ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 89

DiemYen_68

Lúc Giản Tùy Anh tỉnh lại từ cơn mê mặt trời vừa lúc chiếu rọi vào tầm mắt, nắng sớm vào đông luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.

Tấm drap dưới thân hắn lúc này đã được đổi mới, dù đang lõa thể cũng không thấy dính dấp, hiển nhiên đã được tẩy rửa qua. Giản Tùy Lâm bao giờ cũng cẩn thận và chu đáo như vậy, luôn hạn chế thiệt hại đến mức thấp nhất.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giản Tùy Anh ngay khi tỉnh lại vẫn là giết chết nó. Ngoài ra, hắn còn cảm thấy hối hận vì tối qua mình đã không uống nhiều thêm chút nữa, để có thể quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện chứ không phải nhớ từng li từng tí như lúc này.

Giản Tùy Lâm nghiêm chỉnh ngồi phục bên giường như chỉ chờ hắn tỉnh lại, thấy hắn vừa mở mắt liền dịu dàng vuốt nhẹ má hắn, “Anh, anh đói bụng chưa?”

Giản Tùy Anh lạnh lùng nhìn nó, “Mày còn định nhốt tao tới khi nào.” Vừa mở miệng lại phát hiện giọng mình khản đặc khó nghe vô cùng, tối qua hắn không ngừng chửi rủa Giản Tùy Lâm, mà Giản Tùy Lâm cũng không ngừng chiếm đoạt hắn.

Cuối cùng cả hai đều mệt mỏi.

Giản Tùy Lâm mấp máy môi, buông tay xuống, “Em cũng không biết nữa… Có thể bên anh thêm một giây cũng tốt.”

Giản Tùy Anh đanh mặt, nhắm mắt lại.

Những gì nên chửi tối qua đã chửi hết rồi, trong lòng lúc này chỉ thấy mệt mỏi, cái gì cũng không chẳng muốn suy nghĩ, bởi vì cho dù nghĩ tới cái gì đi nữa cũng quá mức cực hạn, hắn chịu không nổi.

Giản Tùy Lâm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh vô cùng thành kính, lòng không nhịn được suy nghĩ, muốn mang anh đến nơi nào đó giấu đi, vĩnh viễn không cho ai thấy.

Tại sao anh không thuộc về mình, tại sao, Giản Tùy Lâm oán hận hết thảy nguyên nhân khiến anh hai không thể của riêng mình nó, oán hận đến mức điên cuồng muốn hủy hoại tất cả.

Giản Tùy Anh lúc này đột nhiên giãy ra, nhổ toẹt vào mặt nó, “Đừng chạm vào tao, thật mẹ nó ghê tởm.”

Động tác của nó thoáng chốc khựng lại, sắc mặt tái nhợt, cố nén trái tim quặn thắt đau đớn, vươn đôi tay run rẩy, lau đi những gì trên mặt.

“Vâng, em biết em ghê tởm, em không được bình thường, nên trước đây anh đối xử với em như vậy, mà em còn yêu anh…” Giản Tùy Lâm nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên toát lên sự điên rồ, “Em yêu thích biểu cảm này của anh nhất, biểu cảm này của anh, nhìn em như thể nhìn đống cứt vậy, làm em thích chết đi được. Anh có biết tại sao không? Bởi vì em rất trông đợi, gương mặt tràn ngập vẻ khinh thường này của anh, khi nằm dưới thân em, khi bị em mạnh mẽ chiếm lấy, chính là biểu cảm này, ừm, như tối hôm qua vậy… Thật mê người, anh hai bị em chơi đến toàn thân nhũn ra như bùn, thực sự rất quyến rũ…” Khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười vặn vẹo, chỉ ánh mắt đã khiến người ta không rét mà run.

Anh, em yêu anh.

Anh, em yêu anh, em yêu anh.

Từng câu từng chữ thốt ra tựa như ma chú, liên tục văng vẳng bên tai Giản Tùy Anh, khiến hắn rất muốn cắn chết người này.

“Anh, nếu cả đời này em mãi là thằng em trai ngoan ngoãn, em sẽ có được cái gì? Anh có khi nào thèm để mắt tới em không? Nên là em không hối hận, tất cả những gì em làm, em không bao giờ hối hận, cho dù anh có giết em đi nữa.”

