ZingTruyen.Info

[Đm-Xuyên Nhanh] CP Tôi Ship Đều BE Rồi - Á Án Bồi Nam

Ai là hung thủ 3?

nynuvola

Edit: Nynuvola

Đã có người dao động, mục đích của Robert cũng đạt được, gã nói: "Hiện tại người tôi nghi ngờ nhiều nhất chính là Edward, tôi cảm thấy khả năng cậu ta là sói khá lớn."

Edward bị điểm danh cũng chỉ là từ từ ngẩng đầu nhìn Robert một cái, không có biểu hiện gì.

Cô gái tóc đỏ tựa hồ vẫn đang không tập trung, Robert nói xong một lúc lâu, cô ta mới phản ứng, lời nói có chút lộn xộn: "Tôi là dân thường, tôi sẽ không hại ai, cũng không giết ai, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tôi cũng không biết nên bầu cho ai, cho nên......" Cô nàng nhìn lướt qua Theodore, đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn ta, "Bá tước Theodore, ngài nói sẽ bảo vệ tôi đúng không? Ngài bảo bọn họ đừng chọn tôi, tôi không muốn bị xử chết."

Sắc mặt Theodore biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, dù đó chỉ là biểu hiện thoáng qua nhưng Tang Nịnh Thu vẫn chú ý tới.

Người này quả nhiên có vấn đề, mà Jennifer lên tiếng càng như kéo hắn ta xuống nước chung.

Người nói sau Jennifer chính là bá tước Theodore, đầu tiên hắn hư tình giả ý an ủi Jennifer, sau đó tràn đầy tự tin mở miệng; "Tôi sẽ nói thân phận của mình trước, tôi là thợ săn."

Thân phận của hắn ta vừa bại lộ, cục diện trong sân lập tức thay đổi, bởi vì thợ săn khi chết có thể kéo theo một người đi cùng, nếu lời hắn ta nói là sự thật, vậy thì ở đây không ai dám tùy tiện bầu hắn.

Tang Nịnh Thu nghĩ đến bình độc dược biến mất không rõ nguyên do, độc dược nếu dùng trên người thợ săn, vậy thì kĩ năng của hắn sẽ không thể kích hoạt, nhưng cậu cũng không có lí do gì hạ độc thợ săn, trừ phi là hạ độc sai người.

"Sở dĩ tôi cho mọi người thấy được thân phận là vì mong mọi người có thể tín nhiệm tôi, tôi có thể dũng cảm đấu tranh vì các người, cũng chuẩn bị sẵn sẽ hi sinh. Nhưng hiện tại những người mà tôi khá tin tưởng đó là White, Jennifer, Wayne và Ivan."

Tang Nịnh Thu lập tức cảm thấy sống lưng như bị kim chích, cậu phát hiện Edward đang dùng ánh mắt ai oán mà thâm trầm nhìn chằm chằm mình. Lúc này Tang Nịnh Thu hậu tri hậu giác nhận ra, Ivan là tên của cậu.

Kế tiếp là Edward lên tiếng, hắn trực tiếp giơ tay chỉ thẳng vào ba người White, Robert, Theodore, chậm rãi nói: "Ba người họ là sói, tối hôm qua là bọn họ giết tôi."

Câu kết luận khó hiểu này đã hoàn toàn chỉa ngược đầu mâu về phía ba người kia, White đột nhiên trở thành người bị tình nghi có chút bất ngờ, Robert thì rõ ràng tức muốn hộc máu, Theodore ngó lơ.

"Cậu ta bởi vì bị tôi hoài nghi nên mới cảm thấy tôi là sói, đây là hành vi trả thù cực kỳ ngu ngốc, nó chẳng có ý nghĩa gì sất, cũng không giúp gì cho việc chiến thắng, chỉ càng khiến mọi người thêm hiểu lầm sau." Robert căm giận bất bình nói.

Theodore vẫn duy trì phong độ trước sau như một: "Tôi không rõ vì sao cậu cảm thấy tôi là sói, so với chuyện này, điều tôi muốn biết hơn chính là tại sao cậu biết người tối qua bị giết chính là cậu? Rõ ràng tối hôm qua không có ai chết cả."

