ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 102

DiemYen_68

Giản đại thiếu gia gần đây rất phiền muộn. 

Đừng thấy Lý Văn Tốn mặt ngoài cười cười, nhưng nói chuyện thì khó cực kỳ, cho dù hắn tỏ thái độ đến thế nào đi nữa cũng không tránh khỏi việc phải ngồi cùng bàn thương lượng với Lý Ngọc. 

Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm, cánh nhà buôn toàn thành phố Bắc Kinh đều xắn tay áo lên, muốn thừa dịp lễ tình nhân này vơ vét tiền của các cặp uyên ương. Cứ mỗi độ lễ đến, Giản Tùy Anh cũng rất ghét phải ra đường như vô số người. Tắc đường hai tiếng là còn đỡ. 

Vậy mà đúng ngay cái ngày xui xẻo này, Lý Văn Tốn lại hẹn hắn cùng đi khảo sát. 

Trước đó Lý Văn Tốn đã chọn ra ba nơi cho hắn tham khảo, để hai người sẵn tiện đi xem một lần là xong, chung quy cũng chỉ quanh quẩn ở Tây Trực Môn, dành ra một ngày là được. Nếu thấy ổn thì đặt cọc ngay, hôm sau là có thể dọn vào. 

Giản Tùy Anh dạo này bận bịu, căn bản quên mất còn có một ngày là 14 tháng 2, lúc kịp phát hiện thì có muốn đổi ý cũng đã muộn. 

Khi hắn đến được địa điểm đầu tiên thì đã trễ nửa tiếng, còn thấy họ Lý kia đi loanh quanh trong phòng, Lý Văn Tốn tựa hồ đang dùng bước chân đo kích thước, rồi Lý Ngọc thảo luận gì đó với người môi giới. 

Hắn vừa xuất hiện ở cửa, ba người đồng loạt nhìn hắn. 

Khi tầm mắt của Giản Tùy Anh và Lý Ngọc chạm nhau, hắn nhíu mày, xoay người đi về phía thang máy. 

“Tùy Anh!” Lý Văn Tốn gọi một tiếng rồi đuổi theo, Lý Ngọc cũng chạy sát phía sau. 

Giản Tùy Anh tức tối nhấn thang máy cạch cạch, lòng cứ chửi thầm thằng ngu nào đã nhấn thang máy trong ba bốn giây mình đi ra. 

Lý Văn Tốn đè vai hắn, cười nói: “Đừng đi mà, vào xem thử chút đi.”

Giản Tùy Anh trừng y một cái. 

Lý Ngọc cũng đuổi tới, nhưng chỉ đứng cách đó mười bước, dùng đôi mắt đen láy kia nhìn hắn chằm chằm. 

Trạng thái tang thương vào cái hôm say rượu đã bị rút khỏi người cậu, trên mặt không quá nhiều cảm xúc, chỉ lẳng lặng đứng đó, duy trì một khoảng cách không đến mức khiến Giản Tùy Anh giơ chân, cứ như vậy nhìn hắn, dù ôm vô hạn khát vọng vẫn không dám tùy tiện tiến thêm nửa bước. 

Lý Văn Tốn vỗ vai hắn, “Tùy Anh à, cậu đừng như vậy có được không? Tỏ ra chuyên nghiệp chút đi? Hôm nay chúng ta đến đây là để chọn văn phòng, chọn xong rồi thì sẽ đường ai nấy đi thôi. Cậu đừng làm mình làm mẩy như vậy nữa, nhé?”

Giản Tùy Anh tức đến mức muốn đập y, nhưng rồi nghĩ nếu cứ như vậy thì không hay cho lắm. 

Lý Văn Tốn kiên quyết kéo hắn đi, “Đi nào, đi xem văn phòng.”

Giản Tùy Anh đen mặt lướt qua người Lý Ngọc, vào phòng. 

Chiều hôm đó xem qua ba văn phòng đều cùng một người môi giới, xem xong ba địa điểm, họ quyết định tìm một quán cà phê nghỉ chân, tiện thể bàn bạc giá cả. 

Giản Tùy Anh khát nước nên trà vừa lên liền nhấp một ngụm, không ngờ bị nóng đến mặt hơi nhăn lại. 

Lý Ngọc vẫn luôn trộm nhìn hắn, lúc này phản ứng nhanh lẹ cầm một ly nước chanh đưa qua cho hắn, dịu giọng nói: “Uống chút nước lạnh đi.”

