ZingTruyen.Com

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 95

Mua1301

Bùi Tình và Vu gia vẫn luôn muốn tìm cơ hội hợp tác với Liễu thị, vì thế Bùi Tình cứ liên tục đi tìm Liễu Hạ Huy đánh bài tình thân.

Nhưng có thể là vì Liễu Hạ Huy vẫn luôn không thay đổi sắc mặt, lời nói cũng lạnh lùng trào phúng, nên trong lúc ăn tết, Vu gia và Bùi Tình cũng yên tĩnh ít nhiều. Ít nhất cũng không lượn qua lượn lại trước mắt Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy nữa.

Cho đến hôm nay, tại nghĩa trang...

Liễu Hạ Huy nhìn thấy Bùi Tình ở đây cũng không thấy lạ gì. Khuôn mặt Liễu Hạ Huy lạnh lùng, đứng yên sau lưng Liễu Bạc Hoài không nói gì.

Bùi Tình chỉ đến đây một mình. Xem như bà ta vẫn biết điều, không dẫn theo Vu Tư Đống đến cùng.

Bà ta mặc một bộ đồ màu đen, tóc búi gọn sau cổ dùng trâm cài trân châu cài lại. Trong lòng bà ta đang ôm một bó hoa.

Mục đích bà ta tới đây không nói cũng biết.

Bùi Tình nhìn thấy Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy cũng không có vẻ gì ngoài ý muốn. Bà ta lên tiếng chào hỏi.

Liễu Hạ Huy lạnh lùng nói: "Làm phiền bà còn nhớ ngày giỗ của cha tôi."

"Nhưng đã lâu vậy rồi bà cũng chẳng đến đây một lần nào, chắc là quên mộ của cha tôi ở chỗ nào rồi đúng không? Có cần tôi chỉ cho bà hay không?"

Bùi Tình nghe vậy, sắc mặt tệ đi.

Bà ta nói: "Hạ Huy, mẹ chỉ muốn tới thăm cha con một chút. Dù sao cũng đã từng là vợ chồng... Con còn nhớ không? Đây là hoa cha con thích nhất."

Bà ta vừa nói, vừa vuốt nhẹ cánh hoa màu trắng trong ngực.

Liễu Hạ Huy lạnh nhạt liếc qua. Sau đó lộ ra vẻ mặt quái dị, hừ một tiếng nói: "Nhớ chứ, đương nhiên tôi nhớ rồi."

"Bởi vì đó cũng chẳng phải hoa cha tôi thích nhất. Đó là hoa bà thích nhất."

Bùi Tình: "Sao có thể... Hạ Huy, cho dù con có hận mẹ thì cũng không cần nói vậy. Mẹ vẫn còn nhớ rõ mà."

Với cả, hoa bà thích nhất cũng không phải hoa này.

Liễu Hạ Huy: "Bà nhớ rõ cái gì? Có phải trong trí nhớ của bà chỉ có bó hoa này tồn tại nên bà mới nhớ nhầm. Cha tôi không thích loài hoa nào cả."

Nhưng thật ra cha Liễu Hạ Huy từng nhắc tới loài hoa Bùi Tình thích một lần.

Khi đó Liễu Châu Hà và Bùi Tình đã ly hôn, Liễu Hạ Huy vẫn còn nhỏ nên mỗi ngày đều quấy khóc muốn tìm mẹ. Liễu Châu Hà vì muốn dỗ Liễu Hạ Huy nên ôm bé Liễu Hạ Huy đang khóc thút thít đi vào nhà kính trồng hoa...

Liễu Hạ Huy vẫn nhớ rõ ký ức này.

Bùi Tình hơi giật mình, không khỏi đào lại một ký ức xa xôi nào đó từ trong trí nhớ...

Khi đó hình như Liễu Châu Hà có hỏi bà thích hoa gì, bà ta không kiên nhẫn...

Trùng hợp khi đó đang ở nhà kính trồng hoa nên bà ta tiện tay chỉ một cái... Hình như chính là loài hoa này.

Sau đó Liễu Châu Hà cũng nói đó là loài hoa ông ấy thích nhất...

Bùi Tình không quan tâm.

Cho nên bà cũng lười nhớ lại, mới khiến cho bây giờ ký ức đều rất mơ hồ.

Lúc này bà ta nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Liễu Hạ Huy, hồi ức cũng dần rõ ràng.

Vì thế bàn tay đang ôm bó hoa của bà ta cứng lại, biểu tình xấu hổ.

Liễu Bạc Hoài không thèm để ý tới bà ta, một ánh mắt cũng lười cho. Hắn cất bước đi đến chỗ mộ của Liễu Châu Hà.

