ZingTruyen.Info

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 109

DiemYen_68

Lúc Giản Tùy Anh đi ngang qua hành lang bệnh viện được ánh chiều tà rọi xuống, không khí xung quanh rất đỗi yên lặng, yên lặng đến mức khiến lòng người hơi áp lực. 

Hắn mở cửa phòng bệnh thì thấy Triệu Nghiên đang ngồi trước giường, nhón chân nhìn Giản Tùy Lâm, trên mặt toát lên vẻ lo lắng. 

Hai người trong phòng nghe thấy tiếng cửa mở, đồng thời nhìn sang. 

Giản Tùy Anh mặt không chút thay đổi đứng ở cửa. 

Giản Tùy Lâm thở dốc, nhỏ giọng nói, “Mẹ… “

Triệu Nghiên liếc mắt nhìn Giản Tùy Anh rồi đứng dậy, vòng qua người hắn ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại. 

Trong phòng thoáng chốc im ắng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi. 

Giản Tùy Lâm mở miệng trước, khàn khàn nói: “Anh, anh lại đây ngồi đi.”

Nhìn Giản Tùy Lâm nửa chết nửa sống trên giường, lúc này Giản Tùy Anh mới buông xuống cảm giác sợ hãi, cũng không còn hơi sức nổi giận, theo thói quen mò tay vào trong túi muốn lấy hộp thuốc lá ra thì mới sực nhớ đây là bệnh viện. Hắn vờ vỗ túi, cất bước đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế trước đó của Triệu Nghiên. 

Sắc mặt Giản Tùy Lâm trắng nhợt đến mức gần như không tìm ra một tia máu nào, môi cũng tái xanh bất thường, nhìn qua vô cùng suy yếu, dường như ngay cả việc nói chuyện thôi cũng rất tốn sức. 

Giản Tùy Anh từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có biểu cảm gì. 

Ánh mắt Giản Tùy Lâm nhìn hắn vẫn đầy lưu luyến như xưa, nhưng nó thừa biết mình đã hết hy vọng thật rồi, lát sau mới nhỏ giọng nói: “Anh, em biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi.”

Giản Tùy Anh nhàn nhạt nói: “Tha thứ cho mày cái gì? Tha thứ chuyện mày gạt công ty của tao, tha thứ cho mày đã cưỡng hiếp tao, hay là tha thứ cho hành vi giết người nhưng bất thành của mày?”

Việc làm nào của mày đáng để tha thứ đây? 

Giản Tùy Lâm giương đôi mắt đã ngân ngấn nước, “Anh, ngày trước em cho rằng, chỉ cần có được anh, làm gì em cũng không hối hận. Nhưng thật ra em đã sớm hối hận rồi, em thà cả đời làm em trai của anh, để chí ít anh còn có thể nói chuyện với em, cười với em, bằng lòng sai bảo em, mà không phải hận em như bây giờ.” Sự lạnh lùng và căm hận của Giản Tùy Anh dành cho nó, chỉ khiến nó càng thêm điên cuồng, nó không còn phân biệt được rốt cuộc là mình yêu Giản Tùy Anh hơn hay là hận hắn hơn, nhưng cho dù phần nhiều là hận, thì khi trông thấy hắn lọt vào tầm nhắm của mình, nó đã biết mình thà tự sát, cũng không muốn làm tổn thương anh. 

Người mà nó muốn dành cả đời này để bảo vệ, lại gây tổn thương cho nó, nặng nề nhất. 

Nó đã sớm hối hận. 

Giản Tùy Anh gằn giọng nói: “Mày dưỡng bệnh cho khỏe đi, tao không muốn phải lo công ty cho mày, tao rất bận, mày khôn hồn mà đứng dậy cho sớm, đừng tăng gánh nặng cho tao nữa.”

Giản Tùy Lâm cố hết sức vươn tay ra muốn nắm lấy tay hắn, nhưng lại bị hắn lặng lẽ tránh đi. 

Giản Tùy Lâm nức nở nói: “Anh ơi, ngồi với em một lúc đi. Anh cách em xa quá, em không với tới được. Cho dù… Cho dù anh ở bên Lý Ngọc, thì em vẫn là em của anh, đừng đối xử với em như vậy, tha thứ cho em đi, xin anh đấy, tha thứ cho em đi mà.”

Giản Tùy Anh rốt cuộc không nhịn được lấy điếu thuốc ra châm lửa. 

Trước đây hắn không phải người thích hút thuốc, càng không nghiện, chỉ khi gặp những trường hợp khó chịu mới hút vài điếu. Nhưng gần đây hắn lại hầu như hút liên tục, thật sự quá áp lực, để giữ mình tỉnh táo, hắn không thể uống rượu nên ngoài hút thuốc ra, hắn không biết phải làm sao để giải tỏa.  

Cuối cùng thì Giản Tùy Lâm cũng cầm được tay Giản Tùy Anh, dùng hết sức nắm thật chặt, đến khi lòng bàn tay rịt mồ hôi cũng không muốn buông ra. 

Giản Tùy Anh ngây ngẩn ngồi trên ghế mặc cho Giản Tùy Lâm nắm tay mình, nếu không phải đó rõ là lực tay của đàn ông trưởng thành, thì hắn còn cho rằng người nắm tay mình vẫn là một đứa trẻ, tựa như phải ôm món đồ nó yêu thích mới có thể chìm vào giấc ngủ vậy. 

Giản Tùy Anh hút xong điếu thuốc, rút tay về. 

Hắn đã cho Giản Tùy Lâm thời gian một điếu thuốc, chính hắn cũng phải bất ngờ vì sự nhân từ này của mình. 