Giản Tùy Anh như không nhìn thấy, cầm lên một ly nước chanh khác chữa cháy. 

Tay Lý Ngọc khựng lại giữa chừng, hơi xấu hổ, chậm rãi buông xuống, lại tiện tay rót trà cho Giản Tùy Anh. 

Lúc đàm phán Lý Ngọc hầu như không nói chuyện, Giản Tùy Anh thì lạnh mặt giả làm anh đại, Lý Văn Tốn ở bên cạnh cười mặc cả, ba người đều có nhiệm vụ riêng, phối hợp vô cùng tốt, ép người môi giới đến mặt đầy mồ hôi, cuối cùng chốt một cái giá khá vừa lòng ký hợp đồng một năm. 

Ký hợp đồng xong trời cũng đã sẩm tối. 

Lý Văn Tốn đề nghị đi ăn. 

Giản Tùy Anh nhìn quán cà phê không biết từ khi nào đã ngập các cặp tình nhân, rồi nói: “Thôi dẹp đi, không còn chỗ nào đâu.”

Lý Văn Tốn nói: “Dẹp cái gì mà dẹp, ba anh chàng độc thân chúng ta, nếu hợp lại thành một nhóm cũng có thể lết qua cái lễ này mà.”

Giản Tùy Anh hừ một tiếng, “Cậu độc thân, nhưng tôi thì không.” nói rồi hắn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tiểu Chu. 

Sắc mặt Lý Ngọc thoắt cái trắng bệch, tay đặt dưới bàn siết chặt thành đấm. 

Lý Văn Tốn bĩu môi, “Được thôi, cậu đi tìm tình nhân bé nhỏ của mình đi, phục vụ, tính tiền!”

Lý Ngọc đứng lên nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Quán cà phê hôm nay quả thật bận bù đầu, sau khi kêu tính tiền xong chỉ thấy phục vụ lướt qua họ như không thấy, hồi lâu sau mới phản ứng kịp. 

Đợi Lý Ngọc quay lại hóa đơn cũng đã tính xong, ba người cùng nhau ra ngoài. 

Khi đến đã có không ít khách nên xe bọn họ phải đậu rải rác. Xe Lý Văn Tốn đậu gần nhất, chào xong liền đi mất. 

Lúc Giản Tùy Anh đi tìm vị trí đỗ xe mình thì Lý Ngọc vẫn đi cùng hắn, làm kiểu gì cũng không chịu tách ra, vì thế cả hai cùng đi về một hướng. 

Giản Tùy Anh tuy rằng làm như không để ý nhưng thật ra lúc nào cũng đề phòng Lý Ngọc phía sau, chỉ sợ cậu sẽ làm gì. 

Vất vả lắm mới đến được chỗ đỗ xe, lúc này Giản Tùy Anh lại nương theo ánh đèn nhìn thấy lốp xe mình như quả bóng cao su bị xì hơi xẹp lép, trên trán tức thì túa đầy gân xanh. 

Hắn xoay người lại trừng Lý Ngọc, “Mày làm?”

Lý Ngọc nhìn lốp xe, lắc đầu đầy vô tội. 

Giản Tùy Anh biết mình không có bằng chứng, hận đến nghiến răng. Hắn đá vào bánh xe một cái, lôi điện thoại ra. 

Lý Ngọc tiến lên một bước, “Để em đưa anh về.”

Giản Tùy Anh quay đi, không đếm xỉa đến cậu, “A lô, xe tôi bị xẹp lốp, bên anh cử người đến đi, tôi đang ở… “

Cúp máy rồi Giản Tùy Anh lại mở cửa xe, định ngồi trong xe đợi. 

Hắn vừa đóng cửa thì Lý Ngọc đã yên vị bên ghế phó lái. 

Giản Tùy Anh nổi giận quát: “Mày đủ rồi đó.”

Lý Ngọc buồn bã nói: “Anh chán ghét em đến vậy à? Đến cả việc ở riêng với em cũng chịu không nổi.”

Giản Tùy Anh không để tâm đến không gian hẹp trong xe, khó chịu châm điếu thuốc, “Phải đấy, tao thấy mày là phiền, chỉ mong cả đời này không phải gặp mày nữa thôi.”