Thần kinh Tang Nịnh Thu căng thẳng, cậu lo rằng thân phận của mình sẽ bị đoán được, trước mắt trên tay cậu đã chẳng còn gì, nếu như ai hướng mũi dùi về phía cậu, cậu chắc chắn chết không nghi ngờ.

Edward tiếp tục cúi đầu giữ im lặng, không nói nữa, biểu hiện này càng làm người khác cảm thấy hắn khả nghi, Tang Nịnh Thu sợ hắn sẽ bị nhắm vào.

Kế tiếp là Tang Nịnh Thu lên tiếng, cậu hắng giọng vừa định lên tiếng, lời nói ra đến miệng lại không nói thành lời.

Lạy hồn, cậu không nhớ được tên của mấy người này, Tang Nịnh Thu lẩm nhẩm trong lòng, ra vẻ rằng cậu muốn giữ kín một bí mật.

Tang Nịnh Thu cẩn thận phân tích thế cục trước mắt, người mà cậu nghi ngờ lớn nhất chính là bá tước, nhưng hắn ta đột nhiên tiết lộ thân phận thợ săn, cho nên hiện tại chỉ có thể tạm thời giữ thái độ dè dặt với hắn.

Theo như tình hình hiện tại, trực giác cho cậu biết sói có thể là một trong hai người bá tước và doanh nhân.

Tang Nịnh Thu giả vờ như người chơi mới vào nghề chưa có kinh nghiệm, bình tĩnh nói: "Tôi không nghi ngờ ai vào lúc này, hơn nữa tôi là một người có chức năng hoạt bát đáng yêu dương quang rực rỡ, xin hết."

Người cuối cùng lên tiếng là bác sĩ Wayne, biểu hiện của anh ta cực kỳ bình tĩnh, nói: "Tôi là tiên tri, tối hôm qua tôi đã kiểm tra thân phận của Robert, hắn là sói. Dựa theo tình hình trước mắt, bá tước Theodore nói mình là thợ săn, tiểu thư Jennifer tự nhận dân thường, Ivan cũng nói bản thân có chức năng, vậy thì xác xuất để Edward và White là sói khá lớn, nhưng không loại trừ có người trong chúng ta nói dối. Tôi kiến nghị hãy loại bỏ sự kiện giết người ban đầu, xem đây như một trò chơi bình thường mà không phải vì lợi ích hay tư thù cá nhân, như vậy lúc bầu phiếu sẽ rõ ràng và công bằng hơn, cho dù đối phương nói như thế nào."

"Kết thúc biện hộ, mời mọi người bắt đầu bỏ phiếu."

Mọi người đồng thời ngẩng đầu, có người ánh mắt kiên định, có người ánh mắt mơ hồ, cuối cùng bọn họ đều ăn ý giơ tay lên.

White chỉ vào Robert, Robert chỉ vào Edward, Jennifer cũng chỉ vào Edward, Theodore chỉ vào Robert, Edward chỉ vào Robert, Tang Nịnh Thu chỉ vào Robert, Wayne cũng chỉ vào Robert.

Robert tựa hồ không ngờ tới kết quả như vậy, khuôn mặt vô cùng phẫn nộ, ác độc nhìn chằm chằm Wayne nói: "Hắn dùng thân phận nhà tiên tri để khiến tất cả mọi người tin tưởng lời mình, tôi hi vọng các người đừng bị hắn mê hoặc, nếu không các người sẽ phải hối hận!"

"Kết thúc bỏ phiếu, người chơi số 3 bị loại trừ."

Thanh âm trên đỉnh đầu lần nữa vang lên, mọi người đồng thời nín thở tập trung ánh mắt, thời gian trôi đi mỗi giây mỗi phút, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Robert như đứng đống lửa như ngồi đống than, quá trình chờ đợi cái chết thật sự quá dày vò, gã không ngừng chùi đi mồ hôi trên mặt, suýt chút nữa muốn chạy thoát khỏi đây.

Nhưng thời gian đi qua lâu lắm nhưng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, Robert vẫn bình yên vô sự như cũ.