Yêu một người chính là điên cuồng và tuyệt vọng như thế, dẫu biết trước hậu quả vẫn kiên quyết mặc kệ. Chỉ cần đạt được điều mình ao ước bấy lâu, nó có thể đánh đổi bằng mọi giá.

Giản Tùy Anh trừng mắt nhìn nó, căm giận quay đi.

“Anh có khát không? Có đói không? Anh muốn ăn gì?”

Đợi hồi lâu vẫn không có câu trả lời, Giản Tùy Lâm lẩm bẩm một mình: “Muốn ăn gì thì nói với em…”

Nhìn sườn mặt như điêu khắc của Giản Tùy Anh, nó không khỏi mơ màng một thoáng, sau đó nhanh chóng đá rơi giày, leo lên giường, nghiêng người ôm lấy Giản Tùy Anh, tựa đầu lên bờ ngực vững trãi của hắn, lắng nghe từng nhịp đập trong tim hắn.

Có lẽ đây chính là khoảnh khắc đẹp nhất trong kiếp nhân sinh này. Nhìn những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời không ngừng lưu chuyển, nó chỉ ước gì thời gian hãy ngừng lại để nó cứ như vậy ôm anh, để giấc mộng đẹp này, mãi mãi đừng tan biến.

“Ngày trước anh xấu lắm. Anh còn nhớ có một lần anh ném em xuống bể bơi không? Lần đó em đã thật sự suýt chết… Mẹ ôm em khóc rất lâu, mẹ con em cùng khóc. Em không dám khóc trước mặt anh, bởi vì em biết, thấy em khóc anh sẽ nổi giận. Khi ấy trong lòng em, anh chính là ác quỷ, không bao giờ cho em chút thiện cảm nào, vậy nên mỗi khi thấy anh, em chỉ muốn trốn thật nhanh.”

Giản Tùy Lâm như rơi vào hồi ức, lầm bầm kể lại những chuyện đã qua, “Vậy mà có một lần, em mới lên tiểu học, bị đám nhóc cùng lớp hội đồng, mặt mũi bầm dập về nhà, anh trước hết lôi em ra đánh một trận, chê em vô dụng, rồi lại ra mặt tẩn đám nhóc kia một trận. Em nhớ rõ, anh đã nói, chỉ có tao mới được đánh em tao. Lúc ấy em đã nghĩ, làm em của anh có gì tốt đâu, còn chẳng phải suốt ngày bị anh đánh, nhưng mặt khác lại cảm thấy rất vui, vì trước giờ anh chưa từng thừa nhận em là em trai của anh… Em rõ ràng rất hận anh, nhưng toàn bộ tâm trí em đều là anh. Em tương tư anh nhiều năm như vậy, Lý Ngọc kia là cái thá gì, không ai có thể yêu anh hơn em.”

“Thế mà anh, tại sao lại thích nó, nó có cái gì tốt, em chỉ hận không thể khiến nó biến mất…”

Âm điệu vốn nhẹ nhàng của Giản Tùy Lâm khi nhắc đến Lý Ngọc đột nhiên trở nên lãnh khốc. Nếu thời gian có thể quay trở lại nó nhất định sẽ không để Lý Ngọc bước chân vào nhà mình nửa bước.

Nhưng Giản Tùy Anh sao không mong rằng, trưa hôm ấy sẽ không trùng hợp trở về, Giản Tùy Lâm cũng không trùng hợp dắt bạn đến chơi, vậy thì hắn cũng sẽ không trùng hợp gặp Lý Ngọc, rơi vào vòng xoáy nghiệt ngã này.

Nếu không có nhiều sự “trùng hợp” như vậy, ba người họ, sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay.

Giản Tùy Anh không biết cuộc sống của mình rồi sẽ ra sao, chuyện phát sinh tối qua gần như đập tan mọi quy luật trong nhân sinh của hắn. Hắn không tài nào tưởng nổi thằng em trai mình sẽ có ngày kề tai nói yêu mình.

Những điều này đều mẹ nó điên rồ, biến thái và ghê tởm, hắn hận chẳng thể ăn một cú sét trời đánh, quên sạch sẽ mọi chuyện!

Điên rồi, thật sự điên rồi.

Đương khi Giản Tùy Lâm đang ôm anh tâm sự thì bên ngoài lại chợt vang lên tiếng đập cửa điên cuồng, cắt ngang giấc mộng đẹp.

“Mở cửa! Mở cửa!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng quát của Lý Ngọc.

