ZingTruyen.Com

(Đn Harry Potter) Miracle

Chap 31: Oliver Wood

Canmie_Lee

Một tiếng quát làm tim của cả đám học sinh vọt lên tận họng. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi cậu đứng không vững.

"Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ..."

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

"Sao hai con dám... cả gan... ai cho... Các con có thể gãy cổ như chơi..."

"Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ..."

"Tôi không hỏi trò, trò Parvati!"

"Thưa, nhưng mà tại Malfoy và Bulstrode..."

"Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay. Còn Evelynn, trò mau xuống phòng y tế đi. Tý ta sẽ gặp trò ở đó."

Đám Draco cùng với Regina, Hermione và Ron nghe vậy thì giật mình. Định lên tiếng nhưng bắt gặp ánh mắt của giáo sư McGonagall thì liền sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Draco liền cảm thấy tự trách. Nếu cậu không bày trò thì Ella sẽ không...

Regina cũng lo lắng không kém, nhỏ dìu Estella dậy rồi định đưa cô xuống bệnh thất nhưng liền bị từ chối, đành đưa mắt nhìn theo đứa bạn thân ôm tay rời đi.

Harry tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài. Cậu chắc chắn mình sẽ bị đuổi học. Cậu muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của cậu cũng bị làm sao rồi. Giáo sư McGonagall xấp xải đi một mạch không thèm nhìn tới Harry lấy một lần. Cậu phải vừa đi vừa chạy theo mới kịp. Thế là xong. Cậu mới vào học trường Hogwarts chưa được một tuần, thế rồi đã phải cuốn gói ra đi trong mười phút. Biết ăn làm sao, nói làm sao với bố mẹ lúc quay về bây giờ? Chắc hai người sẽ thất vọng lắm.

Harry lếch thếch đi theo giáo sư McGonagall trèo lên những bậc thềm, bước bào trong lâu đài, đợi mãi vẫn không nghe giáo sư nói với cậu một tiếng nào. Bà giận dữ mở toang cánh cửa đi vào hành lang, Harry lại tất tả theo sau một cách khốn khổ. Có lẽ bà bắt cậu tới gặp cụ Dumbledore. Harry nghĩ đến lão Hagrid, lão cũng bị đuổi học nhưng được giữ lại làm người giữ khóa. May ra thì cậu xin làm phụ tá được cho lão Hagrid. Ruột Harry quặn thắt khi tưởng tượng đến cảnh cả đời đeo cái bị của Hagrid đi loanh quanh sân trường, trong khi Ron và những đứa khác trở thành những phù thủy tài ba.

Giáo sư McGonagall dừng bước trước một phòng học. Bà mở cửa và thò đầu vào trong.

"Xin lỗi giáo sư Flitwick, làm ơn cho tôi mượn Wood một chút."

Wood? Là cái gì? Harry suy nghĩ, hoang mang. Nó là cây gậy giáo sư McGonagall mượn để phạt cậu?

Hóa ra, Wood là một con người, một học sinh năm thứ năm to con khỏe mạnh. Anh bước ra khỏi lớp với vẻ bối rối.

Giáo sư McGonagall bảo:

"Cả hai theo tôi."

Họ đi dọc hành lang, Wood tò mò nhìn Harry.

"Vào đây!"

Giáo sư McGonagall lôi cả hai vào bệnh thất, nơi Estella đang ngồi trên giường với cánh tay đang được bà Poppy văng bó lại, bà lẩm bẩm:

"Đám trẻ ngày nay đúng là chẳng biết quý trọng cơ thể mình gì cả. Ta tưởng con là con gái thì phải biết để lại sẹo là một điều cấm kị chứ?"

"Con xin lỗi thưa phu nhân."

"Phu nhân Poppy, tôi có vài việc cần trao đổi với trò Evelynn, phiền bà cho bọn tôi mượn bệnh thất một lúc được không?"

"Cứ thoải mái. Lọ thuốc bôi ta để trên bàn ấy. Con nhớ cầm về nhá." Phu nhân Poppy cười vui vẻ nói rồi đi ra khỏi bệnh thất, nhường lại không gian cho bốn người.

Giáo sư McGonagall đóng mạnh cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn ba đứa học trò:

"Potter, Evelynn, đây là Oliver Wood. Wood, cô đã phát hiện ra một Tầm thủ và một Truy thủ xuất sắc."

Vẻ mặt đang bối rối của Wood bỗng trở nên rạng rỡ.

"Thiệt hả cô?"

Giáo sư McGonagall cười giòn giã:

"Thiệt hoàn toàn. Hai đưa này đích thực là một thiên tài bẩm sinh. Đây là lần đầu tiên hai con cưỡi cán chổi đó hả?"

Estella lặng lẽ gật đầu. Cô hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói gì, nhưng có vẻ là cô sẽ không bị đuổi học. Hên quá, lo mãi. Cô nhìn sang Harry thì thấy mặt thằng bé cũng thộn ra y chang.

Giáo sư McGonagall nói với Wood:

"Harry, nó lao xuống từ độ cao hai sáu thước, chụp được trái cầu, vậy mà không trầy xước chút xíu nào. Đến Charlie Weasley cũng không làm vậy được. Còn Evelynn, con bé treo ngược mình trên cán chổi để đỡ lấy một người nặng gấp đôi mình, hơn nữa phản xạ và tốc độ của con bé cũng không phải dạng vừa."

Vẻ mặt Wood nở ra như thể từ đây giấc mơ của anh đã thành sự thực. Anh xúc động hỏi hai đứa:

"Anh biết em, Evelynn. Anh có đọc qua bài báo hôm đấy và anh thực sự rất ấn tượng. Cả hai xem Quidditch bao giờ chưa?"

Giáo sư McGonagall giải thích:

"Wood là Thủ quân của đội bóng Quidditch nhà Gryffindor."

Điều này Estella biết vì cô coi phim, chỉ là cô không ngờ đến bản thân cũng sẽ gặp được kinh hỉ này.

Wood đi vòng quanh cả hai ngắm nghía và nói:

"Harry đúng là sinh ra để làm Tầm thủ. Nhẹ nhàng... nhanh nhẹn... Còn em nữa, Evelynn, anh có thể thấy được các cơ xương của em rất chắc đấy, có hay luyện tập thể thao không?"

"Dạ có ạ."

"Tốt lắm. Có tinh thần thể thao vậy là tốt. Thưa cô, chúng ta phải sắm cho mỗi đứa một cây chổi xịn. Em đề nghị một cây Nimbus 2000 hay một cây Cleansweep 7, được không ạ?"

"Cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn lão Snape trong mấy tuần liền. Cũng may gần đây con bé Evelynn này giành được điểm từ lão nên ta mới cảm thấy thành công hơn một tý."

Rồi giáo sư McGonagall nhướn mắt qua cặp kính để nhìn Harry và Estella, nghiêm nghị nói:

"Cô muốn hai con phải luyện tập chuyên cần, nếu không cô sẽ đổi ý phạt lại hai đứa nặng đấy!"

Rồi bà nhoẻn miệng cười, nói tiếp:

"Ba con chắc chắn sẽ tự hào lắm đấy Harry ạ. Bản thân ba con cũng là một cầu thủ Quidditch xuất sắc mà."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com