Mọi người lúc này mới nhận ra có lẽ họ chỉ là hiểu lầm, đây thật sự chỉ là một trò chơi Ma sói bình thường.

Robert cực kỳ bực bội rời khỏi bàn tròn, những người khác cũng lục tục về phòng nghỉ ngơi.

Tang Nịnh Thu chú ý Jennifer và Theodore đi cùng nhau, cậu đứng dậy, Edward cũng theo sau đó.

"Sao anh cứ nhìn tôi như vậy làm gì?" Tang Nịnh Thu khó hiểu hỏi.

Edward không nói lời nào, mái tóc hơi dài che phủ đôi mắt, nhưng tầm mắt của hắn xuyên thấu quá mức mãnh liệt, mãi cho tới khi Tang Nịnh Thu lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.

Tang Nịnh Thu không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ở thế giới này Edward cho người ta cảm giác nguy hiểm lạ thường, khiến cậu chỉ muốn cách thật xa, may mắn trong thế giới này hai người không có tuyến tình cảm.

Edward đột nhiên bước đến bên cạnh cậu, khuôn mặt kề sát, Tang Nịnh Thu hoảng sợ nhũn chân.

"Đêm đó cậu không giống thế." Edward dùng ngữ diệu quái đản nói.

Đêm đó? Là đêm nào? Đó không phải giấc mơ sao?

Toàn thân Tang Nịnh Thu nháy mắt nổi lên một tầng da gà, mặc dù gương mặt trước mắt cậu đẹp trai ra sao, kiểu tóc ngầu lòi thế nào, đôi con ngươi thu hút tới vậy cũng không làm cậu dám tiếp tục ở cùng Edward nhiều thêm một giây, cậu vội vàng xoay người bỏ đi.

Cậu không nhìn thấy Edward đứng sau mình nở một nụ cười biến thái.

Đêm khuya, bão tuyết có vẻ tạm thời ngừng, trên kính cửa sổ hình thành một tầng sương dày. Xác nhận đã khoá cửa kĩ lưỡng, Tang Nịnh Thu mở đèn gường chìm vào giấc ngủ, ánh sáng trong căn phòng có thể mang đến cảm giác an toàn cho người ta.

Trong mê man, bỗng nhiên xuất hiện một loại áp lực đè nén hô hấp không thông nặng trĩu lên người Tang Nịnh Thu, cậu đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy thân ảnh trước mặt thì không khỏi hít khí lạnh.

Edward đang đứng trước giường cậu, bàn tay cầm một con dao bén nhọn, mũi dao còn nhỏ máu.

Hắn không tiếng động đi về phía Tang Nịnh Thu, mỗi bước đi máu đồng thời nhỏ xuống một giọt.

Đợi đi tới thật gần, hắn giơ con dao lên, máu lập tức nhỏ lên mặt Tang Nịnh Thu.

Edward nhìn dáng vẻ Tang Nịnh Thu bị hoảng sợ đến mức không thể nói được tiếng nào cũng không thể phản kháng, chỉ đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm, cảm thấy tâm tình rất sảng khoái, hơi cong lưng ban cho Tang Nịnh Thu một cái hôn.

Cái hôn mang màu máu này không thể xưng là lãng mạn, môi răng dây dưa không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, hơi thở lạnh lẽo như băng tuyết, tan ra xong cũng không mang tới hi vọng hay mầm sống nào, chỉ có tà niệm kéo người vào vực sâu tối tăm vô tận.

Tuyệt vọng bao trùm lấy Tang Nịnh Thu, làm cậu lần nữa cho rằng mình sẽ chết trong nụ hôn này, cậu nếm được vị máu tươi tanh nồng, hơn nữa còn có chút nghiện hương vị này.

Hóa ra là do Edward để lộ răng nanh sắc nhọn, lần nữa cắn xé cổ cậu, Tang Nịnh Thu ngơ ngẩn nhìn đôi đồng tử xanh biếc của hắn, đột nhiên nghĩ đến sói.

Edward liếm láp miệng vết thương trên cổ cậu, thanh âm lép nhép gần kề bên tai Tang Nịnh Thu, nói: "Ngày thứ tư."

