ZingTruyen.Info

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 115

DiemYen_68

Khi ấy, tâm trạng của Giản Tùy Anh rất phức tạp. 

Hắn nhớ một tháng trước hai người chia tay thì trong lòng mình đã có sự băn khoăn, nay khi đã nhàn nhã hơn, loại băn khoăn này rõ là càng trầm trọng. 

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã gom được mấy chục vạn tiền mặt, Lý Ngọc đã làm gì để có được? Điều này nghĩ thế nào cũng thấy bất thường. 

Hắn muốn nghe ngóng tình hình của Lý Ngọc, nhưng hắn phải lấy lập trường đi đây? 

Cho dù Lý Ngọc giúp phần số tiền này thì hắn cũng không có cảm giác mình thiếu nợ Lý Ngọc, vì Lý Ngọc đã cuỗm đi từ hắn còn nhiều hơn số tiền này. Chỉ là, hắn vẫn cảm thấy bất an. 

Lúc ở nhà nghỉ ngơi, hắn đã suy nghĩ cả buổi trời. Điều này rất khác với cách làm việc rõ ràng và dứt khoát của hắn, chưa bao giờ rề rà như thế bao giờ. Nhưng vấn đề có nên đi tìm Lý Ngọc hay không, hắn rối rắm mãi vẫn chưa đưa ra quyết định được. 

Cuối cùng, hắn cảm thấy mình không nên nhúng tay vào chuyện của Lý Ngọc. Hắn đã bận rộn lâu như vậy, mệt mỏi lâu như vậy, phải tìm một nơi có phong cảnh đẹp mà thư giãn chứ không phải lo nghĩ cho tình cũ đã chia tay. 

Sau khi hạ quyết tâm, hắn lập tức để thư ký Lương thông báo nghỉ phép, còn ở nhà thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ nghĩ lung tung, rất phiền lòng, chi bằng thừa dịp nghỉ phép mà nghỉ ngơi cho thư thả. 

Chuẩn bị đâu ra đó rồi hắn lại đinh ninh giữa việc tìm một người bạn đi cùng, hay đợi đến đó rồi diễm ngộ đây. 

Mấy năm trước, sau một thời gian làm việc mệt mỏi, hắn sẽ lại dành ra một tuần tìm chốn nghỉ ngơi, rồi tìm luôn một bé trai xinh xẻo ở đó, chính là cách mà hắn vẫn hay dùng để giải khuây. 

Thế nhưng, sau gần nửa năm trống trải, nghĩ đến việc phải lăn giường với một người mình chưa từng quen biết, hắn bỗng dưng thấy xa lạ và mông lung. 

Hắn không biết phải hình dung cảm xúc này thế nào, giống như là không thoải mái nữa vậy. Giản Tùy Anh hắn lớn đến chừng này tuổi rồi mà chưa từng có khái niệm bảo thủ, không cách nào giải thích vì sao chỉ có một chuyện cỏn con mà mình cũng băn khoăn, thế là tâm trạng của hắn ngày càng tệ. 

Rốt cuộc hắn quyết định tìm một người mà mình quen thuộc, hắn gọi điện cho Tiểu Chu. 

Tiểu Chu bắt máy rất nhanh, giọng nói không giấu được có vài phần vui mừng. Cảm giác được người nhớ thương cũng không tệ lắm, Giản Tùy Anh cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn. 

Nhưng đến khi hắn nói ra lời đề nghị của mình thì Tiểu Chu lại bỗng nhiên do dự, “Em, em không đi được.”

“Vì sao? Muốn đi đâu tùy em, chỉ một tuần thôi.”

Tiểu Chu im lặng giây lát, rồi nói, “Em còn phải lên lớp, không xin nghỉ được.”

“Cái này thì có gì mà không được, hay tôi tìm người làm giấy nằm viện cho em nhé?”

“Không, không cần đâu, Giản thiếu… Em thật sự không đi được, anh có thể gọi cho em, em thật sự rất vui, nhưng mà… Em không đi được đâu ạ.”

