ZingTruyen.Asia

HOÀN-[ĐM] Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tuỳ Thời Lật Xe

Chương 94

Mua1301

Sáng hôm sau, Lê Khinh Chu xụi lơ trên giường, không thể ngồi dậy. Eo đau, mông cũng đau...

Hôm qua được "yêu thương" quá mức, mặc dù cậu đã nói được rồi, không muốn nữa nhưng A Hoài cũng không chịu bỏ qua cho cậu.

Đặc biệt là...

Lê Khinh Chu nằm lỳ trên giường, một tay ôm gối đầu, một tay chậm rãi dời xuống xoa xoa mông trái...

Chắc là trên mông vẫn còn vết hồng hồng rồi.

"Hừ... sao A Hoài có thể đánh tui chứ." Lê Khinh Chu mệt mỏi bĩu môi, lẩm bà lẩm bẩm.

Ai không biết còn tưởng cậu chịu uất ức gì lớn lắm.

Lê Khinh Chu không hiểu nổi. Cậu nhớ lại đêm qua ở công ty, rõ ràng cậu đã ngoan ngoãn "nhận sai" rồi. Sau đó có len lén nhìn biểu cảm của A Hoài một chút, chỉ thấy sắc mặt của A Hoài khi đó rất khó tả. Tóm lại là rất phức tạp.

Liễu Bạc Hoài muốn đánh mông cậu tiếp nhưng lại không nỡ. Lần đầu tiên hắn không biết nên làm sao mới đúng. Thế nên sau khi về nhà, liền dùng cách "yêu thương" để dạy dỗ cậu.

Dạy dỗ sâu sắc khiến Lê Khinh Chu không quên nổi.

Gương mặt Lê Khinh Chu đỏ lên chấm dứt hồi ức. Tối hôm qua bị dạy dỗ lâu quá nên đến nửa đêm cậu mới được ngủ. Không ngoài dự kiến, sáng nay dậy trễ rồi.

Sau khi thức dậy, Liễu Bạc Hoài hôn cậu một chút rồi ra ngoài làm đồ ăn sáng. Lát sau, Liễu Bạc Hoài bưng mâm đồ ăn đi vào phòng ngủ.

Lê Khinh Chu liếc hắn một cái, ngay sau đó quay đầu nghiêng mặt vào gối bất động. Tự mình trải nghiệm cái gì gọi là làm lơ.

[Hừ! Không tới dỗ dành em nhanh đi! A Hoài xấu xa!]

Bé tí hon trong bong bóng bĩu môi, hai tay chống nạnh. Đôi mắt to chớp chớp, dáng vẻ nũng nịu muốn ôm ôm dỗ dành.

Liễu Bạc Hoài cong môi, tìm chỗ để mâm đồ ăn xuống trước. Ngay sau đó đi đến cạnh giường, cúi người ôm bé cưng vào lòng, cười nói: "Ngoan nào, ăn cơm thôi em."

"Em không đói." Sắc mặt Lê Khinh Chu không thay đổi, nói.

Nhưng cậu vừa nói xong, trong bụng liền vang lên mấy tiếng rột rột.

Lê Khinh Chu: "..."

[Sao, sao không chừa cho tao xíu mặt mũi nào hết vậy hả?!]

Gương mặt của bé tí hon trong bong bóng đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ lên muốn đấm cái bụng mỡ mềm mụp của mình. Xấu hổ đến sắp bốc khói luôn.

Vẻ mặt bên ngoài của Lê Khinh Chu cũng gần giống vậy. Vành tai, cái cổ đều đỏ cả lên.

Liễu Bạc Hoài buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng. Hắn sợ chỉ phát ra chút âm thanh thôi thì hôm nay đừng mong dỗ dành bé cưng của hắn nữa.

Thế nên hắn vội ho một tiếng, giả vờ như không nghe gì hết. Tiếp tục ôm Lê Khinh Chu dỗ dành: "Tối qua đều là lỗi của tôi. Tôi bắt nạt em."

"Ngoan nhé. Đừng để mình bị đói, ăn sáng đi, nhé?"

Mặc dù Lê Khinh Chu không trả lời nhưng sắc mặt đã dịu xuống. Thuận theo cái thang Liễu Bạc Hoài bắc mà leo xuống. Đúng thật cậu cũng đói rồi.

