ZingTruyen.Info

[ĐN Harry Potter] Elysia Potter

Chương 6: Đêm Halloween

LianaMarriest

Có những kẻ sinh ra đã được vận mệnh định sẵn phải đi đến đỉnh cao nhân sinh, gọi tắt là nhân vật chính.

Nếu như nó thật sự tồn tại, Draco Malfoy dám chắc đó chính là thằng chó Potter này.

Hắn không động vào quả cầu thuỷ tinh, nhưng lại có người khác thay thế nhiệm vụ của hắn. Một lần nữa, Potter bị gọi đi trong ánh mắt hả hê chê cười của Slytherin, rồi lại huy hoàng xuất hiện với tư cách Tầm thủ trẻ tuổi nhất.

Mả mẹ nó!

Draco tự lẩm nhẩm bình ổn tâm tình của chính mình, mày phải bình tĩnh, phải thản nhiên, phải quý tộc lên. Mày đã sống qua một đời rồi sao mà vẫn chấp nhặt linh tinh với Potter thế?

Cậu mang tâm tình khó chịu quay về phòng sinh hoạt chung, đã thế lại càng bực mình hơn bởi cái vẻ mặt tươi cười tít mắt của ai đó.

Elysia bỗng dưng bị Draco lườm nguýt thì cảm thấy thật khó hiểu, thằng quý tử này lại lên cơn gì vậy?

Mặc kệ điều đó, việc Harry trở thành Tầm thủ của Gryffindor làm Ely vô cùng vui vẻ. Từ khi nhập học, ngoại trừ việc bị xem như không khí bởi có anh trai nổi tiếng bên cạnh, việc cô ghét nhất là khi nghe mọi người nói rằng Harry Potter chỉ có tiếng mà không có miếng, chẳng thông minh vượt trội, cũng chẳng học giỏi hơn ai. Hiện tại, anh ấy cũng chuẩn bị lập ra kỷ lục của riêng mình rồi.

Trong đầu Draco bỗng dưng nảy ra một cái gì đó. Vào thời điểm này trước kia, anh đã hẹn Potter một cuộc chiến tay đôi lúc nửa đêm, sau đó lại không đến. Thằng Potter lại vì thế mà phát hiện được mấy thứ bí mật, dẫn đến việc đoạt cúp nhà của Slytherin cuối năm học.

Được rồi, có lẽ ngoài hắn, sẽ chẳng có ai gửi lời mời thách đấu nửa đêm đâu, việc này sẽ không giống như vụ việc tầm thủ.

Ngủ một giấc ngon lành, Draco vươn vai đi xuống phòng sinh hoạt chung, có lẽ do nghĩ đến chuyện của Potter mà hắn dậy sớm hơn mọi ngày.

Hửm?

Thân ảnh nhỏ bé nằm co ro trên ghế sô pha làm hắn khó hiểu, Potter em sao lại nằm ở ngoài này làm quỷ gì?

"Này, Potter!" Draco bước đến vỗ vỗ vào má Ely, không nghĩ tới cảm giác lại thích thú hơn dự đoán. Bàn tay cậu như thoát khỏi kiểm soát của não bộ bắt đầu véo véo lấy hai má non mềm láng mịn, rồi lại bóp lên bóp xuống vô cùng đắc chí.

Cho đến khi người đang nằm phía dưới mở bừng mắt ra, dùng ánh nhìn 'mày làm cái chó gì đấy' nhìn cậu.

Draco Malfoy hiếm khi cảm thấy lúng túng buông tay ra, cố tỏ vẻ tự nhiên hết sức có thể:

"Có phòng không ngủ chui ra ngoài này tận hưởng khí lạnh à?"

Elysia trầm mặc.

"Không biết, hình như...mộng du."

Malfoy còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng hiện tại Ely không có tâm trạng. Cô cũng không muốn kể cho cậu ta mình vừa thấy những gì, và lý do tại sao lại ở đây.

Ngay khi gặp Harry tại đại sảnh đường, cô vội vàng giữ anh trai lại.

"Harry, có phải tối hôm qua anh ra khỏi kí túc không?"