Liễu Hạ Huy đi theo phía sau.

Bùi Tình hơi chần chờ, cuối cùng cũng mặt dày đi theo. Không còn cách nào, bây giờ mà rời đi chẳng phải càng lộ vẻ hư tình giả ý sao.

Mỗi lần Liễu Bạc Hoài tới đây đều sẽ ở lại rất lâu, Liễu Hạ Huy cũng ở bên cạnh.

Trước mộ của Liễu Châu Hà không ai lên tiếng. Lúc đầu Bùi Tình có nói vài câu, nhưng không nghe ai trả lời nên dần dần cũng không nói nữa.

Liễu Bạc Hoài làm lơ bà ta, Liễu Hạ Huy cũng không thèm nhìn tới. Lát sau, Bùi Tình liền rời khỏi khu nghĩa trang.

Liễu Hạ Huy không nhìn theo bóng lưng bà ta nữa, nói: "Chú ba, chú nói xem hôm nay bà ta tới đây làm gì?"

Chỉ đơn giản là tưởng nhớ cha anh ta thôi sao?

Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt nói: "Cháu không cần quan tâm làm gì đâu."

Liễu Hạ Huy gật đầu: "Cháu biết rồi."

Sau đó, hai người cũng không nói gì nữa.

Lúc lâu sau, Liễu Bạc Hoài mới xoay người đi chỗ khác, để lại thời gian cho Liễu Hạ Huy một mình trò chuyện với Liễu Châu Hà một chút.

...

Từ nghĩa trang đi ra, Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu nhìn bầu trời đang âm u, giống như sắp mưa. Không phải thời tiết tốt.

Thời tiết âm u cũng sẽ khiến lòng người bị đè nén.

Liễu Hạ Huy đến cạnh Liễu Bạc Hoài, nói: "Chú ba, chúng ta về thôi."

"Ừ, đi thôi." Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy rời khỏi khu nghĩa trang.

Lúc này đã qua giờ cơm trưa, bọn họ phải về công ty tiếp tục làm việc.

Liễu Bạc Hoài lái xe đi trước, Liễu Hạ Huy thì ngồi trong xe một lát, gọi điện thoại cho Hứa Mộng Ngưng.

"Mộng Ngưng, tối nay anh không đi đón em được... Ừ, đúng rồi, anh vừa ra khỏi khu nghĩa trang."

"Được rồi, buổi tối về nhà rồi nhớ nhắn tin cho anh. Ngày mai gặp nhé."

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Hạ Huy cũng lái xe rời đi.

Liễu Hạ Huy biết tối nay chú ba sẽ mất ngủ, nên dự định mang theo một chai rượu ngon đến nhà cũ Liễu gia.

Anh ta đúng là một đứa cháu tri kỷ mà!

...

Buổi tối, Liễu Bạc Hoài đến đón Lê Khinh Chu tan làm.

Lê Khinh Chu đã báo cho em gái rằng hôm nay cậu không về. Hai người cùng về nhà cũ Liễu gia.

Bởi vì cậu thỉnh thoảng cũng ở lại nhà cũ Liễu gia không về, nên em trai em gái cũng đã quen rồi.

Lê Khinh Chu nhận ra được hôm nay cảm xúc của Liễu Bạc Hoài không tốt.

Thế nên sau khi ăn tối xong, nhân lúc Liễu Bạc Hoài đang rửa chén, Lê Khinh Chu từ phía sau vòng tay ôm Liễu Bạc Hoài, mặt tựa lên lưng hắn.

"A Hoài."

[Làm sao để dỗ dành A Hoài bây giờ?]

Liễu Bạc Hoài cất gọn bát đũa, lau sạch nước trên tay. Sau đó nắm chặt hai cánh tay đang vòng bên hông hắn, xoay người lại.

Liễu Bạc Hoài nâng khuôn mặt Lê Khinh Chu lên, dịu dàng hôn xuống mi tâm đối phương một cái, nhẹ giọng nói: "Có thể nghe tôi tâm sự được không em?"

"Vâng ạ." Lê Khinh Chu gật đầu.

[A Hoài có tâm sự sao?]

Bé tí hon trong bong bóng nhíu mày, dáng vẻ lo lắng.

Liễu Bạc Hoài ôm lấy Lê Khinh Chu.

Bây giờ Lê Khinh Chu đang mặc bộ xương giáp ngoài hỗ trợ, hai chân được Liễu Bạc Hoài bế lên liền vòng qua quấn quanh hông hắn.

Bọn họ đi ra khỏi phòng bếp, lên lầu đi vào thư phòng.

...

Giải trí Thịnh Khải.

