ZingTruyen.Com

(ĐM) Yêu Một Kẻ Ngốc - Thủy Thiên Thừa

Chương 1

DiemYen_68

Giản Tùy Anh lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ngọc là ở phòng khách nhà hắn.

Lúc hắn ngậm điếu thuốc đứng ở cửa, thấy Giản Tùy Lâm ngồi cùng với một cậu con trai ở sô pha. Cậu đưa lưng về phía hắn, Áo thể thao đẫm mồ hôi dính ở sau lưng rộng lớn, đường cong khỏe mạnh như ẩn như hiện. Vạt áo, ống quần hai người còn bẩn nhưng vẫn không ngại ngồi trên sô pha phủ da trắng, trên bàn trà có hai chiếc bánh ngọt, bên chân còn đặt một quả bóng  xỉn màu.

Nghe được tiếng mở cửa, hai người đang ngồi nói chuyện sô pha một người ngẩng đầu, một người quay đầu, ánh mắt đều nhìn về phía cửa.

Trong nháy mắt lúc Giản Tùy Anh đối diện với cậu con trai kia, hắn thình lình ngừng bước.

Cảm giác ngay lúc đó, nói theo một cách nhã nhặn chính là nhất kiến chung tình, còn nói thô tục ra thì là “Lần đầu tiên thấy, hắn đã muốn cương”. Nhưng về sau còn muốn đứng lên sao. Mẹ nó đúng là duyên nợ nghiệt ngã.

Tóm lại, lúc đó hắn cảm thấy tim đập thật nhanh, hô hấp dồn dập, máu trong người chạy thẳng lên đầu.

Cậu trai kia phải nói thế nào đây, mặt mày nghiêm chỉnh, cũng rất đẹp trai, theo như cách nói của Giản Tùy Anh chính là: “Rất hợp với khẩu vị của lão tử”.

Giản đại thiếu gia thích nhất là bộ dáng đẹp trai khỏe mạnh, môi hồng răng trắng của các cậu con trai. Huống chi người trước mắt hắn đây phải nói là cực kì xinh đẹp.

Hắn cảm thấy em mình cũng đẹp trai rồi. Nhưng người này không chỉ xinh đẹp, mà còn mang phong độ trầm ổn.

Ánh mắt hắn từ đôi môi đỏ của cậu đi xuống phía cái cổ trắng nõn, một đường theo đó nhìn xuống đôi chân thon dài rắn chắc lộ ra ngoài quần đùi.

Đời này hắn chưa bao giờ đánh giá một người như vậy, thế mà bây giờ chỉ muốn tiếp cận người này ngay lập tức.

Nhưng người kia lại cố tình là bạn bè của Giản Tùy Lâm.

Hắn áp chế dục vọng trong lòng, làm bộ không mặn không nhạt liếc bọn họ.

Giản Tùy lâm thấy vẻ mặt bất ngờ của hắn thì vội vàng kêu lên: “Anh, anh về rồi.”

Giản Tùy Anh “Ừ” một tiếng, hờ hững như mọi ngày.

” Anh, đây là bạn học em, Lý Ngọc, cháu trai của lão thủ trưởng.”

” A? Sao anh chưa thấy qua bao giờ?”

” Chú Lý ngày trước điều đến tỉnh khác. Năm nay mới được gọi về, chúng ta trước đây đã biết nhau nhưng lâu rồi cũng không gặp.”

Giản Tùy Anh liền nhớ đến khoảng thời gian lúc trước ba có nói qua, con trai của ông Lý mới vừa lên chức, gần đây mới về Bắc Kinh. Hắn nghe như vậy cũng chẳng để tâm, Giản gia cùng Lý gia là kiểu quan hệ ngày lễ ngày tết có qua có lại, nhưng cũng không phải đến mức đặc biệt thân thiết. Nếu hắn biết ông Lý có bảo bối như hoa như ngọc này thì đã đến cửa lôi kéo thân quen.