Harry kinh ngạc: "Làm sao em biết?"

Đôi lông mày Elysia nhíu chặt lại, vậy mà cô cứ tưởng đó chỉ là một giấc mơ. Chẳng lẽ anh em song sinh đều có khả năng kết nối thị giác như thế sao? Không, chưa bao giờ nghe qua về điều này cả.

Chỉ có mỗi mình cô và Harry như thế thôi.

"Sau đó gặp một con chó ba đầu?"

Biểu tình trên mặt Harry ngay lập tức trở thành kinh hãi, chứng minh rằng tất cả những điều cô thấy đều là sự thật.

Harry chưa kịp nói thêm gì, Ely đã cười xoà:

"Yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật cho. Nhưng anh làm cái quỷ gì mà lại đi ra ngoài vào lúc nửa đêm thế chứ?"

"Cái tên hôm trước ném quả cầu gợi nhớ của Neville í, Terence Dennist, thằng đó đưa thư thách đấu bọn anh..."

"Rồi anh đi thật?" Elysia cạn lời.

Quả nhiên, Gryffindor toàn một lũ bốc đồng, xốc nổi không chịu được.

Như mọi khi, đàn cú ùa vào đại sảnh, nổi bật nhất là một bưu kiện dài ngoằng ngoẵng, phải tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Nó được đặt ngay trước mặt Harry, cậu có vẻ vô cùng háo hức.

"Cái gì vậy?"

"Cây Nimbus 2000, giáo sư McGonagall tặng nó cho anh. Đừng nói cho ai bên Slytherin biết đấy Ely, đặc biệt là thằng Dennist, nó sẽ lại tới hạnh hoẹ tụi này mất."

Thú thật, dù đã học được một khoảng thời gian nhưng cô vẫn không nhớ hết từng người trong Slytherin. Nếu không phải nhờ Harry, cô thực sự không biết Terence Dennist là ai.

Để ý thấy cô bạn cùng bàn liên tục liếc nhìn một tên nhóc nào đó, Pansy kinh ngạc:

"Không phải chứ, sao mắt thẩm mỹ mày kém thế Ely? Mày thích thằng Dennist đó hả?"

Giọng cô nàng đương nhiên không phải là nhỏ, thốt lên một câu làm cho hơn nửa lớp quay ra nhìn.

Ely cầm quyển sách không lưu tình đập thẳng vào gáy Pansy, giải thoát suy nghĩ dở hơi đó ra khỏi đầu người bạn.

Đặc biệt hơn, cái tên Dennist chết tiệt đấy dám quay ra đỏ mặt nhìn cô.

Đỏ cái mả cha nhà mày, Elysia dữ tợn trừng lại một cái. Bắt nạt anh trai bà còn bày đặt đỏ mặt thẹn thùng với bà, không hiểu não bị úng nước ở chỗ nào rồi.

Draco Malfoy đương nhiên biết tại sao Elysia lại nhìn Dennist suốt cả buổi. Anh đã sớm nhận ra, dù bản thân không làm những việc chắn đường Potter, khẳng định sẽ có người thực hiện y hệt những hành động của anh từ kiếp trước, như một kịch bản được sắp xếp sẵn, chỉ cần các diễn viên đứng vào.

Buổi tối, sau khi ăn vội ăn vàng, Elysia cũng đi theo Harry đến sân tập luyện.

Khỏi phải nói, Harry đúng là cầu thủ trời sinh, thứ mà anh giỏi nhất lại là thứ cô tập mãi không được - bay lượn. Nhìn cán chổi anh cưỡi cứ ngoặt bên này nghẹo bên kia, hết đâm lên lại đâm xuống mà không có tổn hại gì, đã thế khuôn mặt lại còn cười rất tươi, Elysia đột nhiên cảm thấy ghen tị.

Cô cũng muốn tận hưởng cảm giác khi cưỡi chổi, nhưng chứng sợ độ cao của cô không cho phép.

