ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 100

DiemYen_68

Sắc mặt Lý Huyền xấu đi trông thấy, y quát khẽ: “Em bị thần kinh à? Em không thấy ý cậu ta là gì sao? Nếu bám riết không tha mà có tác dụng, thì sao trên thế giới còn lắm người tự tử vì tình thế? Em có thể chừa cho mình, cho nhà họ Lý chúng ta chút mặt mũi đi có được không? Chuyện đồng tính luyến ái này có gì hay ho chứ?” 

Lý Ngọc mím chặt môi, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. 

Đời này cậu chưa từng chịu nhục nhã như thế, cho dù là từ Giản Tùy Anh hay anh cậu. Trong hai mươi mốt năm trên đời cậu sống đến là kín kẽ, không để ai nhìn ra bất kỳ tật xấu nào. Nhưng cậu giờ đây chắc chắn đã bị váng não, mới có thể ăn nói khép nép đến quỵ lụy một người đàn ông cầu xin hắn đổi ý, tranh giành tình nhân với loại người mà cậu khinh thường như thể oán phụ vậy. 

Chỉ là cậu vẫn không có ý định rời khỏi, không chịu được việc chắp tay dâng Giản Tùy Anh cho kẻ khác. So với nhục nhã, so với mất mặt, cậu càng sợ từ nay về sau cậu và Giản Tùy Anh sẽ như người xa lạ. 

Giản Tùy Anh đã không muốn quay đầu mà cậu cũng cứ như vậy buông tay, không dính dáng gì đến nhau nữa. Cậu thật sự không thể chấp nhận tương lai này, thật sự không thể. 

Lý Huyền nhìn Lý Ngọc vẫn đứng im một chỗ không chịu nhúc nhích, y thở dài nặng nề, nói với Giản Tùy Anh: “Lý Ngọc đã kể tôi nghe rất nhiều chuyện… Không dạy dỗ được nó là trách nhiệm của nhà họ Lý chúng tôi. Nay tôi đưa nó đi, từ rày về sau các cậu sẽ không phải gặp lại nhau nữa, cậu bớt lo, chúng tôi cũng bớt lo.” 

Giản Tùy Anh liếc mắt nhìn Lý Ngọc thơ thẩn bên này, rồi quay mặt đi. Lý Ngọc lại không né không tránh nhìn thẳng vào Giản Tùy Anh, ánh mắt sâu không thấy đáy. 

Lý Huyền không tránh được mệt mỏi, vì chuyện của Lý Ngọc mà y đã chậm trễ vài ngày công tác, còn mất thêm mấy ngày chạy khắp nơi lo liệu này kia, kéo đến mười lăm là phải về. Mắt thấy không thể trì hoãn nữa phải về Bắc Hải, mà em mình lại là cái dạng này, tình cảnh trong nhà căng thẳng như thế hỏi y sao có thể yên tâm?”

Y huých Lý Ngọc, trầm giọng nói: “Đi. ” 

Lý Ngọc không nhúc nhích. 

“Đi thôi.” Lý Huyền lại đẩy cậu mạnh hơn, “Lý Ngọc!”

Lý Ngọc siết chặt tay, nhìn Giản Tùy Anh một cái thật sâu, rồi mới xoay người ra cửa. 

Lý Huyền không nói gì nhìn Giản Tùy Anh, sau đó đi theo cậu. 

Giản Tùy Anh nhìn huyền quan trống trải, tiến lên đóng cửa lại. 

Hắn đi qua sô pha ngồi xuống, châm điếu thuốc, sau đó gọi một tiếng, “Tiểu Chu, em ra đi.”

Tiểu Chu mở cửa bước ra, biểu cảm trên mặt không rõ là vui hay buồn, mà phảng phất sự bất đắc dĩ. 

Giản Tùy Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng ngón tay đỡ trán, khẽ xoa huyệt thái dương. 

Tiểu Chu nhỏ giọng nói, “Họ đi rồi ạ” 

“Đi rồi. “

Tiểu Chu lúng túng đứng nhìn hắn, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, “Anh có muốn ăn cơm không?”