Giản Tùy Anh sửng sốt vài giây, ngay khoảnh khắc hai chữ “Giản thiếu” phát ra từ miệng Tiểu Chu, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý cậu. 

Hắn hơi cảm khái mà cúp máy, hắn biết quan hệ của mình với Tiểu Chu đã thật sự kết thúc. 

Vậy thì, phải tìm ai đây? 

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được việc không tìm được một người đi nghỉ phép, đi du sơn ngoạn thủy cùng mình là trống trải đến cỡ nào. Nghĩa là về sau cho dù hắn có nhìn thấy một phong cảnh đẹp đến cỡ nào, kỳ quan quý hiếm đến cỡ nào thì cũng chẳng thể chia sẻ được với ai. 

Trải qua bao nhiêu bụi hoa, bên cạnh không ngừng có người đến rồi lại đi, sau cơn thỏa mãn ngắn ngủi là nỗi trống trải càng khó có thể lấp đầy. Ông nội hắn nói đúng, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn cảm thấy mỏi mệt. 

Tiếc là người khiến hắn muốn an yên kia lại cho hắn một nhát chí mạng. 

Hắn lại nghĩ đến Lý Ngọc… 

Đúng là lấy công việc ra để lấp đầy bản thân mình mới là sự lựa chọn đúng đắn, không thì một khi rảnh rỗi hắn sẽ không tài nào thoát khỏi vụ tình cảm thất cảm thất bại, hắn vẫn sẽ có những ý nghĩ làm bản thân phiền lòng. Khi hắn không làm việc, hắn không biết mình có thể làm gì nữa, cảm giác này thật sự rất bi ai. 

Nếu không phải vì Lý Ngọc, hắn còn không biết mình có nhiều cảm xúc dư thừa đến vậy. 

Thư ký chọn cho hắn một quốc gia nhỏ nằm ở Địa Trung Hải, Malta. Hắn nghĩ đi một mình thì đi một mình, một mình thì yên tĩnh, cũng rất tuyệt. 

Chuyến bay kéo dài mười một tiếng rốt cuộc cũng đến nơi, sau khi xe taxi đưa hắn đến khách sạn, hắn nhanh chóng đi tắm rửa rồi ngả đầu ngủ một giấc. Bởi vì quá mệt nên hắn ngủ rất sâu, mãi đến khi bị tiếng điện thoại đánh thức. 

Hắn mở đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, cầm di động lên thì thấy là cuộc gọi của Lý Huyền. 

Hắn rất muốn như mọi khi mà ngắt máy, nhưng không hiểu vì sao ngón tay lại không chịu nghe lời, ấn nút nhận. 

Giọng nói của Lý Huyền đầy lo âu và mệt mỏi, “Cậu đang làm gì vậy? Gọi cho cậu hoài mà cậu cứ tắt máy.”

Giản Tùy Anh khàn khàn nói: “Anh gọi tôi làm gì?”

Lý Huyền trầm giọng nói: “Tôi cần cậu đến Quảng Châu một chuyến.”

Giản Tùy Anh nhíu mày, “Tôi là tay sai của mấy người à?”

“Không… Cậu phải đi… “

Một người thông minh cơ trí, luôn giữ vẻ bình thản đối diện với mọi tình huống như Lý Huyền mà cũng có một ngày sẽ gấp gáp đến độ ăn nói không rõ ràng, Giản Tùy Anh rốt cuộc cảm thấy tình hình không ổn, mà Lý Huyền đã tìm hắn thì trăm phần trăm sẽ có liên quan đến Lý Ngọc. 

“Sao thế? Cậu nói rõ đi.” Giản Tùy Anh ngồi dậy, chịu cơn choáng váng đi rót cốc nước uống. 

Lý Huyền thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Lý Ngọc đã xảy ra chuyện.”

Giản Tùy Anh siết chặt ngón tay, bởi vì dùng lực quá độ mà khớp xương đều trở nên trắng bệch. 

“Anh, nói rõ xem nào.”

