ZingTruyen.Info

[ĐN Harry Potter]Kiếp này sẽ hạnh phúc!?

30

Dova1702

Sau khi các tiết học trong ngày kết thúc, Miranda liền bảo có việc nên phải đi trước. Và có lẽ trong lúc vô thức, Miranda đã buộc miệng nói chữ "Fre...". Ngay lập tức cô nàng đã bịt chặt miệng của mình lại, cười cười cho qua rồi lại chuồn đi mất. Nhưng dù cho câu nói bị đứt đoạn giữa chừng thì Carina cũng đã ngầm hiểu. Cô bắt đầu hóng: " Liệu trong một tương lai gần nào đó, quan hệ của họ sẽ phát triển trên cả tình bạn không nhỉ".

Vì không có Miranda đi cùng nên một mình cô tự đến thư viện và đại sảnh để ăn tối. Trên đường từ thư viện đến đại sảnh, cô vô tình đi ngang nhà vệ sinh nữ. Âm thanh khóc thút thít phát ra từ đó khiến cô phải dừng bước. Cô tự hỏi "Vào giờ này mà vẫn có người ngồi khóc sao?". Cô quyết định bước vào. Tiếng khóc phát ra từ buồng phòng gần cuối. Cô đi lại gõ cửa

- Xin hỏi cậu bạn bên trong đang gặp vấn đề gì sao. Đang là giờ ăn tối và mọi người đang ở đại sảnh để đón ngày lễ hội Halloween đó. Bồ không muốn cùng tham gia sao.

Cô vừa dứt lời, tiếng khóc bên trong cũng dừng lại thay bằng tiếng động lạch cạch. Cánh cửa buồng phòng mở ra, một thân hình bé nhỏ xuất hiện. Cô nhận ra cô bé này ngay lập tức

-Hermione?! Sao em lại ngồi khóc ở đây vậy? Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra sao ? Nếu không ngại em có thể tâm sự với chị 

-Chị Carina!!

Hermione mắt đẫm ước nhìn cô, giọng nghẹn nghẹn. Nhìn thôi cũng đã cảm thấy thương cảm. Xem đôi mắt đỏ hoe kia thì chắc đã khóc rất lâu rồi. Cô nhìn Hermione dịu dàng mà vỗ về

- Nào bình tĩnh kể chị nghe xem 

Thế là cô bước vào buồng phòng cùng Hermione. Cô bé kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Vừa nói vừa nấc trông rất uất ức.

________________________________________

Tại đại sảnh - nơi đang nhộn nhịp với cười đùa và ăn uống vui vẻ trong bầu không khí của lễ hội Halloween. Cánh cửa bỗng mở toang ra, giáo sư Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến, đứng trước mặt các giáo sư nói lắp bắp:

- Quỷ... Quỷ khổng lồ... đã sổng hầm ngục... tôi nghĩ mọi người nên biết...

Nói chưa dứt câu, ông đã ngã xuống sàn chết giấc. Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh:

- Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.

Huynh trưởng các nhà nhanh chóng thi hành mệnh lệnh ngay. Bên nhà Slytherin, Miranda đột nhiên nhớ ra và nói với vẻ mặt hoảng hốt 

-Đợi đã ! Carina, bồ ấy vẫn chưa đến đại sảnh, vẫn chưa biết việc con quỷ khổng lồ

Draco đứng cách đó không xa nghe được những gì Miranda nói

-Chị nói sao!? Chị Carina đang gặp nguy hiểm

-Carina không ở đây sao?!