“Tôi không muốn ăn.” Lòng hắn đang rất khó chịu, không nhịn được to tiếng, “Mẹ kiếp tôi không muốn ăn.”

Tiểu Chu sợ hãi run lên, không dám hó hé nữa. 

Giản Tùy Anh ôm đầu trầm mặc một lúc lâu, sau đó khàn khàn nói: “Tôi không thể ở đây được nữa, tôi phải tìm gì đó làm thôi. Hơn nữa Lý Ngọc đã biết nơi này, không biết còn quay lại làm phiền tôi nữa không, vậy nên, hai ngày nữa tôi sẽ dọn về.” 

Tiểu Chu há miệng thở dốc, vành mắt đã đỏ hoe. 

Giản Tùy Anh ngước lên nhìn vẻ mặt buồn tủi của Tiểu Chu, trong lòng dâng lên vài phần không nỡ. 

“Lại đây, ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.”

Tiểu Chu ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn không rời mắt, “Anh muốn đi sao.”

Hắn rốt cuộc phải đi. Tuy đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng không ngờ vẫn sớm hơn những gì cậu lường trước. Cậu chỉ mong rằng có thể ở bên hắn được bao lâu hay bấy lâu, dù chỉ thêm một ngày thôi cũng được. 

Giản Tùy Anh dụi tắt điếu thuốc, dịu giọng nói: “Tiểu Chu, cô gái hồi sáng, có vẻ rất thích em.” 

Tiểu Chu chớp mắt, khẽ gật đầu. 

“Tôi dọn về, không phải là có ý cắt đứt với em, mà có muốn cắt đứt hay không, còn tùy vào em nữa. Hai ta có thể tới đâu thì tới, dù có chia tay, sau này em gặp khó khăn tôi cũng không bỏ mặc. Nhưng cùng lắm chỉ đến thế thôi, em biết đấy, tôi không phải người kiên nhẫn.”

Tiểu Chu rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu. Sao cậu không rõ, Giản Tùy Anh là người mà cậu mãi mãi không thể giữ lại chứ. 

“Tôi không rõ hoàn cảnh của em thế nào, nhưng thường thì một ngày nào đó em cũng phải cưới vợ sinh con. Em tự suy nghĩ đi, em bằng lòng theo tôi, tôi sẵn sàng giữ em bên người, nhưng đồng thời tôi cũng không mong em chậm trễ chính mình.” Giản Tùy Anh nhìn ra được Tiểu Chu thích hắn vì hắn đã từng thấy nhiều người có ánh mắt như vậy, chẳng qua hắn lại ngu ngốc, đi thích một người khinh thường mình như giòi bọ. 

Nếu đổi là người khác, hắn sẽ không có cảm giác gì đáng kể, bởi vì trên đời không thiếu người cầu mà không được, người thích hắn rất nhiều, nhưng một chút thương hại hắn cũng lười bố thí. 

Thế nhưng Tiểu Chu trong lòng hắn, không như vậy, cậu thật sự xem hắn là bạn, cũng thật sự tiếc thương cho hắn. Cậu nhỏ ôn hòa thiện lương này, cho dù ôm tâm tư gì đi chăng nữa thì vẫn một mực đối xử tốt với hắn. Mà dáng vẻ lưu manh kia của Giản Tùy Anh, cũng không đành lòng dùng với cậu. Hơn nữa, hắn cảm giác Tiểu Chu không phải là đồng tính, hắn không muốn kéo chân cậu. 

Tiểu Chu khó chịu bật khóc, nhưng vẫn ráng nhịn lau nước mắt đi, cười buồn nói: “Giản thiếu, em hiểu rồi.” 

Giản Tùy Anh thoáng ngẩn ra, nghiền ngẫm hai chữ “Giản thiếu” này, trong lòng không rõ là vị gì. 