Hắn gật gật đầu kiềm chế chút rung động trong lòng, cố gắng duy trì bộ mặt bình tĩnh rồi đi tới.

Giản Tùy Lâm đứng lên, Lý Ngọc cũng đứng lên theo.

Lý Ngọc phát triển rất tốt, đã sắp cao bằng hắn, dáng người cậu thon dài khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn xen lẫn vài nét ngây ngô thiếu niên, cậu nhóc này nhìn qua đã biết là người năng động. Nhìn xem, tim đập bình bịch rồi.

Giản Tùy Anh trong lòng càng ngứa, hắn từ trước đến nay đều thích chơi đùa với những người dáng người cao lớn, tay chân thon dài, đàn ông như vậy mới gọi là gợi cảm.

Giản Tùy Anh vươn tay, cười nói: “Cháu trai ông Lý? Vậy cậu phải gọi tôi là anh rồi.”

Lý Ngọc vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng không vô lễ, nhẹ nhàng nắm tay hắn gật đầu: “Anh Giản.”

Giản Tùy Anh lại càng yêu thích cậu thêm một chút, ở cái tuổi mười tám mười chín mà đã có phong độ chững chạc, thật hiếm gặp.

Hắn cố ý vỗ vỗ lưng Lý Ngọc: “Mới vừa đá bóng hả? Đừng mở điều hòa lớn vậy, quần áo bọn cậu chưa thay đâu, dễ bị cảm.” Trên tay là cảm giác cơ thể mềm dẻo rắn chắc làm cho hắn trong lòng run lên.

Khó có khi thấy được anh trai vui vẻ, vẻ mặt phấn chấn của Giản Tùy lâm không không thể giấu được, vội vàng cầm lấy điều khiển điều hòa chỉnh: “Để em tăng nhiệt độ.”

Giản Tùy Anh nhìn bánh ngọt trên bàn hỏi: “Không ăn cơm sao?”

Giản Tùy Lâm: “Không ạ.”

“Đá bóng xong mệt còn không ăn cơm, ăn mấy cái đồ ngọt này làm gì, gì Ngô đâu?”

“Nhà gì Ngô có việc nên đi từ buổi sáng.”

“Thế trong nhà không có ai à.”

“Ba không về, mẹ…… em, mẹ em cũng đi ra ngoài.” Giản Tùy Lâm thấy mình nói sai liền lập tức khẩn trương đứng lên.

Bình thường Giản Tùy Anh sẽ soi mói cậu một chút, nhưng hôm nay tâm trạng hắn tốt, không cùng cậu so đo, ngược lại còn nói: “Kêu ngoài đi, anh cũng đói bụng.”

Giản Tùy Lâm hỏi: “Anh, anh muốn ăn cái gì.”

“Anh nghĩ là ăn….” Giản Tùy Anh đảo mắt, nhìn ánh mắt vừa mừng vừa lo của em trai, lại nhìn Lý Ngọc suy nghĩ gì gì đó, sửa lời: “Được rồi, anh không muốn ăn bên ngoài, không sạch sẽ. Bạn học mấy khi đến chơi, cậu vào làm món cà lần trước đi, ăn không tồi.”

Giản Tùy Lâm ngẩn người, “A, được…. anh muốn ăn cà? Để em đi vào bếp xem.” Rồi xoay người đi đến phòng bếp.

Người vừa đi, chỉ còn lại Lý Ngọc với Giản Tùy Anh mắt to trừng mắt nhỏ. Lý Ngọc cũng có chút xấu hổ.

Giản Tùy Anh nhiệt tình vỗ vỗ vai cậu cười nói: “Đứng làm gì, ngồi đi.”

Lý Ngọc khách sáo cười cười ngồi xuống.

Giản Tùy Anh cũng đi theo ngồi bên cạnh, nhìn rõ ràng hai má trơn nhẵn của cậu, lại càng yêu thích, thực hận là không thể đem người áp lên sô pha, lột hết quần áo thể thao xuống, tùy ý làm liều một phen.