Lý Ngọc nhìn sâu vào mắt hắn, dịu dàng nói: “Giản ca, trước đây em luôn cho mình là người rất chín chắn nhưng phải đến khi phạm rất nhiều sai lầm, em mới nhận ra rằng mình vẫn còn non lắm. Nhưng rồi em cũng sẽ trưởng thành, chỉ cần anh cho em chút thời gian. Em muốn trở thành một bạn đời có thể sánh vai bên anh, một người có thể cho anh dựa vào. Tiểu Chu không hợp với anh, những người vây quanh anh kia cũng không hợp với anh, bọn họ sẽ chỉ khiến anh thêm mỏi mệt, mà anh lại chỉ có thể một mình đương đầu với khốn cảnh. Nhưng em thì khác, anh nghe đây, em muốn trở nên mạnh mẽ hơn anh, vì anh chắn giông bão, cho dù tất cả đều dựa vào anh, thì anh vẫn có em để dựa vào.”

Giản Tùy Anh đút đôi tay run rẩy vào trong túi quần, cười lạnh nói: “Đúng là chém gió không cần nộp thuế, mấy cái lời sến súa đó, mày nói nghe trôi chảy nhỉ. Chưa nói tao có cần dựa vào người khác hay không, nhưng mày lấy gì để chứng minh mày có thể mạnh hơn tao.”

Lý Ngọc nói luôn: “Anh muốn em chứng minh thế nào?”

Giản Tùy Anh nheo mắt nhìn cậu, “Mày cuỗm không ít tiền của tao nên làm gì cũng ra vẻ đại gia. Lần hùn vốn này chi cả một số lớn như vậy mà mắt cũng không buồn chớp một cái. Mày có năng lực như vậy lại suốt ngày treo câu muốn bồi thường tao bên miệng, chi bằng đi kiếm tiền đi, bồi thường cho tao gấp mười lần số tổn thất là tao sẽ thừa nhận mày có năng lực ngay thôi.”

Đúng là Giản Tùy Anh cố ý làm khó cậu. Khoan nói trên thế giới có bao nhiêu người có thể kiếm được nhiều như vậy trong một thời gian ngắn, mà cho dù có thể cũng chẳng mấy ai nguyện chắp tay dâng cho kẻ khác. 

Không ngờ Lý Ngọc lại vui mừng khôn xiết, “Em bồi thường cho anh rồi anh sẽ tha thứ cho em chứ.”

Giản Tùy Anh cười nhạo: “Nếu mày đưa hết tiền cho tao, tao sẽ cân nhắc.” Căn bản là hắn không tin Lý Ngọc có thể làm được. 

Lý Ngọc thừa biết Giản Tùy Anh đang cố ý làm khó cậu, bồi thường gấp mười tuyệt đối là con số trên trời, có khi phải cần mười năm hai mươi năm, thậm chí là cả đời mới có thể kiếm đủ số tiền khủng như vậy, nhưng ít ra cậu vẫn thấy mình còn hy vọng. So với việc đợi chờ trong vô vọng, trải qua những đêm trằn trọc nhớ thương, thì cho dù đó có là mục tiêu xa vời bất khả thi đi nữa, cậu vẫn thấy mình còn hy vọng. 

Lý Ngọc khàn khàn nói: “Giản ca, em nhất định sẽ làm được.”

Giản Tùy Anh ngoảnh mặt đi, “Giờ thì cút.”

Lý Ngọc chẳng những không cút mà còn đóng cửa lại, “Hôm nay anh định đón lễ với Tiểu Chu sao? Em sẽ không để anh được toại nguyện.” Lý Ngọc nói đến hùng hồn. 

Giản Tùy Anh trừng cậu một cái, “Mày dựa vào cái gì? Bằng miệng?”

Lý Ngọc cười khẽ, “Chẳng những không được đón với nó mà anh còn phải đi theo em.”

Giản Tùy Anh giận dữ quát: “Đầu mày bị lừa đá rồi hả.”

Lý Ngọc giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Vừa lúc, ông Giản sắp đến nhà anh rồi.”

Giản Tùy Anh kinh ngạc nói: “Gì cơ?”

Lý Ngọc lướt qua tay vịn tới gần Giản Tùy Anh, gần đến mức có thể ngửi được mùi nước cạo râu quen thuộc thoang thoảng trên người hắn. 

Cậu bất ngờ rút chìa khóa xe của Giản Tùy Anh xuống, “Em mời ông từ Tần Hoảng Đảo đến.”

Giản Tùy Anh túm cổ áo cậu, nheo mắt gằn giọng nói: “Mày lặp lại lần nữa xem.”

Lý Ngọc nhẹ nhàng cầm tay hắn, “Ông nội của anh, hiện đang ở căn hộ hai chúng ta từng sống.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com