ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 105

DiemYen_68

Tối hôm đó Giản Tùy Anh say bí tỉ. 

Đây là lần đầu tiên hắn cùng uống rượu với Lý Ngọc, rượu trắng rượu vang thay nhau ra trận, thưởng thức hết rượu ngon trong nhà, nhưng bởi sức uống có hạn, uống xong tám xị rượu trắng thì hắn đã phải chịu thua Lý Ngọc. 

Mới đầu có ông Giản ở đây hai người còn tương đối kiềm chế, sau đó vì ông lão ở bộ đội quanh năm suốt tháng, sinh hoạt vô cùng kỷ luật, chín giờ rưỡi là lên giường ngủ rồi. Đợi sau khi ông đi, Giản Tùy Anh đã hơi chếnh choáng, hắn cởi áo vest ra, chỉ mặc một cái áo gilê, gác tay uống với Lý Ngọc. 

Hai người huyên thuyên không ít chuyện nhưng Giản Tùy Anh lại chẳng nhớ được câu nào, hắn chỉ nhớ Lý Ngọc khóc, sau đó hình như hắn cũng khóc, mà cũng chẳng biết vì sao mình lại khóc, rồi hắn nhớ một đạo lý uống nhiều nước là phải đi tiểu, chẳng qua lúc này là tiểu từ “mắt” thôi, nhưng vấn đề nhỏ nhặt này hắn cũng chẳng muốn làm rõ. 

Hắn còn nhớ đến lúc mình muốn đi tiểu thật, là Lý Ngọc dẫn hắn đến nhà vệ sinh, còn cởi quần đỡ thẳng nhỏ cho hắn. Nếu là lúc hắn còn tỉnh táo, hắn tuyệt đối sẽ không muốn thân cận như vậy với Lý Ngọc, nhưng say quá rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý nữa, mặc người ta thích làm sao thì làm. 

Ấn tượng cuối cùng hắn còn nhớ rõ chính là ngọn đèn chói mắt, là trần nhà xoay mòng mòng, và đôi mắt khóc đến sưng húp của Lý Ngọc. 

Khi tỉnh lại là Giản Tùy Anh đã cảm thấy hô hấp khó khăn, trên ngực như có gì đó đè nặng, sắp đè chết hắn. 

Hắn mở mắt ra thì thấy một lồng ngực rắn rỏi cùng một cánh tay chuyên tập quyền anh nên chắc khỏe đang đè lên ngực mình, hình thành một tư thế ôm lấy hắn. 

Hắn quay sang thì thấy gương mặt trẻ trung và đẹp đẽ của Lý Ngọc đang gần trong gang tấc, mái tóc hỗn loạn rũ xuống che đi vầng trán, lông mi thật dài đổ bóng râm hình quạt, chóp mũi gần như dán vào vai của hắn, đôi môi luôn đỏ au hé mở, thở đều đều. 

Càng chết người ở chỗ, hắn cảm giác được mình đang tiếp xúc trực tiếp với làn da ấm áp của Lý Ngọc, cả hai đều trần trụi. 

Mới sáng đã được nhìn thấy một gương mặt ngon ăn như vậy, mà việc đầu tiên Giản đại thiếu gia muốn làm lại là xét xem thân mình có gì không ổn hay không. 

Hắn nhúc nhích tay chân, phát hiện ngoài hơi choáng ra thì hết thảy đều bình thường, bấy giờ mới khẽ thở phào. 

Lý Ngọc ngủ không sâu, Giản Tùy Anh vừa động đậy là cậu đã tỉnh, từ từ mở đôi mắt đầy sương mù. 

Hai mắt cậu sưng đến kỳ cục, cố gắng mở to lắm cũng chỉ cỡ một cái khe, lại còn khô khốc rất khó chịu, thế nên chỉ có thể híp mắt nhìn Giản Tùy Anh. 

Giản Tùy Anh dịch người mình ra sau, rồi chống tay dựng người dậy, bò xuống giường. 

Lý Ngọc bắt lấy tay hắn, “Giản ca.” Vừa cất giọng mới nhận ra họng mình khàn đặc. 

Giản Tùy Anh vừa nhổm người dậy thì tấm chăn tụt xuống khỏi ngực, làm lộ ra lồng ngực rắn chắc cùng những dấu vết chi chít trên làn da căng đầy. 