Hắn cũng chưa từng cùng các cậu trai mặc bộ đồ thể thao chơi đùa, sau này chắc phải thay đổi khẩu vị.

Giản Tùy Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, lấy giọng điệu anh cả hỏi: “Bọn em sắp phải thi vào trường đại học, giờ đổi trường học có thích nghi được không?”

“Có thể, ở đâu thì cũng đều phải thi cử.” Lý Ngọc thuận tiện đáp, ánh mắt không nhịn được hướng vào phòng bếp.

Giản Tùy Anh lấy thuốc lá, đang định đưa lên miệng, nhìn Lý Ngọc cười nói: “Hút không?”

Lý Ngọc nhíu mày chưa đến một giây không thể nhận ra: “Cảm ơn, em không hút thuốc lá.”

Giản Tùy Anh nhìn thái độ với khuôn mặt hờ hững của Lý Ngọc trong lòng càng thích.

Càng như vậy thì càng khiêu chiến không phải sao. Đàn ông đều có tâm lý chinh phục, Giản đại thiếu gia thích cậu như vậy cậu lại còn hờ hững, càng tuyệt.

Hắn cũng chẳng phải người mù mà không thấy được Lý Ngọc không thích hắn. Cũng khó trách, cậu là bạn học của Giản Tùy Lâm, tiểu tử kia không biết nói hắn thành cái dạng gì, nhìn thấy hắn đã thấy kì quái cũng là chuyện bình thường.

Làm bộ như không thấy phản ứng của Lý Ngọc, hắn tiếp tục tán hươu tán vượn: “Cậu tên là Lý Ngọc, Ngọc gì?”

“Ngọc trong Ngọc khí.”

“Ê, không phải là tên của con gái sao.”

Lý Ngọc hơi hạ mắt không trả lời.

“Tên này rất hay, nếu đặt ở người khác khẳng định không tự nhiên chút nào, nhưng lại đặt trên người cậu càng có có hương vị.” Nói đến  từ cuối Giản Tùy Anh còn cố tình hạ giọng làm cho nó đen tối một chút.

Lý Ngọc không biết có nghe ra không, chỉ cười gượng một chút nhưng không đáp lại.

“Haiz, anh trước đây chưa từng gặp cậu đúng không? Mấy tuổi đã rời Bắc Kinh sao?”

Đôi mắt Lý Ngọc hiện lên một tia sắc bén nhưng mi mắt lại hạ ngay xuống, trầm giọng nói: “Chắc không.”

“Chắc là không rồi, anh không ấn tượng lắm. Giản Tùy Lâm mấy tuổi đến nhà anh? Anh cũng chẳng nhớ…. Cậu lúc đó chắc cũng chỉ là một thằng cu, nếu mà đẹp trai như giờ chắc anh cũng không quên đâu, ha ha ha.”

Trên mặt Lý Ngọc đã thể hiện rõ sự không kiên nhẫn, nhưng vì nể hắn, không muốn làm mất mặt hắn nên không thể nào mà đứng dậy đi ra chỗ khác.

Giản Tùy Anh hỏi: “Thành tích cậu thế nào, tính toán thi trường nào?”

“Cũng ổn, thi ở đây.”

Giản Tùy Anh da mặt dày, người ta càng không phản ứng, hắn càng tiếp cận, lại nói chuyện tào lao: “Đúng, anh thấy Bắc Kinh rất tốt, đi học ở tỉnh khác cũng có nhiều thứ không quen. Cậu hiện tại chắc mệt lắm, anh thấy Tùy Lâm làm bài lúc nào cũng đến hai ba giờ, nhưng như vậy cũng không tốt chút nào. Càng tới gần cuộc thi, càng phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu mà sức khỏe có vấn đề gì còn làm ảnh hưởng đến kết quả thi, cậu xem anh nói có đúng không.”

“Phải.”