Liễu Hạ Huy không nghĩ tới hôm nay có nhiều việc phải xử lý đến vậy. Bởi vậy đợi anh ta làm xong toàn bộ văn kiện thì đã rất trễ rồi.

Đã qua giờ tan tầm, công ty cũng không còn bao nhiêu nhân viên.

Liễu Hạ Huy nhìn điện thoại, gần 9 giờ tối rồi. Liễu Hạ Huy liền đứng lên cầm áo khoác, bảo trợ lý lấy chai rượu trong phòng nghỉ ra đóng gói cẩn thận, anh ta muốn đem đi.

Giá của chai rượu này lên đến mấy trăm ngàn, rất quý báu.

Vì thế nên khi trợ lý lấy rượu ra, động tác cẩn thận từng li từng tí. Chỉ sợ trượt tay làm nó rớt xuống đất, cậu ta không đền nổi.

Sau khi đóng gói xong, trợ lý cầm túi rượu đưa cho Liễu Hạ Huy, nói: "Tổng giám đốc, đêm nay ngài muốn đến chỗ Hứa tiểu thư ạ?"

Liễu Hạ Huy: "Không, tôi đến nhà cũ. Cậu về trước đi."

Liễu Hạ Huy tự lái xe về nhà cũ Liễu gia.

Liễu Hạ Huy có chìa khoá nơi này. Chìa khoá của nhà cũ Liễu gia, trừ chú ba ra thì cũng chỉ có anh ta có.

Đây cũng là biểu hiện chú ba xem trọng anh ta.

Chỉ lát sau, xe đã dừng ngoài cửa nhà cũ Liễu gia. Chú ba vẫn luôn không thích bị người khác làm phiền, đặc biệt là ở chỗ của chú.

Cho nên, ngoại trừ lão quản gia thường xuyên tới nhà cũ, thỉnh thoảng có thể ngủ lại thì ban đêm ở đây cũng không còn ai khác.

Liễu Hạ Huy xuống xe, mở cửa đi vào. Anh ta đi vào phòng khách, vừa định đặt túi rượu xuống thay giày thì đột nhiên nhìn thấy một vật không nên xuất hiện ở đây...

Trong nhà cũ Liễu gia sao lại có xe lăn?!

Liễu Hạ Huy mở to mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.

Nhưng mà anh ta quan sát nó thật kỹ, xác định nó là một chiếc xe lăn thông minh chạy bằng điện. Còn trông quen lắm...

"Xe, xe lăn thông minh của Lê Khinh Chu?" Liễu Hạ Huy kinh ngạc lẩm bẩm.

Không! Chắc không thể nào là cậu ta! Xe lăn của Lê Khinh Chu sao có thể xuất hiện ở nhà cũ Liễu gia.

Nhưng mà đợi đến khi Liễu Hạ Huy quét mắt qua, lại nhìn thấy hai đôi giày trong tủ giày. Một đôi là kiểu dáng chú ba thường xuyên mang, một đôi rõ ràng là của người lạ...

Là của ai?

Thật sự là Lê Khinh Chu?!

Nhưng sao Lê Khinh Chu lại ở nhà cũ Liễu gia?

Liễu Hạ Huy nhíu mày. Chẳng lẽ Lê Khinh Chu đến nhà cũ bàn chuyện công việc với chú ba? Trừ chuyện này ra anh ta không nghĩ ra được chuyện gì khác.

Thế nhưng chú ba sẽ không bao giờ đem chuyện công việc về nhà cũ xử lý.

Trong lòng Liễu Hạ Huy tràn ngập thắc mắc. Anh ta không thay giày, cứ thế xách cái túi đựng chai rượu nổi tiếng đi vào phòng khách. Vừa đảo mắt đã thấy trên bàn trà có một đĩa trái cây, hai ly trà và một ít bánh ngọt.

Mà chú ba của anh ta thì không ăn bánh ngọt.

Trong ngực Liễu Hạ Huy như có một dòng cảm xúc khó hiểu tràn ra. Vừa phức tạp, lại chẳng thể phân biệt ra nó là cái gì.

Dựa vào trực giác, Liễu Hạ Huy lên lầu...

Trong thư phòng lúc này, Lê Khinh Chu vừa nghe Liễu Bạc Hoài tâm sự xong.

Là những nỗi đau chôn sâu trong đáy lòng Liễu Bạc Hoài.

Liễu Châu Hà, cha của Liễu Hạ Huy vì cứu Liễu Bạc Hoài nên mới qua đời.