Giản Tùy Anh sửng sốt, quay sang trừng Lý Ngọc. 

Lý Ngọc quay đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt sắc bén của Giản Tùy Anh, cậu mờ mịt nói: “Em… say quá, không nhớ gì cả.”

“Vậy đây là chó cắn à?” Giản Tùy Anh chỉ vào ngực mình. 

Lý Ngọc cũng nhổm dậy, cảm thấy mình đáng lý nên tìm một cái cớ để giải thích, nhưng rồi lại không muốn giải thích. 

Lý Ngọc cũng đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, cậu vừa ngồi dậy, Giản Tùy Anh chỉ cần liếc mắt là thấy thứ gì đó đang ngủ say trong bụi cỏ, hắn nhanh chóng quay đi, nhảy xuống giường, loanh quanh vài vòng rồi hậm hực nói, “Quần áo tao đâu? Cũng bị chó ăn rồi à?”

Lý Ngọc khó xử nói: “Hôm qua anh nôn hết lên đồ của chúng ta, nên em vứt đi rồi.”

“Mày vứt rồi tao phải mặc cái gì đây? Sao mày lắm chuyện thế? Tao thích mặc đồ bị nôn đấy, còn đỡ hơn là cởi truồng.”

Lý Ngọc trần trụi đứng lên, chỉ vào tủ quần áo, “Bên trong có quần áo của em đấy, anh mặc đỡ đi.”

Giản Tùy Anh càng nổi đóa, “Mẹ kiếp đây là nhà tao hay nhà mày vậy, cho dù tao có dọn đi, mày cũng lấy tư cách gì mà để đồ ở đây, rốt cuộc khi nào mày mới chịu cút.”

Lý Ngọc mở tủ quần áo, lấy một chiếc quần lót ra mặc vào. Khi khom người cậu lơ đãng quay sang, nhìn Giản Tùy Anh một đường từ dưới lên trên, đến mặt hắn thì dừng, trên gương mặt trắng trẻo kia thế mà lại hơi ửng hồng. 

Ngay cả một kẻ không biết xấu hổ là gì như Giản Tùy Anh, lúc này cũng bị cậu nhìn đến rợn cả người. 

“Má.” Giản Tùy Anh chọn đại một bộ thể thao của Lý Ngọc, nhanh chóng mặc vào. 

Ngày trước hắn khá là bất mãn với gu ăn mặc của thằng nhãi này, bởi vì người thì có ngoại hình đẹp thế kia lại chỉ thích mặc đồ thể thao, dường như chỉ cần chăm chút thêm một tí là sẽ chết tới nơi vậy. Sau này hai người ở chung rồi, hắn sắm rất nhiều quần áo đẹp cho Lý Ngọc, bây giờ hai người đã chia tay, Lý Ngọc lại trở về với đồ thể thao quen thuộc, hơn nửa tủ đều là mấy thứ này. 

Hắn ghét bỏ mặc vào, lại khó chịu kéo khóa lên. 

Lý Ngọc thấy hàng lông mày nhíu lại của hắn, bàn tay vốn định chọn một bộ thể thao khác chợt khựng lại, suy nghĩ một hồi, lại lấy một bộ âu phục Giản Tùy Anh từng mua cho cậu ra mặc vào. 

Giản Tùy Anh nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhưng cũng lười nói chuyện với Lý Ngọc. 

Lý Ngọc cười nói, “Anh thích em mặc cái gì em sẽ mặc cái nấy.” Nói đoạn giơ hai cái cà vạt lên hỏi, “Anh thấy mang cái nào thì đẹp?”

Giản Tùy Anh ngẩn ra, sau đó liền châm chọc: “Mày có bệnh đấy à.” Dứt lời xoay người vào nhà tắm. 

Lý Ngọc cứng nhắc tại chỗ, tay khựng lại giữa chừng, trái tim hồi lâu sau mới trở về nguyên trạng. Không cần Giản Tùy Anh phải nhắc nhở hết lần này đến lần khác, cậu cũng sẽ không quên rằng cậu và Giản Tùy Anh đã chia tay. 

Cậu cũng ước gì mình có thể quên đi sự thật này. 

Giản Tùy Anh rửa mặt xong đi ra thì thấy ông Giản đang ngồi trên sô pha xem tin tức. 