[Anh biết sai là được rồi! Hừ, em, em ăn một chút vậy!]

Bé tí hon trong bong bóng ngồi xếp bằng lẩm bẩm. Tay vừa xoa xoa cái bụng nhỏ vừa nhìn mâm đồ ăn chằm chằm.

Liễu Bạc Hoài ôm cậu dỗ dành xong liền kéo cái bàn nhỏ cạnh giường lại, sau đó bưng mâm đồ ăn tới đặt lên: "Bé cưng, tôi đút em ăn nhé?"

Lê Khinh Chu bĩu môi: "Em có tay."

Không thèm anh đút!!

Vừa rồi do cậu qua xấu hổ, không dám nhìn thẳng Liễu Bạc Hoài. Nói xong liền cúi đầu cầm muỗng lên bắt đầu ăn.

Liễu Bạc Hoài ngồi đối diện nhìn cậu, Lê Khinh Chu giận dỗi hỏi: "Anh không ăn hả?"

Liễu Bạc Hoài: "Lát nữa tôi ăn sau, bé cưng ăn trước đi."

Vừa dứt lời, một muỗng cháo thơm ngon ngào ngạt đưa tới trước mặt hắn. Muỗng cháo đặt bên miệng, Lê Khinh Chu lên tiếng: "A Hoài, cùng nhau ăn đi."

[Tui hiền lành quá mà! Hông nhẫn tâm để A Hoài đói bụng!]

Bé tí hon trong bong bóng híp mắt cười hắc hắc.

Liễu Bạc Hoài há miệng, đớp vào một hớp không khí.

"..."

Lê Khinh Chu nở nụ cười xấu xa.

[Ủa~ ai cho anh ăn?! Không cho ăn hahahahaha!]

Bé tí hon thấy Liễu Bạc Hoài ăn hụt liền ôm bụng cười nắc nẻ. Cười té vào vách bong bóng, hai chân vẫn liên tục quẫy đạp mà cười.

Lê Khinh Chu lại múc một muỗng cháo đưa lên, nói: "Em còn tưởng A Hoài không ăn nên mới vậy. Không phải em cố ý đâu."

[Khà khà em cố ý đó!!!]

Bé tí hon trong bong bóng vội đứng lên, hai mắt to tròn phấn khởi nhìn Liễu Bạc Hoài chằm chằm, dáng vẻ như đang đợi hắn há miệng lần nữa.

"..."

Liễu Bạc Hoài bật cười, nói: "Ừ, đương nhiên tôi biết Khinh Chu của tôi không cố ý mà. Tôi không đói, em ăn đi."

Lê Khinh Chu nhạy cảm phát hiện có mùi nguy hiểm: "Anh không ăn thật ạ?"

"Không ăn. Bé cưng ăn đi."

"A Hoài không ăn thật hả?"

"Ừ."

Thấy Liễu Bạc Hoài kiên định, Lê Khinh Chu đành phải vòng lại đưa muỗng cháo đến miệng mình. Nhưng đồ ăn vừa mới đưa vào liền bị cướp mất.

Lê Khinh Chu cầm muỗng, mặt đần ra. Sau đó chớp mắt một cái, gương mặt đỏ bừng lên.

Bé tí hon trong bong bóng cũng đứng máy luôn.

"Anh, anh..." Sau khi lấy lại tinh thần, Lê Khinh Chu xấu hổ nói không ra lời.

Liễu Bạc Hoài vẫn ung dung nói: "Tôi thế nào? Bé cưng ăn nữa không? Tôi đút em ăn."

"... Không, không cần đâu. Tự em ăn."

Sau đó Lê Khinh Chu ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng.

Lát sau, cậu đưa Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh về biệt thự. Lê Khinh Chu trò chuyện với họ một lát rồi cùng Liễu Bạc Hoài đi làm.

...

Thời gian xin nghỉ phép của Quý Phong cũng có hạn. Thế nên sau khi ký hợp đồng quảng cáo xong thì phải bắt đầu quay quảng cáo luôn. Đợi quay xong thì chạy về đoàn phim.

Sau khi Liễu Hạ Huy biết tin Lê Khinh Chu chọn Quý Phong thì lại đến Lê thị yêu cầu gặp mặt. Dù sao Quý Phong cũng chỉ ký hợp đồng quảng cáo thôi, hợp đồng đại diện vẫn còn.