Trong tai nạn xe cộ năm đó, Liễu Bạc Hoài được Liễu Châu Hà ôm vào đè dưới người bảo vệ. Xe đằng trước ép tới, hai chân Liễu Châu Hà bị đè không nhúc nhích được, nhưng vẫn dùng tay đẩy Liễu Bạc Hoài ra ngoài.

Liễu Bạc Hoài lảo đảo bò ra, muốn đi tìm người cầu cứu. Nhưng hắn mới đi được một chút thì sau lưng đã truyền tới một làn hơi nóng rát.

Liễu Bạc Hoài ngã xuống, quay đầu nhìn lại... đã thấy cả xe và Liễu Châu Hà đang ngồi trong đó đều bị ngọn lửa nuốt chửng.

Lửa lớn, khói đặc, hơi nóng,... mọi thứ đều khiến hai mắt hắn đau đớn. Trong một khoảng thời gian rất dài, đây đều là ác mộng hắn không xua đi được.

Cho dù đến bây giờ, Liễu Bạc Hoài không còn bị tỉnh giấc vì ác mộng lúc nửa đêm nữa. Nhưng mỗi khi đến ngày giỗ Liễu Châu Hà, hắn vẫn sẽ thức trắng đêm không ngủ được.

"A Hoài..." Lê Khinh Chu đi đến trước mặt Liễu Bạc Hoài, được hắn ôm lấy đặt lên đùi.

"Ừ?" Liễu Bạc Hoài trầm giọng lên tiếng.

Lê Khinh Chu dựa đầu lên vai hắn, tay vỗ nhẹ chỗ trái tim hắn. Lập tức bị một tay khác đè lại.

Ngay sau đó, hắn nắm tay cậu kéo đến bên môi khẽ hôn xuống.

Khóe mắt Lê Khinh Chu đỏ lên vì nụ hôn này, cậu mềm giọng nói: "A Hoài, ôm em một cái. Hôn em đi..."

[Huhu... A Hoài của em, em muốn an ủi anh!]

Liễu Bạc Hoài ôm chặt cậu, sau đó hắn đặt nụ hôn xuống trán, xuống chóp mũi... Rồi hôn xuống cằm.

Hắn dịu dàng hôn liếm đôi môi mềm mại đỏ tươi như cánh hoa. Sau đó hôn dần xuống cổ...

Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng vang khiến hắn dừng lại.

Lê Khinh Chu cũng bị doạ hoảng sợ.

Nhà cũ Liễu gia chỉ có cậu và A Hoài thôi mà. Khi nãy ngoài cửa có người hả?!!

Bé tí hon trong bong bóng sợ hãi, tự ôm lấy chính mình.

Liễu Bạc Hoài vỗ nhẹ lưng Lê Khinh Chu, ôm cậu đứng lên. Hắn nhíu mày, cửa thư phòng không đóng kín mà vẫn còn một khe hở nhỏ. Nếu như có người đi vào nhà cũ, vậy cũng chỉ có thể là...

Đang suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh giống như bình thuỷ tinh bị vỡ. Sau đó, lại vang lên tiếng đóng cửa hấp tấp vội vàng..

"A Hoài?" Lê Khinh Chu muốn xuống, đi ra ngoài xem thử.

Liễu Bạc Hoài giữ cậu lại, ôm cậu đi đến cửa sổ cạnh giường. Bên ngoài nhà cũ quả nhiên có một chiếc ô tô đang rời đi. Giống như đang chạy trối chết...

********

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Chu: Ai vậy? Ai vậy?!

Hoài Hoài: Cháu trai lớn.

Chu Chu: Hả?!! Ahahahahaha!!!

———

Nói một chút về tuổi tác và xưng hô trong truyện:

Trong truyện thỉnh thoảng có vài lỗi xưng hô vì nhiều quá nên tui hay bị nhầm. Sau beta tui sẽ sửa lại nha!

Trong nguyên tác Liễu Hạ Huy lớn hơn Lê Khinh Chu 1 tuổi ấy nên tui mới để Liễu Hạ Huy là anh ta và mấy chương đầu cho Lê Khinh Chu xưng hô với Liễu Hạ Huy là "tôi-anh". Đáng lý nên để LHH xưng hô "tôi-cậu" với LKC vì Chu Chu nhỏ tuổi hơn mà. Nhưng lúc đầu tui edit theo tuổi thật của Chu Chu ở kiếp trước nên để LHH xưng "tôi-anh" luôn. Tui sẽ sửa sau nha 🤧

Liễu Hạ Huy = Khúc Quân Phàm = Kỷ Hạo: tầm 23-24 tuổi

Lê Khinh Chu = Hứa Mộng Ngưng: 22 tuổi

Liễu Bạc Hoài = Hạ Giản Tầm: tầm 32-33 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com