ZingTruyen.Info

[ ĐN Diabolik lovers ] Ta Là Con Gái Của Karl Heinz ( Drop)

Chương 12

Aristia__Monique

Victoria chạy theo con bướm thấy nó đậu gần bông hoa hồng trong bụi rậm thì chạy lại bắt nó. Nó không những không bắt được con bướm mà khiến bản thân bị ngã làm bẩn bộ váy màu vàng nhạt, đến khi nó nhìn xung quanh thì không thấy Reiji đâu nó mới biết mình bị lạc hơn nữa nơi này xa lạ nó không quen cũng không biết ai ở đây liền quay lưng men theo con đường phía sau đi thẳng.....

Lúc này Reiji đang luống cuống chạy khắp nơi gọi tên Victoria nhưng vẫn không có tin tức gì liền hỏi những người xung quanh nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu. Hắn không thể lần theo được mùi hương của nó, mỗi lúc nó ở gần hắn mùi hương của nó chỉ có thể phẳng phất quanh quẩn hắn nhưng lúc nó đi thì mùi hương sẽ biến mất như chưa từng tồn tại mà hắn không biết rốt cuộc nó là con người hay ma cà rồng thuần chủng như hắn nữa cho dù là con người hay ma cà rồng đều có mùi hương rốt cuộc nó là gì chứ hay Karl giở trò gì đó!!!!! Hắn chìm trong suy nghĩ bức bối rồi thất thần gọi tên Victoria, vì ngoại hình lẫn gương mặt yêu nghiệt của hắn khiến các cô gái xung quanh phải điêu đứng muốn bắt chuyện nhưng thấy vẻ mặt của hắn tức giận tỏa sát khí chết chóc nên mất hứng thú sợ hãi tránh xa!!!!!

oOo

Khách sạn XX

Kanato đưa mấy người kia đến một nhà trọ rộng lớn nghe nói được xây từ 4 năm hơn nữa trong này còn có suối nước nóng. Khách khứa đăng ký đặt phòng rất nhiều cũng may Reiji cao tay nhân cơ hội đặt tận 3 căn phòng cuối cùng, mà hơn nữa đi nghỉ mát ở khách sạn nếu muốn ăn gì thì ra ngoài ăn hoặc chủ khách sạn mở tiệc bữa tối khao các khách quý chứ!!!! Tự nhiên Reiji lại lấy cớ đi mua đồ để được đi chơi với " bảo bối " của anh ta mình nghĩ IQ của Reiji tụt mấy con số rồi !!!

Kanato lẩm bẩm một mình làm mấy người chán nản!!!!! Cmn cái thằng tự kỉ

- " Xin chào tôi là em trai của Reiji Sakamaki anh ta đã đặt trước 3 căn phòng cuối của khách sạn "

Kanato nói qua loa nhìn chằm chằm cô gái lễ tân mặc bộ kimono màu hồng xinh xắn làm cô gái rùng mình

- " Chìa khóa của bạn đây phòng của các bạn ở tầng cao nhất mong các bạn sẽ tận hưởng kỳ nghỉ vui vẻ chuỗi ngày đáng nhớ ở khách sạn chúng tôi "

Cô lễ tân cười nhẹ đổ mồ hôi

Kanato dẫn mấy người đi sau đó lên tầng cao nhất của khách sạn. Trong thang máy không ai nói gì im lặng tới nỗi có thể nghe được tiếng thở của người khác , đến nơi y đưa chìa khóa cho 2 người trong đó y đưa cho Subaru một chìa, Karl một chìa sau đó 1 chìa y cầm

- " Tôi với Raito, Ayato ở chung một phòng. Còn Shu, Subaru, Reiji ở chung nốt, cuối cùng ông già và tên kia với con bé kia ở chung với nhau. Mọi người không có ý kiến gì chứ "

Kanato nói

- " Ứ ừ người ta muốn ở với Subaru - chan "

Raito liếm môi buồn bã ôm Subaru nhưng bị cậu ta đấm một cái vào mặt

- " Cút. Tởm quá "

Subaru tránh Raito như tránh tà

- " Quên mất chưa nói con bé hôm nay các con gặp là em gái của các con nó tên là Victoria "

Karl nói nhẹ nhàng tay đặt lên cằm suy tư

- " Con bé đó là con ruột hay con nuôi của ông "

Ayato bực tức nhưng trầm giọng tra hỏi

- " Con ruột hay con nuôi không quan trọng. Quan trọng bây giờ nó là con gái của ta em gái của mấy đứa "

Karl cười ưu nhã

- " Ông đây đếch cần em gái "

Subaru tức giận

- " Victoria.... tên đẹp thật đấy teddy"

Kanato ôm con gấu nói chuyện

- " Có em gái đáng yêu như thế sao lại không muốn được chứ "

Raito cười cười một mình

- " Im lặng đi ồn quá "

Shu khó chịu than vãn

- " Dù sao cũng chấp nhận đi ta về phòng đây "

Karl quay lưng mở cửa phòng sau lưng đi vào bên trong đóng sầm cửa lại để 5 người trầm tư nghĩ ngợi bên ngoài

- " Ngài nghĩ họ có chấp nhận không "

William cúi đầu đặt tay phải lên ngực trái cung kính nói

- " Chấp nhận hay không là việc của bọn chúng dù sao ta tin bọn chúng sẽ không dám làm gì con bé "

Karl thở dài bước đến trước cửa sổ kéo dèm ra nhìn khung cảnh phồn hoa yên bình bên dưới

- " Ông chủ về chuyện lúc sáng tôi cũng phải nói rõ. Sớm muộn hay không nó cũng nhớ lại ngài không thể phong ấn kí ức kiếp trước của nó mãi được "

William rũ mi mệt mỏi anh ta đã quá chán nản với cuộc sống nhàm chán này rồi nếu có thể anh ta chỉ muốn chết quách đi cho xong

- " Ta không thể sao!!!! Hahahaha nực cười!!!! Nếu ta không phong ấn kí ức của nó ngươi nghĩ nó sẽ ở bên cạnh ta sao, ngươi nghĩ nó sẽ tha thứ cho cả ta và ngươi sao. Những chuyện ngu xuẩn khốn nạn mà ta lẫn ngươi đều làm trong quá khứ ngươi quên rồi sao. Giờ này ngươi lại không muốn ta phong ấn kí ức của nó!!!! Chẳng lẽ ngươi muốn nó từ từ nhớ lại những chuyện trước kia hay sao "

Karl ôm đầu cười điên loạn

- " Dĩ nhiên là tôi không muốn nó nhớ lại!!!! Chỉ là sức mạnh phong ấn kí ức có tác dụng phụ phản phệ lại vật chủ nó khiến vật chủ quên hết đi tất cả kí ức về bản thân, quá khứ!!!! Mặc dù được sống lại tái sinh ở kiếp sau nhưng vật chủ hoàn toàn mất đi cảm xúc cá nhân, không có trái tim, tình cảm tình yêu, vô cảm cả đời sống như một con rối biết vâng lời cho dù có nhận được biết bao tình thương yêu hạnh phúc đi chăng nữa vật chủ sẽ không bao giờ rung động "

William chua xót cười khổ

- " Vậy thì sao chứ !!! Chỉ cần nó vẫn ở bên cạnh ta dù có làm thế nào ta cũng không thế để nó nhớ lại kí ức trước kia "

Karl kiên quyết trả lời

- " Tôi quá mệt mỏi rồi!!! Tôi chỉ mong lúc này ngài đừng cấm tôi lại gần Victoria, số lần tôi gặp mặt nó trong năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa ngài không thể ích kỉ lúc nào cũng hạn chế nó nói chuyện với người khác hay giam nó trong phòng. Ngài nên nhớ ngài là " Cha " của cô bé "

William nhấn mạnh từ " Cha " làm sắc mặt Karl tối sầm

- " Cút ra ngoài tìm nơi khác mà ở tạm đi. Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta "

Karl không nhìn William một cái lạnh lùng nói một tiếng

William " Hừ" lạnh một cái rồi nở một nụ cười lạnh lẽo xoay người biến mất như chưa từng tồn tại

-" Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi để tôi xem rốt cuộc ai mới là người chiến thắng "

----------

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info