ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 62

DiemYen_68

Lúc sau Giản Tùy Anh đến gần, chợt nghe Giản Tùy Lâm gằn giọng nói: “Đáng lẽ khi ấy cậu nên nói rõ để hắn đứng về phía chúng ta, vậy thì giờ đây đâu phải gặp nhiều chuyện phiền phức đến thế.”

Kế đó là âm giọng trầm thấp của Lý Ngọc: “Cậu không biết. Nếu lúc đó tôi mà nói cho hắn biết, thể nào hắn cũng sẽ ngăn cản chúng ta thôi.”

Rốt cuộc Giản Tùy Anh vẫn không hiểu hai người này đang nói tới chuyện gì.

Sau đó, Giản Tùy Lâm nhác thấy hắn qua lớp kính, cậu ta đứng thẳng dậy, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm.

Giản Tùy Anh đẩy cửa ra, khoanh tay trước ngực nghiêng người tựa vào khung cửa, nhăn mày hỏi: “Hai đứa đang ầm ĩ cái gì vậy?”

Giản Tùy Lâm ậm ờ đáp: “Chuyện công việc thôi anh.”

Lý Ngọc liếc Giản Tùy Anh một cái, ngoảnh mặt đi.

Trực giác Giản Tùy Anh mách rằng hai người này có việc gì đó giấu hắn, nhưng đoán mò cũng không đoán ra việc gì.

Chẳng qua hắn cũng không định gặng hỏi làm chi, người ta đã thật tâm muốn giấu một chuyện, hỏi trực tiếp là có thể moi được sao. Cho dù muốn hỏi, cũng phải tách ra đánh lẻ, không thể cứ thế giáp mặt một chọi hai, kiểu gì cũng bị lừa nữa cho xem.

Hắn nhìn Tiểu Lâm, rồi lại nhìn Lý Ngọc: “Cơm trưa đưa đến rồi, đi ăn trước đi, có chuyện gì để cơm nước xong hẵng nói.”

Lý Ngọc đứng lên, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường cất bước đi ra.

Lúc lướt qua Giản Tùy Anh, hắn cố ý lấy bả vai chạm nhẹ vào cậu.

Trong tích tắc, Lý Ngọc bấy giờ mới như thể nhận ra sự tồn tại của Giản Tùy Anh, kinh ngạc nhìn hắn chốc lát, từ đó ánh mắt khôi phục trạng thái bình thường, cậu cười gượng: “Tụi em, cũng thường như vậy, lúc trước chơi bóng cũng thường tranh chấp thế đấy… Đi ăn thôi…”

Giản Tùy Anh chỉ nhìn thật sâu vào mắt Lý Ngọc rồi quay người đi.

Giản Tùy Lâm cứng đờ đứng trong phòng họp như hóa đá, nghiến răng nhìn theo bóng lưng họ sánh bước bên nhau đến khi khuất hẳn.

Lúc ăn cơm Giản Tùy Anh làm bộ lơ đãng hỏi: “Khi nãy cả hai nói gì mà trông có vẻ căng thẳng vậy?”

Lý Ngọc đang vùi đầu ăn cơm, đáp cho có: “Không có gì, chuyện công ty thôi.”

“Hở, chuyện công ty? Công ty có chuyện gì anh chưa biết à?”

Lý Ngọc thấy không dễ qua mặt, cậu ngước lên ra chiều nghiêm túc nói: “Giản ca, đây là chuyện mâu thuẫn giữa chúng tôi, em không muốn nhắc đến, anh đừng hỏi nữa được không?”

Lý Ngọc nói thẳng ra như thế, Giản Tùy Anh quả nhiên không cách nào gặng hỏi đến cùng. Hắn hậm hực quay ngoắt đi, cúi đầu ăn tiếp.

Không khí bữa cơm này thực nặng nề, bởi dù sao trong lòng ai nấy cũng chất chứa tâm sự.

Chỉ khác là trong lòng một người như có sóng ngầm cuồn cuộn nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản, còn người kia thì đầy bụng hiếu kỳ, không thích Lý Ngọc có chuyện giấu mình, trông quá xa cách.

Mặc kệ Lý Ngọc còn ở đây, ngọn lửa tò mò trong lòng hắn vẫn chẳng chịu tắt.

Cơm nước xong hắn với Lý Ngọc cùng mấy người khác nghiên cứu dự án cả buổi chiều. Đến khi kết thúc đã đến giờ tan tầm. Chờ những người đó đi rồi, Giản Tùy Anh lấy điện thoại gọi cho Giản Tùy Lâm.

Kết quả là gọi gần chục cuộc mà đầu dây bên kia vẫn không có tín hiệu. Bấy giờ hắn mới chợt nhớ Giản Tùy Lâm có thể đang trên máy bay đến Bắc Hải.

Chuyến đi Bắc Hải lần này Giản Tùy Anh sợ để lộ tin tức nên không cho ai biết, xem như công tác bí mật.

Bức cung qua điện thoại không thành công hắn cũng lười gọi nữa, định bụng chờ cậu ta về rồi hỏi cũng chưa muộn. Thời gian này công ty bề bộn nhiều việc, chuyện đó thoáng cái đã bị hắn quẳng sau đầu.

Giản Tùy Lâm đi được chừng một tuần.

Giản Tùy Anh cũng không rảnh ngồi chờ.

Bởi vì hai hạng mục lớn trong công ty sắp bước vào giai đoạn hoàn tất, tiến độ thi công rất ổn định, cứ theo đà này thì nội trong năm nay cả hai dự án đều có thể bàn giao, đồng thời trước khi đưa công ty lên sàn giao dịch hắn phải tranh thủ thực hiện công tác chuẩn bị các hạng mục đầu tư sắp tới.

Trong tay hắn hiện có sẵn một số dự án tham khảo, thông qua vài lần họp bàn với bộ phận cấp cao thì thấy số đông đều tỏ thái độ lạc quan với khu đất Vành đai 5, thế nhưng do độ rủi ro cao nên vẫn chẳng có ai dám trực tiếp đứng ra đề xuất.

Giản Tùy Anh đã đi khảo sát cùng ông tổng bên kia vài lần mà lần nào cũng thấy ngon. Nếu có miếng đất này trong tay, dù hắn ngồi chơi xơi nước thôi, chỉ cần sang tay một cái là đã có mấy trăm triệu bỏ túi, còn nếu để đó đợi đến khi thời cơ chín muồi mới thẩy càng khỏi phải nói lời cỡ nào.

Sau một thời gian tìm hiểu đã tra rõ tám chín phần.

Mảnh đất này đích xác là một tài sản hoàn hảo không có khuyết điểm, thanh toán xong lập tức sang tên, sang tên rồi xây dựng được ngay. Lấy điều kiện rành mạch như thế đi xin cho vay, ngân hàng cũng sẽ không làm khó.

Có thể nói, ngoại trừ vốn đầu tư ban đầu khủng thì mảnh đất này chẳng khác gì miếng thịt mỡ cỡ bự. Chỉ cần triển khai hoạt động, lợi nhuận ước tính lên đến hàng tỷ sau đó chắc chắn sẽ góp phần đáng kể trong quá trình phát triển công ty.

Qua vài phiên thảo luận và phân tích, mọi người kết luận tính khả thi của dự án này cực kỳ lớn, song trở ngại duy nhất ở đây là vấn đề tài chính.

Chính vì vấn đề tài chính mà Giản Tùy Anh vẫn chưa thể hạ quyết tâm thực thi kế hoạch, nhóm cấp dưới càng không ai dám tùy tiện xen vào, e ngại lỡ như có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm đổ lên đầu ai mà đỡ cho nổi.

Trong khi đó, Lý Ngọc vẫn một mực giữ ý kiến thận trọng, thậm chí là phản đối.

Trên thực tế cậu chỉ mới là thực tập sinh, trong công ty không có quyền gì để lên tiếng, chẳng qua nhờ được ông chủ coi trọng nên cuộc họp quan trọng nào cũng có thể góp mặt, thỉnh thoảng còn được xen vào vài câu.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bởi cách làm việc ổn thỏa và chính kiến riêng, lời nói của cậu vẫn rất có phân lượng trong lòng Giản Tùy Anh.

Lý Ngọc tỏ thái độ tiêu cực như vậy chẳng khác nào tạt cho Giản Tùy Anh gáo nước lạnh, làm đầu óc đang hừng hực của hắn bình tâm trở lại.

Cuối cùng đưa ra quyết định chờ thêm một thời gian nữa, tốt nhất là sau khi dự án đảo Tần Hoàng bắt đầu chào bán, khi đó công ty có thêm nguồn thu rồi sẽ đỡ phải chật vật xoay xở.

Sau khi trở về từ Bắc Hải, Giản Tùy Lâm liền đến công ty.

Cậu ta chưa báo Giản Tùy Anh biết mình đã về. Trước khi bị Giản Tùy Anh truy hỏi việc ở Bắc Hải thì cậu ta muốn gặp Lý Ngọc trước.

Gọi cho Lý Ngọc biết cậu đang ở công ty, vì thế xuống sân bay cũng không về nhà mà tới thẳng công ty.

Cả hai không có văn phòng riêng bèn mượn phòng họp nói chuyện, chỉ khác là lần này sợ bị bắt gặp nên tìm một căn kín đáo hơn.

Giản Tùy Lâm nhìn qua phong trần mệt mỏi, một tay xách vali, sau lưng áo sơ mi trắng tinh còn ướt đẫm mồ hôi.

Lý Ngọc mặt không biểu cảm ngồi đối diện, nhìn Giản Tùy Lâm đưa một xấp tài liệu đến trước mặt, không hẹn mà cùng chạm mắt, đều trông đợi tìm ra nhược điểm từ trong mắt đối phương.

Giản Tùy Lâm thong thả mở lời: “Lý Ngọc, đến lúc này cậu phải giúp tôi…”

Giản Tùy Anh đang ráo riết tìm Lý Ngọc.

Trong tay hắn có việc gấp cần giao cho cậu làm, nửa tiếng trước còn thấy cậu ngồi ở chỗ bàn mình đây, thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng thấy đâu nữa. Hắn đến trước bàn ngó di động còn để trên đó, tiện tay mở ra xem cuộc gọi tới gần nhất thì thấy là “Giản Tùy Lâm”.

Tiểu Lâm? Tiểu Lâm mới gọi Lý Ngọc?

Giản Tùy Anh trả di động về vị trí cũ. Lúc đến trước văn phòng trùng hợp gặp dì lao công, hắn hỏi: “Dì có thấy Lý Ngọc đâu không dì?”

“Tiểu Lý à, có thấy, vừa nãy dì thấy cậu ấy đi cùng em trai ngài đó.”

“Em trai cháu?”

“Đúng vậy.”

Đáy lòng hắn dấy lên mối nghi ngờ.

Hắn không hề được biết Tiểu Lâm đã về, thậm chí dù đã đến công ty, việc đầu tiên Giản Tùy Lâm làm không phải đến bàn chuyện với hắn, mà lại là đi tìm Lý Ngọc? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Giản Tùy Anh hỏi tiếp: “Hai người đó đi đâu dì biết không?”

“Dì không rõ lắm, chỉ thấy hai người họ đi về hướng kia kìa.”

Một tầng công ty có diện tích hơn một ngàn mét vuông, chỉ đại một hướng cũng có hơn mười văn phòng. Giản Tùy Anh chau mày nhìn về hướng nọ, do dự không biết có nên đi tìm nữa không.

Trong lòng hắn phần nào không thoải mái.

Cuộc tranh chấp giữa hai người họ ngày đó đến bây giờ hắn vẫn chưa biết vì nguyên nhân gì, “hắn” trong lời họ nói là ám chỉ ai? Người đó hắn có quen không? Vẻ lặng thinh của Lý Ngọc càng làm hắn không khỏi nghi ngờ. Hôm nay Giản Tùy Lâm về Bắc Kinh không báo cho hắn biết, đến công ty không phải để tìm hắn mà lại tìm Lý Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì đây.

Bình thường Giản Tùy Anh không mắc bệnh đa nghi, về bản chất hắn chỉ ghét những kẻ thích bông đùa, tư chất kém cỏi và nhỏ mọn. Trong công việc thì luôn áp dụng tiêu chí nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Nếu người bên cạnh suốt ngày thi nhau tính kế lẫn nhau, hẳn là mọi tinh thần và thể lực của hắn chỉ để đề phòng kẻ khác mà không phải lo chuyện làm ăn gì nữa. Hắn cũng không muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt như vậy.

Ấy thế mà kẻ dám lén lút sau lưng hắn lúc này lại là đứa em trai ruột và tình nhân bé nhỏ của hắn, cả hai đều là người một nhà, người ta cấu kết gạt hắn chuyện gì đó, trong lòng hắn sao thoải mái cho nổi.

Giản Tùy Anh dù sao cũng là người đàn ông theo chủ nghĩa bá đạo, từ bé đã có ý thức làm chủ gia đình, hốc hách một chút là lẽ đương nhiên, không chấp nhận kẻ khác thách thức chủ quyền. Một câu “không muốn nói” của Lý Ngọc hắn còn có thể bỏ qua chứ hắn không cho phép Tiểu Lâm dám qua mặt hắn.

Thế là hắn bắt đầu tìm từ tầng này, lật tung từng phòng một, không thể để hai người này làm trò sau lưng hắn mãi được.

Lý Ngọc ngồi không nổi nữa, cậu đứng bật dậy, sắc mặt tái mét, lạnh lùng nói: “Giản Tùy Lâm, cậu điên rồi à!”

Giản Tùy Lâm cất giọng lạnh nhạt: “Không, tôi rất tỉnh táo.”

“Tại sao cậu lại có lá gan lớn đến vậy, nếu cậu thật sự làm ra loại chuyện đó, xem anh cậu dám đánh chết cậu không!”

Giản Tùy Lâm nhếch mép cười nhạt: “Hắn sẽ không làm vậy đâu, bởi vì đến lúc đó nhà họ Giản đã đổi chủ rồi.”

Lý Ngọc dùng lực gạt phăng xấp tài liệu trên bàn xuống đất: “Dựa vào đâu mà cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu, ân oán giữa hai anh em cậu…”

“Ân oán giữa anh em chúng tôi.” Giản Tùy Lâm cướp lời: “Cậu đã dính vào từ lâu, chẳng lẽ giờ đây cậu muốn nói không liên quan gì đến cậu hết sao?”

Trong mắt Lý Ngọc lập lòe đốm lửa giận dữ: “Không sai, quả thật là tôi không tránh khỏi can hệ, nhưng cậu nên nhớ những gì nên làm vì cậu tôi cũng đã làm, còn việc này tôi tuyệt đối không chấp nhận.”

Giản Tùy Lâm châm chọc nói: “Lý Ngọc, không lẽ cậu yêu anh tôi rồi đấy chứ.”

Lý Ngọc hoảng hốt quát: “Đừng nói nhảm, đây là hai chuyện khác nhau. Dù trước đây hắn làm chuyện không đúng thật, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là anh ruột của cậu. Cậu làm vậy rồi làm sao ăn nói với mọi người trong gia đình.”

“Việc đó không cần cậu quan tâm, cậu chỉ cần giúp tôi thôi, sau khi thành công rồi tôi sẽ trao ngay cho cậu 15% cổ phần công ty.”

“Không được!” Lý Ngọc điên tiết mắng: “Giản Tùy Lâm, cậu điên rồi, sao cậu lại trở nên như vậy hả?” Lẫn trong sự phẫn nộ là cảm giác lòng đau xót như bị đâm một dao, người trước mặt này nào còn là Giản Tùy Lâm vừa điềm đạm vừa mềm yếu trong ấn tượng của cậu.

Giản Tùy Lâm siết chặt nắm tay sau lưng rồi từ từ thả lỏng, biểu cảm trên mặt lại hóa thành bi thương: “Lý Ngọc, cậu thích anh tôi rồi phải không.”

Lý Ngọc cứng nhắc quay qua, không sao trả lời được.

Giản Tùy Lâm cố dằn cơn hận, nói khẽ: “Cậu quên giao ước giữa chúng ta hơn mười năm trước rồi sao? Cậu rõ ràng đã nói chờ đến khi cậu trưởng thành, cậu nhất định sẽ hạ gục Giản Tùy Anh, khiến hắn ta không bao giờ có thể ức hiếp tôi được nữa, cậu đã nói sẽ giúp tôi lấy lại những gì nên có cơ mà.”

Lý Ngọc cắn răng nói: “Nhưng sau này cậu cũng từng nói hắn đối xử với cậu không tệ lắm, những thứ một thiếu gia họ Giản nên có cậu đều đủ đầy, anh ta cũng không tước đi của cậu cái gì. Những lời đó đều chính miệng cậu nói với tôi.”

Giản Tùy Lâm lập tức giải bày: “Đó là vì chúng ta đã xa cách nhiều năm, tôi cũng trưởng thành rồi, đâu thể cứ gặp chuyện oan ức là chạy đi tìm người kể khổ. Bản thân tôi cũng bắt đầu hiểu chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói. Giả như tôi mà cứ khăng khăng oán trách anh ta, thời gian đó ắt sẽ rất khó qua nổi.” Giản Tùy Lâm bắt lấy tay Lý Ngọc, khuôn mặt đẹp đẽ lộ vẻ khẩn cầu: “Chẳng lẽ cậu lại quên hắn ta đã làm gì với tôi? Quên lần đầu chúng ta gặp nhau thế nào? Quên những lời cậu đã nói? Trên đời này chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi Lý Ngọc, không thì cả đời này hai mẹ con tôi chỉ còn nước nhìn sắc mặt hắn ta mà sống mất.”

Lý Ngọc nhắm mắt lại, thở dài: “Tùy Lâm, những thứ cậu lấy đi từ chỗ anh cậu tính sơ cũng hơn mấy chục triệu. Chưa kể công ty của chúng ta sang năm là có thể đưa ra thị trường Hồng Kông, tương lai rất có triển vọng. Chỉ cần chúng ta kinh doanh thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp về sau của cậu sẽ phát triển không kém gì anh cậu, như thế mà cậu vẫn chưa thấy đủ hay sao? Cậu còn muốn bao nhiêu nữa? Cậu có hiểu khái niệm gia đình là gì không? Gia đình là tổ chức có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hai anh em cậu nội đấu như vậy sẽ mang đến hậu quả gì cho nhà họ Giản, cậu có từng cân nhắc tới chưa?”

Giản Tùy Lâm chạm khẽ lên mặt Lý Ngọc.

Lý Ngọc sửng sốt mở mắt ra, lộ vẻ nghi hoặc lẫn đề phòng nhìn cậu ta.

Giản Tùy Lâm dịu giọng nói: “Dĩ nhiên là tôi hiểu. Tôi muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về mình, nhưng chẳng phải vẫn là gia đình đấy thôi sao? Tôi chỉ mong rằng mẹ con tôi có thể ngẩng mặt lên ở nơi ấy.”

“Dù thế thì cậu cũng không nên dùng cách đó.”

Giản Tùy Lâm kề sát vào tai Lý Ngọc, thì thầm: “Lý Ngọc, cậu thích tôi chứ.”

Lý Ngọc như bị sét đánh, giật mình nhìn cậu ta.

“Chắc là cậu đã quên, tối hôm đó ở Bắc Hải, cậu uống say rồi nói với tôi, rằng cậu thích tôi.”

Sắc mặt Lý Ngọc thay đổi, mở miệng nhưng không nói.

Giản Tùy Lâm từng bước dẫn dắt: “Người cậu thích không phải Giản Tùy Anh, mà là tôi, trong lòng cậu biết rõ mà, đúng không Lý Ngọc?”

Trong một lúc sự thê lương ùa vào lòng Lý Ngọc.

Đứa trẻ từng bị Giản Tùy Anh bắt mặc đồ bé gái, trốn trong góc lén khóc một mình hơn mười năm về trước mới là người cậu thích và muốn bảo vệ cả đời, chứ nào có phải kẻ âm hiểm luôn bày mưu tính kế chính anh trai mình trước mặt.

Năm đó chuyển về đây học cấp ba gặp lại được Giản Tùy Lâm, thấy rằng cậu ấy vẫn như trong tưởng tượng, vừa dễ nhìn lại thông minh, trên khuôn mặt luôn mang nụ cười ấm áp, thì cậu mừng chết đi được, cảm thấy Giản Tùy Lâm như vậy thật tốt, làm cậu thích cả đời cũng chưa đủ.

Có thể cậu ấy đã thay đổi hoặc có thể mình vốn chưa từng hiểu cậu ấy, ai mà ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi con người sẽ thay đổi hoàn toàn đến như vậy.

Tuy giờ đây cậu chưa thể xác định tình cảm mình dành cho Giản Tùy Anh là gì, nhưng dù cậu có lục tung mọi ngóc ngách trong lòng cũng không tìm ra sự yêu thích hay thương tiếc gì với Giản Tùy Lâm nữa.

Và dĩ nhiên cậu sẽ không đáp ứng yêu cầu của Giản Tùy Lâm.

Cậu bắt lấy tay Giản Tùy Lâm, khuyên nhủ: “Tùy Lâm, cậu nói đúng, tôi thích cậu, nhưng lúc này…”

Một tiếng nổ vang lên bên tai, căn phòng họp yên ắng chừng như bị phá sập tức thì, cánh cửa gỗ kiên cố bỗng chốc bị một sức mạnh nào đó đá tung ra.

Dáng vẻ Giản Tùy Anh hệt như ác quỷ, khuôn mặt âm u vô cùng đáng sợ, trừng khóe mắt đến sắp nứt, nhìn vào nơi tay hai người đang dính lấy nhau.

Sắc mặt Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm đồng loạt xám ngoét.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com