Thấy Giản Tùy Anh đi ra, ánh mắt ông dừng lại trên mặt hắn, rồi tự dưng ngẩn người. 

Giản Tùy Anh sờ mặt mình hỏi, “Sao thế ạ?” Lập tức, hắn nghĩ đến Lý Ngọc còn đang ở trong phòng ngủ, nhất định là ông nghi ngờ hai người họ đã ngủ với nhau đêm qua.  

 Hắn vừa định quay về cản Lý Ngọc thì Lý Ngọc đã ra rồi. 

Giản Tùy Anh bèn ngượng ngùng quay sang hỏi: “Có gì ăn không ạ.”

Ông lão chỉ lên bàn, “Bánh quẩy với sữa đậu nành, ta mới xuống dưới mua, còn nóng đấy.”

Giản Tùy Anh lẳng lặng ngồi vào bàn, vùi đầu ăn. 

Lý Ngọc vừa ra liền ân cần chào hỏi ông, hỏi ông tối qua ngủ thế nào, rặt một vẻ chủ nhân căn nhà này. 

Giản Tùy Anh không thích nghe họ vui vẻ tán gẫu chuyện gia đình, dự định uống xong ly sữa đậu này sẽ trốn vào phòng đọc sách. 

Lúc đi ngang qua mặt tủ lạnh có thể phản chiếu như gương, hắn lơ đãng liếc mắt, sau đó liền đứng hình. 

Hắn ghé sát vào xem, đúng là không nhìn lầm, mấy dấu hôn trên cổ rõ rành rành, nằm nghênh ngang trên da hắn một cách đầy mỉa mai. 

Giản Tùy Anh chửi tục một tiếng, trước mặt ông nội dù có tức đến mấy hắn cũng chỉ có thể kìm nén, đợi ông đi rồi, hắn không cho Lý Ngọc một trận hắn liền không mang họ Giản. 

Ông Giản vẫy hắn, “Lại đây ngồi chút đi.”

Giản Tùy Anh che cổ đi tới. 

Ông lão liếc xéo hắn, “Che cái gì mà che.”

Giản Tùy Anh lạnh lùng nhìn Lý Ngọc, Lý Ngọc lại tỏ ra như mình không liên quan, mỉm cười đầy vô tội. 

Ông lão nhìn đồng hồ, “Một lát nữa chú Ngô sẽ đến đón, hôm nay ta sẽ về.”

“Ông nội hiếm khi lên đây một chuyến, sao lại về sớm vậy ạ?”

“Không chê ta quản con sao?”

Giản Tùy Anh ngượng ngùng nói: “Ông có về cũng quản con thôi, ông ở thêm vài ngày đi.”

“Không ở nữa, không khí của Bắc Kinh quá tệ, thân già của ta sắp chịu không nổi rồi, lát nữa phải đi thôi. Bây giờ ta có chuyện muốn với hai đứa con.”

Giản Tùy Anh ỉu xìu đáp: “Vâng.”

“Hai nhà chúng ta đều có bối cảnh không bình thường, nếu làm lớn chuyện thì chỉ tổ hại cả đôi bên. Các con thấy quay về với nhau được thì về, không về được thì hai đứa cũng đã lớn như vậy rồi, đừng làm hỏng quan hệ giữa hai nhà chúng ta.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì. 

“Các con muốn ở bên nhau, trưởng bối hai bên, ta sẽ ra mặt thay cho các con, không muốn thì im lặng đường ai nấy đi, mệnh ai nấy sống, đừng mập mờ nữa, chỉ tổ rước phiền toái vào người thôi. Ta nói nhiều như vậy là muốn hai đứa suy nghĩ kỹ lại đi. Được rồi, Tùy Anh, cầm cái túi kia cho ta.”

Cả hai im lặng đưa ông lão đến trước cửa tòa nhà, chú Ngô đã sớm đậu ở đó chờ sẵn. 

Thời tiết tuy đã ấm dần lên, nhưng sáng sớm vẫn có gió mang theo khí lạnh thấu xương, ông lão thấy Giản Tùy Anh đã lạnh đến run cầm cập thì vội nói, “Thôi về đi đừng tiễn nữa, đến nơi rồi ta sẽ gọi cho con.”

