ZingTruyen.Info

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 72

DiemYen_68

Giản Tùy Anh hoảng hốt ngoái lại nhìn, chỉ thấy Lý Ngọc đang trừng mắt với hắn, ánh mắt như thể sắp ăn tươi nuốt sống hắn luôn vậy.

Lý Ngọc nghiến răng kèn kẹt: “Anh mới kêu ai đấy!”

Đầu óc Giản Tùy Anh lúc này đặc như tương hồ, hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Ngọc sao lại ở đây, còn hỏi hắn mới gọi ai cái gì?

Hắn lấy lại tinh thần, tạm thời chưa phát hỏa: “Sao, sao cậu lại ở đây?” Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhớ lại việc mình từng tăm tắp tặng chìa khóa nhà cho người ta.

Hơn nữa, nhìn tư thế này thì rõ là mình với Lý Ngọc cũng vừa ngủ dậy trên một chiếc giường. Tại sao Lý Ngọc lại chạy lên giường hắn? Tối qua sau khi say đã phát sinh chuyện gì? Là chính hắn kêu Lý Ngọc tới ư?

Hắn bên này đang cố gắng tìm lại ký ức thì Lý Ngọc bên kia đã tức giận đến sắp nổi bão.

Đối với Lý Ngọc, cái tên “Tiểu Chu” đã không chỉ đơn thuần là một cái tên, mà nó còn đại biểu cho đống tình ái loạn lạc trong quá khứ của Giản Tùy Anh khiến cậu luôn chán ghét. Nhưng cậu không ngờ nổi, mình với Giản Tùy Anh chỉ mới xa nhau vài ngày hắn đã không chịu tịch mịch mà đi tìm “Tiểu Chu” kia.

Phân lượng của cậu trong lòng hắn thế nào, nhìn tình thế trước mặt đâu cần bàn cãi nữa. Xem ra Giản Tùy Anh không hề gạt cậu, cậu quả thật chỉ là “một món mới mẻ” không hơn không kém, dù không có Lý Ngọc này thì hắn vẫn sẽ đi tìm một Ngọc nọ Ngọc kia, mặc kệ người bên cạnh là ai, điều đó không quan trọng. Vậy nên, khi chỉ vừa tạm xa nhau, hắn đã chẳng hề luyến tiếc mà quay đi tìm một kẻ khác.

Lý Ngọc cậu là cái gì! Trong lòng Giản Tùy Anh, cậu đếch là gì hết!

Trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từ lúc chào đời đến nay chưa ai có thể khiến cậu nhục nhã như thế. Cậu không chút suy nghĩ, giơ tay cho hắn một bạt tai.

Giản Tùy Anh sững sờ.

Chủ động chạy đến đây là Lý Ngọc, theo lẽ thường tình thì người này hẳn phải chủ động cầu hòa chứ không phải đến để đánh hắn, muốn đánh sao không lựa lúc hắn ngủ mà đánh đi?

Khoan đã, Lý Ngọc có tư cách gì dám đánh hắn?

Giản Tùy Anh cũng không nể mặt, trở tay trả lại cậu một bạt tai rồi quát ầm lên: “Mẹ kiếp nó mày còn dám vác mặt đến đây giương oai à!”

Lý Ngọc sầm mặt quát lớn: “Tôi không thể đến bởi vì anh đang chung chạ với thằng Tiểu Chu kia chứ gì! Quấy nhiễu hạnh phúc của mấy người chứ gì!”

Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: “Phải đấy, biết rồi thì cút mẹ nó đi! Cút càng xa càng tốt, đừng để tao thấy bản mặt vô ơn cắn ngược của mày nữa!”

Lý Ngọc bất chợt nhảy dựng lên, siết chặt bả vai hắn, “Anh nói cái gì nói lại xem! Nói lại xem!” Cậu muốn giết Giản Tùy Anh, thật sự muốn bóp chết hắn.

Giản Tùy Anh gần như dồn toàn bộ sức lực mà hét lớn: “Cút!” tới mức cả mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán lồi lên, hai mắt như sắp rỉ máu.

Cơ trên mặt Lý Ngọc liên tục vặn vẹo, trái tim đau đớn khôn cùng, đau đến mức gần như tắt thở.

Giản Tùy Anh đến giờ vẫn không hiểu hắn thích Lý Ngọc vì đâu. Lý Ngọc này từ đầu đến đuôi rõ là một tên ngốc khốn nạn, hắn lấy tấm chân tình đối đãi với cậu ta, để rồi đổi lấy được cái gì? Tổn thất lớn nhất đời này hắn gánh chịu, chính là trả giá cho phần tình cảm này với Lý Ngọc.

Lần đầu tiên thật sự thích một người mà lại rơi vào kết cục đáng xẩu hổ đến vậy, đủ để hắn hối hận cả đời.

Lý Ngọc thở dốc, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị chặn, không thốt nổi nên lời.

Không phải cậu đến đây tìm Giản Tùy Anh chỉ để cãi nhau, thật sự không phải.

Cậu muốn làm hòa với hắn, muốn lại được nhìn thấy nét cười xấu xa của hắn khi gọi “Tiểu Lý”, sau đó lại hăng máu bổ nhào lên người cậu mà đùa giỡn. Cậu sẽ rất vui nếu có thể mang theo Giản Tùy Anh đi mua vật dụng gia đình. Đến những ngày trời lạnh Giản Tùy Anh lại đến trường tìm cậu, lần này hắn sẽ không phải băng cả nửa thành Bắc Kinh để trở về nhà mà có thể ở lại chỗ cậu một đêm.