Tiểu Chu bình tĩnh nói: “Cô gái kia thật ra là bạn gái mà mẹ giới thiệu cho em. Em không ghét cô ấy, cô ấy ở Bắc Kinh cần giúp đỡ nên em liền đáp ứng. Trước hết chúng em… thử nhìn xem thế nào, có thích hợp hay không… Ở quê em dù kết hôn sớm nhưng em vẫn thấy cô ấy còn quá nhỏ, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp…” Tiểu Chu càng nói càng không bắt được trọng tâm, trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc không nói được nữa, ngây ngẩn nhìn tay mình, “Không thể xác định tương lai… “

 Giản Tùy Anh xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Ngày em kết hôn, tôi sẽ đi một bao lì xì thật lớn.”

Trong lòng Tiểu Chu trào lên nỗi xót xa khôn kể, nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong. 

Hai ngày sau Giản Tùy Anh rời khỏi nhà Tiểu Chu. Hắn không trở về căn hộ từng sống với Lý Ngọc, cũng không đi bất cứ đâu, mà về nhà chính. 

Hắn nhớ khi dọn ra khỏi nơi này, hẳn là vào hồi cấp ba. Ngay từ đầu cấp ba hắn đã trọ ở trường, sau một học kỳ hắn phát hiện ở bên ngoài tốt lắm, không còn phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp người đàn bà kia nữa, thế là hắn dọn ra ngoài luôn. Chớp mắt đã hơn mười năm, hắn lại chuyển về nơi mình đã từng sinh ra và lớn lên. 

Những người giúp việc nhìn hắn từ nhỏ đến nay rất đỗi vui mừng, lục đục thu dọn đồ đạc cho hắn. Giản Tùy Anh nghĩ lần này trở về sẽ không đi nữa, sống được bao lâu thì ở bấy lâu, kiên quyết không để Triệu Nghiên và Giản Tùy Lâm bước vào nhà này nửa bước. 

Dọn nhà mất cả ngày. 

Những vật dụng hắn hay dùng trong căn hộ trước kia, hắn gọi người chuyển về hết. 

Hắn sẽ không quay lại nơi đó để Lý Ngọc có đến cũng không tìm thấy hắn, về phần xử lý căn hộ ấy thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ tới, cứ quẳng ở đó đi. Về sau mỗi lần lái xe ngang qua còn có tác dụng nhắc nhở bản thân đã từng ngu ngốc đến nhường nào, tránh cho mình lọt hố lần nữa. 

Dàn xếp xong xuôi, Giản Tùy Anh nhìn ánh mặt trời chẳng mấy khi ấm áp ngoài cửa sổ, quyết định đi thăm mẹ mình. 

Bình thường mỗi năm hắn sẽ đi thăm mẹ ba đến bốn lần, sinh nhật cùng ngày giỗ là nhất định phải đi, có khi Thanh Minh cũng đi, nhớ mẹ cũng đi, ví như hôm nay, không vì lý do gì cả, chỉ đơn thuần là nhớ nên muốn đi thăm. 

Hắn thay một thân quần áo đen, lái xe ra nghĩa trang. 

Thành phố này phát triển quá nhanh, chỉ cần là nơi có người ở thì giá đất đều bị đẩy lên cao ngất ngưởng, Giản Tùy Anh rất lo một ngày nào đó thành phố sẽ quy hoạch đến tận phần đất nghĩa trang này. 

Dù sao đi nữa, bây giờ vẫn chưa có gì thay đổi. 

Hắn mang theo chai rượu mà mẹ yêu thích, ngồi xuống trước mộ, cùng mẹ uống một ly. 

Bên cạnh mộ của mẹ là một khối đất bỏ không, là khối đất mà năm đó ba hắn đã mua cùng, có lẽ vì cảm thấy áy náy với vợ mình, nên dự là sau này già rồi sẽ đi xuống nằm bên cạnh bà ấy. 

Nhưng bấy giờ Giản Tùy Anh lại cảm thấy, vẫn nên giữ lại cho mình đi, một mảnh đất bé tẹo đã có giá hơn trăm ngàn (~ 340 triệu vnđ), không thể lãng phí. Nghĩ lại thì mẹ hắn cũng sẽ không chấp nhận sau đi chết còn phải nằm bên cạnh người đàn ông bội bạc mình từ năm này qua tháng nọ, làm bà thấy ghê tởm, còn không bằng để con trai bà yêu nhất ở cạnh bên. 