“Không sao, con không lạnh, chú Ngô lái xe cẩn thận nhé.”

“Yên tâm đi thiếu gia.”

“Ông nội về nhé, đợi sau này con hết bận rồi sẽ đi thăm ông, thừa dịp câu cá luôn.”

“Ừ, về đi.”

Lý Ngọc cũng khom người, nói khẽ: “Ông nội, cảm ơn ông.”

Ông Giản thở dài, “Có gì đâu, hai đứa về đi, lạnh lắm.”

Lúc này Lý Ngọc đột nhiên nhoài người về phía trước, nói nhanh một câu bên tai ông Giản. 

Ông lão trước tiên ngẩn ra, sau đó gật đầu. 

Đợi xe đi rồi Giản Tùy Anh liền túm cổ áo Lý Ngọc quát: “Mày mới nói gì đấy.”

Lý Ngọc nắm lại tay hắn, “Giản ca, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong nói đi, anh xem tay anh lạnh rồi này.”

“Ai muốn vào với mày, tao mang theo cả chìa khóa xe rồi đây, giờ tao đi sẽ luôn, rốt cuộc là mày đã nói gì với ông nội.”

Lý Ngọc chớp mắt, “Nếu anh muốn biết thì theo em vào nhà đi.”

“Đệt, mày muốn ăn đòn phải không, sao bây giờ mày đáng ghét quá vậy… “

Đúng lúc này, một tràng tiếng còi xe inh ỏi xen vào giữa hai người, lẫn vào đó là sự tức giận vô cùng rõ rệt. 

Hai người đồng loạt quay đầu thì thấy cách đó không xa có đậu một chiếc SUV, người ngồi trên ghế lái chính là Giản Tùy Lâm. 

Cả hai đều sửng sốt. 

Giản Tùy Lâm mở cửa xuống xe, nhìn qua không còn gì trở ngại nhưng sắc mặt lại trắng đến phát sợ, trong mắt ẩn chứa giông bão. 

Giản Tùy Anh nhìn nó, tay không nhịn được run rẩy. 

Lý Ngọc cũng nhìn theo, cậu chưa từng bắt gặp nỗi căm hận sâu sắc và cảm xúc điên cuồng như thế trong mắt một người. 

“Các người, làm lành rồi à.” Vài chữ này thốt ra từ miệng Giản Tùy Lâm, gần như chữ nào cũng ứa máu, cũng đâm vào tim. 

Cả hai đi ra từ một nơi, Giản Tùy Anh mặc bộ thể thao của Lý Ngọc, trên cổ còn có dấu hôn rõ mồn một. Cho dù bầu không khí giữa hai người có giương cung bạt kiếm đi nữa, thì trong mắt Giản Tùy Lâm, chẳng qua cũng chỉ như tranh chấp nhỏ mà thôi, hệt như trước đây khi hai người họ còn sống bên nhau đã từng vậy. 

Nó cảm thấy thế giới này toàn là một màu xám xịt. Bỡi lẽ, dù đã trải qua nhiều chuyện, gây ra nhiều tội lỗi, vướng vào nhiều sai lầm đến vậy mà nó vẫn chỉ là một thằng hề nhảy nhót trong tình yêu của hai người, cho dù có gây sóng gió như thế nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng lay động nổi quan hệ của hai người, trải qua đau khổ lại tìm về bên nhau. 

Nó trăm phương ngàn kế là vì cái gì? Nó phát điên vì cái gì? Nó vứt bỏ tình thân và sự tin tưởng của Giản Tùy Anh, bí quá hóa liều, làm ra chuyện tày trời như vậy, đều là vì cái gì đây? 

Bọn họ vẫn bên nhau! 

Giản Tùy Lâm nó là gì? Người anh trai nó yêu nhất chọn người bạn thân nhất của nó, nó chỉ là một kẻ mưu mô lòng dạ đê hèn, xứng đáng núp ở một cái xó xỉnh âm u nào đó, nhìn người mình yêu tránh mình như rắn rết, ghét mình như sâu bọ. 

Rốt cuộc Giản Tùy Lâm nó là gì chứ! 

Nó hận, hận Giản Tùy Anh, hận Lý Ngọc, hận vì sao mình lại cố tình là em trai của Giản Tùy Anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com