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên.

Toàn thân Tang Nịnh Thu chấn động, cậu cuối cùng đã có thể nhúc nhích. Trong phòng đều bình thường, không có Edward, không có dao, cũng không có máu. Cậu vuốt cổ của mình, không đau không ngứa, cũng không có miệng vết thương, tựa hồ ban nãy trải qua chỉ là một cơn ác mộng.

12 giờ ngày 9 tháng 12. Ngày thứ tư, câu này này có ý gì? Tại sao mỗi đêm Edward đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu?

Nơi này rõ ràng không phải một thế giới bình thường, tất nhiên không thể dùng những lí lẽ thông thường để giải thích sự kiện quái lạ.

Tang Nịnh Thu gọi Tiểu Đào Tâm rất nhiều nhưng không được đáp lại, cậu nghĩ nghĩ, quá trình và kết cục của thế giới này đều không có, phỏng chừng cốt truyện đi theo chiều hướng nào có lẽ tác giả cũng không biết.

Tang Nịnh Thu không thể hiểu nổi việc Edward xuất hiện trong giấc mơ của cậu, cậu đứng dậy vào phòng tắm rửa một chút, cậu thấy chiếc áo khoác màu đỏ rượu của mình có vài vết khô sẫm màu qua tấm gương. Không biết nó bị dơ khi nào, chùi không ra cho nên quyết định mặc kệ nó.

Trò chơi còn đang tiếp tục, mọi người lần nữa tụ tập trước bàn tròn, lần này chỗ ngồi của số 1 và số 3 đều trống.

"Trời tối hãy nhắm mắt; sói mở mắt ra, hôm nay sói muốn giết ai, sói hãy nhắm mắt lại."

...

"Phù thủy hãy mở mắt ra, người chết tối hôm qua là hắn, bạn có một lọ thuốc giải, bạn có muốn cứu hắn không?"

Tang Nịnh Thu không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.

"Bạn có một lọ thuốc độc, bạn muốn giết ai?"

Cái chai trước mặt Tang Nịnh Thu đã sớm rỗng tuếch, cậu chỉ đang phối hợp cho đúng quy trình mà thôi, chỉ cần thân phận phù thủy này không bại lộ, ưu thế át chủ bài của cậu vẫn sẽ tồn tại.

"Tiên tri hãy mở mắt và chọn ra người mà bạn muốn kiểm tra, tiên tri hãy nhắm mắt."

Đèn trong sân đồng loạt sáng lên, chỉ mỗi Jennifer là không.

"Người chơi số 4 đã bị giết."

Jennifer phát ra tiếng hét thảm thiết, cô khóc lóc quỳ rạp xuống trước mặt Theodore, kéo tay áo hắn cầu xin: "Bá tước Theodore, xin ngài cứu tôi, ngài bảo tôi sẽ không sao mà, các người sẽ không giết tôi mà......"

"Con đàn bà điên chết bầm này nói hưu nói vượn cái gì vậy?" Theodore hoảng loạn đẩy cô ta ra, nhưng Jennifer không buông tha, thiếu chút nữa đã kéo rách quần áo hắn.

Tang Nịnh Thu nhìn tầng lớp hoa văn trên cổ tay áo kia, lại cẩn thận quan sát Theodore xô đẩy Jennifer, cuối cùng hiểu rõ cảm giác không đúng từ đâu đến.

Theodore không quan tâm bỏ đi, White và Wayne dìu Jennifer bị dọa khóc đã đi không nổi trở về phòng, cố gắng trấn an cô ta.

"Chỉ là một trò chơi mà thôi, sẽ có cách rời đi."

Tang Nịnh Thu nghe được lời an ủi của bọn họ, lúc cậu đi ngang qua cửa phòng số 3 thì có nhìn thêm vài lần nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt.

Cậu đang tự hỏi những người chơi bị loại sau khi bị nhốt mấy ngày ở đây sẽ phải làm gì, hay cái gì cũng không cần làm.