“Các cậu nếu rảnh rỗi thì vẫn động một chút cho tốt, sức khỏe mới là quan trọng nhất.” Nói xong lại nhân cơ hội vỗ vỗ vai Lý Ngọc, cảm nhận cơ thể khỏe khoắn của tuổi trẻ, tâm tình lại nhộn nhạo.

Lý Ngọc xấu hổ gật đầu: “Em vào bếp giúp một chút.”

“A, không cần đâu, Tùy Lâm nấu ăn tốt lắm, cũng không cần giúp đỡ. Cậu là khách, ngồi là được rồi…….. Đúng rồi, anh hỏi cậu,  Tùy Lâm có bạn gái không?”

Lý Ngọc lắc đầu: “Không có.”

“Không có? Nó ở trường học nhất định là được đám con gái hoan nghênh lắm? Anh nói, các cậu tuổi này yêu đương không phải là chuyện gì đáng nói, nhưng quan trọng là không quản lý tốt thời gian thì sẽ lãng phí, anh cũng vì tốt mà nói.”

“Anh Giản, thật sự không có.”

“Ừ, vậy cậu có không?” Kỳ thật đây mới chính là mục đích chân chính Giản Tùy Anh muốn hỏi, Giản Tùy Lâm không có bạn gái hắn cũng chẳng quan tâm.

Lý Ngọc thực sự không thể ngồi yên, chỉ muốn đứng dậy, đành bất đắc dĩ nói: “Em cũng không có.”

Giản Tùy Anh trong lòng rất hưng phấn, hắn không túm lấy Lý Ngọc nói lung tung nữa. Trong mắt Lý Ngọc là sự mất kiên nhẫn không thể dấu.

Thật ra Giản Tùy Anh làm người cũng rất hào phóng, thuần thục, bạn bè rất rộng, nhân duyên tốt, không đến mức làm người khác vừa gặp đã cảm thấy hắn phiền. Đối với lứa tuổi như  Lý Ngọc, hắn chỉ cần tùy tiện nói dối hai câu liền làm cho mấy đứa nhỏ phục sát đất. Chỉ tiếc đây là bạn của Giản Tùy Lâm, Lý Ngọc sẽ không như vậy. Giản Tùy Anh biết nên kiềm chế một chút mới lưu lại ấn tượng, cứ nói nữa chắc sẽ  không tốt.

“Thế cậu cứ ngồi đi, anh đi vào trong bếp xem chút đã.” Nói xong liền đứng dậy.

Lý Ngọc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Giản Tùy Anh vào bếp thì thấy em trai đang đeo tạp dề xào rau, vẻ mặt chuyên chú.

Giản Tùy Anh tựa vào khung cửa: “Cần giúp gì không?”

“A, anh, rất nhanh sẽ xong, anh cứ quay lại ngồi đi, ở đây toàn mùi dầu khói.”

“Không sao.” Giản Tùy Anh đi đến cạnh, nhìn vào trong thấy một nồi là ớt xanh: “Rất thơm.”

Giản Tùy Lâm từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt anh trai lớn lên, quanh năm suốt tháng chẳng được vài ngày có vẻ mặt ôn hòa, giờ như vậy thật chưa thể thích ứng nổi, cũng không biết phải nói cái gì tiếp.

Giản Tùy Anh làm bộ không để ý nói: “Cháu trai lão Lý lúc nào thì đến chơi tiếp, có thể cùng nhau học tập.”

“Dạ, cậu ấy rất thông minh.”

“Cậu ta nhảy dù đến sao. Bọn cậu ở trường học chắc là làm cho mấy cô gái điên đảo.”

Giản Tùy Lâm cười nói: “Đúng vậy, ngày trước ở phòng học đều là nữ sinh đến ngó hắn, không khoa trương tí nào.”

Giản Tùy Anh  trong lòng đắc ý một chút, cảm thấy mắt nhìn người của mình thật không tệ.

Hết chương một.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com