Bỏ xong điếu thuốc vào thùng rác, hắn đứng lên, “Nhớ kỹ lời tao nói, nhanh chóng khỏe lại, đừng tăng gánh nặng cho tao nữa.”

Giản Tùy Lâm nén nước mắt, nhìn bàn tay trống không, trái tim càng cô quạnh. 

Thời điểm ra đến cửa, Giản Tùy Anh lại đột nhiên dừng bước, hắn nắm tay nắm cửa nói, “Tao với Lý Ngọc đã chấm dứt lâu rồi, sau này đừng nhắc đến cậu ta trước mặt tao nữa.”

Khoảng thời gian Giản Tùy Lâm nằm viện, đúng là rất khó khăn. 

Việc trong việc ngoài nhà đều do một mình Giản Tùy Anh phụ trách, những lỗ hỗng về tài chính dành cho dự án cực kỳ lớn khiến cho hắn gần như mỗi ngày phải tất bật đi huy động vốn, cái nắng gắt tháng năm còn làm da hắn sạm đi. 

Giản Tùy Lâm ở bệnh viện không có việc gì làm nên thường gửi tin nhắn cho hắn, song không dám gọi cuộc nào. 

Hắn chưa một lần hồi âm, cũng như không đi thăm nó lần nào nữa. 

Hắn biết đợi Giản Tùy Lâm ra viện rồi thì kiểu gì cũng sẽ chen vào sinh hoạt của hắn, còn hiện giờ thì hắn không còn hơi sức đâu mà để ý đến nó. 

Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhớ đến Lý Ngọc. 

Từ ngày chia tay ở bệnh viện, Lý Ngọc hầu như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn. 

Hắn không có tin tức về Lý Ngọc, cũng chưa từng gặp lại cậu, xung quanh càng không có ai nhắc đến cậu trước mặt hắn. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, một người đi dứt khoát đến thế, cứ như thể chưa từng đến vậy. 

Đôi khi Giản Tùy Anh sẽ thấy hoảng hốt, cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ hỗn loạn, rằng thật ra đó giờ chưa từng tồn tại một người tên Lý Ngọc, chỉ là hắn công tác quá mệt mà sinh ra ảo giác thôi. 

Chẳng qua sẽ có những đêm nằm mơ, cảm thấy bên cạnh mình cứ trống trải thế nào, chẳng giống như cuộc đời phong lưu mà Giản Tùy Anh hắn nên sống. 

Tiểu Chu vậy mà lại gọi điện cho hắn, trong điện thoại làm bộ như lơ đãng hỏi hắn có muốn đến chỗ mình ăn cơm không. 

Khi ấy, hắn đã nói thẳng rằng “Tôi không có thời gian.”

Thật sự là hắn không có thời gian chứ không có ý gì khác, nhưng có lẽ vì quá mệt mà ngữ điệu của hắn cũng mất kiên nhẫn hơn bình thường. Tiểu Chu bên kia im bặt, sau đó mới lắp bắp nói, “Em hiểu rồi.”

Dù cách xa một cái ống nghe, Giản Tùy Anh cũng có thể nghe ra nỗi khổ sở của cậu. 

Hắn lập tức giải thích: “Em đừng nghĩ nhiều, thật sự là dạo này tôi rất bận.”

Tiểu Chu nhỏ giọng nói, “Em hiểu mà.”

Cuối cùng, Giản Tùy Anh cũng không chắc là cậu hiểu thật hay hiểu giả vờ, và rốt cuộc là cậu hiểu cái gì nữa. Tóm lại là từ hôm đó Tiểu Chu không còn liên hệ với hắn, mà hắn cũng bận đến mức không có thời gian đi nhớ Tiểu Chu. 

Giản Tùy Anh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có lẽ đời này cũng sẽ không vì tiền mà sầu lo, ấy vậy mà thứ hắn thiếu nhất hiện giờ lại chính là tiền. 

Dự án của công ty cũ đã khởi động, đang chờ tiếp tục vốn rót vào, dự án của công ty hiện tại cũng đã lên kế hoạch đâu ra đấy, chỉ đợi đưa vốn vào nữa, mà cả công ty bảo hiểm hợp tác với Lý Văn Tốn cũng cần tiền mới vận hành được. 

Bây giờ, hắn mở mắt ra là chỉ nghĩ lấy tiền đâu ra, làm cách nào để có tiền. 

Trong công ty còn phải nuôi không ít cấp dưới và nhân viên cũ của hắn, cùng vài họ hàng nữa. Mắt thấy dự án sắp tiến hành lại không thể tiếp tục, tình trạng càng kéo dài sẽ càng bị thâm hụt thêm nghiêm trọng, Giản Tùy Anh rơi vào đường cùng, đành phải mang một phần vốn ban đầu sẽ hùn vào công ty bảo hiểm rót vào dự án này. 

Giản Tùy Anh lo nghĩ về lâu về dài, tuy việc làm ăn bên mình tạm thời sẽ có tổn thất, song nếu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì giá trị dự án nhất định sẽ tăng trưởng trên diện rộng, đến lúc đó lại lấy nó để đi huy động vốn là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Nếu công ty một lần nữa thất bại trong tay hắn, hắn cũng sẽ không để nhân viên làm việc không công. Giản Tùy Anh hắn không phải nói đến là đến đi là đi, trừ khi có thể lấy lại vốn ban đầu. 

Tuy tình huống khẩn cấp bên này đã giải quyết xong, nhưng lỗ hổng bên công ty bảo hiểm thì nhất thời hắn vẫn chưa bổ sung được. Trong khoảng thời gian này, sự bất thường và trì hoãn việc đưa công ty vào hoạt động của hắn rốt cuộc cũng khiến Lý Văn Tốn chú ý. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info