Cậu cảm thấy không có lí do gì dưới loại trình huống này sẽ có sự tồn tại của ai đó là quan trọng hay có ý nghĩa.

Tang Nịnh Thu càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, cậu đang cân nhắc xem có nên gõ cửa hay không, Edward đã cản lại.

"Đừng tùy tiện vào phòng người khác." Thân hình Edward mặc dù gầy yếu nhưng vẫn đứng chặn trước cửa, khóe miệng Tang Nịnh Thu co rút, nghĩ thầm cũng không biết là ai mỗi đêm chạy phòng phòng người khác rồi tiến vô mộng chủ nhân căn phòng gặm cắn người ta.

Ngày hôm sau, Tang Nịnh Thu tỉnh dậy hơi trễ, lúc rời giường đã gần giữa trưa, cậu mơ mơ hồ hồ mở cửa, thấy mấy người White đều đang vây quanh cửa phòng số 4.

Trên tay White bưng bữa sáng, bọn họ đứng trước cửa phòng kêu tên Jennifer nhưng không có ai trả lời.

"Không thích hợp." Wayne nói.

Thế là vài người bắt đầu phá cửa, đợi cửa phá xong, trong bọn họ lại không ai dám bước vào.

Jennifer thắt cổ tự sát, cơ thể treo giữa không trung, mái tóc tối bời để chân trần, lớp trang điểm bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, chết không nhắm mắt.

Theodore hoảng sợ lui về phía sau vài bước, Tang Nịnh Thu cũng quay người đi không đành lòng nhìn, chỉ có White và Wayne dường như đã quen tiếp xúc với tình huống này cùng đi qua ôm Jennifer, cẩn thận đặt cô nằm xuống giường.

"Dự tính thời gian tử vong không quá mười giờ, có lẽ là sau khi trò chơi kết thúc." Wayne đại khái kiểm tra một chút, bọn họ đều cho rằng Jennifer quá hoảng sợ nên tuyệt vọng tự sát, nhưng khi anh tay nhìn thấy dấu vết trên cổ Jennifer, chợt phát hiện có chỗ không đúng.

"Theo lý mà nói, người thắt cổ sẽ không xuất hiện hai vết hằn, hai vết hằn này tuy diện tích giống nhau nhưng vị trí và góc độ lại không giống nhau, hơn nữa màu sắc nông sâu cũng khác biệt." Wayne cho mọi người xem.

"Nói cách khác, tiểu thư Jennifer bị người khác thắt cổ chết sau đó ngụy trang thành tự sát." White kéo dây thắt trên trần nhà xuống, sau đó nhìn về phía Theodore.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Theodore, hắn ý thức được có chỗ sai sai, đợi đến khi Theodore nhìn thấy đồ vật trên tay White là một cái đai lưng, sắc mặt nháy mắt thay đổi.

"Không phải tôi...... Tôi không giết người." Hắn cật lực phủ nhận.

"Vậy thì tại sao thứ này lại xuất hiện trong phòng Jennifer, thậm chí còn treo trên cổ cô ấy?" White chất vấn.

"Tôi không biết......" Theodore bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng giải thích, "Cái này chắc là do tôi không cẩn thận để rơi ở đây, tôi và cô ta quả thật từng ngủ với nhau nhưng tôi không giết cô ta, các người phải tin tưởng tôi."

Quan hệ của Theodore và Jenniferquan không phải điều gì bí mật, mọi người đều trưởng thành, loại chuyện ngươi tình ta nguyện của người xa lạ bọn họ không rảnh quan tâm.

"Nhưng cái này cũng không thể dại diện việc anh sẽ không giết người." Tang Nịnh Thu nói.

"Cậu có ý gì? Tôi không có lý do gì để giết người." Theodore còn đang cố biện bạch.

"Bởi vì cô ấy không chỉ tiết lộ thân phận của anh mà còn phát hiện ra thân phận thật sự, anh vì che giấu chân tướng cho nên mới giết cô ấy." Tang Nịnh Thu chỉ vào hắn nói, "Anh căn bản không phải bá tước gì cả, cái người tên Hunt mới chính xác là bá tước, là anh lấy trộm thân phận của Theodore."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info