“Nó bỏ nhà đi mấy tháng, vẫn tới lui giữa Bắc Kinh và vùng duyên hải, bây giờ chắc đang ở Quảng Châu. Ba tôi nổi giận, không cho chúng tôi liên hệ với nó, mà nó cũng chẳng gọi về lần nào. Cuối cùng gần như không còn tin tức gì về nó nữa… Nhưng mà gần đây, tôi nghe được một ít tin, nói là nó… “

Giản Tùy Anh cảm thấy trái tim mình đập điên cuồng, nỗi băn khoăn của hắn đã ứng nghiệm, chuyện Lý Ngọc đang làm thật sự không bình thường. 

Lý Huyền lời ít mà ý nhiều nói: “Nói là nó đang ở vùng duyên hải buôn lậu, làm ăn quá lớn nên đã bị theo dõi, nếu cứ tiếp tục thế này nhà chúng tôi cũng không cứu nổi nó nữa, phải bảo nó lập tức thu tay lại, nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế.”

Giản Tùy Anh cảm thấy tai mình vang ong ong, nói chuyện cũng như sắp đứt hơi, “Tại sao… Tại sao lại tìm tôi?”

“Nó đổi số, không ai biết nó ở đâu. Hiện giờ tôi cũng đang tra tung tích của nó, nhưng dù có tìm thấy, nó cũng chẳng chịu nghe tôi, chỉ có cậu mới có thể khiến nó dừng tay thôi. Giản Tùy Anh, tôi mặc kệ cậu có bao nhiêu tình cảm với em trai tôi, cho dù cậu có khinh thường nó, có hận nó, thì cũng không thể cứ nhìn nó như vậy được, nó tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may, giờ chuyện nó làm đã đủ để nó ăn đạn rồi!” Giọng nói của Lý Huyền có vài phần nghẹn ngào, “Cậu phải ngăn cản nó, đưa nó về, sau đó nhà họ Giản các cậu, phải gánh với tôi, tôi có thể mặc kệ tương lai của mình, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn em tôi bị bắn chết. Nếu em tôi xảy ra chuyện, cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Cậu đừng nói với tôi là nó đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với cậu, nếu không phải cậu đi chọc nó, ngày hôm nay nó cũng đâu ra nông nỗi này. Mẹ kiếp cậu đừng hòng bỏ mặc không quan tâm đến!”

 Giản Tùy Anh đau lòng đến mức cả người đều run rẩy, hắn chậm rãi dựa vào mép giường ngồi xuống, mãi lâu sau vẫn không thở nổi. 

Lý Ngọc… Cậu… 

Là vì hắn sao? Là vì kiếm ra số tiền đó, cho nên mới bí quá hóa liều… 

Giản Tùy Anh không thể suy nghĩ được gì nữa, hắn kinh hoảng đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy. Nếu Lý Ngọc thật sự gặp chuyện không may… 

Hắn thay quần áo, cầm lấy vali còn chưa kịp mở, vội vã rời khỏi khách sạn đi thẳng đến sân bay. Hắn nhập cảnh chưa đến bốn tiếng mà đã vội rời đi. 

Bởi vì thời gian gấp rút, không mua được vé máy bay từ Malta thẳng đến Bắc Kinh, hắn không còn cách nào đành phải quá cảnh ở sân bay Frankfort. Chuyến bay này kéo dài đến hai mươi hai tiếng mới đáp xuống Bắc Kinh. 

Khi ấy hắn đã vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt díp lại không mở nổi. 

Việc đầu tiên hắn làm khi xuống sân bay là gọi vào số cũ của Lý Ngọc, quả nhiên không gọi được. 

Đứng trong dòng người tấp nập qua lại trong sân bay, từ đáy lòng hắn chưa từng dấy lên nỗi sợ hãi và mông lung như thế. 

Cứ đứng như vậy hồi lâu, rốt cuộc hắn quyết định lấy điện thoại ra, lật đến một cái tên đã lâu không liên hệ. Hắn biết người này hiện đang làm ăn ở vùng duyên hải phía Đông Nam. 

“A lô, Thiệu Quần à, là tôi, Giản Tùy Anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info