ZingTruyen.Info

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 99

DiemYen_68

Tiểu Chu nhìn Lý Ngọc, không biết phải làm sao.

Ấn tượng của cậu về người này vốn đã rất tệ, căn bản không muốn để ý đến đối phương. Thế nhưng dưới cái lạnh âm độ ngoài hành lang bấy giờ làm cậu không khỏi nhớ lại những sự cố vào mùa đông phương Bắc, nghe nói có một người uống say ngủ qua đêm ngoài đường, hôm sau tỉnh dậy tay chân đã bị hoại tử phải cắt đi, càng nghĩ càng cảm thấy nghiêm trọng. Với lại người này còn ngủ trước nhà mình, cho dù cậu không thích Lý Ngọc, nhưng suy cho cùng cũng không thù hận gì nhau, không nên vô tâm với người ta như thế.

Hơn nữa là người này có liên quan đến Giản Tùy Anh.

Cậu dời Lý Ngọc ra một chút, đi vào phòng, để Giản Tùy Anh quyết định nên xử lý thế nào.

Kết quả vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc trong phòng liền ập đến khiến cậu không nhịn được nhăn mũi. Vào phòng khách thì thấy Giản Tùy Anh nằm lệch trên sô pha, ngủ li bì.

Tiểu Chu nhìn hai người ngủ như chết kia, trợn tròn mắt.

Ngẩn ra chừng hai phút, cậu rốt cuộc đành phải kéo Lý Ngọc vào, để Lý Ngọc nằm trên sàn.

Nhiệt độ trong phòng bấy giờ rất cao, chừng hai sáu hai bảy độ, vừa vào cửa cả người đã toát mồ hôi, nên ngủ ở đâu cũng không thấy lạnh. Chẳng qua Tiểu Chu vẫn vào phòng mang ra hai cái chăn, đắp cho mỗi người một cái.

Lúc đắp chăn cho Lý Ngọc, cậu còn ngồi dưới đất nhìn Lý Ngọc chằm chằm, đánh giá người này. Cậu cũng muốn có vẻ ngoài như vậy lắm… Không được, vô ích thôi, cho dù cậu mang hình dáng nào, cậu và Giản Tùy Anh, vẫn không cùng một thế giới.

Cậu đứng lên, bắt đầu thu dọn mớ đồ Giản Tùy Anh bày ra, sau đó nấu cơm, tiếc là dù cậu đã nấu xong rồi Giản Tùy Anh vẫn không chịu tỉnh.

Mãi cho đến hơn mười giờ tối, điện thoại của Lý Ngọc bất ngờ đổ chuông.

Không khí vốn yên tĩnh lúc này đã bị phá tan bởi tiếng chuông đột ngột. Tiểu Chu hơi giật mình, mà hai người đang ngủ kia cũng bị quấy rối thoáng nhúc nhích.

Thấy cả hai lục đục có xu hướng tỉnh lại, Tiểu Chu hơi khẩn trương chết chân tại chỗ, nhìn Giản Tùy Anh từ từ thức dậy.

“Đệt… Ồn chết đi được..” Giản Tùy Anh đau đầu kinh khủng, hắn dụi mắt, sau đó nhìn thấy Tiểu Chu đang đứng cách đó không xa, lo lắng nhìn mình.

“Tùy Anh…” Tiểu Chu rót một cốc nước cho hắn, “Uống nước đi.”

“Cái chó gì ồn quá vậy, tắt đi.”

Tiểu Chu khó xử nhìn về phía huyền quan.

Giản Tùy Anh nhìn theo hướng kia thì thấy Lý Ngọc đang mơ màng lần tìm di động trên người.

“Sao nó lại ở đây?”

Tiểu Chu nói: “Cậu ấy ngủ ngoài cửa, em sợ bị lạnh quá sẽ xảy ra chuyện.”

Giản Tùy Anh nhíu mày: “Vứt ra ngoài, không chết đâu mà sợ.”

Tiểu Chu nhìn Lý Ngọc, nhỏ giọng nói: “Vậy anh làm đi.”

Giản Tùy Anh đi đến chỗ Lý Ngọc, đạp cậu một cái, “Cút ra ngoài, ồn vãi chưởng.”

Lý Ngọc mơ màng gượng dậy, nhìn Giản Tùy Anh, trong mắt có vài phần si dại lẫn vui mừng. Cậu rốt cuộc tìm thấy điện thoại, nhưng khi nhìn thấy người gọi tới, lại muốn nhấn từ chối.

Giản Tùy Anh nhanh chóng chộp được điện thoại của Lý Ngọc, nhìn thấy là Lý Huyền liền bắt máy.