Nhưng Lê Khinh Chu lại nói khi ký hợp đồng đại diện cũng sẽ ưu tiên xem xét Quý Phong trước.

Lời nói không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều. Thế nên không bao lâu sau Liễu Hạ Huy liền lạnh mặt rời khỏi.

Bởi vì tối đó Hứa Mộng Ngưng còn muốn ở bệnh viện, đi theo bác sĩ hướng dẫn thực tập của mình vào phòng phẫu thuật, nên Liễu Hạ Huy không thể cùng ăn cơm với cô. Bèn tìm Khúc Quân Phàm và Kỷ Hạo cùng đi uống rượu.

Nhưng bản thân Khúc Quân Phàm là bác sĩ nên cũng rất bận, chỉ có Kỷ Hạo là rảnh rỗi.

Hai người đến một quán bar khá thanh tĩnh. Kỷ Hạo rót một ly rượu, nhìn Liễu Hạ Huy nói: "Mày muốn hợp tác với Lê thị nhưng thất bại rồi hả?"

"Ừ." Liễu Hạ Huy uống một ngụm rượu, nói.

Kỷ Hạo: "Vì sao Lê Khinh Chu không hợp tác với giải trí Thịnh Khải? Chu Yết cũng không kém Quý Phong bao nhiêu mà. Hơn nữa, chẳng lẽ hợp tác với phòng làm việc của một minh tinh lại tốt hơn hợp tác với một công ty giải trí hả?"

Liễu Hạ Huy: "Ai biết cậu ta nghĩ thế nào? Tao đã nói rõ là giải trí Thịnh Khải có thể hạ thấp điều kiện hợp tác, nhưng Lê Khinh Chu vẫn từ chối."

Dứt lời Liễu Hạ Huy lại lạnh mặt uống một ngụm rượu.

Kỷ Hạo suy nghĩ một chút, sau đó nhìn bạn tốt nói: "Hạ Huy, mày có ý hoà giải với Lê Khinh Chu à?"

Nếu không thì cũng sẽ không tự mình ra mặt đi bàn bạc một cái hợp đồng đại diện như vậy, lại còn hạ thấp điều kiện.

Liễu Hạ Huy nghe vậy hơi cau mày, nhưng cũng không có phủ nhận: "Trước đó Mộng Ngưng có nói chuyện với tao... Em ấy xem Lê Khinh Chu là bạn bè thân nhất, sau này vẫn sẽ còn gặp mặt."

"Hơn nữa hiện tại quan hệ của Lê Khinh Chu và chú ba của tao cũng có chút không tốt. Có tao ở giữa làm hoà một chút thì cũng có lợi cho việc hợp tác giữa Liễu thị và Lê thị mà."

Ấn tượng của Liễu Hạ Huy về mối quan hệ của Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu vẫn dừng lại ở lúc trước.

Trong lúc Lê Khinh Chu tham gia thi đấu người máy, Liễu Hạ Huy vẫn bận rộn với công việc ở giải trí Thịnh Khải. Hơn nữa còn phải theo đuổi Hứa Mộng Ngưng nên cũng không rảnh mà quan tâm chuyện khác.

Cho nên Liễu Hạ Huy cũng không biết gần như mỗi ngày Liễu Bạc Hoài đều đón Lê Khinh Chu tan tầm về nhà.

Liễu Hạ Huy không biết rõ, thế nên ấn tượng vẫn dừng ở lúc trước. Vẫn tưởng là chú ba cũng giống anh ta, đối xử với Lê Khinh Chu chỉ như những đối tác kinh doanh bình thường.

Kỷ Hạo nói: "Sau này mày muốn yêu đương với Hứa Mộng Ngưng thì đúng là nên hoà giải với Lê Khinh Chu. Nhưng cậu ta không tiếp nhận tâm ý của mày."

"Đúng rồi, nhắc đến việc này thì mày với Hứa Mộng Ngưng tiến triển thế nào rồi?"

Liễu Hạ Huy lộ ra vẻ mặt dịu dàng.