Một lúc sau, Oliver Wood - Thủ quân của đội Quiddict Gryffindor đến. Anh ta có vẻ không thích lắm khi một Slytherin như cô lại ngồi đây xem họ huấn luyện Tầm thủ tương lai. Gió lạnh thổi đến nãy giờ cũng làm Elysia đủ khó chịu, không làm khó bản thân thêm nữa, cô ngay lập tức rời khỏi sân bóng.

Không nghĩ tới vừa bước ra khỏi sân bóng liền bắt gặp Draco Malfoy đứng lấp ló một bên, úp sau cánh cửa, trông vô cùng đáng nghi.

"Thiếu gia sao lại đến đây rình mò Gryffindor tập luyện thế?"

Nhìn Potter luyện tập nãy giờ, trong lòng Draco ngày càng trở nên khó chịu. Không thể không công nhận, thằng ngố Potter là một Tầm thủ giỏi. Việc phải công nhận đối thủ đáng ghét từ đời trước quả nhiên không hề dễ chịu.

"Cái đứa cán chổi còn không nhấc lên nổi thì đến đây làm cái gì?"

Tia lửa toé ra từ mắt hai người, không ai chịu thua ai.

Sau một lúc, Malfoy mới cợt nhả:

"Đợi anh đây được mang chổi riêng vào trường, anh sẽ rước mi đi lượn một chuyến."

Elysia bĩu môi, đáp:

"Không thèm."

Tuy rằng nói vậy, trong lòng Ely cũng có chút vui vẻ.

"Sao cậu không thử xem?"

"Thử cái gì?"

"Trở thành Tầm thủ của Slytherin, Harry đã có thể phá luật, làm gì có chuyện không được phép xuất hiện người thứ hai chứ."

Draco cười nhạo:

"Không sợ tôi đá bay anh cậu à? Nếu tôi trở thành Tầm thủ Slytherin, Potter làm gì có cửa chiến thắng."

"Thế thì càng tốt chứ sao? Tuy rằng tôi cũng chẳng tin cậu lợi hại đến như vậy, nhưng chúng ta đều là Slytherin mà."

Draco nhướng mày: "Thật không? Ely sẽ cổ vũ cho tôi thay vì anh trai?"

"Ừ, cổ vũ cho Slytherin."

Gật gù đồng ý xong, Ely mới phát hiện ra có gì đó sai sai.

"Này, ai cho phép cậu tự tiện gọi tôi là Ely hả?"

"Bổn thiếu gia tự cho phép." Hắn đưa tay xoa đầu cô rồi nghênh ngang rời đi.

Elysia bực bội chạy theo sau lưng cậu, bỗng chốc lên tiếng:

"Vậy tôi nên gọi cậu là gì đây? Drakieee?" Cô cố ý kéo dài giọng với âm điệu õng ẹo y hệt như Pansy làm Draco suýt thì ngã ngửa tại chỗ. Da gà da vịt nổi hết lên từ đầu đến chân, cậu gằn giọng:

"Draco, chỉ thế thôi. Làm ơn, tao dị ứng với câu từ đó lắm rồi."

"Okay, Dracooooo ~" Đã đổi cách gọi, nhưng âm điệu không hề khác tí nào làm hắn tức đến sùi bọt mép, cuối cùng không thèm chấp nhặt nữa mà bỏ đi.

Hắn cảm thấy kể từ khi sống lại, tâm tính hắn đang dần trở nên gắn liền với cơ thể hiện tại, đôi lúc ấu trĩ và trẻ con đến không tưởng, và điều này không hề tốt một chút nào.

Mẹ nó, phải tự cảnh tỉnh ý thức bản thân thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian trôi nhanh không tưởng, mới chớp mắt một cái mà anh em Potter bọn họ - ban đầu còn không biết đến sự tồn tại của phù thuỷ, đã học tập tại Hogwarts được hai tháng. Những bài học ngày càng thú vị hơn, cộng thêm sự siêng năng đến thư viện mọc rễ của Ely thì cô sớm đã nắm chắc các loại thần chú của năm thứ tư.

Bằng cách nào đó, đầu óc cô luôn vô cùng siêu phàm.

Một đối tượng khác cũng ngày ngày cắm tại thư viện giống cô chính là Hermione Granger bên Gryffindor. Tuy vậy, họ chẳng nói chuyện với nhau được câu nào, dù số lần gặp mặt còn nhiều hơn cả Harry và Ely từ khi vào trường.