Giản Tùy Anh nhấp một ngụm, nói khẽ: “Mẹ à, con đến thăm mẹ đây. Dù hôm nay chẳng phải ngày đặc biệt gì, nhưng con lại thấy nhớ mẹ lắm. Dạo trước con tập yêu đương nghiêm túc, nhưng rồi cũng chẳng tới đâu, hầy, chẳng ra làm sao cả, con sẽ không để tâm nữa. Làm ăn cũng gặp hạn, nhưng không sao, con trai của mẹ mà, ngã ở đâu sẽ vực dậy ở đấy. Mẹ không cần lo đâu. Không biết ở bên ấy mẹ sống thế nào. Nếu mẹ ra đi muộn hơn, chờ con trưởng thành rồi có phải đã trả hiếu cho mẹ được không. Mẹ đi sớm như vậy làm gì. Người ta toàn nói con không phải thứ gì tốt, cũng tại mẹ bỏ mặc con đấy… “

Nói rồi một dòng lệ im lặng chảy xuống khóe mắt. Đã nhiều năm trôi qua, gặp phải chuyện xui xẻo gì hắn cũng không rơi một giọt, vậy mà lúc này lại chẳng biết vì sao. 

Thật ra hắn cũng không quá tưởng nhớ mẹ mình, bởi dù gì cũng đã hơn mười mấy năm, mọi cảm xúc có mãnh liệt đến mấy cũng sẽ bị thời gian xóa nhòa, nhưng hắn thật sự ngại để người ta biết, chuyện không còn mẹ này, lại khiến một kẻ lớn đầu cao ngạo như hắn cảm thấy bất công. 

So với đại đa số thì Giản Tùy Anh quả thật là muốn gì được nấy, mỗi ngày đều sống đến nghênh ngang tự đắc, làm sao có thể bởi vì không có mẹ lại đi hâm mộ người khác, đúng là nực cười. 

Giản Tùy Anh dùng tay áo lau đi, không nhắc đến chuyện của mình nữa mà kể về chuyện trong nhà, đặc biệt là sự thay đổi đáng kinh ngạc của Bạch Tân Vũ, nói vô cùng tỉ mỉ. 

Mãi đến khi trời nhá nhem tối, chai rượu cũng sắp cạn, hắn mới lái xe trở về. 

Lên xe rồi hắn gọi điện cho Lý Văn Tốn. 

Dạo gần đây hắn đã nghĩ sơ qua một ý tưởng.

“A lô, Tùy Anh!” Lý Văn Tốn nói với giọng đầy ngạc nhiên: “Thằng nhãi cậu trốn đi đâu vậy hả, anh em đều đang tìm cậu đấy, má nó chứ có cần phải vậy không, đời này ai mà chưa từng vấp ngã đâu.”

Giản Tùy Anh cười cười, “Tôi chỉ nghỉ ngơi vài hôm thôi, đừng có mà ở đấy đoán mò. Mà này A Văn, hai tháng trước cậu có nói với tôi về việc góp vốn lập một công ty bảo hiểm, cậu còn tính làm không?”

Lý Văn Tốn nói: “Còn chứ. Từ khi lão cha nhà tôi vào bộ thương mại thì tôi đã ấp ủ ý tưởng này rồi, chỉ là vẫn chưa tìm được đối tác thôi. Tôi thì muốn làm ăn lớn, cậu rốt cuộc cũng muốn làm chút chuyện chính đáng rồi à?”

“Ừ, tôi nghỉ ngơi đủ rồi, phải kiếm tiền chứ, không thì ai nuôi tôi, ai nuôi người của tôi. Vầy đi, chúng ta hẹn ăn cơm một bữa, nói cho rõ ràng.”

“Được.”

........

Ta cop ta đăng mỏi tay lun. Mấy nàng đọc bao phê lun nè. ^^ . À,  ta chỉ lo đăng còn chưa đọc qua, có lỗi sai gì mấy nàng nhớ cmt nhắc ta với nha,  iu iu ( ̄3 ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com