Trong ống nghe truyền đến giọng giận dữ của Lý Huyền, “Ai cho em đi mà em đã đi rồi! Ba mẹ đang rất tức giận! Giờ em lại chạy đến cái xó xỉnh nào!”

Giản Tùy Anh nói luôn: “Cậu ta lại chạy tới tìm tôi, anh mau đến lôi về đi.”

Lý Huyền khựng lại, “Giản Tùy Anh?” rồi lập tức chửi tục một câu, “Ở đâu, tôi qua đón nó.”

Giản Tùy Anh đọc địa chỉ cho y, còn bảo y đến nhanh lên, sau đó mới ném trả điện thoại cho Lý Ngọc.

Lý Ngọc lồm cồm bò dậy, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Tiểu Chu.

Tiểu Chu nhìn cậu một cái rồi quay đi.

Lý Ngọc khàn khàn nói: “Bao lâu nay anh vẫn ở đây à?”

Giản Tùy Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ tay ra cửa. 

Lý Ngọc lại vờ như không hiểu, còn ngồi xuống sô pha, vuốt vuốt tóc, sau đó để bộ hồ sơ lên bàn trà, “Giản ca, anh không nhìn chút sao? Đối với anh là không có bất lợi.”

“Tao không xem, cũng không muốn xem, mày với Giản Tùy Lâm có đấu đến người chết kẻ sống cũng chẳng liên quan gì đến tao.”

Lúc này, Tiểu Chu chợt cất giọng nói: Tùy Anh, ăn cơm trước đi.” cốt là để nhắc nhở Lý Ngọc rằng họ đang đuổi cậu đi, nhưng ai biết hai chữ “Tùy Anh” này lại như sét đánh ngang tai, khiến Lý Ngọc phải sững sờ.

Cậu ngồi thẳng người dậy, nheo mắt nhìn Tiểu Chu, “Mày mới gọi anh ấy là gì?”

Tiểu Chu sợ hãi run lên, không khỏi cúi gằm mặt.

Lý Ngọc đứng lên, tiến về phía cậu hai bước, tăng cao âm lượng, “Mày mới gọi anh ấy là gì?”

Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, nhướn mày nói: “Mày quản cái đếch!”

Lý Ngọc gằn giọng: “Mày là cái thá gì! Mày mà cũng xứng gọi anh ấy như vậy!”Lý Ngọc đố kỵ đến mức muốn bóp chết cậu trai trước mắt này. Cậu đã ở bên Giản Tùy Anh hơn một năm vậy mà Giản Tùy Anh chưa từng nói rằng, em đừng gọi Giản ca nữa, gọi tên tôi đi. Chưa từng. Cậu không cam lòng. Người này cùng lắm chỉ là tên trai bao được Giản Tùy Anh chi trả, dựa vào đâu mà có thể gọi thẳng tên hắn! Dựa vào đâu chứ!

Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân bị đe dọa.

Cho dù cậu ghét cay ghét đắng Tiểu Chu thì bấy lâu cũng không cho rằng Tiểu Chu là một mối uy hiếp đáng ngại, thế nhưng khi nghe Tiểu Chu gọi ra tên của Giản Tùy Anh, trái tim cậu như bị bóp nghẹt đau đớn.

Giản Tùy Anh ở nhà Tiểu Chu, sớm chiều ở chung, chẳng lẽ khi cậu không hề hay biết, giữa họ đã không còn là quan hệ giao dịch đáng khinh, mà là…

Cậu không dám nghĩ nữa, khả năng Giản Tùy Anh thay lòng đổi dạ sẽ khiến cậu mất kiềm chế ngay tại chỗ.

Tiểu Chu nghe thế lập tức tái mặt, nhìn qua vô cùng lúng túng.

Giản Tùy Anh cau mày nói: “Lý Ngọc, tao lặp lại lần nữa, cút.”

Trên trán Lý Ngọc nổi đầy gân xanh. Thái độ này của Giản Tùy Anh càng khiến nỗi bất an trong lòng cậu sinh sôi nảy nở, tay cậu siết chặt thành đấm, khớp xương vang lên răng rắc.

Tiểu Chu cũng không phải người gan dạ, vừa thấy dáng vẻ hung tợn như sắp sửa giết người kia của Lý Ngọc thì đã sợ phát khiếp.

Lý Ngọc gằn từng chữ qua kẽ răng, “Giản Tùy Anh, anh để nó gọi anh như vậy.”

Kỳ thực hắn cũng chẳng thấy đó là chuyện gì lớn lao.