Kỷ Hạo thấy vậy liền hiểu, cười ha ha nâng ly lên nói: "Xem ra sắp thành công rồi. Anh đây chúc mày nhanh chóng theo đuổi người thành công. Mau, cụng ly nào."

Liễu Hạ Huy nâng ly lên cụng với Kỷ Hạo.

Sau khi uống cạn một ly rượu, Kỷ Hạo nói: "Mày cũng không cần gấp làm hoà với Lê Khinh Chu làm gì. Đợi sau khi mày và Hứa Mộng Ngưng chính thức ở bên nhau, có cô ấy ở giữa làm người trung gian thì dù quan hệ không tốt cũng sẽ không lật mặt với nhau đâu."

"Ừ." Liễu Hạ Huy ừ một tiếng.

Thật ra anh ta cũng không quá quan tâm đến chuyện có thể hoà giải với Lê Khinh Chu hay không. Nếu không phải vì Hứa Mộng Ngưng... Liễu Hạ Huy cũng không cần vội vàng chạy đi nhìn sắc mặt của Lê Khinh Chu làm gì.

Nhớ tới khi nãy đến Lê thị, Lê Khinh Chu sắc mặt lạnh nhạt, âm dương quái khí nói chuyện với anh ta là Liễu Hạ Huy lại thấy bực mình.

...

Một tuần sau, Quý Phong cũng đã quay xong quảng cáo vội chạy về đoàn làm phim. Mà quảng cáo cũng bắt đầu được phát trên TV và các kênh truyền thông khác.

Trước mắt chỉ có vài người máy được chế tạo rồi đặt trong thành phố ô tô ở Yến Kinh. Một khi phát quảng cáo rồi có thể gây ra tiếng vang lớn, hiệu quả tuyên truyền cũng đạt đến mục tiêu đã định.

Công ty tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ, ăn đến tận khuya.

Lê Khinh Chu đã gọi báo cho Lê Hạm Ngữ từ sớm, dặn dò hai người đi ngủ trước.

Đợi sau khi kết thúc tiệc ăn mừng, Liễu Bạc Hoài dẫn Lê Khinh Chu có chút say về nhà cũ Liễu gia ở một đêm.

Đã có một lần chắc ăn sẽ có lần thứ hai.

Liễu Bạc Hoài vẫn luôn muốn ở cùng với Lê Khinh Chu, hưởng thụ thế giới của hai người. Mà ở biệt thự của Lê Khinh Chu thì vẫn còn em trai em gái cậu, làm gì cũng không tiện.

Lê Khinh Chu ở lại nhà cũ Liễu gia vài lần, quần áo, giày dép rồi một vài đồ dùng thường ngày cũng có. Sau đó đồ vật có đôi có cặp cũng xuất hiện.

Sáng hôm sau, Lê Khinh Chu bị Liễu Bạc Hoài hôn đến tỉnh lại. Liễu Bạc Hoài ôm cậu ngồi dậy, khẽ nói: Khinh Chu, trưa nay tôi không thể ăn cơm với em được rồi."

"Ừm? Sao vậy ạ?"

Lê Khinh Chu đang dụi mắt, nghe vậy bỏ tay xuống khó hiểu nhìn Liễu Bạc Hoài.

Liễu Bạc Hoài: "Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của anh cả tôi. Trưa nay có lẽ tôi không về kịp."

[À...]

Bé tí hon trong bong bóng che miệng lại, dáng vẻ không hỏi nữa.

Liễu Bạc Hoài lại dịu dàng hôn lên trán Lê Khinh Chu một cái, nói: "Ngoan nhé. Tối tôi đến công ty đón em. Hôm nay... em có thể lại ngủ lại đây không? Làm bạn với tôi."

Lê Khinh Chu định ở nhà cũ Liễu gia một hai ngày rồi về với em trai em gái. Nếu như Liễu Bạc Hoài không nói, cậu vốn muốn về biệt thự hôm nay.

Thấy sắc mặt Liễu Bạc Hoài có chút tối tăm, Lê Khinh Chu nói: "Vâng, em chờ anh đến đón em."

Liễu Bạc Hoài đưa Lê Khinh Chu đi làm, sau đó đi đến khu nghĩa trang ở ngoại ô Yến Kinh. Liễu Hạ Huy đã đứng đợi ở đó, sau khi thấy chú ba đến thì tiến lên đi cùng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia