ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 2

DiemYen_68

Giản Tùy Lâm tay chân coi như nhanh nhẹn, chưa đến bốn mươi phút đã chuẩn bị được ba món mặn một bát canh nóng hầm hập.

Lý Ngọc ngồi cạnh Giản Tùy Lâm, vẻ mặt mới thả lỏng một chút.

Giản Tùy Anh tìm trong hầm rượu nhà mình một chai rượu trái cây nồng độ thấp, trên vỏ chai đều là tiếng nước ngoài. Không biết ai lại đi tặng loại rượu này, cha hắn là người Đông Bắc, ở trên bàn chỉ uống rượu trắng, cái loại rượu ngọt lịm này thì uống cái gì, dùng để súc miệng còn nghe được. Hắn cũng chẳng uống, giờ đem cho hai đứa nhóc uống cho vui.

Giản Tùy Anh rót ra ba ly rượu: “Nào, khai vị trước.”

Giản Tùy Lâm không phản ứng, trong nhà không có việc gì uống chút rượu cũng là chuyện bình thường, Lý Ngọc liếc mắt nhìn chén rượu, đạm mạc nói: “Anh Giản, em sẽ không uống rượu.”

Một thằng con trai nói mình sẽ không uống rượu, hoặc là uống xong sợ xảy ra chuyện, không thì là dạng không để cho người khác một chút mặt mũi nào, cái đầu nghe không hợp lắm. Giản Tùy Anh cũng chẳng vui vẻ gì, trong lòng nói cậu thuốc lá không hút, uống chút rượu cũng không, thanh niên tốt, giờ bọn cấp hai còn không già mồm như vậy.

Hắn nâng ly đến trước mặt Lý Ngọc, cười nói: “Tại sao lại không uống rượu, cậu nhất định sẽ phải học, đàn ông không thể nào không biết uống rượu. Cậu yên tâm, nồng độ rất thấp, chó  nhà ta uống cũng không say.”

Lý Ngọc hơi nhíu mày: “Anh Giản, bọn em còn phải đi học chiều.”

“Nhiều chuyện, đến đây, phải cho anh chút mặt mũi chứ.”

Lý Ngọc liếc Giản Tùy Lâm một cái, Giản Tùy Lâm đành bất đắc dĩ nhìn cậu, sau đó liền nhìn xuống.

Trong mắt Lý Ngọc hiện lên môt tia không ngờ, nhưng cũng không thể hiện ra, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Giản Tùy Anh cười to nói: “Cậu là con gái sao, đàn ông con trai thì phải uống một ngụm to, tiểu Lâm, đến, cho cậu ta xem.”

Giản Tùy Lâm cầm lấy ly rượu uống một hơi, uống quá nhanh nên đỏ mặt ho khan.

Lý Ngọc chạy nhanh đến vỗ lưng: “Cậu chậm một chút, có phải nước lã đâu?”

Giản Tùy Lâm khoát tay: “Không sao, không có việc gì đâu…”

Giản Tùy Anh đưa ly đến trước mặt Lý Ngọc: “Nào, cùng anh làm một ngụm.”

Lý Ngọc bất đắc dĩ phải cầm ly, chạm với Giản Tùy Anh một cái, sau đó ngưỡng cổ uống liền một hơi.

Giản Tùy anh nhìn thấy trong mắt Lý Ngọc vẻ không tình nguyện, trong lòng xuất hiện cảm giác khoái cảm cực biến thái.

Lúc sau Lý Ngọc buông ly rượu xuống, không nhìn mặt Giản Tùy Anh bắt đầu ăn cơm.

Giản đại thiếu gia bắt chéo chân, cảm thấy thỏa mãn bắt đầu gắp rau, sau đó còn lấy đũa gõ gõ lên đĩa tôm: “Tiểu Lâm, lột vỏ tôm cho anh.”

“Dạ.” Giản Tùy Lâm buông đũa, thành thật bóc tôm cho hắn.

Lý Ngọc cầm đũa, ánh mắt vẫn nhìn tay Giản Tùy Lâm, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận. Giản Tùy Lâm lột vỏ tôm rất thành thục, bàn tay trắng trẻo đầy đặn, các ngón tay thon dài, nhưng khớp tay cũng không to, so với vóc dáng cao lớn của cậu ta mà lại có một bàn tay thon dài như vậy.

Tay như vậy làm gì cũng đẹp, Lý Ngọc nghĩ thầm “Việc của nhà người ta, đừng xen vào, tốt nhất là chịu đựng.”

Hai anh em Giản gia tập mãi cũng thành thói quen, Giản Tùy Lâm đem tôm đã bóc sạch sẽ trong bát đặt trước mặt hắn, sau đó mới cầm đũa ăn tiếp.

Giản Tùy Anh ở trên bàn cơm nghiêm chỉnh làm điệu bộ anh cả mà hỏi tình hình học tập của hai người kia, mấy cái nguyện vọng linh tinh, nhưng nói xong cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Giản Tùy Anh ngại Giản Tùy Lâm ở đây nên đối với Lý Ngọc cũng tha thiết lắm. Chuyện hắn yêu đàn ông cả nhà đều biết, chẳng qua ba thì tràn ngập áy náy, mẹ chỉ tỏ thái độ đau lòng, trong tay hắn nắm mọi vẫn đề kinh tế trong nhà nên ngay cả ba hắn cũng giả vờ coi như không biết. Nhưng thật ra là không thể quản được hắn.

Hắn cũng không nghĩ sẽ cho Giản Tùy Lâm biết hắn thích bạn học của nó, việc này đúng là có chút không được tự nhiên. Ngộ nhỡ tiểu tử này biết mình có ý đồ thì sẽ nói lung tung cho Lý Ngọc, chẳng phải là làm trò cười sao.

Cơm nước xong cũng vừa vặn đến giờ đi học của bọn Lý Ngọc.

Hôm nay Giản Tùy Anh về nhà lấy ít đồ, bình thường hắn cũng ít về, một tuần nhiều nhất là về một lần. Nhà người ta ba người hòa thuận vui vẻ, hắn cũng chẳng muốn xen vào, càng không muốn người phụ nữ kia nhìn hắn lại thêm ghét.

Giản Tùy Anh lấy đồ xong bảo: “Đi thôi, anh đưa các cậu đi học.”

Giản Tùy Lâm nói: “Không cần đâu anh, chú Mã sẽ đưa bọn em đi.”

“Đi, chú Mã lớn tuổi rồi, để cho chú ngủ trưa nhiều một chút, thay quần áo đi.”

Giản Tùy Lâm có chút khó xử nhìn Lý Ngọc một cái, chần chừ nói: “Anh, bọn em còn phải tắm rửa đã, đá bóng xong rất bẩn.”

“Thế thì đi đi, anh cũng không gấp.”

Từ trước tới giờ Giản Tùy Anh cũng chưa từng kiên nhẫn với Giản Tùy Lâm như vậy, làm cho Giản Tùy Lâm có chút ngỡ ngàng, dò xét nhìn hắn: “Vậy em đi tắm. Lý Ngọc, chờ tớ một chút, nhanh thôi.”

Giản Tùy Anh nói với Lý Ngọc: “Cậu lên phòng tôi mà tắm, tiết kiệm thời gian, giờ này hay kẹt xe.”

Trong lòng Lý Ngọc đã vạn lần không vui: “Không cần, em chờ cậu ấy được rồi.”

“Lại đây, dáng người chúng ta cũng gần giống nhau, cậu mặc quần áo anh là được.”

Lý Ngọc không tìm được lý do nào để cự tuyệt nên đành phải theo Giản Tùy Anh lên tầng, vào phòng hắn.

Giản Tùy Anh chỉ tay nào phòng tắm: “Cậu tắm đi, tôi đi tìm quần áo.”

Lý Ngọc chạy nhanh vào tắm, chốc lát sau đã truyền đến tiếng nước chảy.

Giản Tùy Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa mỏng, trong đầu tưởng tượng không ít.

Đây chính là tôi luyện ý chí con người. Người hắn đang thèm nhỏ dãi chỉ cách hắn một cánh cửa, mà hắn lại chỉ có thể đứng nghe động tĩnh, vừa giậm chân vừa bực trong lòng, chỉ có thể nghĩ đến thời điểm được làm mà tưởng tượng chờ mong.

Lý Ngọc tắm rất nhanh, mới có năm sáu phút đã xong, thò đầu ra ngoài gọi: “Anh Giản, quần áo.”

Giản Tùy Anh đã tìm xong quần áo đi qua, đưa xong không nhịn được liền nhìn qua khe hở phần ngực lộ ra của cậu.

Cái cổ thon dài, lồng ngực rắn chắc, đầu vú nâu sẫm, Giản Tùy Anh không thể nào bình tĩnh, hắn thật sự muốn đẩy cửa ra đem cậu áp lên tường, liếm sạch bọt nước trên người.

Đáng tiếc là hắn phải buộc mình bình tĩnh, không thể ra tay. Lúc này thật là nghẹn chết người.

Lý Ngọc lấy quần áo nhanh chóng mặc vào. Ánh mắt Giản Tùy Anh thật sự nguy hiểm.

Lý Ngọc cùng Giản Tùy Lâm từ hai cầu thang khác nhau đi xuống, cùng lúc đi đến phóng khách.

Giản Tùy Anh quơ quơ chìa khóa: “Đi thôi.”

Vừa đến Gara ánh mắt Lý Ngọc liền thay đổi, Giản Tùy Anh trong lòng mừng thầm.

Đã là đàn ông thì đều thích xe.  Hồi Giản Tùy Anh bằng tuổi Lý Ngọc, chưa đủ tuổi để thi bằng lái nên chỉ có cách là lấy trộm xe của ba hắn lái cho đỡ nghiền. Nhà Lý Ngọc đều là quan chức, cho dù có bằng lái cũng không thể đường hoàng lái xe ở ngoài đường, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của Lý Ngọc khi vào Gara mà đều là xe xịn.

Gara này do hắn đặc biệt xây dựng, là bãi đỗ của hắn và ba hắn. Hiện tại có 27 chiếc, bởi vì nơi hắn ở hiện tại điều kiện không cho phép để xe nên hầu như đều để ở đây. Cuối cùng thì hắn cũng tìm thấy được chút hứng thú của Lý Ngọc.

Lý Ngọc nhìn đi nhìn lại, nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Cháu của ông Lý chắc chắn đã trải qua không ít chuyện nên sự chững chạc làm cho Giản Tùy Anh đã thích lại càng thêm thích.

Giản Tùy Anh vỗ vỗ Lý Ngọc: “Thích xe nào?”

Lý Ngọc sửng sốt: “Sao ạ?”

“Cậu thích xe gì, anh hôm nay sẽ lái xe ấy.”

Lý Ngọc nhẹ nhàng kéo khóe miệng: “Anh Giản giàu thật.”

“Đừng lấp lửng vậy, anh cho cậu chọn, chọn đi. Xe anh đã lâu không đi, để vậy cũng không tốt, vừa vặn hôm nay cho nó hoạt động luôn, nói đi, thích cái nào.” Nói xong liên đem tay khoát lên vai Lý Ngọc.

Người Giản Tùy Lâm liền cứng đơ, cắn môi, nhìn sang hướng khác.

Lý Ngọc chỉ chiếc Maserati* gần cửa nhất.

“OK. Lái nó.”

Giản Tùy Anh tâm tình vui sướng chở hai cậu nhóc ra ngoài.

Trong ấn tượng, hắn chỉ mới đến trường của Giản Tùy lâm một lần. Đó là lần ba mẹ bắt hắn đi họp phụ huynh thay cho họ, hắn nhớ rõ lúc về nhà Giản Tùy Lâm rất vui, bảo ở trường có rất nhiều bạn nữ hâm mộ vì có anh trai đẹp trai là hắn.

Giản Tùy Anh nghe xong cũng chẳng để ý chuyện này, vì thứ nhất hắn đẹp trai thế nào hắn phải biết, thứ hai, hắn chẳng hứng thú với con gái.

Bởi vì lần đó là họp phụ huynh vào buổi tối,  học sinh cũng không nhiều lắm. Mà hiện tại là ban ngày nên ở cổng trường đã thấy đầy học sinh, Giản Tùy Anh nhìn xung quanh thấy vài thiếu niên môi hồng răng trắng, còn nhìn xe hắn chiêm ngưỡng, đột nhiên cảm thấy trường học cũng là một nơi tốt.

Giản Tùy Anh là kẻ thích người khác hâm mộ mình, đưa hai người đến cổng, bản thân cũng mở cửa xuống xe. Nghe xung quanh từng đợt thét chói tai làm cho hắn càng thêm mở cờ trong bụng.

Mặt mũi Lý Ngọc cũng đẹp rồi, chỉ qua loa nói “Tạm biệt” rồi kéo Giản Tùy Lâm vào đám đông.

Giản Tùy Anh nhìn bóng dáng Lý Ngọc, liếm liếm môi, trong mắt là cảnh xuân vô tận.

Hết chương hai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com