Sở dĩ hắn không để Lý Ngọc gọi tên mình cũng là vì chuyện trên giường, hắn không đòi được lợi thế từ Lý Ngọc nên trong lòng rất chi là ấm ức, để Lý Ngọc gọi hắn một tiếng anh, hắn còn có thể miễn cưỡng tìm lại chút thể diện.

Đối với thái độ gay gắt chất vất Tiểu Chu của Lý Ngọc, Giản Tùy Anh cũng rất khó chịu.

Hắn không nhịn được nói: “Lý Ngọc, mày có hiểu tiếng người không, tao bảo mày cút, ngay, lập, tức.”

Lý Ngọc trừng mắt nhìn hắn, rồi bất chợt giơ chân đá văng bàn trà: “Em cút để anh tằng tịu với nó chứ gì. Em đếch đi đấy! Giản Tùy Anh, em có chỗ nào thua nó? Anh hôm nay bên em, ngày mai lại đổi thằng khác, anh mẹ nó không biết mệt hả!” Lúc nói ra lời này cả người cậu đều run lên, ngực chịu từng cơn quặn thắt đau đớn.

Thật là đáng buồn, tại sao cậu lại ra nông nỗi này chứ.

Giản Tùy Anh trợn mắt nhìn Lý Ngọc, cảm thấy cậu đã không còn là Lý Ngọc của ngày xưa nữa, làm hắn vô cùng tức giận, nhất thời nói không nên lời

Tiểu Chu cắn môi, sau một hồi đấu tranh, rốt cuộc dồn hết dũng khí nói: “Mời cậu… ra ngoài cho, đây là nhà của tôi.”

Cậu càng nói càng vặn nhỏ âm lượng, ấy vậy mà vào tai Lý Ngọc lại như tiếng sấm rung trời lở đất.

Lý Ngọc vốn đã như thùng thuốc nổ chỉ trực chờ bạo phát, lời này không nghi ngờ gì nữa, chính là một đốm lửa châm ngòi.

Cậu đẩy Giản Tùy Anh ra, vọt tới túm áo Tiểu Chu, “Mày mới nói cái gì?”

Tiểu Chu sợ tới mức rụt cổ.

Giản Tùy Anh nhíu mày nhìn hai người họ.

Trong nháy mắt hắn bi ai nhận ra, người mà hắn yêu thích, mãi là loại hình đàn ông có thể vì người của mình sẵn sàng đương đầu với địch thủ, mà không phải như Tiểu Chu, cậu nhỏ nhu nhược gặp chuyện chỉ biết rụt cổ trốn tránh. Hắn muốn người mình yêu mà cho dù hắn cam nguyện bảo hộ người ấy như một người đàn ông, thì cũng không nên như một người phụ nữ, luôn cần hắn bảo hộ.

Thế nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lôi Lý Ngọc ra, bất ngờ tát cho cậu một bạt tai, “Mày lên cơn đấy à mà chạy đến quậy nhà người khác.”

Lý Ngọc ai oán trừng hắn.

Ngay lúc ba người còn giằng co thì chuông cửa chợt vang lên.

Trực giác Giản Tùy Anh mách rằng người tới là Lý Huyền.

Hắn không ngờ Lý Huyền lại đến nhanh như vậy, vì từ lúc cúp máy đến giờ cùng lắm chưa đến hai mươi phút.

Giản Tùy Anh nói Tiểu Chu: “Em ra mở cửa. ” 

Tiểu Chu chỉ ước gì thoát khỏi Lý Ngọc càng nhanh càng tốt, chạy nhanh ra mở cửa. 

Tay cậu vừa chạm đến tay nắm thì Giản Tùy Anh lại nói thêm, “Sau đó em vào phòng đi.”

Tiểu Chu ngẩn ra một thoáng, cảm thấy mũi cay cay, mới vâng một tiếng, mở cửa, sau đó xoay người về phòng ngủ. 

Lý Huyền từ ngoài cửa tiến vào, trước tiên là lạnh lùng nhìn Giản Tùy Anh, sau đó sải đi bước đến chỗ Lý Ngọc, phang cậu một bạt tai, gằn giọng nói: “Lý Ngọc, em ngại mình chưa đủ nhục à.” 

Lý Ngọc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, đỏ mắt nói, “Anh, anh đừng quản em nữa, anh không quản nổi đâu. Em thích anh ấy, ngay cả bản thân mình em còn không quản được.” 

Giản Tùy Anh nhắm mắt, từng câu từng chữ Lý Ngọc nói ra, đều đâm sâu vào tim hắn. 

......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info