Một giọng nói phát ra từ phía sau của Miranda. Chàng trai khoác trên mình đồng phục nhà Hufflepuff đi đến trước mặt của Miranda, vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Miranda theo phản xạ gật đầu. Sắc mặt của Cedric thay  đổi từ kinh ngạc sang lo lắng, sợ hãi

-Anh sẽ đi tìm em ấy 

Miranda và Draco đồng thanh đáp

-Đợi đã Cedric, em cũng muốn đi cùng

- Em cũng muốn đi

Cedric vừa chạy đi vừa nói vọng lại

-Không, các em hãy theo huynh trưởng của mình quay về đi. Rất nguy hiểm

___________________________________

Ở một nơi khác - nhà vệ sinh nữ, Hermione đã giải bày hết với Carina rằng cô bé khóc bởi những lời nói của Ron. Trong tiết học bùa chú, Hermione đã cố sửa lại phát âm của Ron để có được một câu thần chú hoàn chỉnh và chính xác. Nhưng Ron đã không hiểu điều đó, khi tiết học kết thúc Ron đã nói xấu cô bé với Harry rằng cô bé là một cơn ác mộng và sẽ không bao giờ có bạn. Đúng là câu nói khiến người khác bị tổn thương mà. Cô cố an ủi Hermione, phản bác những gì Ron nói là sai. Để Hermione có thể bình tĩnh và lấy lại tự tin về bản thân cần mất một chút thời gian.

Trong khi cô và Hermione đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì con quỷ khổng lồ đang tiến về phía về phòng vệ sinh nữ-nơi hai người đang ở đó. Đợi đến lúc Hermione trở lại bình thường thì hai người cũng mở cửa buồng phòng để rời đi. Nhưng khi chỉ vừa mở cửa , cô đã nhìn thấy con quỷ khổng lồ đã ở trước nhà về sinh. Vẫn chưa định hình được mọi chuyện thì con quỷ đã vung gậy về phía hai người. Theo phản xạ, cô đã xoay người ôm Hermione nằm xuống để tránh, Tay đỡ lấy đầu cô bé để không phải va chạm mạnh. Một gậy của con quỷ lướt qua các buồng phòng khiến vách ngăn cách và cánh cửa gãy vụn đổ sập xuống . Các mảnh gỗ rơi thẳng xuống đầu và người của cô, có những mảnh gỗ nhọn đâm vào da thịt. Cô cố không phát ra tiếng, nén đau để Hermione không phải lo lắng . Nhưng máu trên đầu cô bắt đầu chảy và áo chùng cũng bắt đầu ướt sũng khiến Hermione không thể không lo lắng

-C....Chị Carina. Chị không sao chứ

Hermione nhìn cô hốt hoảng , lắp bắp nói. Cô bây giờ đã không có sức để nói nữa, chỉ có thể thều thào

-Không sao, chị ổn. Vết thương ngoài da thôi

Cùng lúc này có tiếng bước chân chạy vào cùng với tiếng nói

-Hermione, bồ ổn chứ

Đó là Harry và đi cùng là Ron. Hermione đáp lại lời Harry với cái giọng run run

-Mình ổn nhưng chị Carina bị thương rồi

Harry nhìn thấy cô nằm che chắn cho Hermione mà lo lắng

-Chị Carina! Hermione mau đưa chị ấy ra khỏi đó mau

-Mình đang cố

Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt cô và Hermione, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh. Harry tuyệt vọng nói với Ron.

- Làm cho nó rối lên đi!

Rồi nó vớ lấy những ống nước vụn, lấy hết sức bình sinh chọi mạnh vô tường. Con quỷ dừng lại, nó ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm hiểu xem tiếng động đó từ đâu phát ra. Đôi mắt ti hí của nó nhìn thấy Harry. Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gậy khổng lồ.

- Ê, óc bã đậu!

Ron gào lên từ bên kia góc phòng, vung mạnh tay ném một mảnh gỗ vào con quỷ. Nó dừng bước, xoay cái đầu cực kỳ xấu xì về phía Ron. Thế là Harry có đủ thì giờ chạy vòng qua con quỷ.

- Hermione,nhanh lên! Chạy đi!

Harry hét gọi Hermione, cố gắng cùng Hermione đỡ cô dậy. Nhưng cô dường như đã mất hết sức, với chút ý thức sót lại cô chỉ có thể cố nhích sang một chút để Hermione có thể thoát ra. Hermione cố kéo cô ra khỏi đống đổ nát để cô dựa vào tường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info