Sắc mặt hai người trong phòng đều biến đổi.

Giản Tùy Lâm là không ngờ Lý Ngọc sẽ tìm ra nơi này nhanh đến thế, mà Giản Tùy Anh lại nhìn thân thể trần trụi cùng trói buộc trên tay chân mình, càng không biết làm sao.

Hắn thà đập đầu đến chết cũng không muốn xuất hiện trước mặt Lý Ngọc với bộ dạng thê thảm này.

Giản Tùy Lâm từ từ trở mình, nhìn Giản Tùy Anh nở nụ cười yếu ớt. Mộng này thật ngắn, ngắn đến mức chẳng đủ thương tâm.

“Giản Tùy Lâm mở cửa! Cậu đã làm gì anh ấy! Mau mở cửa!” Lý Ngọc đỏ mắt gào lên. Tối qua chỉ vỏn vẹn mấy mươi giây qua điện thoại đã khiến cậu cả đêm không ngủ, lo lắng đến phát điên. Cậu chỉ sợ Giản Tùy Lâm trong phút nhất thời bị Giản Tùy Anh bức đến bước đường cùng, sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi với hắn. Cậu tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn hại đến Giản Tùy Anh.

Cậu suốt đêm tìm được trợ lý của Giản Tùy Lâm, dụng quyền ép anh ta phối hợp, cuối cùng tìm được nơi này của Giản Tùy Lâm. Từ mười một giờ tối qua cho đến bây giờ, tổng cộng chín tiếng đồng hồ, không một giây thôi tra tấn tinh thần cậu, thế nhưng cậu chỉ sợ mình chậm một giây sẽ hối hận cả đời.

Giản Tùy Lâm đặt xuống môi anh mình một nụ hôn thành kính, sau đó ngắm nhìn hắn thật lâu mới chầm chậm xuống giường, ra ngoài đi đến cửa.

Ngay khi cửa mở, Lý Ngọc thoắt chốc nhào tới túm cổ áo nó, “Anh ấy đâu!”

Trong mắt Giản Tùy Lâm cũng không giấu được căm hận, “Sao cậu tìm được nơi này.”

“Tôi hỏi anh ấy đâu! Cậu đã làm gì anh ấy!” Lý Ngọc cảm thấy nói với nó thêm chỉ vô dụng, bèn hất tay đẩy ngã nó, lao vào phòng tìm Giản Tùy Anh.

Sau khi đẩy hai cửa phòng đều không tìm được người, cậu định mở ra gian phòng cuối dãy hành lang, nhưng tiếc rằng đã bị khóa.

Lý Ngọc lui ra sau hai bước, tung mạnh một cú.

Cánh cửa gỗ nặng hơn ba mươi ký ầm một tiếng nhưng vẫn không đầu hàng, mà chân Lý Ngọc đã run vì chấn động.

Ngay khi cậu lui vài bước muốn phá cửa lần nữa, sau lưng bất ngờ có tiếng gió quét qua, ngoảnh lại thì thấy Giản Tùy Lâm đang giơ chiếc ghế phang vào đầu cậu.

Hành lang chỉ hơn một thước căn bản không chỗ trốn, dưới tình huống khẩn cấp chỉ còn cách đưa tay ra đỡ, rầm một tiếng, nửa trên Lý Ngọc nhất thời mất đi cảm giác.

Giản Tùy Lâm ném ghế, lao tới đạp vào người cậu, “Sao mày không chết đi! Sao mày không chết đi!”

Ngay lúc nó nhấc chân muốn đạp thêm phát nữa đã bị Lý Ngọc bắt được cổ chân quật xuống đất.

Lý Ngọc không rảnh đánh trả. Giản Tùy Lâm càng phản ứng như vậy cậu càng sợ phía sau cánh cửa sẽ là cảnh tượng mà cậu khó lòng chịu được. Trong đầu cậu lúc này chỉ duy nhất một ý định muốn gặp Giản Tùy Anh ngay lập tức.

Thế là cậu lại bật dậy, lần nữa tung một cú thật mạnh vào cánh cửa kiên cố, một cú này rốt cuộc làm cánh cửa không chịu nổi sức nặng, bị cậu đá văng ra, đập mạnh vào tường phát ra tiếng nổ lớn.

Lọt vào tầm mắt là cảnh tượng khiến cho Lý Ngọc hoàn toàn chết sững.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com