Điều kì quái nhất chính là tên quý tử nhà Malfoy, cứ cô đi đâu hắn sẽ đi đến đấy. Cũng may hắn biết cách bình ổn tâm trạng của cô, nếu không đó giờ cô đã đập cậu ta ra bã rồi.

Sau lần nói chuyện ở sân Quiddict, có vẻ mức độ thân thiết đã được tăng lên nhiều lắm, khi mà cô có thể thản nhiên đối mặt với cái sự tự mãn của cậu ta.

Vào buổi sáng ngày Halloween, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm tuyệt vời. Khi còn ở nhà dì dượng, Harry và Ely mỗi người chỉ có thể chia nhau một miếng bé tí, còn lại chui hết vào bụng Dudley. Khi Dudley nhảy tung tăng khắp nơi đi xin kẹo, hai đứa chỉ biết nằm yên trong cái hộc cầu thang bé tí, tự mình tủi thân với nhau, một lúc sau liền ôm nhau ngủ.

Cũng may, hiện tại mọi chuyện đã khác.

Bài học ngày hôm nay ở môn yêu thích nhất của cô - bùa chú chính là điều khiển vật bay.

Wingardium Leviosa, một trong những bùa chú mà cô hoàn toàn nắm chắc chỉ nhờ vào thư viện.

Lại là Ely cùng Granger, lần này có thêm cả Draco nữa, ba kẻ xuất sắc mang về điểm cho nhà của mình. Cả buổi học vô cùng vui vẻ, nhất là tiết mục không thể thiếu - tên đần nào đó bên Gryffindor chắc chắn phải làm nổ thứ gì đó mới vừa lòng.

Khỏi phải nói, dù ghét thì có ghét, nhưng lũ Sư tử ấy đúng là tấu hài.

Bữa tiệc Halloween vào tối nay đúng là thứ mà Ely mong chờ nhất, cô đã chuẩn bị sẵn cái bụng xẹp để ăn cho thoả thích vào tối nay, ấy thế mà...

Giáo sư Quirrell chạy hớt hải vào sảnh đường, lắp ba lắp bắp:

"Quỷ khổng lồ...xổng hầm ngục...thiết tưởng ngài nên biết..." Chưa dứt câu, ông ta đã ngã lăn xuống sàn chết ngất.

Đám trẻ sợ hãi la hét, chen chúc nhau chạy về kí túc của mình. Các huynh trưởng ngay lập tức thi hành mệnh lệnh của cụ Dumbledore, dẫn học sinh từng nhà của mình quay trở về an toàn.

Vừa mới nằm xuống giường, Ely đột nhiên cảm thấy đau nhoi. Còn chưa kịp định thần, từng cơn đau điếng cứ như bị quăng đập truyền đến, cô không nhịn được hét ra tiếng.

"Làm sao đấy?" Draco Malfoy đứng bên ngoài cửa vốn định tìm Ely ngay lập tức chạy vào.

Chỉ thấy cô gái co rụt người lại, ôm lấy cơ thể mình, khuôn mặt nhăn nhó lại đầy thống khổ.

Lúc này Draco chẳng nghĩ gì nhiều, ôm lấy Ely.

"Đứng dậy được không, tôi đưa cậu tới bệnh xá."

Ely lắc đầu nguầy nguậy, khám cái gì khi mà ngay cả một vết thương trên người cũng không có?

Trước mắt đột nhiên mơ hồ, khung cảnh hoàn toàn biến đổi.

Là Harry, Weasley và Granger?

Người đang bị quăng đập là Harry, mỗi lần anh ấy va chạm nơi nào, Ely đều cảm thấy đau nơi đó.

Cô đau không chịu nổi, ngay lập tức ngất đi.

Khi tỉnh dậy, Elysia phát hiện bản thân đang nằm ở bệnh xá.

"Tỉnh rồi sao? Em doạ anh chết khiếp đấy Ely." Harry vội vàng nắm tay em gái mình.

"Hôm qua anh đã gặp phải quỷ khổng lồ sao Harry?"

Harry giật mình, sinh đôi cũng không nên thần kỳ thế này chứ, làm sao mà em ấy biết được?

"Anh có bị va đập vào đâu không? Có đau không?"

"Không, có hơi nhức một chút nhưng không đau. Kể cũng kỳ lạ, rõ ràng anh bị quăng quật nhiều như thế nhưng lại chẳng có cảm giác gì mấy."

Khuôn mặt Ely trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Cô để Harry đi, một mình nghỉ ngơi, rơi vào trầm tư.

Hoá ra đó là lý do...

Bản thân cô đang gánh mọi sát thương vật lý của Harry, bằng một cách không thể hiểu được.

Ely đột nhiên không kìm được nước mắt. Từ khi đến với thế giới phù thuỷ, tất cả mọi người đều biết đến anh trai cô, nhưng lại coi cô như không khí. Anh trai nổi tiếng bao nhiêu, cô lại vô hình bấy nhiêu. Hiện tại mỗi khi Harry gây chuyện, cô lại là người đến gánh chịu nó, trong khi Harry chẳng hề gặp bất cứ tổn thương nào.

Cô vốn không để ý đến việc mình lu mờ so với Harry, chỉ là lúc này cảm thấy uất ức không chịu nổi. Cô cũng chỉ là trẻ con, đâu phải lúc nào cũng có thể bình chân như vại trước sự phân biệt đối xử.

"Ôi trời, bé con khóc đấy à?" Cái giọng nói ngạo mạn kia, khỏi nhìn cũng biết là chàng quý tử Draco Malfoy.

Ely chùm chăn kín mặt, không thèm nhìn đến hắn.

"Ơ hay, đối xử với ân nhân thế đấy à? Ông đây đưa cậu đến bệnh xá đấy nhé?"

Cô khịt mũi khinh thường:

"Mỗi mình cậu?"

Draco cứng họng. Được rồi, dĩ nhiên là không phải mình cậu. Cái thân thể nhó tí ở độ tuổi hiện tại không chó phép cậu làm điều đó.

Cầm túi đồ ở trên bàn đặt bên cạnh giường bệnh, Draco "cao giọng" quan tâm:

"Ăn đi này, đêm Halloween còn chưa ăn no đúng không? Thiếu gia đặc biệt mang cho cậu đấy. Ngày hôm qua nhìn là đã biết chưa ăn đủ rồi."

Dù hiện tại có đang bực bội thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể từ bỏ đống đồ ăn thơm phức cậu ta mang đến được.

Thấy Ely ngoan ngoãn ngồi ăn như con mèo nhỏ, Draco nhếch mép cười:

"Nhìn xem, thấy đồ ăn là bán mình đi luôn được."

Elysia từ bỏ, không tranh chấp với đại thiếu gia, dù sao cũng không thắng được trừ khi cô chửi tục.

Sau sự kiện đó, việc Elysia thấy được hành động và lời nói của Harry ngày càng thường xuyên hơn. Tất cả khá bình thường cho đến khi cô thấy anh đang cùng Granger và Weasley nói xấu giáo sư Snape, nói cái gì mà thầy ấy muốn đánh cắp đồ của cụ Dumbledore, rồi thả con quỷ khổng lồ ra.

Tâm trạng Ely cứ theo đó mà xấu dần. Dù Harry không ưa giáo sư và giáo sư cũng chẳng thích thú gì anh ấy, nhưng đó không phải cái cớ để buộc tội vô căn cứ cho thầy giáo mình như vậy.

Haizz...

Dù có là anh trai mình đi nữa thì Gryffindor vẫn là Gryffindor, một đám nhiệt tình ngu ngốc.

Nghĩ vậy rồi cô chợt giật mình, từ khi nào cô đã có suy nghĩ như thế về Harry?

Cô không muốn bản thân mình xuất hiện cảm giác này, cho dù chuyện gì xảy ra, hai người vẫn là anh em ruột thịt.

Phải chỉnh đốn lại tâm tình thôi, mày là em gái Harry, là người bảo vệ từ nhỏ tới lớn của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info