Cậu không ngờ sự tình sẽ thành ra như thế…

Nhưng còn Giản Tùy Anh thì sao, vừa trở mặt đã đi tìm kẻ khác. Trong lòng hắn Lý Ngọc cậu là gì? Có lẽ hắn nói đúng, cậu chẳng là cái thá gì cả.

Cái người dốc lòng theo đuổi cậu, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân cậu mới đích thực là Giản Tùy Anh, còn cái người hét lớn vào mặt cậu lúc này là ai đây? Cậu không biết.

Lý Ngọc run rẩy cưỡi trên người Giản Tùy Anh, hệt như câm điếc không nói nửa lời, chỉ chằm chằm nhìn hắn, như thể làm thế sẽ ghim trăm ngàn lỗ thủng trên người hắn vậy.

Hét xong một tràng, Giản Tùy Anh thấy đau họng rồi, đầu cũng ê ẩm, nhưng hắn không cam lòng chịu yếu thế vẫn trừng mắt lên mà nhìn Lý Ngọc.

Sau một lúc, ý chí của Lý Ngọc đã hoàn toàn sụp đổ, cậu lật người xuống giường, bỏ đi.

Giản Tùy Anh nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, hồi lâu không nhúc nhích.

Cơ thể hắn lúc này chẳng lấy một chỗ thoải mái. Đầu đau như búa bổ, hai mắt sưng thũng, cổ họng khô rát, quan trọng hơn cả, là tâm đau vô cùng, đau đến muốn khóc.

Giản Tùy Anh hắn tuy chẳng phải người tốt lành gì, nhưng suy cho cùng cũng chưa đến mức giết người, đốt nhà phóng hỏa, làm việc phi pháp ăn ở thiếu đạo đức lần nào để mà ông trời phải phái một khắc tinh đến trị hắn như vậy. Trị một lần còn chưa đủ, phải lăn qua lăn lại gây sức ép đủ đường, chốc thì róc một dao, chốc lại xoa an ủi, cho hắn hưởng chút khoan hồng, chốc đã lôi hắn lên dốc đạp hắn rơi thẳng xuống địa ngục.

Dù da thịt hắn dày thì chung quy cũng chỉ làm bằng thịt, làm sao chịu nổi mớ đòn chí mạng như thế.

Mà rõ là đầu óc hắn có vấn đề, biết Lý Ngọc là con sói khó thuần vẫn cứ đâm đầu vào, trao hết ruột gan cho nó, kết quả còn chẳng phải bị ăn sạch sẽ mà cắn ngược đấy sao? Đúng là đáng đời mà.

Hắn cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình quá là thảm hại, rối loạn không rõ ngày mai ra cửa sẽ gặp phải chuyện gì, đối mặt với cái gì, phải làm thế nào để khắc phục. Sự tình rối rắm cứ đổ dồn vào một lúc khiến hắn thật phiền não, hoàn toàn bó tay chịu trận.

Hắn kéo chăn qua đầu, định ngủ thêm một lát mới tính đường giải quyết sau.

Mấy ngày liền Lý Ngọc không đến trường, tự nhốt mình trong căn trọ như bãi tha ma, trải qua mỗi ngày chỉ có ăn và ngủ.

Dù nơi này trước đó đã bị Giản Tùy Anh tàn phá banh chành, Lý Ngọc vẫn lấy làm may mắn khi còn nơi để ở, không đến mức để ba mẹ thấy mình không tình trạng thảm thương này.

Như vậy chưa được mấy ngày, ba cậu gọi đến.

Lúc thấy cái tên hiển thị trên thông báo, cậu lập tức bật dậy, nhấp đại một ngụm nước, điều chỉnh giọng nói sao cho như bình thường, sau đó mới nghe máy.

“A lô, ba ạ.”

“Lý Ngọc, còn đang ở trường à?”

“Dạ.”

“Ba có chuyện này cần nói, về vấn đề ở Bắc Hải, không biết bây giờ có tiện cho con không?”

“Ba cứ nói đi ạ.”

“Hầy.” Ba Lý thở dài, nghe như rất mệt mỏi, “Đáng lẽ không nên nói đâu nhưng chuyện này dù sao con cũng có phần liên quan.”

Trong lòng Lý Ngọc bắt đầu căng thẳng, ba cậu rất hiếm khi để lộ cảm xúc vui buồn trước mặt người thân trong gia đình, càng không khi nào mang chuyện bên ngoài ra kể lể. Vừa nghe đến Bắc Hải, cậu liền biết chuyện ắt có liên quan đến anh mình.”

“Có việc gì hả ba?”

“Anh con xảy ra chuyện rồi.”

Lý Ngọc bất giác thẳng lưng, hồi hộp nghe đáp án: “Anh con… làm sao?”

“Tuy giờ này vẫn chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng ba dám chắc có người muốn giở trò với nó. Bởi vì nó hiện luôn trong tình trạng bị theo dõi. Nó cũng có nói với ba, là nó nghi ngờ chuyện này có liên can đến vụ giải quyết tranh chấp ở Bắc Hải của Giản Tùy Anh.”

Lý Ngọc siết chặt nắm tay, câu đầu tiên hiện lên trong đầu, lại chính là Giản Tùy Anh rống lên khi nổi giận: “Tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

____________

🌟🌟🌟 ヾ(*´∀`*)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info