng ít nhất cô vẫn cảm nhận được nó là lính bên ngoài chiến tuyến.

Như mọi khi, vì không biết điểm yếu của nó mà muốn kết thúc nhanh nên cô cần dùng đến chiêu diện rộng quét sạch nó trong một giây. Sử dụng kiếm pháp là cách giải quyết thích hợp nhất trong những trường hợp như thế này.

Nhưng cô sẽ không làm thế, nếu cô động đến cái tuyệt chiêu diện rộng kia thì vài ngôi nhà lân cận cũng bay theo giun đất. Fu Hua không muốn gây hoạ cũng như rước hoạ vào thân. Đó chính là lí do mà Fu Hua phải liên tục tránh né cái đống chất nhầy kia.

Không xử lí nhanh thì cô sẽ gục tại chỗ vì độc dược.

Được một hồi, Fu Hua để ý thấy hai kẻ kia đang từ từ rời đi khiến cô thắc mắc.

Chẳng lẽ bọn chúng là tin rằng cô sẽ bị giết bởi con nguyền hồn này nên mới rời đi? Tấn công trước thấy thất thế rồi gọi đứa thế mạng lên đánh thay, sau đó thì chuồng? Cái kiểu chơi bẩn này không mấy gì xa lạ với Fu Hua, nhưng cô thề là điều này khiến cô rất khó chịu.

Tức giận là ngược điểm chí mạng trong chiến đấu, chính vì thế thít thở sâu kiềm nén cục tức vào trong mình. Fu Hua cố nghĩ cách xử gọn con giun đất kia sao cho thật nhanh chóng.

"Bùm!!!" Âm thanh phát ra như muốn làm rung động cả trời đất. Làng khói mờ mờ ảo ảo bốc lên và bắt đầu tan dần, hiện ra bóng dáng của một thiếu nữ tóc trắng pha với vài vệt đỏ.

Gương mặt xinh đẹp có dính vài vệt đỏ, đầu tóc được thả ra rối bời chẳng khác gì cái tổ quạ. Cô lấy tay lau đi vệt máu, nhìn lên trên  tấm màn đen kia, tự hỏi mình có nên giải quyết nó luôn không.

Hai kẻ kia đã chuồng mất từ lúc nào, Fu Hua giờ đây cũng đã phát hiện không ít điều.

Thứ nhất, toàn bộ khu vực bị màn bao phủ không hề có bóng dáng của bất kì ai. Thứ hai, Fu Hua biết được rằng đây không phải là một con nguyền hồn bình thường, nó giống như là thứ gì đó được tạo ra bởi con người. Và cuối cùng là cô đã... Trễ giờ cmnr nó rồi.

Vốn định về nhà ngủ sớm nhưng ai mà ngờ đâu lại gặp phải bọn này. Bây giờ cô còn phải tìm cách chuồng nhanh té lẹ khỏi nơi này.

Fu Hua từng thề rằng cô sẽ không chiến đấu vì nhân loại thêm một lần nào nữa, và cô cũng sẽ không đặt lợi ích chung lên thêm lần nào nữa. Cô sẽ sống ích kỷ, chiến đấu vì chính bản thân mình và hành động theo cảm xúc.

Khi đã có cơ hội để làm lại, cô tuyệt đối sẽ không sa vào con đường sai lầm như trước nữa. Chính vì thế vào lúc nào, Fu Hua biết, cô cần phải chuồng nhanh khi còn có thể. Nếu ngáng lại càng lâu thì sẽ càng dễ bị cuốn vào.

Fu Hua xoay đầu tìm kiếm cái túi đựng thực phẩm kia của mình, nhưng xui xẻo thay, cô phát hiện ra nó đã bị đung chảy khi bị kéo vào trận chiến. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc ôm mặt ngồi khóc thương cho mớ thức ăn kia của mình.

Sắp tới đây cô sẽ ăn mì gói trong khoảng ba tuần để bù cho cái sự cố đầy mất mác này ngày hôm nay.

Dây cột tóc của cô đã bị đứt trong lúc chiến đấu, điện thoại trong túi quần may mắn thuộc hãng Nokia trăm năm sài bền nên vẫn ổn, ví tiền và tài sản của cô vẫn an toàn. Nhưng xung quanh là những căn nhà đổ nát và vài cái đã bốc khói.

Đám lửa cháy được phản lên trong mắt Fu Hua làm cô liên tưởng đến những kí ức xưa kia. Nước mắt vì không kìm được mà vô thức tuông trào.

Đứng thất thần một lát thì Fu Hua chợt liên tưởng đến rắc rối, chính vì thế cô nhanh chóng chạy đi. Tấm màn mỏng manh rất nhanh bị Fu Hua đục một lổ để thoát ra.

Cô quay về ngôi nhà thân yêu của mình và sáng hôm sau, các thiệt hại về nhà cửa đã bị che đậy với lí do tai nạn.
_____________________

A hi hi, lâu rùi con Au này hem đăng chương phải hem? Ờ thì lí do là lười thui:)))

Thật ra thì tui đang viết chương 14 nhưng mà thôi thấy ít quá nên cho chung vào chương 13 đang thiếu thốn. Nếu tôi siêng năng thì tuần sau tôi sẽ đăng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com